Chuyên Sủng Nô Tâm

Chương 1.1

Kinh thành rộng lớn

Tối nay, hướng nam  trên gian phòng lớn nhất ở Hoài Hương lâu, so với việc thường lui tới còn náo nhiệt hơn nhiều,

Là do ở Hoài Hương lâu, phòng khách cực rộng lớn nhất đã được người ta bao hết để mở tiệc, bọn tiểu nhị bưng thức ăn, đưa rượu, bên trong đại sảnh mỗi một khách nhân hiển lộ từng đẳng cấp, bên cạnh có hai vị cô nương vây quanh. 

Khách nhân bao hết phòng khách chính là Lăng Vũ Dương, một trong tứ đại đại tổng quản của Mính Kí tiếng tăm lừng lẫy trong kinh thành, thủ hạ được khao thưởng vì vất vả theo hắn từ vùng tây nam vận chuyển một lượng khoáng vật quý giá.

Trong tiếng huyên náo, càng lúc càng chén mạnh bạo

Ngồi ở phòng khách chủ vị tiệc Lăng Vũ Dương, hiển lộ sang sảng cười lớn., thỉnh thoảng đồng ý thỉnh cầu mời rượu của thuộc hạ, hắn đổ hết ly rượu vào miệng, sắc mặt cứng cỏi không đổi, không chỉ có tiếng mọi người tán thưởng hắn ngàn chén không say, ngay cả hai vị tiểu mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần hầu hạ bên cạnh hắn cũng lập tức lộ ra ánh mắt ái mộ nhìn hắn bội phục. 

"Lăng công tử, Dao Hương cũng lên góp chung, kính chàng một ly.", mỹ nữ tuyệt trần bên trái trong mắt toát ra ánh sáng mê hoặc làm người ta mất hồn, mắt đẹp khêu gợi, gần sát xuống giọng. 

Lăng Vũ Dương mắt đẹp thoáng nhìn,trong nụ cười sang sảng nổi lên một tia xấu xa, bàn tay to ngả ngớn duỗi ra đặt trên cái thắt lưng ong mềm mại không xương.  

"Sao vậy, ngay cả nàng cũng muốn làm ta say?"  uống rượu ở bên miệng chén trong tay ngọc đưa đến, hắn hơi cúi đầu ghé vào bên tai Dao Hương khẽ cười nói nhỏ,cảnh tượng mờ ám lập tức hiện ra ở trước mặt mọi người.

"Làm gì có, Dao Hương chỉ muốn giúp vui thôi!", nàng không vừa lòng lên tiếng kháng nghị hờn dỗi, thân thể nhẹ nhàng ngả vào người hắn.

"Sợ ta say quá mức, sẽ lực bất tòng tâm (Sức lực không đủ để làm những điều mà trái tim muốn làm) sao?", Lăng Vũ Dương trêu ghẹo hỏi, hào phóng để mặc cho nàng ở trên người mình mà cọ xát 

"Lăng công tử...." trán Dao Hương ở trên ngực cứng rắn của hắn lại cọ xát vài cái, trong ánh mắt lẳng lơ có khát khao ham muốn, tất nhiên chỉ là hàm ý, không nói thẳng ra là ưng thuận hay không.

Dao Hương vẫn luôn có tiếng tăm hàng đầu ở Hoài Hương lâu trong việc am hiểu thuần thục tất cả thủ đoạn dụ dỗ gợi lên hứng thú, tất nhiên là cân nhắc không phải người nào cũng ái mộ, cũng vô cùng hiểu biết các nhu cầu suy nghĩ của nam tử. Cho tới bây giờ, khuôn mặt đẹp cùng thủ đoạn của nàng rõ ràng thu phục không ít kẻ sang trọng khó chơi cực kỳ, lại duy nhất nhìn không thấu nam nhân Lăng Vũ Dương này, chứ đừng nói đến việc khống chế hắn giống như với nam nhân khác, bởi vì căn bản là không ai nhìn ra được trên mặt luôn tươi cười sang sảng này rốt cuộc là ẩn chứa ý nghĩ đen tối gì. 

