Đã là nửa đêm, bên ngoài gió thổi ào ào.... Nhưng trong phòng thật sự rất ấm áp, còn thơm ngào ngạt.
Nghê Diệp Tâm ngồi trong chốc lát, ăn thật nhiều điểm tâm, cảm giác ăn uống no đủ mí mắt liền bắt đầu tìm nhau, đặc biệt buồn ngủ, muốn ngủ.
Nghê Diệp Tâm ngáp một cái, liền muốn ghé vào trên bàn nghỉ ngơi một chút, chắc cũng không có gì.
Bên kia Dư thiếu gia đã ngủ gục rồi, duỗi tay chống má. Đầu gục xuống một chút lại một chút, thiếu chút nữa chạm đến mặt bàn.
Mộ Dung Trường Tình dứt khoát đem Nghê Diệp Tâm ôm lên, dọa Nghê Diệp Tâm nhảy dựng, tức khắc liền tỉnh.
"Đại hiệp làm gì?"
Mộ Dung Trường Tình ôm người đặt lên chiếc giường toàn màu phấn hồng thật kiều diễm, nói:
"Nằm xuống ngủ đi, có động tĩnh gì ta sẽ gọi ngươi."
Nghê Diệp Tâm cảm thấy không tốt lắm. Mọi người cùng nhau chờ còn mình đi ngủ thì đã không phải, hơn nữa còn nằm trên giường càng kỳ quái hơn Bất quá thật sự có chút mệt, Nghê Diệp Tâm dứt khoát liền nằm trên giường ngủ.
Bên ngoài tiếng cười hi hi ha ha thường xuyên truyền đến. Nghê Diệp Tâm cũng không ngủ như chết, mơ mơ màng màng.
Nghê Diệp Tâm có thể cảm giác được Mộ Dung Trường Tình ở bên cạnh mình. Mộ Dung Trường Tình chặn ánh sáng, để Nghê Diệp Tâm không bị chói mắt.
Cũng không biết qua bao lâu, Nghê Diệp Tâm liền nghe được một tiếng hừ. Tuy rằng rất nhỏ, bất quá nghe có điểm kỳ quái. Nghê Diệp Tâm mở mắt, chớp chớp, hiển nhiên còn chưa có tỉnh hẳn.
"Suỵt"
Mặt Mộ Dung Trường Tình gần trong gang tấc. Hắn cũng nằm nghiêng trên giường, đem Nghê Diệp Tâm ôm vào trong ngực. Lúc này Mộ Dung Trường Tình làm động tác im lặng, khiến cho Nghê Diệp Tâm giật mình một cái, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.
Kết quả Nghê Diệp Tâm thực nhanh lại nghe được một tiếng hừ nhẹ, còn có tiếng thở dốc thô nặng.
Nghê Diệp Tâm tò mò mở to hai mắt. Ánh mắt lướt qua vai Mộ Dung Trường Tình trộm nhìn bên ngoài. Còn tưởng rằng bên ngoài có người làm chuyện cảm thấy thẹn, không nghĩ tới kỳ thật không phải bên ngoài, mà là trong phòng.
Dư thiếu gia cùng Bành đại nhân còn ở bên bàn. Bành đại nhân ôm Dư thiếu gia vào trong ngực. Dư thiếu gia còn duỗi tay câu lấy cổ Bành đại nhân. Hai người đang hôn cuồng nhiệt.
Nghê Diệp Tâm một chút buồn ngủ cũng không còn, đôi mắt trừng thật lớn.
Không nghĩ tới thời điểm ta ngủ, hai người bọn ngươi lại dính vào nhau làm chuyện không đứng đắn như vậy nha!
Bành đại nhân cùng Dư thiếu gia hiển nhiên không biết Nghê Diệp Tâm đã tỉnh, còn Mộ Dung Trường Tình không ngủ. Bọn họ còn tưởng rằng hai người trên giường đều đã ngủ rồi.
