Chuyến Tàu Tình Yêu Của Trùm Xã Hội Đen

Chương 6

Mười năm sau. Mười năm trước một chuyến hành trình Châu Âu để cho anh vết thương đầy người đau khổ muốn chết mà trở về Nhật Bản, mười năm sau anh không muốn nhắc tới chuyện cũ đau đớn kia nữa. Thật nhanh cứ như vậy đi qua mười năm. Anh hoàn toàn trở thành một người khác —— năm năm trước Thiên Long Cương Triệt thừa kế xã hội đen lớn nhất Nhật Bản —— tổ chức Thiên Long tổ sau đó đã trở nên bất khả chiến bại, trùm xã hội đen được người tôn kính —— năm năm bốn chữ Thiên Long Cương Triệt này là đại biểu cho địa vị cao nhất cùng vẻ vang của thế lực, tất cả mọi người đối với anh đầy sợ hãi và cũng rất ngưỡng mộ. Thiên Long Cương Triệt trông rất khôi ngô tuấn tú lại đẹp trai. Anh có một đôi mày rậm cùng đôi mắt sâu. Cái mũi cao mà thẳng vẽ ra đường cong hoàn hảo ở trên khuôn mặt. Khi anh hơi tác động tới khóe miệng thì lộ ra một đôi má lúm đồng tiền mê người. Đáng tiếc gương mặt anh luôn lạnh lùng nghiêm nghị thoạt nhìn rất nghiêm túc lại khó gần gũi. Anh là người Phương Đông có vóc người cao lớn cùng rắn chắc hiếm thấy. Toàn thân lại tràn đầy sự tàn bạo khiến cho người ta không dám khinh thường. Năm nay anh ba mươi bốn tuổi vẫn chưa lập gia đình. Mặc dù có rất nhiều phụ nữ ái mộ anh nhưng anh đều không thèm ngó tới. Anh đối với phụ nữ chẳng những không có hứng thú, còn khá chán ghét cho nên không có bất kỳ một người phụ nữ nào có thể đến gần anh thậm chí lui tới với anh. Năm năm nay anh chỉ biểu đạt thiện ý đối với một người phụ nữ đó chính là Tống Vi —— là vợ của Thanh Lang Cương Trạch. Thanh lang Cương Trạch là Thiếu chủ của Thanh Lang Bang lại là bạn thâm giao tri kỷ duy nhất của anh. Hôm nay hai người bọn họ nhàn nhã sống qua ngày ở trong thị trấn nhỏ của Hà Lan không tranh sự đời chỉ muốn sống cuộc sống uyên ương ngọt ngào thần tiên gần như quên sự hiện hữu của anh. Hừ! Anh thật là rất ghen tỵ ! Bởi vậy khiến cho anh mất đi tri kỷ không có gì giấu nhau —— Thanh Lang Cương Trạch. Nhưng mà nó không còn là chuyện quan trọng làm cho người khó chịu, mà chính là vừa nhắc tới Hà Lan anh sẽ nhớ tới Châu Âu cùng chuyện cũ khắc cốt ghi tâm vĩnh viễn không quên được. Anh không ngừng ép mình không được nhớ! Không được nhớ nữa! Anh không phải là đã ra lệnh mình quên cô sao? Cô ấy —— bất quá là một đoạn nhạc đệm nhỏ trong cuộc sống của anh giống như giữa người với người là bèo nước gặp nhau, là tình cờ mà gặp gỡ thôi! Vốn chỉ là một chuyện rất bình thường! Căn bản cũng không cần để ý. Mà hôm nay anh là thế nào? Tại sao lại đặc biệt phiền não đặc biệt đau buồn đây. Nhất định là sắp hẹn hò với một loạt người chán ghét mà không thể cự tuyệt. Anh là trùm xã hội đen có thế lực to lớn lừng lẫy tiếng tăm, là nhà giàu độc thân lại là một doanh nhân giàu có, cũng là người thừa kế duy nhất của gia tộc Thiên Long. Cha của anh đã lớn tuổi lại bị bệnh liệt giường rất hi vọng có thể ôm cháu trai, mà anh đã ba mươi bốn tuổi ngay cả một bạn gái cũng không có, bây giờ thực là không thể nói được. Vì vậy các thành viên gia tộc lấy lý do nối dõi tông đường mà ép Cương Triệt nhất định phải tìm một người phụ nữ môn đăng hộ đối mà kết hôn sinh con. Nhưng mà anh vốn không muốn kết hôn cũng không muốn có bất kỳ ràng buộc! Anh căm thù phụ nữ nhất thì làm sao có thể tìm người phụ nữ bầu bạn còn