Biên dịch: 1309Vệ Lai thở dài.
Anh cảm thấy, có rất nhiều lời không thể nói quá chắc chắn, ví như chính anh — Giả sử anh dẫn Sầm Kim theo về, thể nào Nai cũng trêu anh suốt đời.
—— Chẳng phải cậu đã nói, ngoài tiền ra sẽ không có bất cứ quan hệ nào khác với khách hàng à?Nhưng có sao đâu chứ, anh đã nghĩ kỹ biện pháp đối phó rồi, Nai mà dám nói thì anh cũng dám đánh. Nói một lần đánh một lần, xem tính của Nai thì cứ tẩn 3 trận là im re ngay.
“Về sau, họ có được an toàn không? Hay bị sát hại?”
Sầm Kim cười cười: “Không chết được, có lực lượng gìn giữ hòa bình, có nhân viên công tác của tổ chức quốc tế, thực sự tuyệt đối an toàn.”
Buổi chiều, nhóm người Huka cuồng sát tựa như loài sói ngửi được mùi máu tanh, lục tục kéo đến, chia thành từng tốp diễu vòng quanh trường, trong tay lăm lăm dao rựa, gào thét, đập vỏ chai, nhưng không dám áp sát.
Chúng đứng cách một hàng lan can, uy hiếp bằng việc luyện chém dao, hoặc liên tục mài dao trên đá, những tiếng kim loại cà trên mặt đá nghe buốt người. Chỉ cần đến gần sẽ thấy ngay vết máu loang lổ trên thân dao, từ mũi dao nhỏ xuống từng giọt đỏ thẫm.
Nạn dân tụ tập trên sân, co ro lại với nhau. Vì có người bị dao chém nên tổ nhân viên y tế luôn bận rộn băng bó cứu chữa.
Người bị thương sợ hãi lắp bắp: “Mấy kẻ tập trung lại phát dao… Mở cả thùng lớn, dao rựa rơi đầy đất, radio thông báo đám Huka đi nhận dao, nói: ‘Giết lũ gián, giết sạch bọn bao che lũ gián…’”
Hàng loạt người Huka lao tới đầu đường nhận dao, hô hào khẩu hiệu kích động, giơ dao thẳng lên trời. Dưới ánh nắng chói chang, vô số lưỡi dao phản chiếu thành một biển sáng trùng điệp lóa mắt.
Vệ Lai hơi biến sắc: “Vậy là đã lập mưu từ trước rồi?”
Làm sao có thể chuyên cơ vừa rơi đêm trước, chỉ qua vài giờ, phát thanh và vũ khí đều đã chuẩn bị sẵn sàng?
Sầm Kim nói: “Về sau mới biết được, chúng đã bắt đầu lên kế hoạch tàn sát từ 3 tháng trước. Trong vòng 3 tháng, không phải kế hoạch này chưa từng rò rỉ, nghe đâu có một ít cơ quan tình báo của các nước Âu Mỹ thu được tin tức, Liên Hiệp Quốc cũng biết đôi chút phong thanh, nhưng họ không coi trọng. Họ nhận định dù sao Kallon vẫn luôn trong tình trạng xung đột xáo xào, nay hỗn loạn thế thôi chứ có làm được gì, điều đó sẽ không xảy ra. Hoặc cũng có thể là, lúc ấy mọi người quan tâm tình hình Kosovo, tình hình Iraq nhiều hơn. Một quốc gia nhỏ như Kallon này, không có mỏ vàng, không có kim cương, không có dầu hỏa, không có lợi ích, nên không cần quan tâm.”
Lại đâu ngờ rằng, lần này chẳng những đã xảy ra, mà còn là đồng loạt từ trên xuống dưới, quân đội lãnh đạo, toàn dân hưởng ứng, nhấn chìm cả Kallon xuống vực sâu đẫm máu.