Lúc đầu Dư thiếu gia sợ muốn chết, bất quá sau đó đã không còn sức lực phản kháng. Hắn bị hôn thiếu chút nữa từ trên ghế trượt té xuống, dứt khoát dựa vào trong lòng ngực Bành đại nhân.
Hai người hô hấp đều thô nặng. Dư thiếu gia run rẩy, phối hợp Bành đại nhân vươn lưỡi đáp lại hắn.
Nhưng mà ngay lúc này, liền nghe hai tiếng.
"Cốc cốc"
Sau đó cửa phòng đột nhiên đã bị đẩy ra.
Cô nương mặc váy áo màu vàng hơi đỏ bước nhanh vào, vừa đi vừa kích động nói:
"Mấy vị công tử, có tin tức tốt, Trương công tử......"
Nàng nói đến một nửa, kết quả liền trợn tròn mắt. Bởi vì nàng đẩy cửa liền thấy được hai vị công tử đang ôm nhau hôn nóng bỏng.
Trường hợp này thật là......
Cô nương hóa ngốc, miệng há to.
Dư thiếu gia sợ hãi, đẩy Bành đại nhân ra. Bành đại nhân thiếu chút nữa liền từ trên ghế té xuống.
Nghê Diệp Tâm nhanh nhắm mắt lại. Loại thời điểm xấu hổ này vẫn là tiếp tục giả bộ ngủ tốt hơn.
Mộ Dung Trường Tình bị hành động của Nghê Diệp Tâm làm cho bật cười. Hắn nhịn không được liền hôn lên chóp mũi của Nghê Diệp Tâm một cái.
Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, không thể không mở to mắt, hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình, nhắc nhở hắn ở thời điểm nguy hiểm đừng giở trò.
Bên kia Dư thiếu gia sợ hãi trừng mắt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cô nương mới vừa tiến vào lập tức nói:
"A... hiểu lầm... chúng ta chỉ là......"
Cô nương không phản ứng. Nhưng Bành đại nhân bình tĩnh đứng lên, vỗ vỗ quần áo của mình, nói:
"Ngươi thiếu chút nữa đẩy ta ngã."
Dư thiếu gia liếc xéo hắn một cái. Trong lòng nói đã là lúc nào, không đem hắn ném xuống từ lầu hai đã tốt lắm rồi.
Dư thiếu gia cảm thấy cái liếc mắt của mình rất tàn nhẫn. Nhưng bởi vì hắn vừa bị hôn đến có chút nhũn ra, trong mắt còn có một ít nước, hơn nữa gò má ửng đỏ, cái liếc mắt này thật ra không có gì tàn nhẫn. Ở trong mắt Bành đại nhân hình ảnh kia chính là phong tình vạn chủng.
Cô nương cũng cảm thấy như vậy, sửng sốt một chút đột nhiên nói:
"Hây da, thì ra là nữ giả nam trang, là tiểu thư a."
"...... Cái gì?"
Dư thiếu gia tức khắc liền sửng sốt, vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn cô nương kia.
Cô nương phỏng chừng cảm thấy mình quá cơ trí, lắc lắc khăn nói:
"Trách không được đáng yêu như thế, thì ra là nữ nhi."
"Phụt"
Nghê Diệp Tâm vốn dĩ đang giả bộ ngủ, bất quá không nhịn được, phụt một tiếng liền cười thành tiếng, rốt cuộc đã giả bộ không nổi nữa. Nghê Diệp Tâm lòm còm bò dậy.
Mộ Dung Trường Tình cũng thong thả ung dung ngồi dậy, sau đó sửa sang lại quần áo của mình một chút.
Nghê Diệp Tâm cười. Dư thiếu gia càng xấu hổ, đã xấu hổ đến không chỗ dung thân. Hắn cúi đầu xuống, cằm cũng đụng tới ngực.