sanh con dưỡng cái cho anh, anh thật là rất buồn bực không nghĩ tới anh cũng có chuyện không thể giải quyết, anh không phải là trùm xã hội đen luôn luôn có thể hô phong hoán vũ cho dù ai cũng đánh không ngã sao? Đang lúc trong lòng anh phiền muộn thì thuộc hạ đã gõ cửa nhắc nhở đã đến giờ Cương Triệt hẹn hò. Hôm nay địa điểm hẹn hò là ở trong câu lạc bộ năm sao cao cấp mà hẹn hò mà đối tượng lại là thiên kim tập đoàn Nhật Nguyệt Quang —— Tỉnh Thượng Khởi. Tỉnh Thượng Khởi mặc bộ ki-mô-nô xinh đẹp cao quý trang nhã trên khuôn mặt mang theo nụ cười thẹn thùng. Cô đối với vẻ ngoài của mình luôn rất có lòng tin, cái này là từ một đám người ái mộ là có thể chứng minh được! Cô tin tưởng chỉ cần cô dụng tâm một chút như vậy muốn lấy được sự coi trọng của Thiên Long Cương Triệt cũng sẽ không quá khó khăn. Thường ngày Tỉnh Thượng Khởi có vẻ dịu dàng duyên dáng nhưng thật ra là người dám yêu dám hận, người phụ nữ tác phong mạnh dạn, cho nên khi Cương Triệt thấy các ký giả tin tức chờ đợi ở cửa câu lạc bộ thì thật sự rất kinh ngạc. Nhưng mà anh rất nhanh liền nghĩ đến người mật báo bởi vì trừ Tỉnh Thượng Khởi ra thì không ai dám làm như thế! Tỉnh Thượng Khởi biết có thể hẹn hò cùng Thiên Long Cương Triệt tiếng tăm lừng lẫy thật sự rất hưng phấn bởi vì chỉ cần có thể cùng anh ở chung một chỗ coi như chính là một vinh dự lớn! Hơn nữa dựa vào danh hiệu của Thiên Long Cương Triệt còn có thể nâng cao vị trí của cô ở trong xã hội Nhật Bản, cô rất nhanh có thể trở thành bà hoàng trong xã hội. Nhưng mà Cương Triệt lại bày ra một khuôn mặt đáng ghét hoàn toàn không nể mặt Tỉnh Thượng Khởi. Lúc lóe lên tia sáng huỳnh quang của đèn Tỉnh Thượng Khởi cố gắng ra vẻ dịu dàng bộ dáng đáng yêu, cô nũng nịu hỏi : “Thiên Long tiên sinh có muốn ăn cơm hay không?” “Nói nhảm!” Cương Triệt không khách khí rống một tiếng dường như đang cảnh cáo cô ít giả bộ đi! Anh không nhịn được mà nói: “Cô rõ là không hiểu sao, tôi không ăn cơm vậy tôi tới nơi này làm cái gì? Tỉnh Thượng Khởi liền lúng túng thật không biết làm thế nào cho phải. Mà truyền thông bên cạnh cũng yên tĩnh lại dường như đang chờ xem kịch vui. “Thiên Long tiên sinh ngài vẫn chưa có đối tượng trong lòng.” Tỉnh Thượng Khởi tiếp tục nói không từ bỏ ý định. Cương Triệt trợn mắt nhìn cô một lúc dứt khoát nói: “Cho dù tôi không có đối tượng lui tới cũng không tới phiên cô!” Sắc mặt Tỉnh Thượng Khởi bắt đầu lúc trắng lúc xanh. Mặt các ký giả càng không ngừng bàn luận xôn xao giống như đang cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình —— “Anh không phải chưa có người yêu sao? Vậy tại sao không thử tiếp nhận tôi?” Tỉnh Thượng Khởi luôn luôn sợ mất thể diện không chịu nổi loại đả kích này chợt đứng dậy nổi điên tựa như hô to đối với Cương Triệt. Cương Triệt chẳng nói câu nào chỉ là hung ác mà nhìn chằm chằm bộ dáng khủng bố kia của cô làm cho người ta không rét mà run. Mà Tỉnh Thượng Khởi lại cố sức cắn môi dưới bộ dạng có vẻ không cam lòng. “Anh nhìn thấy rồi đó bất kể như thế nào tôi nhất định phải làm vợ của anh!” Ngày hôm sau tất cả các phương tiện truyền thông đã viết ra: Tỉnh Thượng Khỏi biểu thị công khai với Thiên Long Cương Triệt. Xem ra Tỉnh Thượng Khởi quyết định không gả cho Thiên Long Cương Triệt thì không được, bởi vậy hôn nhân đại sự của Thiên Long Cương Triệt là tiêu điểm được truyền thông chú ý —— hơn nữa mọi người hình như cũng nhận định Tỉnh Thượng Khởi sẽ trở thành vợ của Thiên Long Cương Triệt, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Mà Thiên Long Cương Triệt cũng bắt đầu có phiền toái liên tiếp —— Tỉnh Thượng Khởi hao hết tâm tư dùng hết các loại thủ đoạn, rõ ràng muốn trở thành vợ của Thiên Long Cương Triệt. Dù sao đối với người ái mộ hư vinh như cô ta thì địa vị như vậy quá mê người làm cho người ta rất khó kháng cự. Thế là từ đó triển khai hành động đuổi theo chồng——bước đầu tiên của Tỉnh Thượng Khởi chính là trước tiên là thuyết phục cha mình hành động, để ông ra tay đi tìm cha Thiên Long Cương Triệt, ở trước mặt của ông ấy không ngừng nói ưu điểm của Tỉnh Thượng Khởi cố gắng làm ông ấy cảm động. Mà chiêu quả thật hiệu nghiệm Thiên Long lão gia bắt đầu mỗi ngày ở trước mặt Cương Triệt ca ngợi Tỉnh Thượng Khởi nói cô ấy là cô gái tốt khó gặp hơn nữa còn là người vợ hiền hiếm có. Hơn nữa gia thế nhà Tỉnh Thượng cũng xứng đôi với gia tộc Thiên Long nếu bỏ qua nhân duyên tốt như vậy chỉ sợ không tìm được nữa. Không chỉ như thế Thiên Long lão gia còn động một chút là rơi nước mắt, nói mình đã gần đất xa trời không biết còn có thể sống bao lâu, nếu như không thể tận mắt thấy con trai lấy vợ sinh con chẳng những thật có lỗi với liệt tổ liệt tông cũng chết không nhắm mắt . Mà Tỉnh Thượng Khởi mỗi ngày đều xuất hiện ở trước mặt Thiên Long Cương triệt, bất kể Thiên Long Cương Triệt bày ra dáng vẻ chán ghét cở nào, cô cũng không hành động một thời gian dài, bây giờ Thiên Long Cương Triệt mệt mỏi, anh cũng không còn sức lực chống đối với cha, cũng không muốn đối phó Tỉnh Thượng Khởi nữa. Trên mặt tình cảm anh vẫn là người cô độc. Có lẽ anh đã từng có một cuộc tình nhưng đó là một đoạn ký ức thê thảm, cô đã không hề báo trước mà rời đi, sau đó anh thương tích khắp người, đã không thể nào tin tưởng tình cảm nữa, anh khiến cho mình trở nên lãnh khốc mới sẽ không bị thương tổn nữa —— phụ nữ đối với anh mà nói chẳng qua là công cụ phát tiết thôi, ngoại trừ lần đó không còn bất cứ ý nghĩa gì. Nhưng mà bây giờ họ lại thêm một chức năng đó chính là thay Thiên Long gia nối dõi tông đường. Anh nhớ tới lời nói của Tỉnh Thượng Khởi: Anh không có người yêu tại sao không thử tiếp nhận tôi? Do cô ta vô liêm sỉ, hung hăng theo đuổi khiến anh thật sự là mệt mỏi không thể không chịu thua nghe theo. Thì cưới Tỉnh Thượng Khởi làm vợ đi! Dù sao cô ấy đã biến mất mười năm không có bất kỳ tin tức, vậy anh cần gì phải khổ sở chờ đợi một người không có tin tức chứ? Huống chi cưới ai làm vợ căn bản anh không để ý, chẳng qua là anh muốn một công cụ sanh con thôi. Cuối cùng Thiên Long Cương Triệt đáp ứng hôn sự này, thì người của gia tộc Thiên Long cũng mừng rỡ như điên! Mà người phát ngôn của họ cũng lập tức thông qua truyền thông phát ra tin tức tin vui này, chẳng những Nhật Bản chấn động cũng truyền đến Đài Loan hành động Tỉnh Thượng Khởi theo đuổi chồng cuối cùng cũng thành công, lần này thật sự đã trở thành vợ của trùm xã hội đen! Cô ấy lại có thể làm tan trái tim cứng như sắt thép của Thiên Long Cương Triệt. Mọi người nhìn cô với cặp mắt khác xưa lại bội phục không thôi. Kỳ thực Tỉnh Thượng Khởi là người rất có tâm cơ, chưa kết hôn chưa có ngồi vững ghế phu nhân Hắc bang, thì cô ấy tuyệt đối không cho phép có bất kỳ chuyện không may nào. Cô lo lắng Thiên Long Cương Triệt đổi ý, cho nên đem hết tất cả bản lãnh muốn Thiên Long Cương Triệt vội vàng cưới cô vào cửa. Cô biết Thiên Long Cương Triệt không chịu nổi cô dây dưa cho nên mới phải đáp ứng cưới cô làm vợ! Vì vậy cô quyết định làm tương tự bắt đầu mỗi ngày quấn quýt lấy Thiên Long Cương Triệt. Kỳ thực Thiên Long Cương Triệt rất bận rộn chỉ có lúc dùng bữa ăn mới có thể nghỉ ngơi một chút. Vì vậy cô liền dựa theo khoảng thời gian ba bữa xuất hiện ở trước mặt anh. Mỗi một lần chạm mặt Tỉnh Thượng Khởi cũng nghĩ hết biện pháp lấy lòng Cương Triệt nhưng mà Cương Triệt vĩnh viễn bày ra khuôn mặt thối chưa từng có sắc mặt tốt cho cô nhìn qua. Tỉnh Thượng Khởi lộ ra nụ cười mê người lấy dũng khí nói với Cương Triệt: “Cương Triệt em yêu anh! Ai ngờ Cương Triệt tuyệt không cảm kích chẳng qua là lãnh khốc mà nói: “Nhưng mà tôi tuyệt không yêu cô!” “Anh.” Tỉnh Thượng Khởi tức giận đến xanh mặt nói không ra lời. “Nói” ——Thiên Long Cương Triệt đột nhiên sụp xuống vẻ mặt nghiêm nghị hỏi: “Cô biết tôi không thương cô, còn cương quyết muốn gả cho tôi, chẳng lẽ cô không sợ —— sau khi kết hôn tôi sẽ phản bội cô? Tỉnh Thượng Khởi mặc dù ở trong lòng rất giận lại cố ý ra vẻ phải điềm đạm đáng yêu nói: “Em căn bản không để ý anh nói phản bội gì đó, em tin tưởng tình yêu của em sẽ làm tan chảy anh, chỉ cần anh cho em thời gian, em nhất định sẽ chứng minh cho anh xem ——“ Lời nói này không khỏi động tới đáy lòng yếu ớt nhất của anh, anh nhớ lại lời thề xưa “anh vĩnh viễn sẽ không phản bội em! Anh vĩnh viễn sẽ không đổi lòng với em!” Mà nay anh lại phải kết hôn với người phụ nữ khác, phản bội người phụ nữ anh yêu mến! Cái chữ phản bội này khiến cho cả người anh run rẩy. Đáy lòng anh đau đớn, tầm mắt không tự chủ được mà dừng ở đồng hồ to treo ở trên tường. Đó là một đồng hồ âm nhạc cứ mỗi một canh giờ sẽ có bảy người lùn nhảy ra từ cửa sổ thủy tinh, lại không ngừng ca hát nhảy múa, không chỉ như thế lá cờ bọn họ cầm trên tay còn hiện ra ngày tháng hôm đó, mà hôm nay chính là ngày hai mươi chín tháng sáu năm hai ngàn lẻ một (29/06/2001). Ngày quen thuộc này khiến cho đầu óc của anh tràn đầy hồi ức. Mười năm trước ở trên xe lửa Châu Âu, anh từng kiên định nói với cô, anh hứa với em mười năm sau cũng chính là ngày một tháng bảy năm hai ngàn lẻ một (01/07/2001) chúng ta hẹn nhau ở trạm xe lửa Amsterdam Hà Lan lại làm một chuyến xe lửa tới Châu Âu. Mà bây giờ cách ngày một tháng bảy năm hai ngàn lẻ một (01/07/2001) chỉ còn lại hai ngày mà thôi. Một cảm giác chua xót trong lòng dâng lên khiến cho anh khổ sở mãi căn bản nuốt không trôi. Đột nhiên anh ném khăn ăn xoay người sãi bước rời đi. Chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu: “Cô cứ từ từ mà ăn.” “Cương Triệt ——“ Để lại Tỉnh Thượng Khởi vẻ mặt kinh ngạc. XXX Thủy Y sinh sống ở trong bóng tối đã mười năm . Trong nháy mắt cô đã hai mươi tám tuổi, con trai Tư Long cũng đã chín tuổi . Mười năm này Vương Kim Vĩnh luôn xem Thủy Y như con gái ruột thịt, giống như nhìn thấy Tư Long luôn gọi ông là ông, cho nên người ngoài cũng cho bọn họ là người một nhà ba thế hệ. Nhưng mà luôn tự hỏi tại sao không nhìn thấy người đàn ông của ngôi nhà xuất hiện? Về phần giấy chứng nhận kết hôn trống mười