Chuyên Nghiệp Phẫn Diễn

Chương 57

Ngô Trăn Suất lúc này đây tỉnh lại ở trên xe ngựa, xe ngựa lắc lắc lắc lắc làm hắn không tự giác động động thân thể đã muốn lên men.

Nghỉ tạm trong chốc lát, hắn mới bất động thanh sắc đánh giá chung quanh.

Xe ngựa tương đối rộng, bên trong là bảy tám thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, tất cả đều dung mạo bất phàm. Hoặc có lẽ là đường đi mệt mỏi, tất cả đều ủ rũ ngồi tư lự một góc.

Hắn cúi đầu nhìn xem chính mình, thật không khó nhìn ra hắn chẳng khác bọn họ là bao. Ngô Trăn Suất lại lần thứ hai nhắm hai mắt lại, làm bộ như nghỉ ngơi, mở ra kịch bản tu chỉnh chỉ dẫn của thế giới này.

Đây là thế giới giang hồ, nhân vật chính là Ma giáo thiếu chủ trọng sinh trở về.

Ngô Trăn Suất nhớ rõ thế giới này hắn diễn trật lất kịch bản, bất quá… Hình như cũng là do hắn tự muốn thoát ra trước!

Mà lúc này đã là ba năm sau khi hắn rời đi, nội dung vở kịch vốn nên là về nhân vật chính Mục Ly Hi cùng hậu cung tiêu dao giang hồ.

Nhưng mà, từ ba năm trước, chính tà lưỡng đạo một hồi đại chiến, vô số cao thủ chết đi, hai bên đều nguyên khí đại thương, trên giang hồ khó có được khi thái bình.

Mà Nam giáo lão giáo chủ cũng trọng thương mà chết trong cuộc đại chiến đó, ngay sau đó Mục Ly Hi liền tiếp nhận chức giáo chủ, chỉ là nghe đồn đương nhiệm Nam giáo giáo chủ hàng năm thân thể suy yếu, Hữu hộ pháp Bạch Phàm tùy thị tả hữu, mà sự vụ trong giáo đều rơi xuống trên người Tả hộ pháp Mạc Dật.



Tuy rằng Ngô Trăn Suất cũng biết, nội dung vở kịch đã sớm chạy biến từ đời nào rồi! Nhưng mà hắn thật muốn khóc mà, đậu má! Hắn lúc trước liều chết liều sống chịu đựng nguy cơ tổn hại cúc hoa để bảo vệ nội dung vở kịch, mà hiện tại… Nội dung vở kịch đã bị ăn luôn như vậy rồi!!!

Ba năm tĩnh dưỡng, trận chiến chính tà lưỡng đạo lại lần thứ hai được khơi mào.

Khối thân thể hiện tại này của hắn tên là Tề Phong, nguyên bản coi như là đại thiếu gia, bất quá bởi vì chọc phải người nào đó không nên mà trong một đêm bị diệt môn. Nguyên thân lại có vận khí vô cùng tốt, được chính minh chủ võ lâm Trầm Chi Hiên cứu.

Thời gian này, Nam giáo giáo chủ đột nhiên hạ lệnh cho hạ nhân tìm kiếm thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi khỏe mạnh đưa đến.

Nam giáo giáo chúng dựa theo mệnh lệnh giáo chủ, tự nhiên bắt đầu sưu tầm thiếu niên chung quanh, bất quá đến cuối cùng lại thay đổi hương vị, biến thành sưu tầm mỹ mạo thiếu niên.

Trầm Chi Hiên không biết từ chỗ nào nghe được tin tức này, trầm tư một phen rồi tìm tới Tề Phong, lại thuyết phục động tâm sến súa, vào tai của Ngô Trăn Suất tự nhiên phân tích được thành mấy chữ: vì đại nghĩa diệt thân, xâm nhập hang hổ, nội ứng ngoại hợp.

Mấy ngày nay Trầm Chi Hiên đối xử với Tề Phong có thể nói là vô cùng tốt, Tề Phong cũng cảm động và nhớ mãi ân cứu mạng của Trầm Chi Hiên. Hơn nữa Trầm Chi Hiên ở trước mặt hắn nói một hơi dông dài về sự ác bá của Ma giáo, thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh tự nhiên một hơi đồng ý, phải giúp diệt trừ ma đạo.

Bất quá, Tề Phong vốn không biết, Ngô Trăn Suất lại hiểu được. Trầm Chi Hiên vì cái gì nhất định phải để cho Tề Phong đi, đơn giản là bởi vì người kia có năm phần tương tự với khuôn mặt của Mục Kỳ.

Thế là Tề Phong ôm một bầu nhiệt huyết cứ thế trèo vào xe ngựa đi Nam giáo nuôi mộng làm gián điệp.

Ngô Trăn Suất xem rõ tình huống xong, đối với tân thân phận của mình thích ứng tốt đẹp. Nhưng mà hắn cũng không tin, Nam giáo giáo chủ làm sao lại gióng trống khua chiêng tuyển nam sủng. Có nghĩa là, nội hàm phía trong có gì đó mà kịch bản tu chỉnh không thể mò ra.