“Chúng tôi bị vây hãm trong ngôi trường nhỏ, thông tin khi đứt khi thông, hoang mang, mịt mờ. Cho dù có liên lạc được với thượng cấp, đầu kia cũng đang chật vật khẩn trương. Bởi vì sự việc phát sinh quá đột ngột, chưa từng có tiền lệ, vẫn còn phải mở hội nghị khẩn cấp, phải thảo luận, tìm biện pháp, thế nên chỉ trả lời đúng một điều: ‘Đợi thêm chút nữa, có tin tức gì sẽ báo ngay cho các anh. Hãy ở yên đấy chờ lệnh, đừng tự ý hành động.’”
Bọn cô đành phải an ủi nạn dân hết lần này đến lần khác:
—— “Mọi người ở đây sẽ được an toàn tuyệt đối.”
—— “Quân đội sẽ tới ngay thôi, xin hãy yên tâm, tình hình sẽ mau chóng ổn định trở lại.”
Những nạn dân ấy không dám ngủ, chỉ ngồi giữa sân, quấn kín chăn, chặt bàn ghế trong trường ra làm củi nhóm lửa nấu ăn.
Hôm ấy, ánh lửa trên sân sáng thâu đêm, chiếu rõ từng khuôn mặt nhuốm đầy kinh hãi. Từ xa vọng đến là tiếng loa lẫn trong tiếng kêu gào, là cơn cuồng hoan của bầy sát nhân.
Cảnh tượng này, trọn đời khó quên.
Sầm Kim dựa vào khung cửa, nói với binh lính gìn giữ hòa bình đang nghỉ thay ca: “Cho tôi xin điếu thuốc.”
Chính là từ lúc này, cô bắt đầu hút thuốc.
Lại qua thêm một ngày.
Sáng ngày thứ ba, từ đằng xa truyền đến tiếng xe ầm ầm, tất cả mọi người nín thở theo dõi. Có một nạn dân trèo lên cột cờ, vừa thấy ký hiệu trên thân xe đầu tiên đã kêu to: “Liên Hiệp Quốc đấy! Đoàn xe Liên Hiệp Quốc tới rồi!”
Niềm vui vỡ òa sau cơn tuyệt vọng, tựa như dòng thác hân hoan trút xuống trong buổi lễ long trọng nhất. Lập tức cả sân trường sôi trào, có người lau nước mắt, có người chạy lên, hoặc ôm chầm lấy binh lính gìn giữ hòa bình đang canh gác, hoặc kéo họ cùng khiêu vũ. Phần lớn thì đẩy xe chắn trước cổng ra, nghênh đón đoàn xe Liên Hiệp Quốc như thân nhân trở về.
Vệ Lai cúi đầu, đôi mắt Sầm Kim ngập ánh nước, rồi từ từ nhắm lại, có lẽ không muốn anh trông thấy. Anh dán sát vào mặt cô, lau đi vệt nước.
Anh nhẹ giọng hỏi: “Cứu viện tới rồi, là chuyện tốt, nhỉ?”
Cô cũng tưởng đấy là chuyện tốt.
Nhưng bầu không khí hân hoan ấy, dưới ánh mắt lúng túng của sĩ quan cứu viện, chậm rãi đông cứng lại.
Sĩ quan cứu viện tuyên bố mệnh lệnh rút lui: Rút hết công dân mang quốc tịch ngoại quốc, rút hết tình nguyện viên và nhân viên công tác, rút hết lực lượng gìn giữ hòa bình.
Không thể dẫn theo một người Katsi nào. Phía Huka đã tạo ra vô số chướng ngại trên đường, sẽ lên xe kiểm tra, lôi xuống bất cứ người Katsi nào muốn lén trốn đi.
Sầm Kim bối rối, hỏi: “Tại sao?”
Chẳng riêng mình cô hỏi, tất cả nhân viên công tác và binh lính gìn giữ hòa bình đã trải qua hai ngày không ngủ không nghỉ đều đang hỏi. Có binh lính tức giận ném súng, có nhân viên gào to tranh luận: “Thời điểm này đâu thể bỏ đi!”
