Chuyện Tháng Tư

Chương 48

Biên dịch: 1309

Vệ Lai chọn phòng trọ tốt nhất, bên hông có cầu thang gỗ hẹp thông lên sân thượng, phía trên đặt một bàn hai ghế, và một chiếc dù to.

Nếu trong lòng không trĩu nặng việc lớn, rảnh rỗi có thể lên đấy hóng mát cùng Sầm Kim, cho dù chỉ lặng lẽ ngồi tựa bên nhau thôi thì cũng rất sẵn lòng.

Khi màn đêm buông xuống, quán bar bắt đầu nóng dần lên. Tất cả các phòng đều không lắp đèn, nói là cần tiết kiệm nên chỉ chăng một sợi dây điện đung đưa giữa sân. Trên đó treo chiếc bóng đèn vàng quýt, vì điện áp bất ổn mà khi tỏ khi mờ, trông tựa như một trái tim mong manh trong đêm thâu hỗn loạn. 

Bởi vậy, khách trọ đến quán bar, ngoài việc nhậu nhẹt thì đều là tốp năm tốp ba ngồi chơi trong sân. Vài cô gái trẻ người Ethiopia hoặc là tụ tập lại một góc, hoặc là ngẫu nhiên tiếp cận mấy cậu trai, thì thầm gì đó, thi thoảng cùng thoải mái cười vang. 

Có một phụ nữ bản địa vào sân chào hàng khăn lụa — Phụ nữ Ethiopia thích mặc váy bó rực rỡ, rồi khoác lụa trắng kiểu khăn trùm đầu. Bởi vì nhiệt độ không khí trên vùng núi khá thấp, váy áo và khăn lụa được bày bán ở đây đều hơi dày dặn. Sầm Kim nghĩ mình cũng cần thứ này nên rất hăng hái tới chọn lựa. 

Ban đầu Vệ Lai còn đi theo cô, ai ngờ có quá nhiều người thấy hứng thú đổ xô lại, xung quanh còn toàn là các cô các chị, một gã đàn ông như anh xen lẫn thế cứ mất tự nhiên kiểu gì, nên đành phải tránh ra sau chờ đợi. 

Bất chợt bên tai nghe giọng phụ nữ thẽ thọt: “Làm vài nháy không anh ơi?” 

Vệ Lai ngoảnh đầu nhìn, là một cô bé trong nhóm thiếu nữ Ethiopia tụ tập giữa sân. 

Anh đã kịp hiểu ra, họ là gái làng chơi. 

Cô bé này rất xinh đẹp, còn rất trẻ, chưa đến 20 tuổi. Thực ra thì tất cả bọn họ đều ưa nhìn. Nước da của dân Ethiopia nằm giữa đen và trắng, là màu cà phê quyến rũ. Nghe nói phụ nữ ở đây là hấp dẫn nhất trong các nước châu Phi, dáng người bốc lửa, phong thái gợi cảm, thực tế cũng đã chiếm vô số danh hiệu trong các cuộc thi sắc đẹp của khu vực và toàn thế giới. 

Vệ Lai nhăn mày. 

Cô bé kia ngoái đầu nhìn Sầm Kim, nói: “Em biết cô ấy ở cùng anh, nhưng phụ nữ rất khác nhau, anh có thể đổi khẩu vị.” 

Vệ Lai cười to. 

Anh khá thích mẫu người thẳng thắn, cũng không hề ghét gái làng chơi. Theo ý anh, như thế tính ra còn là nghiêm túc “giao dịch”, tuy rằng hơi lệch khỏi khái niệm tay làm hàm nhai, nhưng ít ra vẫn còn tử tế hơn bọn chỉ biết cướp bóc, bắt nạt kẻ yếu. 

Anh lắc đầu: “Tìm người khác đi.” 

Cô bé chưa bỏ cuộc: “Chỉ cần 2 USD thôi. Trông anh đẹp trai thế, em thích, có thể khuyến mãi thêm chút, giảm còn 1 USD nhé.” 

Vệ Lai sửng sốt, anh nghĩ chắc mình nghe lầm. Vừa nãy cô bé này hỏi “làm vài nháy”, có đúng là điều anh đang hiểu không? 

“2 USD? Quan hệ qua đêm?” 

Cô bé gật đầu. 

“Một lần?” 

“Cả đêm, anh muốn mấy lần cũng được.” 

Vệ Lai khó mà tin nổi. Từ khi vào tới Ethiopia thì không tiêu phí bao nhiêu, ở đây dùng đồng Birr, việc thanh toán đều giao hết cho Sầm Kim. Anh chỉ biết nơi này lại là một nước cực nghèo ở Đông Phi, nhưng đến tột cùng đã tới mức độ nào, thì hoàn toàn không có khái niệm. 

Anh quan sát cô bé kia, với gương mặt và dáng vóc này, ở nơi khác sẽ chẳng thiếu đàn ông hao tâm tốn sức tặng hoa hồng, xe sang để lấy lòng — 2 USD, còn chưa đủ để mua mấy đóa hồng. 

