Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê

Chương 102

Cửa hàng giao cho Phủ Cầm và Nghênh Xuân, Tần Mục Ca và Hiên Viên Triệt còn có Lãnh Thanh Phong ra khỏi Kinh Thành tiến về phía Cao Vực.

Bởi vì Tần Mục Ca có chuyện ở trong lòng, cũng không quan tâm tới thưởng thức cảnh đẹp dọc đường, cho nên Hiên Viên Triệt và Lãnh Thanh Phong cũng không hề sắp xếp hoạt động gì đặc biệt nữa, chỉ chuyên tâm lên đường.

Hai mươi ngày sau, cuối và ba người với tùy tùng của họ tới ranh giới Cao Vực. Lại đi về phía trước mấy ngày, thì đến chỗ vương phủ của Mộ Dung Khinh Hàn -- Nam Xuyên.

Vừa tới ngoài thành, thì gặp được Mộ Dung Khinh Hàn đón tiếp đến đây.

Vừa thấy được đối phương, Tần Mục Ca sững sờ, mới ít ngày không gặp, Mộ Dung Khinh Hàn tiều tụy rất nhiều, giống như vừa khỏi bệnh, khiến một người yên vui tuấn mỹ như cũ, lại nói không ra bi thương và tang thương.

Hiên Viên Triệt và Lãnh Thanh Phong cũng đều cảm thấy rất không ngờ, sau lễ gặp qua vội hỏi nguyên nhân.

Tạm thời dựng lên một cái lều vải xanh ven đường, Mộ Dung Khinh Hàn mỉm cười nói: "Chúng ta đi vào trước rồi nói."

Sau khi đi vào lều mỗi người ngồi xong, Mộ Dung Khinh Hàn nhìn Tần Mục Ca chậm rãi nói: "Trên đường rất mệt nhọc phải không?"

Tần Mục Ca lắc đầu, khách khí trả lời: "Cũng được, Vương Gia."

"Tóm lại là ngươi đã xảy ra chuyện gì, mặt mày như vậy?" Lãnh Thanh Phong kéo đề tài nói chuyện, rất thẳng thắn hỏi thăm.

Mộ Dung Khinh Hàn cười khổ một tiếng: "Vâng, Bổn vương bị bệnh -- không thể không bệnh, bị tức đến bệnh . . ."

"Chuyện kia ngươi rõ ràng rồi hả?" Lãnh Thanh Phong ngừng lại, trong mắt lóe ra một tia hung ác nham hiểm.

Mộ Dung Khinh Hàn nhìn hắn, khẽ gật đầu.

"Là ai?! Ta sẽ đi giết hắn ngay bây giờ!" Trong mắt Lãnh Thanh Phong bỗng nhiên dâng lên sát khí, lập tức đứng dậy gầm thét nói, "Lòng dạ ác độc như thế, uổng làm người!"

Tần Mục Ca và Hiên Viên Triệt không hiểu ra sao, đây là xảy ra chuyện gì, sao Lãnh Thanh Phong kích động như thế?

"Ngươi bình tĩnh một chút, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Hiên Viên Triệt đè Lãnh Thanh Phong tại chỗ ngồi, ánh mắt chuyển sang Mộ Dung Khinh Hàn, "Vương Gia, đã xảy ra chuyện gì?"

Mộ Dung Khinh Hàn liếc mắt nhìn Hiên Viên Triệt, lại chuyển ánh mắt sang Tần Mục Ca, cảm xúc trong mắt dữ dội sâu sắc, một lát sau, mới nói: "Chuyện cho tới bây giờ, Bổn vương cũng không mờ mịt nữa, bởi vì kế tiếp có chuyện cần các ngươi phối hợp, nhất là Tần tiểu thư . . ."

Tất cả mọi người yên tĩnh nhìn hắn, chờ nghe tiếp.