năm trước kia —— vẫn bị Vương Kim Vĩnh cất giấu rất tốt, đặt ở trong di chúc ông đã sớm chuẩn bị xong. Ông đang đợi đến ngày ông chết, lúc đó tất cả chân tướng sẽ sáng tỏ. Mà ông tin ngày đó cũng đã không xa, thời gian đó giữa Thủy Y và Vương Kim Vĩnh đã sớm phân không rõ rốt cuộc là ai đang chăm sóc ai, ngoài mặt là ông đang chăm sóc mẹ con họ, nhưng mà trên thực tế ông lại từ bên người họ nhận được sự an ủi cùng vui vẻ. Bọn họ gần như giúp đỡ lẫn nhau, cũng bồi dưỡng tình cảm như cha con cũng đã quen với sự tồn tại của nhau. Tư Long là một đứa bé rất ngoan. Lúc còn nhỏ cậu phát hiện mẹ không giống những người khác. Mẹ bị mù luôn yên lặng mà ngồi ở một bên cẩn thận nghe giọng nói của cậu. Mặc dù không phải lúc nào mẹ cũng đi theo bên cạnh cậu. Nhưng mà mẹ lại không vì thế mà giảm bớt yêu thương với cậu. Mẹ luôn ôm cậu thật chặc không ngừng nói với cậu. “Mẹ yêu con, cục cưng của mẹ!” Mặc dù mắt mẹ không thấy nhưng không biết bay lạc ở phương nào. Nhưng mà lúc đó mẹ rất dịu dàng, cả người tản ra ánh sáng tình yêu khiến cho Tư Long cảm nhận sâu sắc mẹ yêu thương cậu. Mà Tư Long cũng thích lúc đó nhất bởi vì thoạt nhìn mẹ rất xinh đẹp giống như Thiên Sứ xinh đẹp vậy. Tư Long biết ông rất thương mẹ cậu, cũng rất thương cậu, nhưng mà cậu rất muốn biết ba mình là ai. Nhưng mà hoàn cảnh đặc biệt tạo cho cậu trưởng thành sớm, chuyện cậu chưa bao giờ hỏi cũng không dám tùy tiện nhắc tới. Tiếc nuối lớn nhất của Thủy Y chính là không nhìn thấy bộ dạng của Tư Long. Cô luôn tưởng tượng bộ dáng của Tư Long, bộ dạng con giống cô không? Hay là giống như anh? Mặc dù cô rất muốn biết nhưng mà lại không có dũng khí hỏi. Mà anh —— bí mật đó lại ẩn dấu ở đáy lòng cô càng sâu, trong lúc vô tình cô lại nghe thấy, biết được năm năm trước tổ chức Thiên Long và Thanh Lang bang hợp tác ép bang chủ Thanh Lang bang Thanh Long Ngọc Vũ rút lui đó là tin tức chấn động một thời. Mà người nối nghiệp tổ chức Thiên Long —— Thiên Long Cương Triệt cũng sau đó không lâu thì kế vị. Lúc đó Thiên Long Cương Triệt vừa đầy ba mươi tuổi, bộ dáng có vẻ tư thế oai hùng sáng sủa phong độ, hơn nữa anh ta là người giàu có rất nhanh mà được truyền thông yêu mến. Thiên Long Cương Triệt? Là anh sao? Hay là người trùng tên thôi? Lúc này cô thật hận mình không nhìn thấy, nếu không thì có thể mà xác định một chút. Nhưng ngay sau đó cô lại tự nói với mình, đừng lừa mình dối người nữa, thật ra thì trong lòng cô rất rõ ràng anh đã ẩn sâu ở đáy lòng cô lâu rồi. Dù sao họ Thiên long chính xác là rất ít người, hơn nữa anh cũng từng không cẩn thận nói lộ ra cô sẽ là vợ của xã hội đen, thì ra là thân phận của anh cùng địa vị cao như thế, không thể nghĩ tới anh thật sự là trùm xã hội đen. Từ đó về sau chỉ cần có tin tức liên quan đến gia tộc Thiên Long hay là Thiên Long Cương Triệt, lập tức cô sẽ nâng hai lỗ tai lên rất chuyên chú lắng nghe thông báo rất sợ không cẩn thận mà bỏ sót một câu —— hôm nay khi truyền thông không e dè mà thông báo tin tức Thiên Long Cương Triệt sắp cùng Tỉnh Thượng Khởi đính hôn và kết hôn, lúc này cả người Thủy Y cũng ngây dại. Lòng của cô kịch liệt co rút cả người đau đớn dường như bị xé thành hai nửa! Hy vọng ban đầu mãi mãi tan vỡ mãi mãi tuyệt vọng. Cuối cùng anh phản bội cô? Không! Là cô phản bội anh trước là cô vô tình xoay người rời khỏi