Anh lắc đầu: “Thử tìm người khác đi, chúc may mắn.” 

Vẻ mặt cô bé chợt suy sụp, ngay sau đó, đã hung tợn chộp lấy thắt lưng bên hông Vệ Lai. 

Vệ Lai không tránh: “Muốn gì đây?” 

“Anh hỏi giá rồi, chưa làm cũng phải trả tiền!” 

Cô bé hất đầu đánh mắt về phía Sầm Kim đang tính tiền với người bán hàng. 

“Bằng không tôi sẽ hét toáng lên để bạn gái anh nghe thấy. Tôi còn cởi đồ mình, nói anh sờ mó xong lại tính quỵt đi!” 

Vệ Lai hỏi: “Thật à? Cô biết trong mắt tôi, cô giống cái gì không?” 

Chưa dứt lời, anh thình lình túm lấy khăn lụa của cô bé, gần như chẳng tốn tí sức nào, đã xoay người ấn lên vách tường. 

Cô bé hết hồn hét thất thanh. 

Thoắt cái trong sân lặng ngắt, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về đây. 

Vệ Lai không ngoái đầu, mỉm cười nhả từng chữ: “Là chó con chưa mọc đủ răng đã đòi cắn người. Giờ thì không chỉ có bạn gái tôi, tất cả mọi người cùng đang nhìn rồi. Tiếp đi, mấy lời uy hiếp ban nãy đấy, thử làm một lượt xem.” 

Cô bé kia xấu hổ, lí nhí: “Thả tôi ra.” 

Giãy giụa vô ích, trên mặt cô bé lại hiện lên nụ cười nghề nghiệp: “Vừa rồi là đùa thôi, đàn ông phải biết rộng lượng chứ.” 

Vệ Lai cười, chợt vung một tay lên, ra vẻ sắp đấm xuống. Cô bé hoảng sợ nghiêng đầu theo phản xạ, bỗng dưng hai mắt sáng rỡ. 

Cô bé biết tờ tiền xanh xanh gấp gọn trong tay anh kia, ít nhất là 10 USD. 

Tay Vệ Lai nắm lại, giấu tờ tiền vào lòng bàn tay: “Tính tôi không thích kết thù. Có thể làm bạn được thì làm bạn, cho dù là bạn bè giả dối cũng còn dễ chịu hơn rước thêm kẻ thù… Đừng đến quấy rầy tôi nữa.” 

Cô bé lập tức gật đầu lia lịa. 

“Tôi biết cô và mấy cô bên kia đi cùng nhau, tìm cách ngăn cản họ qua đây thử sức — Cô làm được chứ?” 

Hai mắt cô bé tỏa sáng: “Không thành vấn đề.” 

“Cô ở quán trọ này luôn à?” 

“Tôi giúp việc trong quán bar, mấy đêm nay đều ở đây.” 

Vừa khéo, Vệ Lai mỉm cười: “Vậy vài ngày tới, nếu khu này xuất hiện ai đó khác lạ, ví dụ như cứ đi loanh quanh, hay là dán mắt vào tôi và bạn gái, thì nhớ đến nói với tôi một tiếng, cô sẽ không thiệt thòi đâu.” 

Cô bé hưng phấn liếm môi: “Được, tôi sẽ để ý giúp anh, tôi làm việc rất nghiêm túc.” 

Vệ Lai cười to, đập tay với cô bé. Khoảnh khắc bàn tay chạm nhau, anh đẩy tờ tiền qua. Cô bé lập tức nắm chặt, cười khì khì. Sau đó nhanh chóng rút êm, lúc đến giữa sân thì lớn tiếng nói: “Đùa chút thôi, chẳng có gì đâu.” 

Dứt lời còn xoay một vòng tuyệt đẹp tại chỗ, xem như món quà kết thúc câu chuyện.

***

Trong sân lại ồn ào trở lại. Sầm Kim ôm mớ áo váy vừa mua tới, như cười như không lườm anh: “Cả ngày nghịch ngợm.” 

Vệ Lai cũng cười, kéo cô vào phòng, trở tay đóng cửa, đè cô lên tường hôn nồng nhiệt. 

Trong bóng tối, Sầm Kim như hụt hơi, cả người trượt xuống. Vệ Lai giữ được eo cô, hỏi: “Biết cô bé kia làm nghề gì chứ?” 

“Biết, loại phục vụ đấy hợp pháp ở Ethiopia mà.” 

“Không ghen à?” 

“Bị cướp mất người thì mới ghen, em đã mất gì đâu nào?” 

Vệ Lai cười vang, bồng cô đặt lên giường. 

Sau đó rút ngăn kéo, sờ soạng lấy nến và diêm ra quẹt lửa — Hiển nhiên là nơi này thường xuyên mất điện, chắc nến đã được dùng rất nhiều lần rồi, giờ chỉ còn một mẩu ngắn. Vệ Lai lười ra ngoài nên xài tạm luôn. 