"Sau khi vương phi của bản vương qua đời, ta dùng hết thủ đoạn muốn làm cho nàng sống lại, trải qua một lần cố gắng, nàng thật sự sống lại! Vốn là ta vô cùng vui mừng, nhưng mà, chờ tới lúc ta nhìn thấy nàng, nàng lại không chút nào nhớ nổi ta, không có một chút ký ức với quá khứ. Sau đó Trương đạo trưởng nói có một khả năng chính là người sống lại mất đi trí nhớ, được hắn nhắc nhở, Bổn vương bèn vội vàng trở về từ Kinh Thành nghiệm chứng, kết quả, " Mộ Dung Khinh Hàn dừng một chút, nhịn xuống lửa giận ngất trời của mình, chậm rãi nói: "Vương phi của ta đúng như đạo trưởng nói, thân thể đã bị người đảo lộn, trong miệng nhét đầy trấu -- hạ táng (chôn cất) như vậy, cho dù có thể may mắn sống lại cũng sẽ không triển vọng nhớ lại chuyện cũ! Cho nên nàng không nhớ được Bổn vương . . ."

Nói tới chỗ này, đôi mắt Mộ Dung Khinh Hàn lại tràn đầy lóng lánh!

"Rốt cuộc là ai hận tỷ tỷ như vậy, mới có thể làm ra chuyện khiến người ta giận sôi như vậy, ngươi tra được chưa?!" Lãnh Thanh Phong nổi giận đùng đùng chất vấn.

Ánh mắt Hiên Viên Triệt không khỏi nhìn về phía Tần Mục Ca, sâu lắng trong mắt càng rõ ràng, hiện tại người sống lại nhưng mà mất đi trí nhớ trong miệng Mộ Dung Khinh Hàn và Lãnh Thanh Phong có phải là Tần Mục Ca không? Nhưng làm sao bọn họ lại có thể nhận định chắc chắn là nàng?

"Tại sao các ngươi có thể xác định Mục Ca chính là vương phi chứ? Nhưng nàng không có trải qua ngoài ý muốn gì, làm sao linh hồn có thể bị vương phi chiếm?"

Chính lúc này Tần Mục Ca đang sửa sang cảm xúc của mình, nghe được Hiên Viên Triệt hỏi, không đợi Mộ Dung Khinh Hàn và Lãnh Thanh Phong giải thích, thì lạnh nhạt nói: "Thật ra thì, ta còn có ký ức, là bắt đầu từ ngôi miếu đổ nát kia, khi đó đời trước thắt cổ, có thể là vào lúc đó, ta đi vào thân thể nàng . . . Chuyện trước của nàng, ta không có ký ức gì, trong trí nhớ của ta chỉ có một chút mảnh nhỏ không có quan hệ mảnh nhỏ với nàng . . ."

Hiên Viên Triệt rất kinh ngạc, không khỏi ngây ngẩn cả người.

"Nhược Nhi, thật xin lỗi . . ." Mộ Dung Khinh Hàn đứng dậy đi tới trước mặt Tần Mục Ca, trong mắt chợt hiện ra nước mắt, muốn kéo Tần Mục Ca vào trong lòng.

Tần Mục Ca vốn là dừng lại, sau đó lập tức lui về phía sau từ chối động tác này của đối phương, lạnh nhạt nói: "Vương Gia, thật sự là ta quên mất tất cả, cho dù chúng ta có quá khứ, vậy cũng đã qua rồi. . . ."

Lúc này thì Lãnh Thanh Phong với gương mặt lạnh lùng đứng ở trước mặt Tần Mục Ca, nhìn Mộ Dung Khinh Hàn nói: "Tỷ tỷ của ta yêu thầm ngươi một đời, đây chính là kết quả ngươi cho nàng, chẳng lẽ ngươi vẫn còn hy vọng nàng lại yêu ngươi? Đừng muốn ngủ mơ như vậy, Vương Gia."

"Nữ nhân bên cạnh ta có nhiều hơn nữa, nhưng * yêu cho ngươi là nhiều nhất. Nữ nhân trong lòng ta cũng chỉ có ngươi mà thôi . . . Hơn nữa ta . . ." Mộ Dung Khinh Hàn muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không có nói ra.

"Vương Gia, lần này ta tới không vì cái gì khác, chỉ là muốn cởi bỏ một chút nghi ngờ trong lòng." Tần Mục Ca cũng không lo lắng Mộ Dung Khinh Hàn muốn tiếp tục biểu đạt cái gì, chỉ lẳng lặng tiếp tục nói, "Rốt cuộc là ai muốn hại ta như vậy, ta muốn tìm ra hắn."

