Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 276

Nghê Diệp Tâm hỏi.

“Nếu nói như vậy, chín hộp gỗ chứa chín mảnh da người, cùng Tổng đàn cũ của Ma giáo căn bản không có quan hệ gì?”

Cốc Triệu Kinh nói:

“Hình như là vậy, nhưng ta cũng không biết thế bá nói có phải sự thật hay không, có lẽ cũng là lời đồn mà thôi.”

Mấy ngày này tin tức về chín hộp gỗ ở trên giang hồ đã ồn ào huyên náo, cũng có không ít lời đồn. Rất nhiều lời đồn đều cổ quái, vừa nghe liền biết không có gì chân thật.

Bất quá ai cũng muốn từ bầu trời rớt xuống lợi ích, hơn nữa vừa lúc nện ở trên đầu mình. Cho nên mọi người đều hy vọng có thể thu được chín hộp gỗ, lấy được bản đồ ra xem rốt cuộc là cái gì.

Cốc Triệu Kinh từ chỗ Thạch lão đại hiệp nghe được tin tức này. Ông cũng nói đây là nghe từ một vị sư thúc, rốt cuộc có phải thật hay không cũng chưa biết. Lúc đó ông tuổi không lớn, trên giang hồ cũng đã ồn ào huyên náo, thật nhiều người muốn tìm đủ chín hộp gỗ, còn dẫn tới không ít phân tranh.

Cuối cùng không ai thu gom đủ chín hộp gỗ, ngược lại còn chết không ít người. Bọn họ đều là bị chín hộp gỗ kia hại chết. Sau đó theo thời gian qua đi, chín hộp gỗ trở thành một loại cấm kỵ, không ai nguyện ý nhắc tới, dần dần cũng đã bị người ta quên mất.

Nhiều năm như vậy rồi, Thạch lão đại hiệp không nhớ tới, thậm chí sắp quên cái truyền thuyết này. Nhưng đột nhiên, trên giang hồ lại ồn ào huyên náo lên. Bởi vì trấn nhỏ này cũng gần Vạn Triều Sơn Trang, cho nên gần đây ông cũng nghe nói về mấy cái hộp gỗ.

Cũng có vài người đến đây, tựa như Cốc Triệu Kinh hỏi thăm một chút tin tức.

Chín hộp gỗ bên trong rốt cuộc cất giấu bí mật gì, Thạch lão đại hiệp cũng không rõ. Người biết có lẽ cũng không có mấy ai. Bất quá chín hộp gỗ đột nhiên lại xuất hiện ở trên giang hồ, nói không chừng sẽ nổi lên một trận mưa máu gió tanh.

Lúc Cốc Triệu Kinh nghe được những lời này, kỳ thật rất cảm khái. Hiện tại giang hồ cũng đủ mưa máu gió tanh, không biết sau này sẽ còn thế nào.

Mộ Dung Trường Tình nghe xong, nhịn không được nhíu mày. Về chuyện Giáo chủ đầu tiên, kỳ thật Mộ Dung Trường Tình nghe nói tương đối ít. Rốt cuộc đã là chuyện thật lâu rồi, người trong giáo không thể bàn luận về giáo chủ, cho nên trừ một ít ca tụng công đức, căn bản không có ai nhắc tới.

Mộ Dung Trường Tình từ nhỏ bắt đầu tập võ, cùng sư phụ cũng không có nhiều thân cận. Trừ luyện võ, sư phụ cơ hồ sẽ không giao cho hắn cùng Mộ Dung Dục bất cứ thứ gì, cho nên cũng sẽ không nói chuyện trước kia như thế nào.

Mộ Dung Trường Tình đối với lịch sử của Ma giáo biết không nhiều lắm. Cốc Triệu Kinh cũng nói không biết chuyện hắn nghe là thật sự hay là lời đồn.