Xe ngựa đi mấy ngày, rốt cuộc cũng đến Nam giáo.

Ngô Trăn Suất rũ mắt, học theo mọi người mà tỏ ra tò mò cùng sợ hãi run rẩy bước xuống xe ngựa, sau đó bị mang vào trong một cái viện, bên trong này đã có hơn mười thiếu niên xinh đẹp đang chờ.

Đại hán có vẻ lạnh lùng đợi người đến đông đủ rồi mới mở miệng: “Từ hôm nay trở đi, các ngươi ngoan ngoãn ở trong này. Mỗi ngày sẽ có người đưa cơm lại đây. Nếu đi bừa vào trong giáo, đừng trách ta không nhắc nhở, chỉ có một con đường chết mà thôi!”

Phía dưới lập tức có chút âm thanh lạo xạo, bọn họ còn tưởng rằng bị mang lại đây là để hầu hạ giáo chủ, không nghĩ tới lúc này không gặp người, chính mình còn bị quản thúc.

“Câm miệng!” Một tiếng quát lạnh, chung quanh lập tức cấm thanh.

“Hiện tại các ngươi nên ngoan ngoãn tự chọn phòng ở. Chờ giáo chủ phái người đến dẫn các ngươi đi.”

Mọi người vừa nghe, lại thả lỏng tâm tư. Đợi người trong Nam giáo kia đi rồi, lập tức tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ nói chuyện.

Chỉ có Ngô Trăn Suất thầm lặng tăng thêm một tầng phán đoán.

Nguyên thân của hắn xuất thân là đại thiếu gia, tính tình kiêu ngạo, đối với mấy thiếu niên đó tự nhiên không muốn kết giao cho lắm. Cho nên hắn đành tỏ ra độc lai độc vãng, thời gian này cũng không cùng người giao lưu, mà tự mình chọn một phòng, lập tức đi vào.



Dùng qua cơm chiều được đưa tới, Ngô Trăn Suất một tay chống trên bàn bắt đầu tự hỏi.

Hắn tự nhiên không có khả năng thật sự ngốc ở nơi này chờ Mục Ly Hi phái người tới mang đi, tốc chiến tốc thắng mới tốt.

Ngô Trăn Suất quét mắt qua bản đồ, đoán cũng ra, số liệu trên người Mạc Dật, mà điểm nhỏ đại biểu cho Mạc Dật lại xuất hiện phía sau núi của Nam giáo.

Hắn lúc này đứng dậy, ra cửa thẳng đến phía sau núi mà đi.

Nếu nói về sự quen thuộc trong Nam giáo, Ngô Trăn Suất ở trong này ngây người nhiều năm tự nhiên biết đến rành mạch.

Cho nên hắn một đường thoải mái tránh thoát giáo chúng tuần tra mà tới phía sau núi.

Phía sau núi của Nam giáo đối với giáo chúng mà nói xem như cấm địa, thật không dễ dàng đi vào. Nghe nói hàn băng trong động phía sau núi có một thứ mà ngay cả giáo chủ lẫn hộ pháp đều cực kỳ coi trọng, mà cách động khẩu không xa còn có một dòng suối nước nóng.

Bất quá, bởi vì là Mạc Dật, cho nên Ngô Trăn Suất không sợ hãi.

Hắn đi vào suối nước nóng kia, nhẹ nhàng trút bỏ y phục, để trên tảng đá, sau đó cứ thế cắm đầu vào nước suối.

Ngón tay thon dài lay động tạo bọt nước, dưới ánh trăng, da thịt như ngọc cứ như phủ một tầng ánh bạc, long lanh sáng bóng.

“Ngươi là ai? Ai cho phép ngươi tiến vào nơi này?”

Không bao lâu, một tiếng bước chân liền từ xa truyền tới, lập tức nghe ra lửa giận. Nhưng mà cũng không phải giọng nói lạnh như băng của Mạc Dật ở thế giới này.

Tâm can Ngô Trăn Suất thót lại, hay ghê, vì sao không phải là Mạc Dật?

Tình huống này, không biết khuôn mặt này có thể cứu mình một mạng hay không nữa.

Nghĩ một chút, hắn vội vội vàng vàng xoay người, ngửa đầu nhìn về phía người đứng thẳng bên cạnh ôn tuyền, thần sắc kích động, đáy mắt mang theo sợ hãi luống cuống, thanh âm cật lực trấn tĩnh: “Ta không phải cố ý, chỉ là lạc đường, đi đến nơi đây nhìn thấy ôn tuyền, cho nên… Muốn tắm rửa một cái.”

Người đến bên bờ suối mặc cẩm bào, thanh mảnh như ngọc, khuôn mặt diễm lệ nguyên bản tái nhợt, bởi vì ánh nhìn lạnh băng cùng cái nhướng mày đó mà để lộ ra vài phần lạnh lẽo kinh người

Chỉ là, khi nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên dưới ánh trăng, trong dòng suối kia, vẻ mặt y ngay lập tức dại ra, thậm chí không cần nghĩ suy mà đi xuống ôn tuyền đến bên Ngô Trăn Suất.