Nghê Diệp Tâm cười xong mới cảm thấy mình cũng quá không phúc hậu. Dư thiếu gia lúc này trong lòng phỏng chừng đã lệ chảy ròng ròng đi, vì thế Nghê Diệp Tâm nhanh ho khan một tiếng, nghiêm trang nói:
"Cô nương vừa rồi nói tin tức tốt gì?"
"U a, xem ta thiếu chút nữa liền đã quên."
Cô nương vội vàng nói:
"Vị Trương công tử tới! Đang ở dưới lầu!"
Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày, nói:
"Trương công tử tới?"
"Cũng không biết ở bao lâu? Mấy vị công tử mau cùng ta đi. Trương công tử vừa đến, chậm sẽ không biết đi với vị tỷ muội nào vào phòng, khi đó chúng ta đi tìm sẽ không có tiện."
"Chúng ta đi nhanh lên."
Dư thiếu gia vì giảm bớt xấu hổ, nhanh nói một câu. Làm chuyện đứng đắn quan trọng hơn.
Cô nương vừa nghe, mặt đầy vẻ không tán đồng, nói:
"Vị muội muội này, hiện tại canh giờ đã trễ, dưới lầu đều là khách tới tìm hoan mua vui. Ngươi là một nữ nhi con gia đình đứng đắn, vẫn nên ở lại trong phòng tốt hơn. Nếu bị những người nào đó phát hiện, còn không đem ngươi......"
"......"
Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa lại phì cười, chạy nhanh lôi kéo Mộ Dung Trường Tình tông cửa xông ra. Tuy rằng Dư thiếu gia ngốc manh ngốc manh, bất quá con thỏ nóng nảy cũng muốn cắn người.
Mộ Dung Trường Tình rất phối hợp, đi theo Nghê Diệp Tâm ra ngoài.
Bành đại nhân vẫn luôn bình tĩnh, nói:
"Ngươi đi dẫn đường."
Vị cô nương lập tức liền đi ra ngoài dẫn đường, không có nói thêm gì nữa.
Trong phòng hiện tại chỉ còn lại có Bành đại nhân cùng Dư thiếu gia. Dư thiếu gia sửng sốt chớp chớp mắt, sau đó lập tức liền nhào tới, dùng đôi tay bóp cổ Bành đại nhân, nói:
"Đều tại ngươi, ngươi cái người này......"
"Suỵt"
Bành đại nhân duỗi tay ôm hắn, nói:
"Nhỏ giọng một chút, lại muốn bị nghe thấy."
Bành đại nhân nói, còn hướng tới môi Dư thiếu gia hôn một chút, nói:
"Ta là quá thích ngươi, cho nên không nhịn được."
Dư thiếu gia nghe thấy liền sửng sốt, trên mặt tức khắc đỏ lên. Hắn không nghĩ đến Bành đại nhân lại nói thích mình. Nhưng ngay sau đó mặt đỏ lại thành trắng. Hắn chính là người bức tử cha người ta, nếu sau này Bành đại nhân biết thì.....
Dư thiếu gia sắc mặt trắng bệch, muốn đẩy Bành đại nhân ra.
"Ngươi đừng nói bậy."
Bành đại nhân cho rằng hắn không tin, cũng không buông ra, ngược lại đem hắn ôm càng chặt, ở trên môi hắn cắn một cái, nói:
"Ta đâu có nói bậy, lời này đêm qua ta nói rất nhiều lần. Ngươi cho rằng ta nói giỡn, nói hươu nói vượn sao?"
Dư thiếu gia có chút hồ đồ, nghĩ không ra Bành đại nhân khi nào nói qua lời này. Cẩn thận nghĩ nghĩ, thật đúng là có chút ấn tượng, nhưng mặt trắng bệch lập tức liền biến đỏ. Bởi vì hắn nhớ tới đêm qua ở trên giường Bành đại nhân làm hắn kêu cha gọi mẹ, nước mắt lả chả, cũng không biết là thoải mái hay là khó chịu. Tóm lại lúc đó ý thức đã tan rã, sao còn nghe được chính xác Bành đại nhân nói cái gì, căn bản là để trong đầu.
