34
Trong phòng khách có mấy thùng carton, Tịch Đương Điệt vừa nhìn thấy mặt đã biến sắc.
Cãi vã giận dỗi thì dễ giải quyết, nhưng cãi vã đến mức có nguy cơ đường ai nấy đi thì rất đau đầu.
Bình thường gã chỉ cần tặng quà, thề thốt, hạ mình một chút để dỗ dành thì cậu cũng chỉ giận mấy ngày là xong nhưng vừa rồi gã xin nghỉ phép nhiều như vậy, công việc dồn lại chất thành đống, thời gian rảnh đâu mà dỗ dành Hạ Đường Tề.
"Đường Tề, em hiểu chuyện một chút đi. Sao em có thể vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà làm ầm ĩ đòi dọn ra ở riêng?"
"Ồ." Hạ Đường Tề không nhịn được cười, "Anh vừa nói tôi cần hiểu chuyện một chút hả?"
"Anh không có ý trách em, anh chỉ không muốn em vì một chuyện nhỏ thế này mà tự làm khổ mình. Anh thừa nhận đó là lỗi của anh, anh không nên đi công tác lâu như vậy, lại còn không liên lạc với em, nhưng thật sự công việc ban ngày quá bận, lịch trình dày đặc, mỗi ngày phải đến nửa đêm anh mới về tới khách sạn, sợ ảnh hưởng tới việc em nghỉ ngơi nên anh cũng không dám gọi điện ..."
"Anh đi công tác ở thành phố nào? Số hiệu chuyến bay khứ hồi là số mấy? Anh ở khách sạn nào?" Hạ Đường Tề đá ngã thùng carton trên sàn "Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi tất nhiên không tự làm khổ bản thân mình rồi, đồ tôi thu dọn là đồ của anh, mời anh cút khỏi nhà."
"Em không tin anh?" Vẻ mặt của Tịch Đương Điệt đau khổ như không thể tin được "Chúng ta là vợ chồng lâu như vậy rồi, ngay cả chút tin tưởng cũng không có sao?"
Đây đúng là trò hề lớn mà, Hạ Đường Tề tạm thời không mở miệng được, cậu lo mình vừa mở miệng thì sẽ phá lên cười mất.
Tên rác rưởi này từ đầu tới cuối đều lừa gạt cậu, giờ lại còn tay ăn cướp miệng la làng đòi hỏi sự tin tưởng của cậu.
Là do cậu quá tin người rồi.
Tin tới từng câu từng chữ mà Tịch Đương Điệt nói ra.
Gã nói cha mẹ đã mất thì cậu tin cha mẹ gã đều thật sự qua đời, gã nói bản thân vừa học vừa làm thì cậu tin là gã tiết kiệm cố gắng, gã nói muốn yêu thương chăm sóc gia đình này thì cậu tin là gã chu đáo và đáng tin cậy.
"Anh muốn tôi tin cái gì nữa?" Trước khi Tảo Khang xuất hiện, Hạ Đường Tề chưa bao giờ nghi ngờ bất kì lời nói hay việc làm nào của Tịch Đương Điệt, nhưng bây giờ, ngay cả một dấu chấm câu trong miệng Tịch Trụ Tử, cậu cũng phải đặt nghi vấn "Đồ không biết xấu hổ, Tịch Trụ Tử. "
Khuôn mặt của Tịch Đương Điệt cắt không còn một giọt máu ngay khi nghe thấy Hạ Đường Tề gọi tên thật của mình.
"Là tin anh lừa hôn, hay tin anh trùng hôn? Hay tin cha mẹ anh qua đời, hay tin anh đã có con rồi?" Hạ Đường Tề vuốt mặt, cười nói "Tôi đã liên hệ luật sư thụ lý hồ sơ rồi. Tiếp theo luật sư sẽ đến tìm anh giải quyết chuyện ly hôn, mời anh làm việc với luật sư của tôi. Đương nhiên tôi sẽ làm người tốt tới cùng, tôi giúp anh thu dọn đồ đạc xong rồi, giờ anh đi luôn là vừa. Căn nhà này là tài sản trước hôn nhân của tôi, không dính líu gì tới anh. Kể từ hôm nay, anh không cần vất vả chạy ngược chạy xuôi nữa, cứ lo chăm sóc tốt cho em họ của mình đi."