Ngô Trăn Suất khi thấy rõ người tới, đáy lòng liền âm thầm hộc máu, hắn không ngờ rằng người đầu tiên hắn gặp lại là Mục Ly Hi.

Mục Ly Hi đi đến bên cạnh hắn, nhìn mặt của hắn, thần sắc không thể che giấu vẻ kích động của mình.

Y vươn tay gắt gao bắt lấy cổ tay của hắn, khoé môi đóng mở nhiều lần, mới run rẩy lên tiếng kêu: “A Kỳ…”

“Hả? …” Ngô Trăn Suất còn không kịp phản ứng, đã bị một cỗ lực đạo kéo vào trong ngực gắt gao ôm lấy.

… Vì cái lông gì mà Mục Ly Hi kích động như vậy?

Nội dung vở kịch của thế giới này cũng không khác lần trước lắm, Nhạc Phong bị chặt đứt cánh tay chỉ còn làm theo bổn phận tận trung cùng Bạch Phàm chỉ nghe lời mỗi giáo chủ, Trầm Chi Hiên lại biến thành đối địch…

Cho nên, Mục Ly Hi thấy Tề Phong kia diện mạo quá giống Mục Kỳ liền kích động như vậy… Cũng khó chấp nhận… Ha ha…

Mục Kỳ cứng người, vẫn không nhúc nhích.

Chờ đến khi thân thể đang run nhè nhẹ của Mục Ly Hi bình tĩnh lại, hắn mới có chút bối rối hỏi: “Uy, ngươi… Có phải đã nhận sai người hay không?”

Mục Ly Hi thân thể cứng đờ, sau đó mới chậm rãi thả người ra.

Ánh mắt vốn dĩ mờ mịt nhìn Ngô Trăn Suất một lúc lâu, thật lâu sau, con ngươi đen nhánh mới dần dần tĩnh lặng, thần sắc khó hiểu nhìn Ngô Trăn Suất.

Thiếu niên giống như bị nhìn đến có chút không được tự nhiên, chỉ có thể mở miệng lần nữa, “Cái kia… Ngươi cũng là thiếu niên bị bọn họ mang đến nơi đây sao? Vì cái gì ta chưa từng thấy qua ngươi? Ta tên là Tề Phong, ngươi tên gì?”

Ngô Trăn Suất chỉ cảm thấy câu này nói vừa xong, đáy mắt của Mục Ly Hi càng lạnh như băng, khuôn mặt lại nở nụ cười.

Ý cười kia, như là trào phúng, lại mang theo chua xót đau khổ nói không nên lời.

“Khụ khụ khụ…”

Mục Ly Hi đột nhiên ho khan, bởi vì ho đến lợi hại khiến cho khuôn mặt nguyên bản tái nhợt cũng phải ửng hồng.

Hắn như bị dọa sợ, đưa tay vỗ nhẹ sống lưng của Mục Ly Hi thật cẩn thận, như không biết làm sao mà quan tâm hỏi han: “Ngươi làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy… Có phải thân thể không thoải mái hay không?”

Mục Ly Hi đột nhiên đẩy tay hắn ra, xoay người bước đi, y đứng ở bên bờ suối, mắt nhìn xa xăm, cũng không để ý tới y phục đã bị hắn làm vấy nước ướt gần hết mà thản nhiên mở miệng nói: “Ngươi tốt nhất chạy nhanh mặc quần áo tử tế rời đi, nơi này là cấm địa của Nam giáo, về sau đừng đến nữa.”

“A?” Ngô Trăn Suất lắp bắp kinh hãi, có chút kích động mà nhìn trái nhìn phải, lập tức từ ôn tuyền đứng dậy, đi đến tảng đá mặc y phục vào.

Hắn mặc xong y phục, mới chầm chậm đi đến bên Mục Ly Hi. Mục Ly Hi thu hồi tầm mắt nhìn về phía người trước mặt, ánh mắt lướt qua ngũ quan hắn, một lần lại một lần, sau đó nghiêng đầu quay đi, “Chuyện gì?”

“Cám ơn ngươi, ta phải đi rồi.” Hắn nói xong, cúi đầu ấp úng nói không ra lời bộ, “Cái kia, chuyện đêm nay… Ngươi đừng nói cho người khác biết nha.”

Mục Ly Hi hơi nhếch môi, đáy mắt lại không có chút ý cười, “Hảo, ta không nói.”

Ngô Trăn Suất lúc này mới như thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nói lời cảm tạ sau đó mới rời đi.

Mục Ly Hi đợi đến khi hắn đi xa mới thu liễm nụ cười.

Tầm mắt lại lần nữa nhìn về phía xa xa, thật lâu sau như là nghĩ gì đó, thản nhiên mở miệng: “Đi thăm dò hắn…” Vì sao lại giống A Kỳ như thế.

Cách đó không xa, trong bóng đêm truyền đến một tiếng nặng nề trả lời, “Vâng.”
Bình Luận (0)
Comment