Sầm Kim tiếp tục kể: “Rất nhiều nạn dân than khóc, vài người còn quỳ xuống ôm chân tôi, xin tôi cứu họ. Tôi cảm thấy họ thật đáng thương, quốc gia của mình không bảo vệ được mình, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào người ngoại quốc.”
Viên sĩ quan cứu viện kia quát: “Đây là mệnh lệnh! Các anh chị ra đường nhìn thử xem, người Mỹ đang rút dân họ về, người Pháp đang rút dân họ về, người phương Tây đều rút hết dân nước họ về! Ngay sáng nay, quân đội gìn giữ hòa bình của Bỉ đã rút lui đầu tiên!”
Mọi người lập tức im bặt.
Thông thường, nhiệm vụ gìn giữ hòa bình sẽ do nhiều quốc gia phối hợp đảm nhiệm, nhưng tỉ lệ tham gia không đều nhau. Lực lượng gìn giữ hòa bình của Bỉ là một nhánh lớn nhất ở Kallon lúc bấy giờ, cũng có sức uy hiếp lớn nhất.
Thế mà họ lại rút lui.
Sau cơn tĩnh lặng dị thường, việc thu dọn bắt đầu tiến hành.
Những người có tư cách rời đi lần lượt nối đuôi nhau ra xe, không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt nạn dân. Bờ môi họ mấp máy rất lâu, chỉ có thể nói “Sorry”. Lên xe rồi, có người kéo rèm che, những mong làm vậy thì sẽ quên được nơi chốn sắp biến thành địa ngục này.
Vệ Lai không hiểu: “Sao lại muốn rút đi chứ?”
Phải đến tận sau này Sầm Kim mới biết được, phía Huka đã bắn chết 8 binh lính gìn giữ hòa bình người Bỉ.
“Giết binh lính gìn giữ hòa bình là hành động rất mạo hiểm, có khả năng dẫn đến một trong hai kết quả. Thứ nhất là chọc giận cường quốc phương Tây, sẽ nhận lấy hàng loạt các cuộc tăng binh trả thù. Thứ hai là gieo nỗi kinh hoàng cho những quốc gia đấy, để họ biết tình hình ở Kallon đã hoàn toàn mất kiểm soát, binh lính gìn giữ hòa bình cũng không được an toàn, bắt buộc phải thu quân về.”
Tin tức truyền đến nội địa của Bỉ, toàn quốc lập tức sôi sục, truyền thông cực đoan chất vấn: “Tại sao lại bắt những binh lính trẻ tuổi tài hoa của chúng ta phải chết tha hương nơi đất khách quê người? Gần như đa số dân Bỉ còn chẳng biết Kallon nằm ở đằng đông hay đằng tây! Đây đã là khởi đầu của sai lầm, tại sao vẫn chưa chịu sửa lại cho đúng?”
Chịu không nổi áp lực, Bỉ đã dẫn đầu, rồi Mỹ, Pháp, rồi tất cả các nước phương Tây khác, cũng bắt đầu bố trí thu quân.
Người Huka rất thông minh, tính được chuẩn xác những cường quốc kia tuyệt đối sẽ không hi sinh tính mạng binh lính chỉ vì một nơi chẳng thể thu lợi.
“Nhưng khi đó chúng tôi đâu hiểu được mấy thứ tình huống gì kia. Tôi chỉ thấy khó lòng chấp nhận, là một người làm công tác nhân đạo, rời đi đúng ngay lúc này, đồng nghĩa với việc đẩy nạn dân xuống hố chông —— Đến cả tôi cũng chẳng chấp nhận được, anh có thể tưởng tượng, những đồng nghiệp mang đầy nhiệt huyết kia của tôi, những người thật sự ấp ủ lý tưởng đấy, sẽ phản ứng thế nào.”
Một vài người cự tuyệt lên xe: “Chúng tôi không đi. Chỉ cần nhìn mặt chúng tôi là biết ngay dân ngoại quốc, cứ treo cờ Liên Hiệp Quốc lên, khai rõ thân phận, ở đây chính là khu bảo hộ. Các khu bảo hộ được công nhận trên thế giới kia có khi còn được xây dựng tại những nơi diễn ra chiến tranh khốc liệt với quy mô lớn hơn hẳn Kallon. Khu bảo hộ vẫn tồn tại, chúng tôi sẽ không đi.”