"Đường Tề, em nghe anh nói đã!" Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt Tịch Đương Điệt, gã gần như gào lên, nhào tới muốn ôm Hạ Đường Tề, nhưng bị cậu dứt khoát né tránh "Không phải như em nghĩ đâu..."
"Anh muốn sao? Giải thích hả?" Hạ Đường Tề gật gật đầu, "Đương nhiên, anh có thể giải thích. Nhưng khán giả xem kịch thì không thể thiếu được..."
Hạ Đường Tề mỉm cười và mở cửa phòng cho khách ở bên cạnh, lên tiếng chào hỏi.
"Cậu Tảo à, để cậu đợi lâu rồi. Tịch Trụ Tử cuối cùng cũng về rồi, muốn giải thích mọi chuyện cho chúng ta nghe đấy."
Chuyện tình tay ba thì cậu không nên nghe một mình.
35
"Tại sao cậu lại tới đây hả?"
Tảo Khang bị Tịch Đương Điệt nổi giận đùng đùng quát tháo thì mặt mày tái mét, nói chuyện cũng sợ hãi rụt rè hơn.
"Anh Trụ Tử à..."
"Sao cậu ấy lại không được tới đây?" Hạ Đường Tề thay Tảo Khang mở miệng "Người ta ít nhiều gì cũng sinh cho anh một đứa con tới tuổi đi mua nước tương được rồi, chẳng lẽ không đủ tư cách để nghe xem người chồng tốt như anh quan tâm người ta thế nào hả?"
"Anh..." Tịch Đương Điệt nghẹn họng rồi bắt đầu bao biện "Chuyện xảy ra khi đó chỉ là một tai nạn. Tảo Khang vốn có quan hệ tốt với bố mẹ anh, anh coi cậu ta như người thân trong gia đình. Lần đó khi anh về nhà nghỉ phép thì đúng lúc cậu ta tới kỳ phát tình...Tất cả chỉ là bất đắc dĩ, là một tai nạn không mong muốn. Mấy năm nay anh thậm chí còn không biết cậu ta có con. Khi biết chuyện anh rất ngạc nhiên nhưng chuyện đã xảy ra rồi, anh là một alpha, anh phải đối mặt và chịu trách nhiệm."
Gã tự biên tự diễn, ra vẻ ngay thẳng chính trực, không hề quan tâm đến vẻ mặt ngày càng khó coi của Tảo Khang.
Tảo Khang tự thấy mình là một người thô lỗ, vô học, không bằng cấp, cũng không biết biện giải* cho bản thân thế nào, chỉ nhìn alpha trước mặt mà lòng chua xót như đậu phụ thối.
*Dùng lý luận để làm tỏ lý do một hành động
"Hahaha, hóa ra anh còn biết mình là alpha, tôi còn tưởng đâu anh là dòng đỉa chỉ biết hút máu." Hạ Đường Tề cứng rắn hơn Tảo Khang nhiều, cậu không sợ gì Tịch Đương Điệt, cũng chẳng quan tâm đến việc giữ thể diện cho ai cả "Tới bây giờ anh vẫn còn trốn tránh trách nhiệm à. Tôi hỏi anh, là ai thắt lưng buộc bụng*, chắt chiu tiết kiệm từng đồng từng cắc cho anh ăn học hả? Ngay cả một danh phận anh cũng không cho người ta được, vậy sao anh lại bắt người ta thay anh phụng dưỡng tận hiếu** cha mẹ hả? Con anh năm tuổi anh cũng không biết, anh mà vô tội hả, anh là đồ tàn nhẫn vô lương tâm! Sáu bảy năm không liên lạc với người nhà lấy một lần, có phải anh diễn đến nghiện, nhập vai quá sâu nên tưởng mình mồ côi thật luôn đấy à?"
*Tiết kiệm, dè sẻn hết mức để dành dụm
**biết ơn, kính trọng, hết lòng phụng dưỡng
"Anh Hạ, làm ơn đừng nói nữa." Đã tới nước này mà Tảo Khang còn nói đỡ cho Tịch Đương Điệt, trong khi rõ ràng bản thân là người bị hại, nhưng lại xin tha thứ cho người gây hại mình: "Anh Trụ Tử làm sai chuyện gì, tôi sẽ thay anh ấy tạ tội với anh, đều là lỗi của chúng tôi, bao nhiêu tiền chúng tôi cũng đền, không để cho anh chịu thiệt đâu."