Mộ Dung Khinh Hàn nhìn đôi mắt Tần Mục Ca trong suốt không thể tưởng tượng nổi, tim giống như bị kim châm, cũng không thể ôm nàng vào trong lòng, tình cảm yêu thương và hối hận của mình.

Hắn gom lại cảm xúc vốn có, chậm rãi nói: "Ngươi yên tâm, ta nhất định một lời nói rõ cho ngươi, nhưng mà trước mắt còn không có bao nhiêu đầu mối, dù sao chuyện đã qua một khoảng thời gian, ta cũng cần ngươi tới phối hợp, sau đó chúng ta thử tìm xem cái người hận ngươi, được chứ? . . . "

Thử tìm một chút? Tần Mục Ca gật đầu, 0di33xn0dafnl330fys0doon bày tỏ đồng ý đề nghị của đối phương, ngay sau đó hỏi: "Vương Gia có thể có một phạm vi rồi?"

"Cái phạm vi này hình như rất khó phân định, ví dụ như người đối nghịch với Hồng Phất cung cũng có thể có tình nghi, . . ."

Hiên Viên Triệt duy trì tỉnh táo, hắn tiếp nhận Lãnh Thanh Phong lời nói: "Ban đầu về chuyện sống lại này chắc là người biết trong phạm vi nhỏ, cho nên đây là một điểm bắt đầu."

Mộ Dung Khinh Hàn lộ ra một vẻ im lặng suy nghĩ, nói: "Bổn vương cũng suy tính như vậy, người này rất có thể đang bên trong vương phủ của ta, cho nên ta định làm như vậy . . ."

Hắn kêu mấy người trước mắt mình, nhỏ giọng nói một chút chuyện, sau đó hỏi: "Các ngươi thấy thế nào?"

Lãnh Thanh Phong, Hiên Viên Triệt còn có Tần Mục Ca liếc nhìn nhau.

Tần Mục Ca không khỏi đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay Hiên Viên Triệt, nói: "Yên tâm. . ."

Ngay sau đó Mộ Dung Khinh Hàn cao giọng nói với bên ngoài: "Chuẩn bị nghi thức, nghênh đón vương phi trở về phủ!"

Tần Mục Ca đi theo Mộ Dung Khinh Hàn ra ngoài, cùng nhau lên chiếc xe ngựa hoa lệ kia.

Sau khi ngồi vững vàng ở bên trong, Mộ Dung Khinh Hàn dặn dò: "Trước ta nói với ngươi một chút người sự vật ngươi nên biết . . ."

Đây chính là biết người biết ta trăm trận trăm thắng đi? Tần Mục Ca nghiêm túc lắng nghe, trong lòng im lặng nhớ từng chuỗi tên xa lạ.

Mặt ngoài Mộ Dung Khinh Hàn ung dung thản nhiên, nhưng nhìn Tần Mục Ca không thể xa lạ nữa với những người xa lạ này, trong lòng khó chịu khó có thể nói nên lời, nói sau cùng, hắn không nhịn được ôm Tần Mục Ca vào trong ngực, âm thanh nức nở nói: "Là ta không tốt, hại ngươi thành như vậy . . . Ngươi muốn một đời một kiếp hai người, ta lại cười ngươi không biết tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận nữ nhân . . . Khiến ngươi tuyệt vọng với ta . . . Lại đi lên con đường không lối về . . . Ta xin lỗi ngươi. . . ."

Trong đầu Tần Mục Ca một mảnh mờ mịt, nàng rất muốn đẩy đối phương ra, nhưng nhìn Mộ Dung Khinh Hàn thật sự rơi nước mắt, trong lòng lại không đành lòng, không thể làm gì khác hơn là an ủi: "Tất cả đều đã qua, ta không hận ngươi nữa . . ."

"Ngươi là không hận ta, nhưng ngươi không nhận ra ta, so hận ta thậm chí khiến lòng ta đau đớn . . ." Nước mắt trong suốt của Mộ Dung Khinh Hàn rơi vào sau gáy Tần Mục Ca, hắn đau lòng muốn chết, cũng phát tiết tất cả đau khổ ra ngoài.

"Tốt lắm, hiện tại thật sự ta rất tốt, ngươi có thể yên tâm, hiện tại ta khẳng định vui vẻ hơn so với trước kia . . . Cũng cám ơn ngươi làm cho ta sống lại, mặc dù ta không nhận ra ngươi, nhưng mà ta lại nhìn ra ngươi là một người tốt, Vương Gia tốt . . ."

Tần Mục Ca tràn đầy chân thành an ủi đối phương, trong lòng cũng là suy nghĩ phấn khởi.

Đang ở lúc cảm xúc Mộ Dung Khinh Hàn mới vừa bình tĩnh, đến Thanh Dương vương phủ.

Mộ Dung Khinh Hàn chỉnh sửa một chút vẻ mặt, dắt tay Tần Mục Ca.

Màn xe nhấc lên, hắn kéo Tần Mục Ca từ từ đi ra xe ngựa.

Tần Mục Ca vừa ra khỏi xe ngựa thì nhìn thấy mười mấy nữ nhân ăn mặc trang điểm lộng lẫy, còn có một số nha hoàn ma ma đồng loạt xếp ở cửa vương phủ chờ, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc tò mò vân vân nhìn sang.

Sắc mặt nàng bình tĩnh lướt qua, đối mặt với một số ánh mắt đối phương, lập tức nhìn thấy gần như trong tất cả đôi mắt đều đầy kinh ngạc -- có thể thấy được mình và vương phi trước kia thật sự rất giống nhau, hoặc là nói mình và Tần Mục Ca rất giống nhau, hai bên nhất định có duyên phận.

Mộ Dung Khinh Hàn xuống ngựa trước, sau đó dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người ôm Tần Mục Ca xuống, âm thanh dịu dàng kháng nghị đến ra nước êm ái nói: "Trên đường nhất định là mệt mỏi, trở về phủ trước chúng ta ngủ một giấc thật ngon . . ."

"Được, Vương Gia." Tần Mục Ca cười nhạt, mặc cho Mộ Dung Khinh Hàn lôi kéo tay của mình, lên mười bậc thềm.

Đám nữ nhân tự động tránh ra, hơn nữa cũng cúi người hành lễ nói: "Cung nghênh vương phi trở về phủ. . . . . ."

Đứng ở phía trước mấy nữ nhân, một người trong đó chính là Triệu Hiểu Uyển, nàng vừa hành lễ với Mộ Dung Khinh Hàn và Tần Mục Ca, đôi mắt vừa liếc về trên người Hiên Viên Triệt phía sau.

"Rốt cuộc Vương phi đã trở lại, cả ngày lẫn đêm muội muội đều mong đợi ngày nay. . . . . ." Một cô gái rất quyến rũ, ước chừng hơn hai mươi, rất chủ động tiếp lời nói.

"Làm phiền Thanh Uyển muội muội quan tâm. . . . . ." Tần Mục Ca căn cứ vào giới thiệu của Mộ Dung Khinh Hàn liền kết luận đây là trắc phi Liễu Thanh Uyển, lúc trước khi vào phủ cũng là vì nàng ta khiêu vũ giỏi, cho nên dáng người yểu điệu, cũng được Mộ Dung Khinh Hàn ưu ái.


Liễu Thanh Uyển dừng lại, ngón tay chỉ về đám nữ nhân sau lưng lộ ra vẻ thử dò xét nói: "Tỷ tỷ nhớ muội muội, nhưng có nhớ họ? . . ."

"Vì sao ta không nhớ ra được họ?" Tần Mục Ca cũng không có đi nhìn đám nữ nhân này, mà mỉm cười nhìn Liễu Thanh Uyển, từ từ hỏi.

Liễu Thanh Uyển sững sờ, ngay sau đó cười nói: "Ta lo lắng tỷ tỷ rời đi đã một năm rồi, lại lấy thân phận của Tần tiểu thư sinh sống một khoảng thời gian, sợ là không nhớ rõ những người chúng ta rồi . . ."

Thân thể Tần Mục Ca nhẹ nhàng chỉ Mộ Dung Khinh Hàn hạ xuống một chút, lạnh nhạt nói: "Nên nhớ cuối cùng sẽ nhớ, không nên nhớ gặp mặt cũng sẽ không nhớ. . . Ta mệt rồi. . ."