Lúc đó Sầm Kim đã lên xe, cô nhìn vài gương mặt bên dưới, bất chợt nhiệt huyết xông lên đầu.
Cô nhảy xuống xe, nói: “Tôi cũng không đi.”
Vệ Lai an ủi cô: “Em rất dũng cảm, thật sự, những người em bảo vệ kia sẽ biết ơn em cả đời.”
“Dũng cảm?”
Cô nhìn Vệ Lai đăm đăm, chợt cười to, cười đến mức chẳng thở ra hơi.
“Khi đó tôi 21 tuổi, tôi kích động, tôi khinh thường mấy người ngồi trên xe, đương nhiên, cũng không loại trừ một chút vọng tưởng dưới đáy lòng: Các anh rút đi, tôi đây sẽ đứng vững trong hoàn cảnh nguy hiểm nhất. Chờ thế cục ổn định lại, tôi sẽ nhận được những vinh quang các anh chẳng tưởng tượng nổi…
“Nhưng bây giờ tôi hối hận, nếu cho tôi một cơ hội nữa, tôi vĩnh viễn sẽ không xuống xe. Tôi chẳng sợ người khác mắng mình hèn nhát, tôi sẽ là người đầu tiên lao lên xe trốn đi.
“Tôi liên tục gặp ác mộng. Trong mộng, sẽ bị ném trở lại Kallon ngày đó, xung quanh là sương mù dày đặc, trong sương mù vọng đến tiếng phát thanh và tiếng mài dao lên đá. Rồi tôi cứ tìm xe mãi, tìm chiếc xe có dấu hiệu UN trên thân, chiếc xe có thể đưa tôi đi…”
Cả người cô run rẩy, Vệ Lai ôm ghì lấy cô, ghé sát tai cô: “Đừng kể nữa, Sầm Kim, đừng kể gì nữa.”
Sầm Kim không nói thêm lời nào, vùi đầu thật sâu vào lồng ngực anh.
Vệ Lai nhớ tới lần đầu tiên thấy cô gặp ác mộng, ở trên máy bay.
Lúc tỉnh lại, cô muốn hôn anh, bị anh đẩy ra, đã nói một câu “Tôi chẳng nhớ rõ vừa xảy ra chuyện gì.”
Sau thì, đêm hôm ấy cứ thế trôi qua. Bây giờ nghĩ lại, để qua được hết đêm ấy, có lẽ rất gian nan.
Anh cúi đầu hỏi cô: “Hiện tại tôi hôn em, em sẽ dễ chịu hơn chứ?”
Bất kể là thích hợp hay không, hành động thân mật giữa nam nữ có thể giúp dời đi lực chú ý, còn làm dịu lại được cảm xúc mất khống chế.
Sầm Kim nói: “Anh ôm tôi vậy, nên đỡ hơn rất nhiều rồi.”
Vệ Lai đáp: “Ừ.”
Anh không lên tiếng nữa, lẳng lặng lắng nghe nhịp thở khe khẽ của cô. Thân thể cô đã thả lỏng, cảm xúc đang dần dịu xuống —— Ác mộng sẽ bành trướng theo cảm xúc trong chớp mắt, nhất là vào buổi đêm.
Một lúc sau, Sầm Kim nói: “Lần trước va phải anh, thấy người anh cứng như sắt, đập vào rất đau. Giờ lại phát hiện cũng không đến mức đấy, thực ra vẫn khá thoải mái.”
Vệ Lai hỏi: “Muốn sờ thử không?”
“Gì cơ?”
Bỗng nhiên chẳng thể dằn ý nghĩ này xuống, anh buông Sầm Kim ra, ngồi dậy, dứt khoát cởi ngay áo thun đang mặc: “Tới đây.”
