Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả (Dịch Full)

Chương 716 - Chương 716 - Của Hồi Môn Của Giang Tuyết (2)

Chương 716 - Của Hồi Môn Của Giang Tuyết (2)
Chương 716 - Của Hồi Môn Của Giang Tuyết (2)

Đế Đô.

Khu gia đình của công nhân viên chức thuộc đại học 985.

Giáo sư Cố Thanh Bình nhìn con gái Cố Giai Kỳ cúi đầu không nói gì, cảm thấy vô cùng đau đầu.

Hắn dạy học hơn hai mươi năm, có thể nói là học trò khắp thiên hạ, bồi dưỡng rất nhiều học sinh thành tài, nhưng chính lại không dạy được con gái của chính mình.

Con gái Cố Giai Kỳ năm nay 15 tuổi, vừa tốt nghiệp trung học cơ sở, bởi vì thành tích thi cấp ba không tốt, thi không đậu được trường cấp 3 tốt, vậy mà dự định bỏ học không đi học nữa, Cố Thanh Bình bị làm cho tức đến mức sắp chảy máu não.

Con gái muốn bỏ học, hắn tuyệt đối không cho phép, hắn đường đường là một giáo sư cấp hai, con gái duy nhất vậy mà chỉ có trình độ sơ trung. Nếu như chuyện này bị truyền đi, gương mặt già nua của hắn phải đặt ở chỗ nào đây!?

Giáo sư Cố cả đời chính trực, bất đắc dĩ chỉ có thể tìm quan hệ nhét con gái vào một trường cấp ba coi như không tệ, không trông cậy vào việc con gái có thể từ học tra biến thành học bá, chỉ hi vọng nàng có thể khỏe mạnh học xong cấp 3. Cho dù cuối cùng chỉ thi đậu một trường đại học không tốt, hắn cũng chấp nhận, nói ra dù sao cũng êm tai hơn so với học sinh cấp.

Thật ra Cố Giai Kỳ không phải là không có thiên phú học tập, vào ba năm đầu học tiểu học, thành tích học tập của nàng rất ưu tú, hoàn toàn thừa kế gen ưu tú của Cố Thanh Bình.

Nhưng mà, vào năm nàng mới vừa lên lớp ba, Cố Thanh Bình và vợ ly hôn.

Từ đó về sau, thành tích học tập của Cố Giai Kỳ liền rớt xuống ngàn trượng, cuối cùng biến thành một trong những học sinh học dốt.

"Kỳ Kỳ, hôm nay ba ba không giảng đại đạo lý với con, ba chỉ muốn hỏi con một vấn đề. Nếu như con không muốn đi học thì con muốn làm cái gì? Con lại có thể làm cái gì?" Cố Thanh Bình bình tĩnh hỏi.

Cố Giai Kỳ cúi đầu nhìn đầu ngón chân, vẫn không nói một lời.

Cố Thanh Bình thấy thế thì xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng nhẫn nại và tiếp tục nói: "Con mới 15 tuổi, là lao động trẻ em, nếu như không đi học thì cho dù con đi làm thêm cũng không ai nhận con đâu, cũng không thể cả ngày đều ôm điện thoại chơi, cứ định chơi mãi cho đến khi trưởng thành sao? Vậy tương lai thì sao? Trong thời địa hiện đại, nếu không có trình độ thì con có thể tìm được công việc gì đây? Không thành thạo một nghề nào đó, lại không làm được việc vất vả, chẳng lẽ con muốn đến quán ăn rửa chén đĩa?"

Thấy con gái vẫn cúi đầu, cũng không phản bác hắn, cũng không đáp một tiếng, không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, Cố Thanh Bình mệt mỏi thở dài một cái rồi nói: "Con ở nhà suy nghĩ cho kỹ đi, ba đến trường trước, chờ đến trưa ba trở về, con lại nói cho ba suy nghĩ của con."

Nói xong, Cố Thanh Bình đi ra ngoài, lên lớp với bụng đầy tâm sự.

Chờ sau khi nghe thấy tiếng khóa cửa, Cố Giai Kỳ vốn đang cúi đầu nhìn ngón chân bỗng ngẩng đầu lên. Nàng có một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, ánh mắt tràn đầy sự linh động, khiến cho người vừa nhìn liền biết nàng là một cô bé thông minh.

Chỉ thấy nàng đưa tay cầm lấy điện thoại di động trên bàn, nằm trên ghế sô pha với một tư thế thoải mái, thuần thục chơi trò chơi, còn mấy lời mà cha vừa nói thì nàng đã sớm ném ra phía sau đầu rồi.

Thời gian chơi game trôi qua vô cùng nhanh, bất tri bất giác đã đến xế chiều, cho đến tiếng mở cửa truyền đến, Cố Giai Kỳ mới nhanh chóng tắt trò chơi và điện thoại lại.

Sau khi nàng cất kỹ động, cha Cố Thanh Bình đã mang theo đồ ăn ngoài đi vào, vừa đổi giày vừa nói: "Đói bụng không? Nhanh đi rửa tay ăn cơm."

Cố Giai Kỳ đúng là cảm thấy có chút đói bụng, liền nghe lời đi rửa tay, đợi nàng rửa sạch sẽ xong, cha cũng đã dọn xong đồ ăn, sau đó hai cha con không nói tiếng nào mà bắt đầu ăn cơm.

Cố Giai Kỳ phải thừa nhận rằng người cha giáo sư này của mình là người vô cùng có nguyên tắc, từ nhỏ đến lớn mặc kệ nàng làm sai chuyện gì thì cha đều sẽ không dạy dỗ nàng trước giờ cơm hoặc là trước khi đi ngủ, cho nên nàng ăn vô cùng yên tâm.

Chờ sau khi ăn no bụng, cha nàng thu dọn đống rác trên bàn lại, sau đó ngồi xuống đối diện nàng, hỏi: "Kỳ Kỳ, trong một buổi chiều này con đã nghĩ rõ ràng hay chưa? Là muốn nghe ba ba đi học cho giỏi hay là quyết định muốn bỏ học?"

Cố Giai Kỳ biết nếu mình không cho câu trả lời thì cha chắc chắn sẽ không bỏ qua. Nàng liền lợn chết không sợ nước sôi nói: "Ba ba, con không muốn đi học, cho dù ba có nhét con vào trường học thì cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi, muốn con quay lại trường học và học giỏi lần nữa, trừ khi ba và mẹ tái hôn."

Lời này vừa dứt, Cố Thanh Bình lập tức trầm mặc.

Hắn biết rõ con gái trở nên sa ngã cũng là bởi vì bị ảnh hưởng bởi việc cha mẹ ly hôn. Lúc đó, nàng khóc kêu gào muốn mẹ, nhưng tình cảm của Cố Thanh Bình và vợ trước đã tới ranh giới cuối cùng, hai bên đều muốn giải thoát nhanh chóng, không phải là chuyện chỉ cần con gái kêu khóc một hai lần là bọn họ sẽ thay đổi chủ ý.

Sau khi trầm mặc một lát, Cố Thanh Bình mới lên tiếng: "Kỳ Kỳ, ba biết con muốn ba và mẹ hòa thuận, sau đó người một nhà cùng nhau sống một cuộc sống vui vẻ, nhưng tục ngữ nói đời người có đến tám phần là không như ý muốn, đã qua hơn sáu năm, ba với mẹ con đã không có khả năng quay đầu lại nữa."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment