Dịch: Lá Nhỏ
Lâu Ngữ hoàn toàn nghiêm túc, giống như anh nghiêm túc dùng một ly rượu pha chế riêng để cầu hôn cô.
Sau này, khi nghĩ lại tối đó, có lẽ cả hai đều thấy vô cùng khó tin, nhưng giờ phút này, họ đều đã đánh mất lí trí, bị tình yêu thiêu rụi.
Cô kéo anh ra ngoài đường bắt xe, tới cửa hàng áo cưới trước năm phút họ đóng cửa. Cô vội cầu xin chủ cửa hàng: “Chúng tôi muốn mua một bộ váy cưới và vest, kiểu sẵn có là được.”
Chủ cửa hàng ngáp một cái: “Được, nếu hai người có thể chọn xong trong vòng năm phút, mọi thứ đều ok. Tôi phải tan làm ngay rồi.”
Năm phút… Sao có thể chọn nổi.
Suy nghĩ này vừa lóe lên, cô lại cảm thấy thật ra không cần tới năm phút. Thứ cô thật sự muốn chỉ là khoác trên mình bộ váy cưới mang tính tượng trưng, có đẹp hay không không quan trọng. Nhưng cô cũng tự tin mình mặc bừa bộ nào cũng sẽ đẹp hết. Vì vậy cô gật đầu nói được, sau đó nói với Văn Tuyết Thời: “Anh đi xem vest đi, em đi xem váy cưới, năm phút sau chúng ta gặp lại ở quầy thu ngân.” Cô nói như đang đi mua rau.
Văn Tuyết Thời dở khóc dở cười, khẽ vỗ vào tay cô, làm loạn tới cùng với cô: “Được.”
Thời gian quá gấp, cũng may áo vest ngoài tiện mặc hay cởi, Văn Tuyết Thời thử mấy bộ, cuối cùng nhìn trúng một bộ vest đen khá hợp với người. Lâu Ngữ càng ít thời gian hơn. Mặc váy cưới cần rất nhiều bước, cô chỉ có nhiều nhất một cơ hội để mặc thử. Vì chỉ có một cơ hội quý giá nên cô không quá kén cá chọn canh. Cô nhắm mắt lại, sờ vào giá để váy cưới một lượt, trao quyền quyết định vào số phận.
Cô thầm đếm ngược, sau khi đếm tới 9, Lâu Ngữ mở mắt ra, lấy bộ váy cưới mà tay dừng lại. Đây là bộ đầu tiên cô nhìn thấy, là bộ váy cưới trắng rất đơn giản, không có nhiều điểm xuyết trang trí, vật trang trí duy nhất là lớp ren thêu bên ngoài. Phần tà váy có thêm những bông hoa, từng đóa bung nở rực rỡ.
Sau khi mặc nó vào người, dưới chân cô như bung nở một đóa tường vy trắng.
Lâu Ngữ nhìn bản thân trước gương. Đây là lần đầu tiên cô mặc váy cưới thật sự sau bao nhiêu năm đóng phim, nó hoàn toàn là bộ váy cưới thuộc về cô.
Pháo hoa rực rỡ trong tâm trí cô trở thành một màu trắng xóa, cô chỉ có thể liên tục ngẩng đầu lên lại cúi đầu xuống để xác nhận mình thật sự đã mặc váy cưới.
Văn Tuyết Thời sẽ có phản ứng thế nào?
Mặc dù anh đã nhìn thấy cô mặc váy cưới vô số lần, nhưng lần này khác hoàn toàn. Không có ống kính, không có khán giả, chỉ đơn giản là mặc cho anh xem, chỉ có anh mà thôi.
Năm phút thấm thoát trôi qua, chủ cửa hàng đứng trước cửa phòng thử đồ hỏi, cô căng thẳng kéo khóa lên tới đỉnh, sau đó mở cửa phòng thử đồ ra.
Bên ngoài, Văn Tuyết Thời đứng ngay gần đó. Anh khoác trên người bộ vest đen vừa vặn, cà vạt được thắt gọn gàng gần nút cài cổ, cũng may chưa che đi nốt ruồi ở yết hầu của anh.
Anh nhìn cô, thoáng sững sờ, sau đó nhìn cô một lượt từ đầu tới chân, dường như muốn nhìn kỹ cả từng nếp nhăn trên váy.
Cô lúng túng xách váy lên, che đi nhịp tim đập nhanh như gõ trống: “Cũng đâu phải lần đầu thấy em mặc váy cưới đâu.”
Anh nghe thấy giọng cô mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đuôi mắt cong cong: “Tiểu Lâu của chúng ta đẹp quá.”
“Anh Văn của chúng ta cũng đẹp trai thật.”
Anh cười: “Thôi đi, anh còn chưa là bộ vest này.”
Họ vội thanh toán trang phục vào một phút cuối cùng. Khi thanh toán, Lâu Ngữ còn mặc cả, chủ cửa hàng trợn mắt há miệng, chưa từng thấy cô dâu nào vội kết hôn thế mà còn dám mặc cả. Hai bộ đồ hết tổng cộng 786 Euro, rẻ tới bất ngờ.
Đây chính là hai diễn viên đóng bộ phim mở đầu lễ công chiếu toàn cầu diễn ra bên bờ biển vào hai ngày trước. Khi đó số trân châu đính trên người cô cũng có giá đắt hơn hai bộ đồ này.
Nhìn con số trên hóa đơn, nghĩ tới sau cùng còn hời được 100 Euro, Lâu Ngữ vô cùng thích chí.
Đối với người khác, màn dạo đầu của lần kết hôn này chắc chắn là một trò đùa, nhưng thật ra cô không có ý chơi đùa gì cả.
Cô thật lòng cho rằng, hôn lễ được chuẩn bị chu toàn chưa chắc đã đáng giá bằng hiện tại. Cô may mắn khi trên thế giới này còn có người có chia sẻ mọi cảm xúc với cô, cùng cô náo loạn đêm nay.
Nhưng suy cho cùng, người nghĩ ra việc này trước cũng là anh. Họ chỉ trùng hợp là “cá mè một lứa” mà thôi.
Văn Tuyết Thời nắm tay cô rời khỏi cửa hàng váy cưới, hai người dừng ở ngoài cửa, không biết nên đi đâu tiếp.
Theo lộ trình hôn lễ, họ cần có một nơi tổ chức lễ cưới, ví dụ như nhà thờ. Nhưng giờ đã quá muộn, nhà thờ không mở cửa cho người ngoài vào nữa, không có nơi nào có thể tiếp nhận hôn lễ này.
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ tới một nơi. Trước khi tới đó, họ chưa vội lắm nên không gọi xe, chọn đi bộ qua đó như năm ấy.
Thành phố nhỏ về đêm rất yên ắng, không quá đông người trên đường phố, nhưng hai gương mặt châu Á mặc váy cưới và vest đen dạo trên phố vẫn khiến bao người ngước nhìn. Có người tò mò, có người nhìn họ bằng anh mắt thân thiện, có người chỉ liếc qua vài cái.
Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời coi như không thấy gì, nắm chặt tay nhau.
Ở thành phố không ai biết tới họ, hai người thỏa sức nắm tay nhau, không phải lo nghĩ gì, chỉ cầu mong hạnh phúc.
Khi đi qua quảng trường gặp nghệ sĩ đường phố năm đó, một chuyện bất ngờ đã xảy ra. Có một cặp đôi đi qua họ, cô gái ôm bó hoa hồng, có lẽ do bạn trai đi bên cạnh tặng cho. Khi đi lướt qua họ, cô ấy đột nhiên rút hai bông hoa rồi đưa cho Lâu Ngữ, chúc họ tân hôn vui vẻ.
“Cảm ơn nhé!” Lâu Ngữ vội cầm lấy hoa, tim đập thình thịch. Khi hoàn hồn lại, cô lập tức lớn giọng nói cảm ơn cặp đôi kia.
Hoa hồng tỏa ra hương thơm ngào ngạt, cô nhìn Văn Tuyết Thời, giọng điệu vô cùng khó tin: “Em cảm thấy chúng ta thật sự rất có duyên với Avignon.”
Anh cũng không khỏi cảm khái, gật đầu: “Đúng vậy. Hôm nay vừa tới đây đã vô tình gặp lễ hội nghệ thuật của họ. Như vậy đã may mắn lắm rồi, giờ còn bất ngờ nhận được hoa. Thật ra anh đang tìm tiệm hoa dọc theo con đường này, dù sao cô dâu của anh đâu thể không có hoa được?”
Cô dâu của anh. Bỗng nhiên nghe thấy bốn chữ này thốt ra từ miệng anh, cảm xúc trong cô dâng trào hơn bao giờ hết.
Cô không trụ được, nói linh tinh: “Thật ra chưa chắc đã thế, là thần Cupid vẫn luôn đi theo chúng ta suốt từ lúc ra khỏi trạm tàu hỏa, cuối cùng vào thời khắc đó, thần đã biến thành người, rồi biến mũi tên thành hoa tặng cho chúng ta.”
Anh nghe lời nói nhăng nói cuội của cô, ý cười đậm hơn bao giờ hết, sau đó đưa tay sờ gai trên thân hồng: “Gai nhọn lắm, đúng là do mũi tên hóa thành.”
Anh nghiêm túc phối hợp: “Em thông minh quá, đúng là Tiểu Lâu nhà chúng ta, vừa nhìn đã nhận ra sợ thật.”
Cô cười liếc anh: “Stop here, đừng pha trò thêm nữa, em đâu phải trẻ lên ba.”
“Nói đi cũng phải nói lại, nếu đã có hoa rồi thì anh vẫn phải tìm một tiệm nữa.”
“Tiệm gì?”
“Máy ảnh.” Anh dừng lại giây lát: “Anh muốn loại có thể in ảnh phim ra ấy.”
Anh là kiểu người luôn theo truyền thống, muốn máy ảnh cần nhiều bước mới có thể lưu giữ lại kỷ niệm đẹp. Dù sao điện thoại cũng chỉ là dữ liệu nhìn thấy được, ấn xóa là sẽ hoàn toàn biến mất.
Cô thảng thốt: “Thảo nào vừa nãy lúc đi đường anh cứ cúi đầu xem bản đồ…”
“Anh vừa search rồi, có một tiệm máy ảnh gần đây, chắc ở đó có bán thôi.”
Cô gấp gáp: “Vậy chúng ta đi nhanh chút đi, lỡ nó đóng cửa thì sao.”
“Tiệm đó mở cửa tới 10 giờ, còn hơn ba mươi phút nữa, không cần vội.”
“Vội chứ! Người Pháp mà, biết đâu… thấy không có ai tới nên đóng cửa đi uống rượu rồi thì sao.”
Anh nhìn váy cưới của cô: “Em mặc như này cũng không tiện đi nhanh.”
“Quá đơn giản.” Cô giang hai tay ra, vì vừa uống rượu nên gò má hơi ửng đỏ: “Anh cõng em.”
Văn Tuyết Thời sững sờ, sự đáng yêu xâm chiếm toàn bộ trái tim. Ai có thể nói không với chú cún nũng nịu muốn dính người chứ, đã thế còn là chú cún đáng yêu tới mức không ai không bị đánh bại.
Anh cam tâm tình nguyện quay người, ngồi xổm xuống, vỗ vào lưng mình. Lâu Ngữ nhảy lên lưng anh, làm Văn Tuyết Thời loạng choạng. Anh còn đang ngồi không vững, nhưng lại đưa tay về phía lưng theo phản xạ có điều kiện, sợ cô ngã xuống.
Lâu Ngữ ôm cổ Văn Tuyết Thời, phát giác ra hành động của anh, trái tim mềm nhũn lại.
“Vừa nãy em nhảy hơi quá.”
“Cún con hoạt bát chút mới tốt.”
“Vậy cún lớn cõng cún nhỏ đi thôi.” Cô xoa cổ anh.
“Xuất phát…” Anh vững vàng đứng thẳng dậy, cứ thế ôm cô chạy về phía trước, làm cô giật nảy mình.
- --ĐỌC FULL TẠI truyenggg.com---
Lâu Ngữ như đang ngồi trên máy bay, ầm một tiếng, gió vù vù bên tai. Cô vội ôm chặt hơn, dính sát vào lưng anh.
Thế là người đi đường nhìn thấy một cảnh vô cùng kỳ lạ, người đàn ông mặc vest cõng người phụ nữ mặc váy cưới, chạy bôn ba khắp phố phường. Cộng thêm hai gương mặt vô cùng hút hồn, khiến người ta liên tưởng xa xôi, đoán ra được lẽ nào chàng trai vừa cướp cô dâu từ đám cưới nào sao?
Cho dù người bên cạnh nghĩ gì, họ vẫn chạy tới đích đến.
Khoảng năm phút sau, cuối cùng họ đã tới cửa tiệm cần tìm. Nó nằm ở một góc của phố, biển hiệu rất khiêm tốn. Phía trong cửa sổ có đặt một vài máy ảnh secondhand loại cũ.
Văn Tuyết Thời thở hồng hộc rồi dừng lại, cà vạt ở cổ bị cô vò nhăn nhó, anh bèn cởi nó ra, mở hai cúc cổ áo, nhìn như một chú rể chơi bời lêu lổng. Người ngoài không khỏi nghĩ anh sắp quay người đi vào một club nào đó chứ không phải tiệm máy ảnh.
Lâu Ngữ nhảy xuống, lau đi mồ hôi trên trán anh, lẩm bẩm: “Chạy làm gì không biết.”
“Em ngạo nghễ kêu anh xuất phát thế.” Anh nắm tay cô: “Anh đương nhiên phải xuất phát hào hùng chút rồi.”
“Cài cúc đàng hoàng vào!” Cô rút tay ra, cài lại cúc áo cho anh, cuối cùng còn xoa cổ áo mấy cái.
Hai người đi vào trong tiệm, nhưng ngoại trừ máy ảnh phim trưng bày gần cửa sổ ra, đa số máy bán chính thức đều là máy kỹ thuật số, ngoài ra còn có một vài Polaroid có thể cho ảnh ra ngay.
Sau vài giây suy nghĩ, họ đã chọn một chiếc máy ảnh cho ra ảnh ngay, không cần quá nhiều phim ảnh, chỉ cần một cuộn gồm tám tấm là đủ.
Vốn dĩ Văn Tuyết Thời còn lo không đủ, muốn mua nhiều hơn, nhưng cô lại thấy tám tấm là đủ.
Khi cùng là một thứ không có giới hạn, con người sẽ luôn không biết trân trọng. Con người là vậy, chỉ khi bị giới hạn mới ra sức bảo vệ thứ đó. Thanh xuân là vậy, sinh mạng là vậy, tình yêu cũng như vậy.
Đối với cô, tối nay cũng là một thứ vĩ đại như thế, vậy nên cô muốn trong giới hạn tám tấm ảnh, mỗi một tấm chụp được đều là khoảnh khắc cô muốn gìn giữ nhất.
Văn Tuyết Thời nghe thấy lời đề nghị của cô liền gật đầu đồng ý: “Vậy chúng ta cùng nhau chụp tám bức ảnh này nhé.”