"Yên tâm đi! Mặc kệ đêm nay ta có uống quá nhiều, nàng đều không chạy thoát được đâu!", đưa bàn tay to nắm ở thắt lưng ong, không hề kiêng kị mà xoa  nắn vú tròn dầy đặn của Dao Hương. Giọng điệu xấu xa bỏ lại nói, hắn ngẩng lên nhìn trên khuôn mặt lẳng lơ xinh đẹp của nàng hiện lên vẻ vừa ý, đáy mắt hiện lên thái độ hứng thú đầy gian manh.

"Công tử...." phía bên phải Lăng Vũ Dương, Quỳnh Phương đã sớm nhìn thấy hết, lại đang lên cơn giận dỗi, thật vất vả mới không xen vào, lập tức dùng tiếng nói đắn đo lại mềm mại, lên tiếng ra vẻ không vừa lòng. 

Tốt xấu gì thì danh tiếng Quỳnh Phương nàng ở Hương lâu cũng là nhất nhì, như thế nào có thể trơ mắt nhìn ả Dao Hương giành riêng anh chàng đẹp trai dụ dỗ lấy tiền, mặt mũi của nàng biết để đâu nha!

Lăng Vũ Dương quay đầu qua nhìn về mỹ nhân ở bên tay phải, đáy mắt chớp lên ánh sáng lấp lánh, khóe miệng nhếch lên, "Ăn chua à?", hắn cất tiếng trêu chọc đùa bỡn nói.

"Quỳnh Phương cũng muốn làm bạn với công tử a! Công tử sao có thể coi nặng bên này xem nhẹ bên kia?" giọng mềm mại oán giận ghen không ra đâu, không kiêng dè ngôn từ làm cho Dao Hương ở một bên kia âm thầm cắn răng, căm giận không ngừng.

Lăng Vũ Dương cũng ngả ngớn đem Quỳnh Phương ôm lại gần người, [Không bằng đêm nay chúng ta sẽ "ba người đi" nha! Miễn sao không ruồng rẫy tình cảm nồng nàn của hai người các nàng], giọng điệu đề nghị của hắn mang vẻ coi thường.

"Này sao có thể....

"Ta mới không cần...."

Ngay khi hai ả mỹ nữ lần lượt lên tiếng kháng nghị, ngồi ở vị trí chủ vị, trợ thủ của Lăng Vũ Dương là Chương Diệc Dân bỗng dưng lên tiếng.

"Xin hai vị cô nương an tâm một chút đừng huyên náo, kỳ thật là Lăng gia đêm nay hắn còn có chuyện quan trọng, nên không thể nào lưu lại được đâu."

Cái gì! Hai ả mỹ nữ đang huyên náo bỗng dưng im bặt, đồng thời bốn mắt liếc về phía chỗ phát ra tiếng.

"Đúng thế! Ta thiếu chút nữa thì quên mất!", vẻ mặt Lăng Vũ Dương vốn đang thích thú hưởng thụ nghe thấy Chương Diệc Dân xuống nhắc nhở, chợt bừng tỉnh reo nhỏ lên tựa như nhớ tới cái gì.

"Xem ra phải để hai vị cô nương thất vọng rồi!", lời nói của hắn không thay đổi nhìn về phía vẻ mặt thất vọng của hai ả nữ tử, đáy mắt bắn ra tia sáng biến hóa kỳ lạ. 

"Chủ nhân, ngài nếu không muốn lưu lại, vì sao không trực tiếp từ chối chứ?", đi  ra khỏi Hoài Hương lâu, Chương Diệc Dân vẻ khó hiểu hỏi Lăng Vũ Dương khóe miệng vẫn cười.

"Ai nói ta không muốn lưu lại?" Lăng Vũ Dương thờ ơ hỏi lại. 

Chương Diệc Dân trông thoải mái tiến lên đi song song theo, không thể không nhướng mắt lên. Mỗi lần chủ nhân hắn muốn may mắn thoát thân, hắn đều dùng biện pháp này làm cho chính chủ nhân rời đi một cách chính đáng, hiện tại thế nhưng còn cố ý nói mát mẻ, hắn cóc tin chủ nhân thật sự nghĩ lưu lại ở đó! 

"Chủ nhân, ta theo ngài cũng không phải ngày một ngày hai." Chương Diệc Dân có chút oán giận ngầm. 

"Cũng vì thế, ngươi cần gì phải hỏi nhiều nữa?" Lăng Vũ Dương dừng bước quay đầu thoáng nhìn. "Huống chi đêm nay ánh trăng sáng ngời, sao ngươi không thưởng thức thêm một chút."