Mộ Dung Khinh Hàn lập tức giống như đang nâng vật báu, dìu đỡ Tần Mục Ca đi vào trong phủ, cùng lúc dặn dò một câu: "Nhanh đi chuẩn bị canh hạt sen ngân nhĩ vương phi thích uống nhất."

Những lời này là nói với một nữ nhân khác bên cạnh Liễu Thanh Uyển, với nàng ta thì trực tiếp một câu cũng không nói, trên mặt hoàn toàn yên tĩnh, khóe mắt lại không ngừng nhìn Tần Mục Ca được Mộ Dung Khinh Hàn ôm vào trong ngực, lúc này nghe thấy Mộ Dung Khinh Hàn dặn dò, mới chậm rãi nói: "Dạ, Vương Gia."

Hiện tại nàng là người nắm trong tay quyền thực tế trong hậu viện vương phi, kể từ sau khi Thanh Dương vương phi chết thì nàng là lớn nhất, Mộ Dung Khinh Hàn cũng tin tưởng nàng nhất, nhưng mà sự thật trước mắt là, vương phi lại trở về rồi.

Tần Mục Ca mặc cho Mộ Dung Khinh Hàn đỡ đi thẳng vào viện lớn nhất của vương phủ, đây là nơi Mộ Dung Khinh Hàn sinh hoạt thường ngày, những nữ nhân khác phân bố ở một số viện phía sau.

Người phía sau cùng nhau đi theo vào viện, Mộ Dung Khinh Hàn vừa nhìn giơ tay lên: "Các ngươi lui xuống trước đi, vương phi cần nghỉ ngơi, chờ khoẻ lại đến vấn an (thăm hỏi sức khoẻ)."

Lúc này đám nữ nhân mới rối rít cúi người rời đi, chỉ có Triệu Hiểu Uyển và Liễu Thanh Uyển người kia ở lại, và Hiên Viên Triệt còn có Lãnh Thanh Phong theo Mộ Dung Khinh Hàn vào nhà chính.

Mộ Dung Khinh Hàn muốn Tần Mục Ca lên giường nghỉ ngơi, nhưng Tần Mục Ca từ chối, nàng chỉ nửa nằm ở trên sạp mỹ nhân, nói chuyện với Mộ Dung Khinh Hàn và Hiên Viên Triệt.

"Bây giờ trở về thì phải nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng thân thể là điều thứ nhất . . ." Mộ Dung Khinh Hàn dịu dàng như nước, ngồi ở bên cạnh sạp mĩ nhân, tay cầm tay Tần Mục Ca, tình cảm nồng nàn đầy trong mắt.

Tần Mục Ca muốn rút ra, nhưng nghĩ đến vừa vào vương phủ mình chính là Lãnh Thanh Nhược, cho nên cười nhạt: "Ta biết -- đoạn đường này đại tướng quân và Lãnh công tử cực khổ, ít nói lời soi rõ, cũng kêu bọn họ sớm chút nghỉ ngơi một tý cho thỏa đáng."

Mộ Dung Khinh Hàn đồng ý ngay, liền kêu người dẫn Hiên Viên Triệt và Lãnh Thanh Phong đi nghỉ ngơi.

Tần Mục Ca thấy Liễu Thanh Uyển và Triệu Hiểu Uyển không đi, cũng không định nói nhiều với các nàng, mà là nhắm mắt dưỡng thần.

"Vương Gia, viện tỷ tỷ đã quét sạch sẽ, đám nha hoàn ma ma vẫn là lúc trước, lúc nào thì dời qua ở?" Liễu Thanh Uyển kín đáo cười yếu ớt nhìn lướt qua Tần Mục Ca, hỏi Mộ Dung Khinh Hàn.

Mộ Dung Khinh Hàn ra hiệu bọn nha hoàn cầm qua một cái áo mỏng, nhẹ nhàng đắp lên trên người Tần Mục Ca, sau đó ghìm giọng trả lời: "Vương phi không trở về viện của nàng, cứ ở cùng một chỗ với Bổn vương -- nơi nào nàng cũng không cần đi . . ."

"Chuyện này. . . Lúc những người khác tới phục vụ vương gia . . ."

"Đủ rồi, hiện tại Bổn vương trừ vương phi, ai cũng không cần, ngươi trở về đi!" Mặt Mộ Dung Khinh Hàn lạnh lùng, rống lên một câu với Liễu Thanh Uyển.

Có thể trước đó, Liễu Thanh Uyển chưa từng bị Mộ Dung Khinh Hàn mắng qua như vậy, cho nên vẻ mặt nàng sững sờ, ngay sau đó nước mắt lưng tròng, uất ức tột cùng đứng dậy dùng khăn gấm che miệng chạy ra ngoài.

Triệu Hiểu Uyển thấy tình thế không đúng, ngay lúc đó cũng cáo từ rời đi.

"Liễu Thanh Uyển này là người yêu nhất của ngươi sao?" Tần Mục Ca mở mắt ra nhìn Mộ Dung Khinh Hàn nhàn nhạt hỏi, "Rất rõ ràng là ghen tị nhỉ? Tối nay ngươi nhanh đi an ủi tốt một chút . . ."

Gương mặt tuấn tú của Mộ Dung Khinh Hàn tối sầm lại, giúp dịch áo mỏng cho nàng nói: "Tính tình ta luôn luôn tốt, cho nên bọn họ cũng bị làm hư rồi, ngươi trở lại, toàn bộ thật tốt cho ta đi?"

"Ta? Chuyện như vậy ta mới sẽ không trông coi, ta chỉ muốn tìm một chút đáp án, trừ việc đó ra, cái gì cũng không liên quan với ta."

Tần Mục Ca rất thẳng thắn nói rõ lập trường của mình.

Đôi mắt sâu của Mộ Dung Khinh Hàn chỉ nhìn nàng không nói lời nào.

"Không biết thế nào, ta có loại trực giác, những nữ nhân này cũng không thế nào hoan nghênh ta trở lại. . ." Tần Mục Ca ngồi dậy, nói ra cảm giác của mình với Mộ Dung Khinh Hàn -- cảm giác lần đầu tiên gặp gỡ những nữ nhân này.

Vẻ mặt Mộ Dung Khinh Hàn dần dần nặng nề.

"Cho nên ta cảm thấy chuyện của ta nhất định có liên quan với những nữ nhân này, chuyện ta sống lại này ngươi biết, người biết rõ không nhiều lắm, những thứ kẻ thù gì đó kia của ta chắc không có khả năng quá lớn, phần mộ không có dấu hiệu bị động,*d&d#l@q^d vậy đã nói rõ là thi thể của ta trước khi chưa ra phủ đã bị động qua. Vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, người ngoài chắp cánh cũng khó đi vào, cho nên người làm chuyện này nhất định là ở trong vương phủ."

"Bổn vương cũng có cái suy đoán này, cho nên mới muốn cho ngươi đi vào cùng nhau hát ra, tìm ra người này." Giọng của Mộ Dung Khinh Hàn đã là toả ra rét lạnh, ngón tay bởi vì nắm chặt mà nổi gân xanh.

Tần Mục Ca nhanh chóng để ý những người mình thấy một lần, lạnh nhạt nói: "Ta cảm thấy ta mất người nào nhận được lợi ích nhất, hiềm nghi của người nào sẽ có khả năng lớn nhất . . ."

Hai người đang nói, nha hoàn bưng chén ngọc đi vào nói: "Vương Gia, canh cho Vương phi đã chưng xong."

Mộ Dung Khinh Hàn nhận lấy, tự mình đút từng muỗng từng muỗng cho Tần Mục Ca.

Về vương phi trở lại, lời Vương Gia * yêu với trình độ cao, chuyện tự mình đút canh này nhanh chóng truyền khắp trên dưới vương phủ.

Hiên Viên Triệt và Lãnh Thanh Phong tự động giảm cảm giác tồn tại, hoàn toàn rất ít xuất hiện, chỉ là âm thầm làm một chút hành động.