vứt bỏ anh, vừa nghĩ tới chuyện cũ đau đớn nước mắt Thủy Y liền không ý thức mà chảy xuống. Đột nhiên có người đưa tờ khăn giấy cho cô. Là Tư Long : “Mẹ, tại sao mẹ khóc vậy?” Tư Long tựa vào trong ngực của cô dùng giọng nói trẻ con an ủi cô. “Mẹ đừng khóc như vậy con sẽ đau lòng.” “Tư Long mẹ đau lòng muốn chết.” Cô vì không muốn cho Tư Long lo lắng mà tùy ý bịa chuyện nói. “Mẹ chỉ là rất hy vọng có thể thấy con, nhìn bộ dáng của con một chút, bộ dáng con giống mẹ không?” “Dáng dấp con tuyệt không giống mẹ.” Lúc này trên màn ảnh TV vừa vặn xuất hiện Thiên Long Cương Triệt anh đang không chịu tiếp nhận phỏng vấn của ký giả, Tư Long vội vàng dùng tay chỉ cậu hưng phấn kêu to. “Mẹ! Con cảm thấy dáng dấp của con giống như chú ấy!” “Chú ấy?” Thủy Y không hiểu mà sợ hãi. “Chú ấy là ai?” “Thật xin lỗi mẹ.” Tư Long lập tức le lưỡi một cái tràn đầy áy náy nói. “Con quên mẹ không nhìn thấy” —— nhưng mà khó thấy được người giống nhau như thế, cậu không nhịn được lại nói: “ Thật sự dáng dấp chú ấy và con giống nhau ——“ “Chú ấy? Là ai?” “Chính là người vừa xuất hiện ở trên màn ảnh, con cũng không biết rốt cuộc chú ấy là ai!” Tư Long chỉ vừa liếc mắt nhìn Cương Triệt nhưng lại có ấn tượng sâu sắcvới Thiên Long Cương Triệt này, có lẽ nguyên nhân chính là máu mủ tình thâm đi. Tư Long dĩ nhiên sẽ không biết thân phận của Thiên Long Cương Triệt, nhưng mà trong lòng Thủy Y lại biết rõ, vì vậy nghi vấn bấy lâu nay cuối cùng cũng có được giải đáp, thì ra là bộ dạng Tư Long giống ba, cô nhớ tới bộ dáng anh tư thế oai hùng sáng sủa phong độ, bộ dáng nhanh nhẹn còn có nụ cười kia tao nhã lịch sự, đã nhiều năm như vậy hình ảnh của anh chẳng những không có biến mất ngược lại còn rất rõ ràng. “Mẹ!” Tư Long nhìn trán mẹ nhăn lại bộ dáng có vẻ có tâm sự, vì vậy cậu vội vàng nói sang chuyện khác nói với Thủy Y: “Đúng rồi, con quên nói cho mẹ biết hôm nay là ngày mấy.” Từ lúc cậu biết con số có quan niệm thời gian, thì sau đó là xướng ngôn viên thời gian tốt nhất của Thủy Y. “Mẹ phải nghe rõ nha! Hôm nay là hai mươi chín tháng sáu năm hai ngàn lẻ một.” Đáy lòng Thủy Y run rẩy một trận tất cả đau khổ tất cả ký ức đều hiện lên. Cách ngày một tháng bảy năm hai ngàn lẻ một chỉ còn lại hai ngày mà thôi —— cô vẫn chưa từng quên, anh từng hứa với cô: ngày một tháng bảy năm hai ngàn lẻ một chúng ta hẹn nhau ở trạm xe lửa Amsterdam Hà Lan, đêm hôm đó cô trốn ở trong chăn chảy xuống nước mắt đau lòng bị đè nén mười năm, nước mắt chảy xuống điên cuồng cũng không cách nào thu lại. Hôm nay cam kết của anh đã biến thành công dã tràng thành ra lời nói dối không cách nào thực hiện! Nhưng mà mười năm qua trong giấc mơ cô cũng luôn nhớ đến anh; cô thương anh, toàn tâm toàn ý yêu thương anh, quyết một lòng mà thương anh, đời này trái tim của cô vĩnh viễn bị anh cầm cố, vĩnh viễn không thể thoát ra. Lại một chuyến đi đến Châu Âu! Mặc dù người thương ngày xưa đã không có ở đây nhưng mà cô vẫn hi vọng đi du lịch một lần nữa, nhớ lại thời gian ngọt ngào ở chung một chỗ với anh, cứ như vậy cô mới có thể không tiếc nuối. Ngày hôm sau. Cặp mắt cô sưng đỏ gương mặt tái nhợt đưa ra nguyện vọng với Vương Kim Vĩnh. “Tôi muốn đi Châu Âu một chuyến.” “Muốn đi Châu Âu? Đương nhiên được! Ta vẫn muốn dẫn con cùng Tư Long ra nước ngoài, nhưng mà con luôn không chịu.” Vương