Hắn - trợ thủ đắc lực, có khả năng làm việc, nhanh chóng, võ công lại không tồi, chỉ là cá tính có hơi chút không biết ứng đối, luôn luôn thẳng thắn. 

Chương Diệc Dân đầu tiên là sửng sốt, chợt thấy bạn đồng hành Lưu Chính cười trộm mà bừng tỉnh, vội chạy lên phía trước đuổi theo chủ nhân, còn không quên liếc trừng mắt nhìn Lưu Chính một cái. 

Đợi đến khi ba người họ, Lăng Vũ Dương trở về kinh thành, Lưu Chính mới nhắc đến một việc khác. 

"Chủ nhân, giờ chỉ cần chờ ba ngày sau đem "Hạo Thiên bảo" thu phục rồi áp giải đến "Nhật Phong", vốn không có chuyện gì phải cần người tự thân đi xử lý, nhưng người có tính trở về Lăng huyện một chuyến không?"

Lăng Vũ Dương ngồi tựa lưng vào ghế trên mặt không còn biểu tình thoải mái, cặp lông mày kiếm anh tuấn chậm rãi nhíu lại, nhớ tới mình một tháng trước nhận được lá thư của mẫu thân từ Lăng huyện gửi đến, trên thư đề cập đến việc vớ vẩn.

"Ta thật không hiểu....", hắn nhịn không được thì thào tự nói.

"Có lẽ lão phu nhân hy vọng có thể sớm được ôm cháu, đấy cũng rất chi bình thường của con người nha!" Lưu Chính đoán nói.

Lăng Vũ Dương liếc mắt nhìn hắn, "Như ta được biết, mẹ ta đã được ôm cháu. Đại ca của ta đã lập gia đình lâu rồi."

"À, có lẽ lão phu nhân lo lắng cho ngài....", Lưu Chính cố gắng nghĩ ra lời giải thích hợp lý.

Nhìn sâu vào mắt Lưu Chính, bỗng dưng chứa đầy ý tứ trào phúng (chế nhạo), "Đúng vậy, mẫu thân ta còn lo lắng đến mức giúp ta mua một thê tử nuôi trong nhà, chờ ta trở về "hưởng dụng" đấy!"

"Nếu thế, ngài đã muốn tính về Lăng gia một chuyến phải không?", Lưu Chính lại hỏi.

Lăng Vũ Dương kiêu ngạo nhướng mày, "Mẹ ta rảnh đến nỗi không có việc gì làm nên kiếm cho ta một chuyện lớn như thế, ta còn có thể không trở về xử lý sao?"

"Vậy ngài tính bao lâu thì đi? Thuộc hạ sẽ chuẩn bị thực tốt", Chương Diệc Dân lập tức hỏi.

"Ngày mai ta sẽ xin Vương gia cho nghỉ trước, ba ngày sau rời xuống phương nam, ta sẽ cùng đi với các ngươi, đợi đến khi đem giao đi chuyến hàng quan trọng này bình yên vô sự rồi, ta lại chuyển hướng về Lăng huyện, khi ta không ở đây các ngươi liền toàn quyền xử lý các công việc."

"Ngài tính một mình đơn độc về Lăng huyện ư?!", Lưu Chính ngạc nhiên hỏi, giọng điệu có vẻ không cho là đúng.

"Yên tâm đi! Có việc ta sẽ lập tức đưa tin cho các ngươi." Lăng Vũ Dương phất tay lên, cự tuyệt không thay đổi nói.

Cái chuyện hoang đường này, hắn muốn tự mình dùng biện pháp vừa mạnh vừa kiên quyết đem nó biến mất.

Không ai có thể yêu cầu hắn làm chuyện hắn không muốn làm!

Cách đó một ngày tại phủ Định Bắc Vương gia

"A..... Ha ha ha...." 

Một phu nhân xinh đẹp không hề ngại ngần ôm bụng cười thật lớn, Lăng Vũ Dương ngồi một bên hiện ra vẻ mặt xấu hổ, bên cạnh còn lại là Định Bắc Vương gia đáng sợ - kiêm chủ nhân của Mính Kí - Cận Minh Lôi. 

" Dung nhi, nàng hãy kiềm chế hành vi của mình được không?", hắn thở dài nói, ánh mắt nghiêm khắc nhìn tư thế cười của ái thê.