Dư thiếu gia nhanh đẩy hắn ra, nói:
"Chúng ta đuổi theo bọn họ thôi."
Nói xong liền chạy.
Bành đại nhân nhịn không được cười một tiếng, còn tưởng rằng Dư thiếu gia thẹn thùng. Hắn cũng đi theo Dư thiếu gia ra ngoài.
Bọn họ từ trong phòng đi ra thì Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đã ở dưới lầu. Cô nương mặc váy áo màu vàng hơi đỏ dẫn hai người đi tìm Trương công tử.
Tuy rằng đã sau nửa đêm, nhưng thanh lâu là thời gian náo nhiệt nhất. Dưới lầu tiếng người ồn ào, rất nhiều người uống rượu đùa giỡn, âm thanh cười nói đinh tai nhức óc.
Bởi vì người quá nhiều, Dư thiếu gia cùng Bành đại nhân cũng không có tìm được hai người Nghê Diệp Tâm.
Dư thiếu gia đứng ở lan can lầu hai nhìn xuống, tìm thật lâu mới nhìn thấy Nghê Diệp Tâm.
Cô nương mặc áo váy màu vàng hơi đỏ đi ở phía trước, giơ tay chỉ, có thể loáng thoáng nghe được cô nương nói một câu:
"Trương công tử xin quấy rầy, mấy vị công tử này muốn tìm Trương công tử hỏi chút chuyện."
Cô nương còn chưa nói xong, thì Trương công tử vốn dĩ ôm một cô nương trêu đùa, đột nhiên đem cô nương đẩy ra, quay đầu bỏ chạy.
Dư thiếu gia hoảng sợ, nhanh chóng nói:
"Ngươi xem có chuyện gì vậy?"
"Để ta đi!"
Chuyện phát sinh đột ngột, Bành đại nhân nói một tiếng, lập tức liền từ lan can lầu hai trực tiếp nhảy xuống. Dư thiếu gia mở to hai mắt nhìn. Võ công Bành đại nhân cao cường, từ trên cao nhảy xuống hoàn toàn không khó khăn. Dư thiếu gia không phải vậy, hắn không biết võ công, nhảy xuống có khả năng té gảy chân.
Bên kia Nghê Diệp Tâm cũng hoảng hốt, cũng chưa có thấy rõ ràng diện mạo của Trương công tử, vì chung quanh người quá nhiều. Nào biết Trương công tử đột nhiên quay đầu bỏ chạy.
Trương công tử chạy, bất quá Mộ Dung Trường Tình phản ứng càng mau. Trương công tử chạy một đoạn, lập tức đã bị Mộ Dung Trường Tình nắm bả vai. Sau đó liền nghe một tiếng.
"Bịch"
Trương công tử bị túm trở lại, lập tức bị ném xuống đất, giống như cái bao cát.
Trương công tử kêu một tiếng, ngã trên mặt đất liền không dậy nổi. Hắn ở trên mặt đất lăn qua lăn lại, miệng kêu ai ô ô.
Cô nương đứng bên cạnh Trương công tử cũng không biết đã xảy ra cái gì, sợ tới mức kêu to lên.
Nghê Diệp Tâm nhìn tình huống không tốt, nhanh chóng nói:
"Đem hắn đưa lên phòng trên lầu đi."
Trương công tử vừa nghe thấy lời này, sợ tới mức muốn nhảy dựng lên. Bất quá hắn đã bị Mộ Dung Trường Tình kéo lên, điểm huyệt nói.<HunhHn786>
Mộ Dung Trường Tình đối đãi với người khác không ôn nhu như là đối đãi với Nghê Diệp Tâm. Hắn trực tiếp xách Trương công tử lên lầu hai. Lúc này Trương công tử giống cái bao cát bị kéo đi rồi.