Sầm Kim dở khóc dở cười: “Hơn nửa đêm rồi, anh đùa gì đấy…”
Cô đẩy tay anh ra, tính co vào góc giường. Vệ Lai vòng lấy eo cô kéo thẳng vào lòng, một tay cầm cổ tay cô lên, nói: “Em có thể nhỏ giọng chút không, anh chàng cảnh sát kia đang ở sát vách đấy. Cũng đâu phải tôi muốn quấy rối em.”
Sầm Kim tức giận nghiến răng: “Tôi chẳng muốn sờ anh…”
Vệ Lai nắm tay cô, ép lên cơ bụng mình vài giây, sau đó buông tay.
Đúng như anh đoán, Sầm Kim không rụt vội tay về.
Cô có vẻ do dự, lòng bàn tay hơi khum, đầu ngón tay và trục bàn tay đặt trên cơ bụng anh, đoạn ngẩng đầu nhìn anh.
Vệ Lai nói: “Em muốn làm gì thì làm, tôi biết em rất hiếu kỳ.”
Cô ừ một tiếng, thật lâu sau, bàn tay nhẹ nhàng ấn sát xuống.
Chẳng phải cứng như sắt, làn da anh trơn nhẵn, khi nhấn vào có thể lập tức cảm nhận được sự khác biệt của cơ bắp: Có lực cản, lực đàn hồi, và lực bám.
Cô không tính dời lên, cũng không định dời xuống, chốc lát sau chuyển qua cánh tay anh. Nơi đó lại bất đồng, giống một khối cơ, dẻo dai căng đầy trong lòng bàn tay, nhưng khi anh nắm tay lại thì cơ bắp sẽ biến ngay thành cứng rắn —— Đúng thật là cứng như sắt, cảm giác có cắn vào cũng khó suy suyển.
Sầm Kim chẳng nhịn được: “Các anh… đàn ông, luyện thế nào mà ra như này?”
Vệ Lai cười to, cánh tay vòng siết lấy eo cô: “Không giống bọn em nhỉ, hiểu vì sao khác phái hút nhau chưa?”
Anh kề sát lại tai cô, thì thầm: “Nhưng tôi thích em mềm mại thế hơn… Chừng nào cho tôi sờ lại, hử?”
Tai Sầm Kim nóng ran, muốn giãy khỏi anh: “Vệ Lai, anh vứt hết mặt mũi đi đâu rồi?”
Vệ Lai ngạc nhiên: “Một gã đàn ông, ôm cô gái mình thích, không lo làm sao giữ được người, còn ở đó xoắn xít giữ mặt với chả mũi… thì đàn ông nỗi gì?”
Anh xoay người đè ngã cô, bàn tay dưới thắt lưng cô vươn đến sau cổ, tìm đúng vị trí, hơi nhấn mạnh xuống.
Sầm Kim chưa kịp đáp lời, đột nhiên cảm giác được mi mắt trĩu nặng, ý thức mơ hồ hỗn loạn, cơn buồn ngủ như sóng triều chầm chậm dâng lên. Giữa lúc mơ màng, nghe được Vệ Lai khẽ rủ rỉ: “Ngủ ngon nhé.”
***
Vệ Lai ngồi bên giường thật lâu.
Anh chẳng hề buồn ngủ, trong đầu vẫn xoay chuyển những lời Sầm Kim vừa nói.
——Nếu cho tôi một cơ hội nữa, tôi vĩnh viễn sẽ không xuống xe. Tôi chẳng sợ người khác mắng mình hèn nhát.…
Không biết đã qua bao lâu, sống lưng bỗng nhiên ớn lạnh.
Anh cầm khẩu Desert Eagle lên, vụt thoắt đến núp sau cửa sổ. Nhờ ánh trăng, nhìn thấy bốn bóng người cao thấp khác nhau đang từ từ đến gần. Có hai tên đeo súng sau lưng, thân súng cao quá đỉnh đầu, dao động qua lại chẳng có quy luật theo từng bước chân.
Vệ Lai thở nhẹ ra.
Ước chừng thời gian, đúng là cũng nên tới rồi.