Khi họ chọn xong máy ảnh, người trên đường lại ít hơn trước. Đêm dần về khuya, rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa, vì vậy nhìn phố phường càng vắng vẻ hơn. Ánh trăng cao vời vợi, ánh sáng trắng xuyên qua ánh trăng, chiếu rọi cả con đường lát đá, trước mắt trở nên vô cùng lộng lẫy.
Lâu Ngữ hào hứng, chỉ vào mặt trăng tròn vành vạnh trên trời: “Chúng ta chụp nó có được không?”
“Được chứ.” Văn Tuyết Thời cười gật đầu: “Sau này người khác hỏi hôm chúng ta kết hôn thời tiết thế nào, chúng ta có thể lấy bức ảnh này ra, nói cho họ biết đó là một đêm trăng tròn.”
“Đêm trăng tròn…” Cô bật cười: “Đúng vậy, là đêm trăng tròn!”
Thế là bức ảnh đầu tiên của tối nay đã hiến dâng cho vầng trăng.
Văn Tuyết Thời đưa máy cho cô, ra hiệu cô làm nhiếp ảnh.
Lâu Ngữ ngắm chuẩn lên trời cao, qua thiết bị ghi lại hình ảnh, cô đã bắt được vầng trăng lơ lửng giữa dải sắc đen đó. Mặc dù trăng tròn nhưng cũng chỉ là gần tới ngày rằm, chưa tròn hẳn.
Sống tới từng tuổi này, trải qua vô số chuyện, Lâu Ngữ càng thấu hiểu lắm lúc đời người cũng như vầng trăng lúc này, thiếu mất một góc, không bao giờ trọn vẹn, nhưng đây chính là lẽ thường ở đời.
Cô thản nhiên ấn nút, máy ánh lóe lên, khoảnh khắc đó, ánh sáng hòa quyện cùng ánh trăng, nhưng thứ xuất hiện lại là một bức ảnh đen xì.
Lâu Ngữ đưa bức ảnh đầu tiên cho Văn Tuyết Thời, anh vẩy tấm ảnh mấy cái, cho nó nhanh thành hình.
Chẳng mấy phút sau, trên bức ảnh đen đã xuất hiện “chiếc bánh” màu trắng, xung quanh tỏa ra ánh sáng mờ ảo, toát lên vẻ quyến rũ riêng biệt của thước phim. Chính điều đó đã khiến ánh trăng dịu dàng hơn.
Mặt trăng vốn sáng rõ trông có mấy phần không chân thật, nhưng chính vì sự đơn thuần này mà khiến người ta như lạc vào chốn ảo diệu.
Lần đầu tiên chụp đã ra được tác phẩm khá như vậy, Lâu Ngữ hài lòng búng nhẹ vào ảnh, sau đó nhét nó vào túi áo vest của Văn Tuyết Thời.
Họ tiếp tục đi tới đích đến, quán bar và một số nhà hàng bên đường vẫn còn mở, tiếng nhạc vang lên không ngừng nghỉ, ngoài ra còn có những chiếc xe bia đi lướt qua.
Khi đi qua những chiếc xe đó, bước chân Lâu Ngữ khựng lại, cô chạy tới mua hai lon bia.
Anh nhíu mày: “Em vẫn muốn uống sao?”
“Đương nhiên hôn lễ phải có rượu giao bôi rồi.” Cô đưa một lon đã mở nắp cho anh: “Nào, giao bôi cái nhỉ.”
Anh bất lực xoa huyệt thái dương: “Uống rượu được pha chế với bia sẽ khiến em say đấy.”
“Say cũng có anh cõng em về em.”
“Muốn anh cõng tới nghiện rồi hả?”
Cô thành thật đáp: “Anh đột nhiên nhớ ra chiếc máy bay nhỏ ngồi trong khu vui chơi lúc nhỏ, anh từng ngồi lên máy bay kiểu đó chưa? Khi nằm trên lưng anh, sau đó anh đột nhiên chạy đi, cảm giác đó y như khi ngồi trên máy bay ấy.”