Kim Vĩnh cao hứng đáp ứng Thủy Y cuối cùng nguyện ý đi tiếp xúc thế giới bên ngoài . “Không! Tôi.” Cô khó khăn nói. “Tôi muốn tự mình đi.” “Chỉ một mình con?” Mắt Vương Kim Vĩnh trợn to không dám tin. “Đúng vậy.” Cô ép mình tỉnh táo lại nhưng mà trái tim đau đớn lại tuyệt vọng khiến cho giọng nói của cô nhịn không được mà run lên. “Hãy để cho tôi đi một mình. Chỉ có một mình tôi, cầu xin ông.” “Tại sao con.” Vương Kim Vĩnh thở một hơi thật sâu thán bất đắc dĩ nói. “Con chính là như vậy, phiền não cái gì cũng tự một mình gánh lấy, cũng chưa bao giờ nói ra khỏi miệng —— nhưng là ta không yên lòng con một mình hơn nữa” —— ông không đành lòng lấy lý do vì cô mù để ngăn cản cô. “Ông yên tâm tôi có thể chăm sóc mình.” Cô đánh trống lảng. “Tôi luôn cho rằng chỉ cần là con người có thể làm chuyện giống nhau bất luận là đàn ông hay phụ nữ , cho dù là người mù cũng không ngoại lệ. Tôi tin tưởng mình có thể một thân một mình du lịch, ông không cần phải lo lắng.” “Con thật là cố chấp có thể loại tính khí này đích thực là giống ta!” Trên người Thủy Y, Vương Kim Vĩnh thấy được bóng dáng mình năm đó, cho dù biết sẽ đầu rơi máu chảy vẫn không sợ hãi mà dũng cảm tiến tới không đạt mục đích tuyệt không ngừng. “Ta không lay chuyển được con, cũng không nhẫn tâm cự tuyệt con.” Đối với tuổi tác của Vương Kim Vĩnh mà nói chỉ cần có thể để cho Thủy Y vui vẻ ông liền thỏa mãn. Ông quan tâm nói : “Con muốn đi thì đi đi! Nhưng mà phải hết sức cẩn thận.” Thủy Y vô cùng cao hứng kích động nói: “Thật sự rất cám ơn ông, nhiều năm chăm sóc tôi như vậy, với tôi trả giá mà không hề giữ lại. Ông giống như là cha của tôi mà tôi là con gái ông yêu thương.” Trong mắt Vương Kim Vĩnh hiện ra nước mắt cảm động nói: “Đợi nhiều năm như vậy cuối cùng đợi được những lời này. Có thể được chấp nhận của con hết thảy đều đáng giá.” Chỉ cần ông có thể có được sự tha thứ của Thủy Y cả đời này đã không còn cầu gì nữa! Thiên Long Cương Triệt cả người bực bội bất an chuyện gì cũng không làm, vì vậy anh dứt khoát quyết định bỏ xuống toàn bộ bay đi Châu Âu đồng thời chạy thẳng tới Hà Lan. Anh tìm cái cớ cho mình, anh đến Hà Lan là vì tìm bạn tốt Thanh Lang Cương Trạch và Tống Vi ôn chuyện. Nhưng mà trong lòng anh rất hiểu vốn không phải là lý do, bởi vì đã lâu anh chưa có liên lạc với Thanh Lang Cương Trạch. Bởi vì nguyên nhân là sai giờ, hôm nay đúng lúc là ngày một tháng bảy năm hai ngàn lẻ một. Thời gian mười năm khiến cho toàn bộ đều thay đổi. Anh từ trẻ tuổi biến thành trung niên, cũng không còn là tên nhóc năm đó tràn đầy ngu ngốc lại rất có tinh lực, anh đã trở thành trùm xã hội đen không ai bì được. Anh không bao giờ lại có thể giống như một người mười năm trước mang hành lý dùng hai chân đi khắp Châu Âu. Hiện tại anh chỉ cần ra cửa, bên người lúc nào cũng có mười vệ sĩ đi theo chặt chẽ bảo vệ an toàn tánh mạng của anh. Hơn nữa bay một lúc thì có xe tới đón anh, anh rốt cuộc không cần đi tìm phương tiện giao thông hoặc hỏi đường khắp nơi. Ngồi ở trong xe hơi sang trọng thoải mái, trong lòng anh nặng nề không dứt. Chỉ chốc lát sau liền đến trạm xe lửa trung tâm thành phốAmsterdamtrước kia. Đường phố vẫn rất náo nhiệt quen thuộc nhưng mà toàn bộ con người cũng không phải. Người Hà Lan vẫn tràn đầy sức sống và nhiệt tình bất luận là tiệm cà phê, rạp