“Đốt nến làm gì?” 

“Để dễ ngắm em.” 

Mặt Sầm Kim nóng ran, quơ quần áo ném anh: “Anh biến đi, mau thổi tắt.” 

Vệ Lai nghiêng người chặn: “Đừng quậy, hôm nay là vì em đấy.” 

Có ý gì? Sầm Kim lập tức hiểu ra. 

Lần này, anh không làm cô đau nữa, hai tay luôn giữ chừng mực, hết sức nhẹ nhàng. 

Nhưng vì lẽ gì lại có cảm giác, còn muốn chết hơn khi bị đau rất nhiều. 

Sầm Kim chẳng ngờ được là mình sẽ mất khống chế, chỉ cảm thấy đã phải chịu đựng đến cực hạn, bỗng chốc bộc phát. 

Mắng anh, đẩy anh, cố sức tránh né. Rồi khi bị anh kéo về ép lại thì khóc cắn anh, móng tay bấm vào lưng anh rướm máu. Đến lúc ánh nến đỏ rực đang nhảy nhót vụt tắt, hết thảy đột nhiên chuyển thành liều mình quấn quýt. Cô nhớ bản thân đã chủ động hôn anh, không muốn buông anh ra. 

Tình cảm mãnh liệt qua đi đã là sau nửa đêm. Ánh trăng rọi vào cửa sổ, chiếu lên góc bàn bên cạnh trắng sáng. Ở đấy chỉ còn một vũng sáp nến, có vài giọt chảy lan ra mép bàn, chưa kịp rơi xuống đã đông cứng lại, trông như mũi băng dưới hiên nhà trong ngày đông giá rét. 

Sầm Kim xấu hổ gần chết. Vệ Lai lại hoàn toàn chẳng muốn buông tha, choàng tay ôm cô vào lòng, ngón tay nâng cằm cô, buộc cô nhìn mình, hỏi: “Tự em có biết mình sẽ bộc phát thế không?” 

Sầm Kim chẳng đáp lại. 

“Tự nhiên phát hiện nhé, mấy lúc đó chớ dại mà hiền với em. Em biết mình cắn đau lắm không? Thế này là ngược đãi đấy, hiểu không?” 

Sầm Kim bỗng thẹn quá hóa giận: “Cấm nói ra ngoài, bằng không em sẽ giết anh!” 

Vệ Lai cười ha ha, Sầm Kim bực mình cầm quần áo che mặt anh, bị anh đẩy ra dễ dàng, cúi đầu hôn cô. 

Nụ hôn này không mang theo chút dục vọng nào, tĩnh lặng mà dài lâu, hôn đến mức mi mắt cô ướt nhòa, đến mức anh đã buông ra mà cô vẫn còn ngơ ngẩn. Có một chớp mắt ấy, chỉ muốn quên đi hết thảy tiền căn hậu quả, cứ như thế thể xác cận kề, bên nhau tới ngày trời già đất cỗi, thế gian hoang tàn. 

Mãi đến tận lúc Vệ Lai đưa gì đó qua. 

Lạnh buốt, góc cạnh, cứng rắn, là khẩu Desert Eagle kia. 

“Quên dặn em, chắc vài hôm nữa sẽ xảy ra chuyện. Khẩu súng này, bắt đầu từ bây giờ, em phải luôn đem theo bên mình — Biết bắn súng chứ?” 

Anh nắm tay cô, hướng dẫn cô từ từ làm quen với thân súng, nòng súng, ổ đạn, chốt bảo hiểm, rồi tháo đạn để cô thử bóp cò, cảm nhận súng chấn động, giật lùi và áp lực tạo ra. 

Sầm Kim nhỏ giọng hỏi anh: “Sẽ rất nguy hiểm sao?” 

“Nào có chuyện gì không nguy hiểm, đang ngủ trên giường còn tắt thở được — Chính em đã nói thế, quên rồi à?” 

“Có thể đừng làm chết người không?” 

“Anh sẽ cố hết sức. Bình thường chúng ta đều hi vọng không ai phải chết, mạng người là chuyện lớn, lỡ làm mất một mạng là lại thêm một tầng rắc rối. Nhưng nếu đối phương quá đáng thì cũng chớ nên nương tay.” 

Sầm Kim chẳng nói thêm gì nữa. 

Khẩu Desert Eagle kia, trước đây chỉ nhìn Vệ Lai sử dụng, nay cầm vào tay mới biết rất nặng, bề ngoài cứng cáp, dữ dằn, thân súng cũng thật lạnh. 

Vô cùng lạnh, đặt sát vào người, mãi lâu sau vẫn chưa ấm lên. 

Khóe mắt Sầm Kim bỗng cay xè, do dự thật lâu, run giọng nói: “Vệ Lai, thực ra em…” 

Không nghe trả lời. 

Ngước mắt nhìn, anh đã thiếp đi, bên môi còn đượm ý cười thỏa mãn.
Bình Luận (0)
Comment