Ngày hôm đó, Tần Mục Ca ngủ trưa tỉnh lại, Mộ Dung Khinh Hàn đang chờ, thấy nàng tỉnh lại, liền tiến lên đây mỉm cười nói: "Hoa sen trong vườn hoa đúng lúc nở, họ mời chúng ta qua đó ngắm sen, ý của ngươi như thế nào?"

Tần Mục Ca suy nghĩ một chút, mấy ngày nay chỉ là bày ra thanh thế, hiện tại đi xem một chút cũng tốt.

Vì vậy sau khi nàng đứng dậy tỉ mỉ trang điểm, ra ngoài đi theo Mộ Dung Khinh Hàn cùng nhau từ từ đi tới vườn hoa.

Dọc theo đường đi Mộ Dung Khinh Hàn cũng kéo cánh tay Tần Mục Ca, mỗi lần đi tới một chỗ luôn giống như kể chuyện xưa giảng thích quá khứ ngọt ngào của hai người, hình như từng chỗ trong vương phủ này đều có kỷ niệm quý báu.

Tần Mục Ca nhìn Mộ Dung Khinh Hàn đắm chìm ở trong vui sướng cũng không đành lòng cắt ngang hắn, chỉ bình tĩnh nghe, thỉnh thoảng chen vào một hai lời.

"Nhược Nhi, ta sẽ từ từ loại đi những nữ nhân này . . ." Mộ Dung Khinh Hàn chợt bật ra một câu như vậy, "Lúc ngươi đang ở bên cạnh ta, ta tin chắc ngươi sẽ không rời khỏi ta, bởi vì ta biết tình cảm của ngươi với ta, nhưng bây giờ ta lại không có ý nghĩ này, chỉ muốn để một mình ngươi ở lại bên cạnh ta, mọi người không thể thay thế ngươi . . ."

Tần Mục Ca không nói gì, nhưng trong lòng lại rất xúc động -- có người, vì sao luôn là sau khi mất đi mới biết quý trọng chứ?

-0di33xn0dafnl330fys0doon

Vừa vào vườn hoa, thì thấy mười mấy người đẹp đã chờ ở trên du thuyền hoa lệ kia, trắc phi dẫn đầu -- người nắm quyền hậu viện vương phủ hiện tại là Trương Mộ Vân, Liễu Thanh Uyển đứng chờ đón gió, giống như đang chuẩn bị chào đón.

Chỉ là ở Tần Mục Ca xem ra, thế nào cũng có cảm giác khiêu chiến.

"Vương Gia, vương phi . . ." Mọi người cúi người hành lễ chào đón Mộ Dung Khinh Hàn và Tần Mục Ca.

Mộ Dung Khinh Hàn cẩn thận dìu đỡ Tần Mục Ca lên thuyền đá, ngồi xong, mới nói với những người nữ nhân kia: "Tất cả ngồi đi . . ."

Trương Mộ Vân và Liễu Thanh Uyển còn có Triệu Hiểu Uyển theo thứ tự ngồi ở dưới tay Mộ Dung Khinh Hàn.

Thuyền từ từ tiến về phía trước.

Mộ Dung Khinh Hàn nhỏ giọng hỏi Tần Mục Ca: "Lạnh hay không, Nhược Nhi?"

Tần Mục Ca lắc đầu, ngay sau đó cười nhạt: "Phải chăng Vương Gia coi ta thành một búp bê sứ vừa đụng đã bể rồi hả?"

Trong mắt Mộ Dung Khinh Hàn đầy * nịch, chậm rãi trả lời: "Ta hận không thờimoix ngày ôm ngươi, như vậy ngươi sẽ không có sơ xuất gì nữa rồi . . . Ngày không có ngươi thật sự giống như nhai sáp nến . . ."

Trương Mộ Vân và Thanh Uyển còn có các nữ nhân chung quanh, vẻ mặt khác nhau -- sau khi Vương phi này chết không phải là họ phục vụ sao?

Thấy ánh mắt Mộ Dung Khinh Hàn giống như mọc ở trên người Tần Mục Ca, mặc cho người khác đang giả bộ làm vẻ lộng lẫy cũng không ngó nhìn nhiều, các nữ nhân có thể nói hết sức thất vọng, nhưng cũng không dám lộ ra nét mặt gì.