hát; vũ trường, quán bia còn nhiều loại quán rượu nhỏ, nhà hàng nhỏ. Khắp nơi có thể thấy được người hề đến tức cười hoặc là diễn xuất ngẫu hứng của nhà âm nhạc và nhà nghệ thuật. Một cảnh tượng trước mắt giống như là bức tranh của Van Gogh nói chung cái loại đó có lực mãnh liệt cùng màu sắc tươi đẹp lẫn nhau, khiến cho người ta hết sức chấn động lại rung động mãi. Cả người không tự chủ lọt vào trong một loại cảm xúc rối loạn. Cương Triệt không hiểu mình còn tới nơi này làm cái gì? Lại không thể thấy cô! Anh chỉ hy vọng ở nơi này một ngày, sau khi quay về thì hoàn toàn chôn dấu tất cả cũng hoàn toàn quên lãng cô! Anh hướng về phía trước cầu xin hi vọng ông trời có thể ban cho anh sức lực để cho anh hoàn toàn quên Thủy Y. Thủy Y chống cây gậy đứng ở trong trạm xe lửa đông đúc, đứng ở trong góc cửa lớn chùn bước. Trải qua đường bay dài, sau đó cô cảm thấy mệt mỏi nhưng mà khi đi tới trạm xe lửa thì cô hình như lại có tinh thần nhưng mà cũng gợi lên cảm xúc đau lòng. Cô hỏi mình còn tới nơi này làm cái gì? Cô vẫn còn mong đợi cái gì sao? Cô cảm giác mình nhất định là điên rồi! Cô bị mù nếu như anh tới cũng không thấy được anh. Hơn nữa căn bản anh cũng sẽ không tới, cô mang kính râm chống cây gậy cẩn thận đi về phía trước. Cô không biết bước kế tiếp mình phải đi đâu nên đi nơi nào? Cô chỉ biết là cô muốn đi qua mỗi một địa phương trước kia, mỗi một con đường dùng để nhớ lại tình cảm ngày xưa. Thiên Long Cương Triệt tựa vào cây cột trên cửa khổ sở mà cúi đầu, khi anh ngẩng đầu lên thì trong lúc vô tình nhìn lướt qua nhưng lại khiến cho anh có chấn động một hồi! Một nỗi vui sướng mạnh mẽ hiện ra trong lòng người! Là cô ấy sao? Là Thủy Y? Thủy Y vẫn xinh đẹp chói mắt như cũ, xinh đẹp như trước mà khí chất đặc biệt của cô càng khiến cho người ở đang trong đám người đông đúc cũng nhận ra cô. Toàn thân cô như cũ tản ra một hơi thở cao ngạo, hôm nay lại thêm một phần mờ mịt cùng lo lắng thoáng chốc liền trở thành tiêu điểm mà mọi người nhìn chăm chú. Cả người anh bắt đầu run rẩy kịch liệt , toàn thân giống như muốn mệt lả mà cô mang cho anh, đánh thẳng vào quá lớn khiến cho anh không nghĩ tới hôm nay ở mười năm sau vẫn có thể nhìn thấy cô, điều này khiến cho tình cảm vắng vẻ đã lâu của anh sôi trào lần nữa! Rung động mãnh liệt khiến cho anh không cách nào tin, bước chân anh loạng choạng lảo đảo mà đi tới trước mặt —— cô lại làm như không thấy mà tiếp tục đi tới. Lúc này anh mới phát hiện cô vậy mà không nhìn thấy. Cô biến thành người mù! Chuyện này thật là một đả kích chấn động anh cơ hồ đứng không yên. Mặc dù cô không trọn vẹn nhưng vẫn làm cho người cảm động, khiến cho người ta không nhịn được sinh lòng thương tiếc. Nhưng mà tim của anh đang co rút đau đớn kịch liệt, cả người giống như bị xé thành hai nửa, anh bịt miệng không để cho mình kêu lên tiếng sợ hãi mà nước mắt không nghe lời lại đã sớm chảy ra. Cô nhất định chưa từng quên anh! Nếu không cô làm sao còn có thể nhớ cam kết mười năm trước đây? Hơn nữa cho dù cô biến thành người mù cũng không có quên ước định giữa bọn họ. Hôm nay chính là bọn họ một lần nữa mà lập lại chuyến du lịch ở Châu Âu xinh đẹp. Ngày một tháng bảy năm hai ngàn lẻ một, sau mười năm chờ đợi cùng đau khổ vô tận, sau cùng bọn họ lại gặp ở trạm xe lửa Amsterdam Hà Lan.
Bình Luận (0)
Comment