Anh đang muốn cất súng, ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói pha chút khiếp sợ của anh chàng cảnh sát: “Ai đấy?”
Bố khỉ! Có cần tỉnh táo thế không!
Vệ Lai cấp tốc mở cửa ra ngoài, ai đó bật đèn pin, luồng sáng rọi thẳng vào mặt anh. Anh đưa tay chặn lại, hơi nheo mắt, ngón trỏ dựng thẳng trên môi: “Suỵt…”
Đèn pin dời đi, Vệ Lai thấy rõ mấy người đứng trước mắt, quần áo rách bươm, khá giống ngư dân, đều rất gầy gò. Ánh mắt Vệ Lai bất giác quét xuống, nhìn thấy hai tên để chân trần, một tên đi sandal nhựa, còn có một tên… mang vỏ chai coca đập dẹp, ngoài rìa đục lỗ, buộc dây để xỏ vào chân.
Vệ Lai cười, thật kỳ quái, trước giờ chưa từng gặp hải tặc, nhưng chỉ thoáng nhìn thôi anh đã biết đúng là họ rồi.
Hải tặc cũng không thích đi chân trần, hễ có điều kiện là vẫn ráng mang dép.
Tên hải tặc cầm đầu kia tính lên tiếng, Vệ Lai vội ra hiệu trước hắn, đặt ngón trỏ trên môi.
Động tác này thì toàn thế giới đều hiểu rồi.
Đúng như dự đoán, tên kia sửng sốt đôi chút, giọng nói giảm thấp theo.
Dùng tiếng Anh, phát âm trọ trẹ, làm thế nào đầu lưỡi cũng chẳng bật được như ý: “Anh, vệ sĩ?”
Vệ Lai gật đầu: “Cô Sầm đang ngủ, đừng làm ồn phiền đến cô ấy.”
Lại ngoảnh đầu nhìn viên cảnh sát: “Việc riêng thôi, anh về ngủ đi, đừng bận tâm. Cứ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.”
Lời tác giả:
1) Thấy có độc giả cho rằng nam chính điểm huyệt ngủ của nữ chính, để tránh hiểu lầm, tôi xin cải chính lại: Tại vị trí dưới huyệt bách hội trên đỉnh đầu 4-5 tấc, nếu bị gõ vào có thể sẽ nhanh chóng mê man, thực ra là cùng một cách thức với đánh ngất xỉu. Nhưng trong đây chỉ là dùng ngoại lực kích thích trợ giúp nữ chính dễ chìm vào giấc ngủ hơn, chứ không phải nói cứ nhấn vào là hôn mê ngay.
2) Vài độc giả đoán ra nguyên hình của Kallon là Rwanda, sở dĩ ở đây tôi dùng tên giả, thứ nhất là không muốn đề cập đến vấn đề quá nghiêm túc, thứ hai là thảm sát Rwanda thật còn thảm khốc hơn miêu tả về Kallon trong truyện rất nhiều.
3) Song khi viết tới một ít bối cảnh cơ bản của Kallon, tôi vẫn sử dụng và miêu tả sự kiện có thật phát sinh ở Rwanda, ví dụ như: Chuyên cơ của tổng thống bị bắn rơi, thảm sát được trù tính trong suốt 3 tháng, các nước phương Tây không coi trọng, phát thanh tuyên truyền ầm ĩ, binh lính gìn giữ hòa bình của Bỉ bị giết hại dẫn đến các nước phương Tây rút hết công dân nước mình về, nạn dân không thể lên xe đã tuyệt vọng cùng cực, khu bảo hộ đặt tại đủ các nơi như khách sạn, sân thể dục, trường học nhỏ… Đây đều là tình huống thật sự phát sinh vào lúc đó, rất nhiều phim phóng sự có đề cập qua, bao gồm cả những phim điện ảnh dựa trên đề tài đấy như «Hotel Rwanda», cùng giữ nguyên một số cảnh tượng lịch sử. Có điều là tôi cũng không muốn viết bộ này thành một câu chuyện y sì y đúc như thế.