Bành đại nhân chạy xuống không có tác dụng, mà Dư thiếu gia ở thang lầu liền gặp mấy người kia đi trở lên. Hắn cũng không cần đi xuống lầu nữa.
Cô nương áo váy màu vàng hơi đỏ nhường phòng cho bọn họ, đi ra đóng cửa lại, để cho bọn họ ở trong phòng nói chuyện.
Trương công tử chạy không thoát, bị đưa vào phòng, tựa hồ là sợ hãi, vẫn luôn duy trì tư thế hai tay ôm đầu, giống như sợ bị người ta đánh.
Nghê Diệp Tâm nghiêng đầu nhìn, bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ, nói:
"Thì ra là ngươi."
Dư thiếu gia kỳ quái nói:
"Các ngươi biết nhau?"
Trương công tử run run một chút, càng gắt gao ôm đầu, không muốn cho bọn họ thấy diện mạo của mình.
Mộ Dung Trường Tình không kiên nhẫn đột nhiên co chân đá Trương công tử một cái. Trương công tử la lên một tiếng, lập tức liền quỳ xuống, căn bản không thể che mặt nữa.
Mọi người đều nhìn thấy rõ ràng mặt của hắn.
Mộ Dung Trường Tình cũng nhíu nhíu mày, nhìn là nhận ra hắn là ai.
Nghê Diệp Tâm nói:
"Hắn không phải quản gia Đỗ phủ sao?"
Trương công tử vừa nghe, tức khắc xấu hổ lợi hại, đầu cúi thấp không dám ngẩng lên.
Nghê Diệp Tâm đem sự tình xâu chuỗi, tức khắc liền minh bạch bảy tám phần. Lúc ấy cảm thấy Đỗ phu nhân cùng quản gia tuyệt đối có ái muội. Nào có quản gia ngoại hình đẹp mã như vậy, hơn nữa ăn mặc không giống người làm, vai không gánh nổi tay không xách nổi.
Quả nhiên không phải quản gia thật, căn bản là tình nhân của Đỗ phu nhân. Mà tình nhân của Đỗ phu nhân lại chính là bằng hữu của huynh đệ Đỗ gia cùng Bành nhị thiếu gia.
Không cần phải nói, Nghê Diệp Tâm cũng có thể đoán được mối quan hệ phức tạp này. Trương công tử khẳng định là quen biết với huynh đệ Đỗ gia trước sau đó mới biết Đỗ phu nhân.
Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên cảm thấy chuyện của Dương công tử cũng không có gì khác. Duy nhất khác chính là Dương công tử bị phát hiện, mà Trương công tử đến nay không bị huynh đệ Đỗ gia phát hiện. Mà hai huynh đệ này cũng là dữ nhiều lành ít.
Trương công tử bị nhận ra, cũng không che mặt nữa, ngồi dưới đất bộ dáng suy sụp.
Nghê Diệp Tâm kéo ghế lại gần, ngồi ở trước mặt hắn, nói:
"Vị Trương công tử này, ngươi nhìn thấy chúng ta sao lại bỏ chạy?"
Trương công tử nơm nớp lo sợ nhìn một cái, nhỏ giọng nói:
"Ta...... Ta sợ các ngươi chạy tới nói cùng Đỗ phu nhân...... Nói ta tới.... tới chỗ này."
Trương công tử đã thật lâu không có tới thanh lâu. Từ khi hắn theo Đỗ phu nhân. Đều là Đỗ phu nhân cho hắn ăn uống, cho tiền bạc, Trương công tử tất nhiên không dám đến thanh lâu, sợ Đỗ phu nhân phát hiện.
Bất quá thời gian dài, Trương công tử liền không an phận, cảm thấy Đỗ phu nhân cũng không phát hiện được. Cho nên buổi tối hôm nay chờ Đỗ phu nhân ngủ rồi, liền lén chạy đến thanh lâu tìm hoan mua vui.