Nghê Diệp Tâm nói:

“Mặc kệ là thật hay là lời đồn, kỳ thật đối với chúng ta mà nói cũng không có ý nghĩa. Ta hiện tại chính là cảm thấy những mảnh da đó thật ghê tởm, ngẫm lại liền không rét mà run.”

Bọn họ cũng không ham bảo tàn, hứng thú cũng ít.<HunhHn786>

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình vốn là lợi dụng ba tháng được nghỉ phép đi du sơn ngoạn thủy. Họ bị dính vào loại chuyện này, đều cảm thấy có chút đen đủi.

Cừu Vô Nhất còn nhỏ, vốn dĩ vô tư, chỉ là ham chơi mà thôi. Đối với bảo tàng gì đó, nó cũng không có hứng thú.

Cốc Triệu Kinh càng đừng nói. Hắn đã sớm không nghĩ tranh đua. Cốc Triệu Kinh muốn tìm được muội muội Cốc Nhụy. Bất luận Cốc Nhụy có hận hắn hay không, tóm lại hai người là cùng nhau lớn lên, Cốc Triệu Kinh vẫn đối với Cốc Nhụy có tình cảm thân thuộc. Còn nữa phụ mẫu hắn có lỗi với Cốc Nhụy, Cốc Triệu Kinh cảm thấy dù là thay thế phụ mẫu trả nợ cũng nên tìm được Cốc Nhụy về. Ít nhất hắn không thể để Cốc Nhụy đi vào con đường cùng.

Mọi người trầm mặc một hồi, thấy sắc trời sắp tối, Cừu Vô Nhất cùng Cốc Triệu Kinh liền đi về phòng, chuẩn bị trong chốc lát lại đi ăn cơm.

Cừu Vô Nhất cùng Cốc Triệu Kinh trở về phòng, liền phát hiện Cừu Vô Tự không ở đó, dọa hai người nhảy dựng. Họ cũng không biết Cừu Vô Tự đi nơi nào, rõ ràng vừa rồi còn ở trong phòng ngủ.

Cừu Vô Nhất cùng Cốc Triệu Kinh vội vàng lại đi tìm Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình.

Nghê Diệp Tâm vẻ mặt phát ngốc, nói:

“Không ở trong phòng, vừa rồi không phải còn ở đó sao? Có phải đã đi ăn cơm hay không?”

Mộ Dung Trường Tình cũng thấy rất kỳ quái, nói:

“Vừa rồi tuyệt đối không có người rời khỏi phòng, ta không nghe được tiếng động nào.”

Bọn họ tuy rằng phòng độc lập, bất quá ở cùng một dãy liền kề, cho nên Mộ Dung Trường Tình nghe được động tĩnh.

Nghê Diệp Tâm nói:

“Sẽ không đâu? Chẳng lẽ là đi lâu rồi?”

Mộ Dung Trường Tình có đi ra ngoài nhặt cục đá, cũng không biết hắn đi nơi nào nhặt cục đá to kia, dù sao nhặt xong mới trở về phòng.

Mộ Dung Trường Tình nói hắn không nghe được âm thanh có người rời đi. Như vậy cũng chỉ có thể nói là khi Cừu Vô Tự đi, Mộ Dung Trường Tình lúc ấy không ở đây.

Mọi người cũng không biết Cừu Vô Tự đi nơi nào, vội vàng đi ra ngoài tìm người, sợ lại xảy ra chuyện gì.

Cừu Vô Tự vốn là ở trong phòng ngủ. Bởi vì trúng độc cho nên thể lực kém hơn so với người thường, luôn mỏi mệt, hơn nữa rất thích ngủ.

Lúc Cừu Vô Tự ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên liền cảm giác có người vuốt ve mặt mình. Hắn còn tưởng rằng là nằm mơ, bất quá sau một lát liền bừng tỉnh. Bởi vì cái loại cảm giác này đặc biệt chân thật, cũng không phải như nằm mơ.

Mở to mắt, Cừu Vô Tự liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Là Vô Chính!