Vị phu nhân xinh đẹp vui tính, chính là Vương phi Cốc Tử Dung sau khi nghe như vậy, chậm rãi thu hồi hình tượng không đúng đắn, ""Trời ạ! Mấy người cổ nhân xử sự thật là kỳ quái, lại còn có vụ mua người ta về làm con dâu nữa, đúng là rất kì cục đến buồn cười!"", nàng thở nhẹ nhìn Lăng Vũ Dương

Cận Mính Lôi vừa dìu thê tử ngồi vào chỗ ghế dựa của mình, vừa thoáng nhìn Lăng Vũ Dương có vẻ lấy làm có lỗi.

Lăng Vũ Dương bất đắc dĩ cười khổ, "Nếu như chuyện này phát sinh ở trên thân người khác, ta nghĩ ta tám phần cũng sẽ có cùng phản ứng như thế."

"Vũ Dương, ngươi cứ việc trở về Lăng huyện xử lý chuyện này, thời gian lâu chóng tùy ngươi định, không cần phải gấp gáp quay lại đâu", Cận Mính Lôi nói.

"Tạ Vương gia" Lăng Vũ Dương vòng tay lại. 

Thật nhiều lễ nghi... Cốc Tử Dung ở bên cạnh bĩu môi, có vẻ không dám thử qua.

"Vậy ngươi tính làm gì?", nàng tò mò hỏi.

Lăng Vũ Dương ánh mắt chớp nhanh, "Kỳ thật ta còn chưa nghĩ kĩ càng", đáy mắt hắn ngoi lên môt chút suy nghĩ sâu xa, "Trước có lẽ là trở về thì tất cả sẽ lập tức phơi bày, rồi mới quyết định tiếp"

"Ngươi không sợ lúc ngươi về, trong nhà đã sắp đặt đâu vào đấy, chỉ chờ ngươi bái đường sao?", Cốc Tử Dung  vui đùa nói.

Lăng Vũ Dương nghe vậy cười đáp lại: "Đầu tiên, ta cũng không định báo trước cho họ ta muốn quay về, bọn họ không biết ta định về, tự nhiên cũng sẽ không thể dùng cách này ép ta vào khuôn khổ", hắn cười nhìn Cốc Tử Dung, "Hơn nữa, gia nhân rất hiểu tính tình của ta, chắc chắn bọn chúng sẽ không nghĩ cách này đến bắt buộc ta cưới vợ".

"Mặc kệ ngươi phải xử lý chuyện này thế nào, ngươi chỉ cần nhớ rõ, có gì cần thì lập tức quay về kinh thành, đừng tự mình cậy mạnh!", Cận Mính Lôi dặn dò nói, trong lời nói hơi lộ ra bất mãn.

Lăng Vũ Dương bật cười, "Ta chỉ là về nhà, không phải ra chiến trường đánh nhau, Vương gia nói quá lời"

"Ai biết được ngươi có thể hay không lại giống như trước một mình mạo hiểm!", Cận Mính Lôi liếc mắt nhìn hắn một cái.

" Vương gia!", Lăng Vũ Dương bất đắc dĩ sờ trán thở dài, "Ngài còn nhớ trong lòng chuyện lần trước ta chạy tới giúp Nam Cung Dục diệt trừ nội gian? Ta không phải mạnh khỏe trở lại kinh thành sao?"

"Những lời cuối cùng này, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng để ba người hắn nghe được, nếu không đến lúc đó không phải chỉ có ta trị ngươi thôi đâu!", Cận Mính Lôi không cho là đúng mà nói lên cảnh cáo. Trong lời nói ám chỉ ba người chính là ba người khác trong tứ đại tổng quản Mính Kí.

"Không nghiêm trọng như vậy chứ!", Lăng Vũ Dương lại bật cười.

"Ai nói không có?!", Cốc Tử Dung ở bên canh lập tức phản bác, "Ngày đó sau khi Miễn Tử Tuấn biết chuyện này, lúc nào cũng chửi tại bên kia không có suy nghĩ, không có coi hắn là huynh đệ, có việc cũng không tìm hắn hỗ trợ, còn nói lần tới mà gặp lại ngươi, trước hết đem ngươi dạy bảo một chút", nàng vui sướng khi người gặp họa còn thêm mắm thêm muối vào nói.
Bình Luận (0)
Comment