Cửa hàng trà sữa.
Sau khi Hứa Bằng Phi quan sát Quách Băng Băng một lần, trong lòng dâng lên hứng thú, khẽ cười nói: "Đúng là không tệ, là kiểu mà tôi thích, vậy cô giới thiệu bản thân trước đi?"
Hắn cũng không sợ bị lừa, là một thủ lĩnh côn đồ có chút danh tiếng, nếu như phụ nữ nào dám ra vẻ ở trước mặt hắn, hắn không ngại cho nàng nhìn chút sắc mặt đâu.
Tự giới thiệu là chuyện đương nhiên, Quách Băng Băng cũng không còn ngượng ngùng gì, giới thiệu sơ lược: "Tôi lớn hơn cậu một tuổi, năm nay 30 tuổi, là người Tuyết Thành tỉnh Hắc, tốt nghiệp cấp 3, là một quân nhân xuất ngũ, trước mắt đang làm bảo tiêu cho ông chủ của tôi."
Hứa Bằng Phi nghe vậy thì giật mình, khó trách tinh thần diện mạo của cô không giống những người phụ nữ khác, thì ra là vốn từng đi lính. Chuyện từng làm quân nhân này khiến cho hắn sinh ra không ít hảo cảm.
Hình tượng của quân nhân luôn vô cùng chính trực, cho dù là nam hay nữ, từng có kinh nghiệm làm quân nhân thì lúc tìm việc hay là tìm đối tượng đều sẽ được thêm điểm.
Còn về tuổi tác, hoàn toàn không phải là vấn đề, tục ngữ nói nữ hơn một tuổi ôm gà vàng, đàn ông tìm vợ lớn hơn mình một tuổi là rất có phúc khí.
Mà công việc bảo tiêu cũng không tệ, Hứa Bằng Phi từng có ý định làm bảo tiêu cho người ta. Hắn từng tìm kiếm về tiền lương của bảo tiêu, bảo tiêu tư nhân trong nước có thu nhập bình quân là 15 ngàn một tháng, thu nhập cũng xem như là tốt rồi.
Hứa Bằng Phi hỏi: "Chị Băng Băng, trước chị nói là ông chủ giới thiệu tôi cho chị, không biết ông chủ chị là người nào? Tôi có biết hay không?"
Quách Băng Băng nói: "Ông chủ tôi họ Giang, người giang hồ gọi là Giang đại sư, là ông chủ của phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc, không biết cậu có biết hay không?"
Hứa Bằng Phi cảm thấy xưng hô này có chút quen thuộc, hình như đã nghe ai đó nhắc tới, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.
Quách Băng Băng nhìn dáng vẻ cố gắng nhớ lại của hắn, nói bổ sung: "Ông chủ tôi từng làm mai giúp mấy đại minh tinh như Tiêu Mẫn, Phạm Tiểu Lệ…"
Nghe đến đó, Hứa Bằng Phi cuối cùng cũng nghĩ ra, đập chân nói: "Tôi đang nói sao nghe lại quen tai như vậy. Tôi từng nghe một người anh em nhắc tới Giang đại sư, nhưng chúng tôi cho tới bây giờ chưa từng gặp mặt, sao ông chủ của chị lại biết tôi, còn giới thiệu tôi cho chị?"
Mặc dù hai người ngồi ở trong góc, nhưng cửa hàng trà sữa cũng không lớn, động tác kích động của Hứa Bằng Phi đã thu hút sự chú ý của nhân viên phục vụ và các khách hàng.
Quách Băng Băng không thể làm như không thấy ánh mắt của người khác được, cô cũng không muốn bị người ta vây xem liền đề nghị: "Nơi này không phải chỗ nói chuyện, hay là chúng ta chuyển sang nơi khác nói chuyện?"
Cho dù da mặt Hứa Bằng Phi đủ dày, nhưng hắn cũng không thích bị người ta vây xem, liền gật đầu nói được.
Thế là, hai người liền cầm lấy trà sữa của mình rồi đi ra khỏi cửa hàng trà sữa.
Đúng lúc dưới một gốc cây cách cửa hàng trà sữa khoảng mười mét không có người nào, hai người cũng không chọn chỗ nữa, liền đi tới dưới gốc cây và tiếp tục câu chuyện vừa rồi.
Quách Băng Băng nhấp một ngụm trà sữa, nói với vẻ mặt đầy tự hào: "Ông chủ tôi được mọi người gọi là Giang đại sư, đó là bởi vì hắn thần cơ diệu toán, nhất là trên phương diện tính toán nhân duyên, không ai có thể so sánh được với hắn. Hắn biết rõ tình huống của cậu cũng không gì là kỳ quái cả."
Lúc Hứa Bằng Phi nghe người anh em kia nhắc tới Giang đại sư, hai bên đều đã uống nhiều rượu, sau khi tỉnh rượu, đã sớm quên sạch sành sanh chuyện này.
Bây giờ nghe Quách Băng Băng nói như thế, hắn mới nhớ tới sự tôn sùng của người anh em kia với Giang đại sư, thì ra không phải là khoác lác hay gì mà là sự thật.
Hứa Bằng Phi có chút tò mò mà hỏi: "Chị Băng Băng, không biết ông chủ của chị đã giới thiệu về tôi với chị như nào?"
Quách Băng Băng nói: "Ông chủ đã giao thông tin chi tiết của cậu cho tôi, tỉnh huống gia đình, tỉnh huống cá nhân, bao quát gồm cả bạn gái trước của cậu, tôi đều rõ ràng."
Hứa Bằng Phi nhịn không được mà nói: "Chị cũng biết công việc của tôi là gì đúng không?"
Quách Băng Băng cười nhạt, nói: "Tôi biết rõ, cậu là thủ lĩnh côn đồ, nhưng mà cậu khác với những tên thủ lĩnh côn đồ phạm pháp loạn kỷ cương kia, cậu có điểm mấu chốt là kiếm tiền."
Thấy cô thật sự biết rõ, Hứa Bằng Phi không khỏi khen ngợ: "Không hổ đã từng là quân nhân, lá gan đúng là lớn, phụ nữ bình thường đều không muốn lẫn vào một chỗ với dạng người như tôi, cảm thấy không có cảm giác an toàn."
Quách Băng Băng nói: "Tôi không sợ mấy cái này, chỉ cần cậu không phạm pháp loạn kỷ cương là được. Tính cách của tôi tương đối thẳng thắn, làm việc không dông dài, cậu có chuyện gì muốn biết thì cứ hỏi, tôi sẽ biết gì nói nấy."
Hứa Bằng Phi nghĩ một lúc rồi hỏi: "Công việc của chị có bận hay không? Còn có tình huống gia đình, cũng nên nói với tôi một chút chứ."
------
Dịch: MBMH Translate