Nghe thấy đánh giá này, Văn Tuyết Thời dở khóc dở cười. Thì ra mình là một chiếc máy bay chạy bằng cơm, anh còn tưởng mình sẽ nhận được đánh giá cool ngầu hơn.
Lâu Ngữ bình phẩm xong bèn cầm lon bia, vòng tay qua cánh tay Văn Tuyết Thời, xích lại gần anh, hậm hực nói: “Cô dâu và chú rể có phải nên uống bia giao bôi không?”
Anh giơ tay lên, để cô có thể dễ dàng vòng qua.
“Đợi đã!” Một tay Lâu Ngữ cầm máy ảnh đeo trước ngực lên, quay về phía hai lon bia đặt cạnh nhau.
Bức ảnh thứ hai là hai tay đang giơ cao lon bia.
Lâu Ngữ uống một hơi hết một phần ba lon, cổ họng toàn hơi bia, lồng ngực phập phồng lên xuống. Không biết có phải do tác dụng vật lí khi uống rượu bia với nhau không, lúc này cô thấy vô cùng vui vẻ, cảm xúc trở nên hỗn loạn.
“À phải rồi!” Lâu Ngữ chợt nhớ ra ly rượu mình uống sạch, nó cũng phải góp một phần trong tám bức ảnh này mới đúng.
Cô lấy điện thoại ra, dùng máy ảnh chụp lại bức ảnh của ly rượu đó, nó đã trở thành bức ảnh thứ ba, là tín vật anh cầu hôn cô, là ly rượu độc nhất vô nhị trên thế giới này.
Văn Tuyết Thời nhìn ảnh cô chụp, đưa tay ra nói: “Anh cũng chụp một tấm.”
“Được.” Cô đưa máy ảnh cho anh, không khỏi tò mò: “Anh muốn chụp gì thế?”
“Ừm… Thật ra anh chưa nghĩ ra, nhưng thấy em chụp ba tấm rồi cũng thấy ngứa tay.”
“Vậy ba bức ảnh sau đó cho anh chụp đấy.”
Hai người cầm bia đi về phía trước, váy cô mặc khiến cô đi lại bất tiện, vốn dĩ hai tay xách váy giờ phải xách cả bia nên cô chỉ đành nâng váy bằng một tay, tốc độ đi cũng chậm hơn.
Kết quả Văn Tuyết Thời còn đi chậm hơn cả cô.
“Anh đang…” Cô vừa quay đầu lại hỏi sao thế, trước mắt chợt lóe lên tia sáng.
Văn Tuyết Thời đứng sau cô, cầm máy ảnh, bất ngờ chụp lại cảnh này.
“Anh chụp trộm em.”
Anh rút ảnh ra, thản nhiên nói: “Không phải ý của anh, vừa nãy khi giơ máy ảnh lên, tay anh cứ thế chụp em.”
Nghe anh nói linh tinh, Lâu Ngữ vội thò đầu qua nhìn ảnh, lo mình sẽ xấu.
Bức ảnh dần thành hình, dưới ánh đèn, cô mặc váy cưới trắng, quay đầu nhìn về phía ống kính. Ánh sáng lóe lên khiến mặt cô trông như đôi mươi.
Cô bất ngờ, cảm giác như đây là bức ảnh khi quay Cầu treo trắng.
Cũng là bức ảnh được chụp bất ngờ, cùng một góc độ đó, cùng là sự ngơ ngác đó, cũng là ống kính ngập tràn tình yêu đó.
“Xấu quá.” Cô cười lẩm bẩm.
Lâu Ngữ cướp lấy máy ảnh: “Có qua có lại, em cũng chụp trộm anh một tấm.”
Anh nhướng mày: “Vậy tiếp theo anh phải gồng lên chút.”
“Chắc chắn em sẽ chụp lúc anh buông lỏng cảnh giác.” Cô giả vờ đeo máy ảnh vào, sau đó lắc máy ảnh một cái, chụp Văn Tuyết Thời một tấm.