Tảo Khang cẩn thận nắm lấy cổ tay áo của Hạ Đường Tề, nhưng dù vậy, lớp da chai sần trên bàn tay cậu ấy vẫn làm đau Hạ Đường Tề.
"Anh có nghe rõ chưa?" Hạ Đường Tề chợt thấy vừa nực cười vừa chua xót cho Tảo Khang, cũng chua xót cho chính mình "Anh bỏ rơi vợ con, nhưng omega này vẫn hết lòng xin tha thứ cho anh, anh không thấy có chút áy náy nào sao? Tôi làm bàn đạp cho anh leo lên cao có phải rất tiện rất sướng không, lên voi được vài ngày thì quên mất luôn bản chất bần hèn hôi tanh bùn đất của mình rồi đúng không?
Tịch Đương Điệt hoàn toàn bị chọc điên, chuyện quá khứ là bãi mìn trong lòng gã, gã không bao giờ muốn bị nhắc về xuất thân nghèo khổ trước kia, đây là điều cấm kị của gã.
"Thật ra cậu không hề yêu tôi! Biết alpha của mình ngoại tình mà còn có thể bình tĩnh đến như vậy? Cậu đã sớm lên kế hoạch gài bẫy ép tôi ly hôn rồi!"
"Bộ dạng cãi cùn này của anh thật là khó coi." Tịch Đương Điệt nổi đóa lên làm Hạ Đường Tề bình tĩnh lại, cậu dồn dập hỏi: "Là tôi ép anh ngủ với cậu ấy hả? Là tôi ép anh đánh dấu omega rồi bỏ người ta hả? Là tôi ép anh đi xem mắt, ép anh theo đuổi tôi hả? Là tôi ép anh yêu đương, ép anh cầu hôn, ép anh kết hôn với tôi à! Từ đầu tới cuối anh đều sống chết mặc bay, bo bo giữ mình, bây giờ còn đòi nói chuyện tình yêu với tôi hả? Sao mỗi lần đi vệ sinh anh không soi gương nhìn lại bản thân mình đi, anh xứng với tình yêu sao?"
"Đừng cho rằng tôi không biết chuyện gian díu của cậu và Bạc Tu Tề!" Tịch Đương Điệt gào lên, nào còn dáng vẻ dịu dàng ngày thường "Cậu thích người ta nhưng người ta là chủ tịch, là kim cương vương lão ngũ*, cậu ly hôn với tôi rồi thì sao? Đừng có mơ người ta sẽ thèm một chiếc giày rách như cậu..."
*钻石王老五: ý nói người đàn ông rất kiệt xuất, là người độc thân hiếm hoi còn sót lại, không chỉ nhiều tiền mà còn rất đẹp trai, phong độc, học thức uyên bác, tài giỏi và đạt yêu cầu về mọi mặt.
Hạ Đường Tề đấm vào mặt Tịch Đương Điệt.
"Anh Trụ Tử!"
"Miệng bẩn quá thì đi rửa đi. Tôi cây ngay không sợ chết đứng. Ngược lại người cần cẩn thận là anh mới đúng, luật sư của tôi đã có đầy đủ bằng chứng việc anh trùng hôn, nếu anh cứ quấy rầy tôi thì tôi không ngại đưa anh vào tù đâu."
"Đồ điên! "
" Tôi điên à? " Hạ Đường Tề vung tay ngạo nghễ nói "Anh suy nghĩ cho kỹ càng, anh thật vất vả lắm mới có được một công việc trong doanh nghiệp nhà nước, cần phải giữ gìn thanh danh, nếu anh không nhanh chóng thu dọn sạnh sẽ rồi cút thì tôi không ngại châm lửa lên người anh đâu."
"Anh Trụ Tử, chúng ta đi thôi, đi thôi anh. " Tảo Khang một mực bảo vệ gã ta, dù hốc mắt đã đỏ au nhưng cậu ấy vẫn một lòng lo lắng cho Tịch Đương Điệt, "Thanh danh của anh rất quan trọng ..."———————
Vở kịch này cuối cùng cũng kết thúc, Tịch Đương Điệt hùng hổ mang đồ đạc rời đi với Tảo Khang.