"Vương Gia, hiện tại thân thể vương phi tốt lên rồi, có muốn mở một bữa tiệc để ăn mừng một chút hay không?" Trương Mộ Vân rất khiêm tốn, đôi mắt nhìn Mộ Dung Khinh Hàn, khóe mắt lại nhìn Tần Mục Ca.

Mộ Dung Khinh Hàn không trả lời, mà nhìn Tần Mục Ca hỏi "Nhược Nhi, ngươi cảm thấy thế nào?"

Tần Mục Ca vẫn cười một tiếng: "Vương Gia làm chủ đi . . ."

Nàng giao quyền chủ động cho Mộ Dung Khinh Hàn, bởi vì nàng cảm thấy Trương Mộ Vân hỏi câu này, cũng không phải đơn thuần muốn chào đón mình trở lại, mà là muốn gián tiếp truyền đạt chút tin tức cho mình, bây giờ vương phủ là nàng ta đang xử lý, hơn nữa rất được Mộ Dung Khinh Hàn coi trọng.

"Vậy cũng tốt, ngươi đi chuẩn bị, trong một hai ngày chúng ta tổ chức một bữa tiệc trong vương phủ trước, chờ tinh thần vương phi tốt hơn chút, Bổn vương nữa lại chuẩn bị tiệc lớn." Mộ Dung Khinh Hàn không nhịn được muốn nhẹ nhàng sờ tay Tần Mục Ca, hình như chỉ có như vậy, hắn mới cảm thấy an tâm và kiên định.

Liễu Thanh Uyển nhìn Mộ Dung Khinh Hàn không coi ai ra gì thân mật với Tần Mục Ca, trong lòng giống như lật đổ bình ngũ vị (bình năm vị : chua, ngọt, cay, mặn, đắng). Kể từ sau khi Vương phi chết, rốt cuộc suy nghĩ Vương Gia giống như bị đả kích, ăn không biết ngon, bệnh nặng một trận, là mình dùng tình cảm dịu dàng, dáng múa an ủi hắn, mới làm cho tinh thần hắn dần dần tốt lên, nhưng bây giờ đối phương vừa trở lại thì mình là cái gì cũng không phải rồi!

Tần Mục Ca vẫn duy trì đắm đuối đưa tình, mãi cho đến ban đêm.

Lúc này Mộ Dung Khinh Hàn đang định đứng dậy, Liễu Thanh Uyển chợt ôm bụng chao ôi khẽ gọi một tiếng, đáng thương nhìn Mộ Dung Khinh Hàn nói: "Bụng thiếp thân thật là đau . . ."

Tần Mục Ca cũng đứng dậy theo, chợt thân thuyền thoáng một cái, nàng lảo đảo một cái, tay lập tức đỡ trán, khẽ nhắm mắt.

Mộ Dung Khinh Hàn đang muốn hỏi ý Liễu Thanh Uyển gì đó, vừa thấy Tần Mục Ca có tình huống, lập tức ôm lấy nàng gấp gáp hỏi "Nhược Nhi, ngươi làm sao vậy, có phải là không thoải mái hay không? . . ."

"Có chút choáng váng đầu, không sao -- Vương Gia đi xem Liễu muội muội được rồi . . . Thiếp thân đi về trước . . ."

Tần Mục Ca vẫn chưa nói hết, Mộ Dung Khinh Hàn bèn quả quyết nói: "Ta sẽ gọi y chính đến xem nàng ta, bây giờ thân thể ngươi quá yếu, ta đưa ngươi trở về trước."

Nói xong, Mộ Dung Khinh Hàn lại dặn dò nói với Trương Mộ Vân: "Ngươi tìm người chăm sóc nàng ta một chút -- đúng rồi, nha hoàn bên cạnh Nhược Nhi trước kia ở nơi nào? Hiện tại tìm đến phục vụ cho Bổn vương."

Trương Mộ Vân cúi đầu cúi người bày tỏ bằng lòng.

Tần Mục Ca do Mộ Dung Khinh Hàn đỡ vừa ra khỏi vườn hoa, bèn đến gần lỗ tai đối phương nhỏ giọng nói: "Hành động này của ta sẽ có người không quen nhìn nhỉ? . . ."
Bình Luận (0)
Comment