Nhưng Văn Tuyết Thời lại đoán ra được động tác giả của cô. Anh làm mặt quỷ về phía ống kính.
Gương mặt đó khiến Lâu Ngữ bàng hoàng, nếu để fan của anh nhìn thấy chắc họ sẽ sợ lắm. Chắc chắn họ không dám nhận người trong ảnh là Văn Tuyết Thời, là người đàn ông nho nhã, đẹp trai ngời ngời trên bìa tạp chí. Nhưng phải nói rằng gương mặt này quá được ông trời ưu ái, cho dù cố tình bày ra biểu cảm kỳ quặc nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú.
Anh cũng nghiêng đầu xem ảnh, chụm đầu lại với cô: “Anh xem nào, có phải xấu lắm không.”
“Anh còn muốn bị chụp thành xấu?”
“Xứng với em mà.”
“Á à, vậy anh thấy vừa nãy em xấu thật sao?”
Anh nhịn cười, nhìn ngang ngó dọc, sau đó kéo cô vào lòng hôn một cái.
Bức ảnh thứ tư và thứ năm lần lượt là ảnh “xấu” hai người bị chụp trộm. Nháy mắt máy ảnh chỉ còn lại ba tấm phim ảnh, họ cũng sắp tới đích đến của mình: Trạm tàu hỏa ở Avignon.
Lúc này không quá muộn, trong trạm vẫn còn người canh giữ tàu hỏa, họ cũng không dám làm càn quá, chỉ ngồi một chỗ vờ như đang đợi tàu.
Nhưng quần áo trên người họ vẫn khiến khách du lịch ban đêm nhìn mấy cái.
Trong lúc chờ đợi, hai người cũng uống hết lon bia còn dở.
“Em vẫn ổn chứ?” Văn Tuyết Thời áp tay vào má cô, nhận ra má cô đã nóng bừng.
Cô cọ vào lòng bàn tay anh, gật đầu: “Anh yên tâm, em vẫn uống thêm lon nữa được.”
Trong lúc đi vứt lon bia, họ đi qua cây đàn piano đặt trong góc. Nhìn nó vẫn như mười một năm trước, cũng có lẽ chủ đã thay bằng một chiếc đàn khác, nhưng dáng vẻ gần như giống nhau, vẫn là cây đàn nhỏ bé, ấn phím đàn là có thể phát ra âm thanh khiến lòng người xuyến xao.
Tới đêm khuya, du khách ở trạm tàu hỏa đều đã đi vào trong, dần biến mất trong toa tàu nào đó. Cuối cùng trong trạm chỉ còn lại bọn họ.
Hai người nhìn nhau, đi tới chỗ cây đàn vừa nãy.
Văn Tuyết Thời ngồi xuống, nhưng chỉ ngồi một nửa vị trí. Anh vỗ vào nửa chỗ còn lại: “Tiểu Lâu, tới đây đi.”
Lâu Ngữ cầm máy ảnh đứng một bên, vốn chỉ muốn làm khán giả lắng nghe. Nghe thấy lời anh nói, cô rất bất ngờ: “Em ngồi xuống anh sẽ khó đàn lắm.”
“Ý anh là chúng ta cùng đàn, anh dạy em.”
Ngón tay cô nhúc nhích: “Vậy sẽ đàn rối tung lên mất.”
“Chủ đề của hôn lễ chúng ta không phải là rối tung rối mù sao?”
Thôi được rồi, cô đã bị thuyết phục, hào hứng ngồi xuống cạnh anh.
“Đặt tay lên.” Anh hướng dẫn cô.
Lâu Ngữ làm theo, đặt tay lên phím đàn, dùng ngón trỏ ấn xuống mấy cái. Văn Tuyết Thời bật cười, nhìn cô như vậy càng giống chú cún con tinh nghịch hơn, lúc nào cũng thích dùng móng ấn loạn xạ lên phím đàn.