Trương công tử đi theo Đỗ phu nhân thời gian dài như vậy, tích cóp không ít, hôm nay muốn tiêu xài một phen. Hắn không nghĩ tới mới đến không bao lâu, đã bị người ta gặp được.
Trương công tử không nhận ra hết bọn họ. Bất quá hắn nhận ra có người từng chạy đến Đỗ phủ, tức khắc chột dạ, nên quay đầu bỏ chạy, sợ bị Đỗ phu nhân biết việc này.
Nghê Diệp Tâm nói:
"Chúng ta đối với chuyện riêng của ngươi không cảm thấy hứng thú. Chúng ta có chuyện khác muốn nghe ngươi nói."
"Chuyện gì?"
Trương công tử nơm nớp lo sợ, thật cẩn thận hỏi. Nghê Diệp Tâm nói:
"Ngươi quen Bành nhị thiếu gia chứ? Còn hai huynh đệ Đỗ gia?"
Trương công tử chần chờ một chút, gật gật đầu, sau đó nhanh chóng nói:
"Ta không có giết bọn họ."
Gần đây chuyện của Bành nhị thiếu gia cùng hai huynh đệ Đỗ gia rất ồn ào, Trương công tử đương nhiên là biết. Hắn nhanh chóng phân bua.
"Vậy ngươi cũng biết Dương công tử chứ?"
Trương công tử lại gật gật đầu, nói:
"Biết."
Trương công tử không dám giấu giếm.
"Ta cùng Dương công tử cũng không phải quen thân. Bởi vì ta lâu rồi cũng không có đến nơi này, cho nên biết cũng không nhiều lắm."
"Hắn đang ở nơi nào?"
"Hắn chưa bao giờ dẫn chúng ta đến nhà hắn, phỏng chừng tình huống cũng không khác ta lắm......"
Trương công tử khoe khoang mình là người giàu có, kỳ thật chính là thư sinh nghèo kiết xác. Hắn vốn ở chỗ nghèo nàn, tất nhiên sẽ không mang theo huynh đệ Đỗ gia cùng Bành nhị thiếu gia đi nhà hắn. Dương công tử cũng không khác biệt lắm, căn bản không dẫn bọn hắn đi nhà hắn làm khách.
Huynh đệ Đỗ gia cùng Bành nhị thiếu gia đều dẫn bọn hắn đi về nhà làm khách.
"Bất quá, bất quá...... Hình như ta biết nhà hắn ở nơi nào."
Thật lâu trước đây, lúc ấy Trương công tử còn chưa quen biết Dương công tử, đã trùng hợp gặp hắn một lần. Việc này Dương công tử cũng không biết. Trương công tử nhìn thấy Dương công tử từ một ngôi nhà tồi tàn đi ra. Nơi đó có lẽ là nhà hắn, nhưng cũng có thể lúc ấy Dương công tử đi thăm người quen.
Sau đó Trương công tử cũng quên chuyện này, cũng không đề cập qua.
Ngày Bành nhị thiếu gia xảy ra chuyện, Trương công tử ở cùng Đỗ phu nhân. Ngày đó hai huynh đệ Đỗ gia không ở nhà, cho nên Đỗ phu nhân đem Trương công tử về nhà. Trương công tử nói hắn cả đêm đều ở cùng Đỗ phu nhân, nha hoàn có thể làm chứng, tuyệt đối không có liên can.
Nghê Diệp Tâm lại hỏi thêm một ít chi tiết, sau đó cho Trương công tử rời đi.
Mộ Dung Trường Tình ôm cánh tay đứng ở một bên, nói:
"Chúng ta đi tìm Dương công tử chứ?"
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, nói:
"Bất quá hiện tại trời còn chưa sáng, vẫn là chờ hừng đông rồi lại đi."