Anh nắm lấy ngón tay cô, ôm trọn lấy cô từ phía sau: “Anh dạy em.”
Hơi men trên người hai người hòa quyện vào nhau, anh hơi cúi người xuống, cằm tựa lên bả vai cô, hai tay dẫn dắt ngón tay cô dạo chơi trên từng phím đàn.
Vì động tác rất chậm nên giai điệu bài hát không quá trơn chu, lúc nhanh lúc chậm, Lâu Ngữ không nghe ra được là bài nào.
Cô đón bài hát anh đang dạy mình đày có thể là Khúc ca cử hành hôn lễ hoặc Hôn lễ trong mơ, tóm lại là bản nhạc piano không thể thiếu trong hôn lễ. Chỉ là với cách đàn này, rất khó để nghe ra giai điệu bài hát.
Nhưng sau một hồi đàn, cô vẫn không bắt nhịp được. Vấn đề không nằm ở chỗ có đàn đúng giai điệu không, mà là anh vốn đang đàn bài khác.
Cô nghiêng đầu, hơi thở anh phả vào mặt cô. Cô tò mò hỏi: “Anh đang đàn bài gì vậy?”
Anh cười: “Là một bản nhạc trong phim điện ảnh.”
“Em còn tưởng anh đàn bài liên quan tới đám cưới cơ.” Cô nổi máu tò mò, ngồi dậy: “Anh đừng nói cho em vội, anh đàn một lượt để em đoán.”
Anh suy tư: “Được, vậy em đứng đối diện đàn đi.”
“Hả?”
Cô đoán có lẽ anh muốn để cô nhìn rõ anh đàn thế nào, thế là cô liền đứng ra chỗ anh nói, nhìn anh thẳng lưng, hai tay lên đặt phím đàn. Ngay sau đó, anh lập tức nhập tâm, giai điệu như trận mưa rào không lời chào hỏi, cứ thế ùa tới không báo trước.
Lâu Ngữ nhíu mày, lần này cô nghe rất rõ nhưng vẫn không thể đoán ra được bài hát.
Lát sau, Văn Tuyết Thời dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô. Tiếp đó, anh cũng đàn chậm hơn hẳn, dường như cơn mưa rào vừa nãy đã qua đi, thứ còn đọng lại chỉ là gió, ánh trăng và vài hạt mưa lất phất.
Văn Tuyết Thời vừa đàn vừa nhìn cô: “Đoán ra chưa?”
Cô lắc đầu: “Hình như em từng nghe rồi, nhưng không nhớ ra được.”
“Là bản nhạc trong Nghệ sĩ dương cầm trên biển.”
“Lẽ nào là…”
“Đúng, là bộ phim kể về một người đàn ông buồn rầu ngồi một mình ở gầm tàu, khi ngẩng đầu lên bất chợt thấy cô gái đứng bên ngoài.”
Chỗ đó chính là chỗ Lâu Ngữ đang đứng, anh nói tiếp: “Anh ấy nhìn thấy mái tóc gọn gàng của cô bị gió thổi bay, khoảnh khắc ấy, một người chưa bao giờ biết tình yêu là gì như anh như được Thượng Đế chiếm lấy cơ thể, bất tri bất giác đàn ra những giai điệu này. Vậy nên bài hát này mới tên là Playing love.”
Tình yêu đàn cho em nghe.
Cô gái đi qua khung cửa sổ nơi nam chính đứng, lần đầu tiên có suy nghĩ muốn nhảy xuống tàu, hòa vào cuộc sống của nhân thế.
Cũng giống như bộ phim điện ảnh đó, trong khung cảnh nhàm chán, vô vị mười một năm trước, Lâu Ngữ đầm đìa mồ hôi chạy tới trước mặt Văn Tuyết Thời. Anh cúi đầu nhìn cô, đó dường như là lần đầu tiên anh thấy chờ đợi không cô độc tới vậy.