Cừu Vô Tự mở mắt, ngược lại hoài nghi mình đang nằm mơ.

Vì sao Vô Chính có thể xuất hiện ở chỗ này?

Cừu Vô Tự há mồm muốn nói đã bị bưng kín miệng. Vô Chính cúi xuống nhỏ giọng nói:

“Cừu tiền bối, đừng lên tiếng, bằng không người khác sẽ nghe được.”

Mới vừa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng, Cừu Vô Tự căn bản không có sức lực.

Vô Chính thuận thế ở trên môi Cừu Vô Tự hôn một chút.

Có lẽ Cừu Vô Tự thật sự chưa ngủ tỉnh. Hắn lập tức liền hồi tưởng lại mộng đẹp kia, rồi nhịn không được duỗi tay câu cổ Vô Chính. Động tác rất nhanh của Cừu Vô Tự làm cho Vô Chính sửng sốt.

Vô Chính chỉ là muốn hôn một chút, không nghĩ tới Cừu Vô Tự thực chủ động ôm cổ hắn, môi hai người liền dán lại cùng nhau.

Cừu Vô Tự giống như trong mộng vừa liếm vừa gặm, trong lỗ mũi còn phát ra tiếng thở dốc thô nặng.

Vô Chính cười một tiếng, duỗi tay ôm eo Cừu Vô Tự, cũng không có tránh né Cừu Vô Tự hôn, cũng đón ý hùa theo. Hai người điên cuồng quấn lấy nhau.

Cừu Vô Tự cảm giác mình hô hấp không thuận, nhịn không được buông Vô Chính ra, sau đó tự thở dốc.

Chờ khôi phục bình tĩnh, Cừu Vô Tự mới phát giác mình cũng không phải đang nằm mộng. Hắn cả người rét run. Vô Chính đã lặng yên không một tiếng động đem hắn từ trong phòng mang ra ngoài.

Bên ngoài sắc trời có chút âm trầm, bất quá còn chưa tối hẳn. Vô Chính đem Cừu Vô Tự từ trong phòng ôm ra, lập tức nhảy qua tường viện, đem hắn đưa tới trong hoa viên. Hai người liền tránh ở sau cây đại thụ trong một góc gần chân tường.

Chỗ đó có chút chật chội, Cừu Vô Tự cảm giác đặc biệt nhỏ hẹp. Hai người đứng dính sát vào bên nhau mới được.

Cừu Vô Tự muốn nương theo ánh sáng nhìn mặt Vô Chính. Thời gian dài như vậy, hắn căn bản chưa có nhìn rõ ràng diện mạo mạo Vô Chính lần nào, thế cho nên thời điểm trong mộng, mặt Vô Chính cũng là mơ hồ.

Bất quá Vô Chính không cho hắn cơ hội này, nhanh chóng ôm hắn, đem môi đè ở trên môi hắn.

Môi hai người dính sát vào nhau. Cừu Vô Tự mở to hai mắt, nhưng mặt Vô Chính thật sự phóng đại, trở nên mơ mơ hồ hồ, căn bản cái gì cũng nhìn không rõ.

Cừu Vô Tự muốn kháng nghị, bất quá hiện tại thân thể không khoẻ, căn bản không phải đối thủ của Vô Chính. Hơn nữa thực mau, Cừu Vô Tự liền bại trận, Vô Chính hôn làm hắn quá thoải mái, thoải mái đến cả người vô lực.

Vô Chính cẩn thận hôn, phát hiện hô hấp đối phương không thuận, liền đem nụ hôn dừng ở bên gáy Cừu Vô Tự, trong miệng còn thấp giọng nỉ non:

“Sư phụ.”

Thân thể Cừu Vô Tự từng đợt run rẩy, cảm giác mình khống chế không được chính mình, trong đầu cũng trống rỗng.

“Vô Chính……”

Cừu Vô Tự muốn thấy rõ ràng bộ dáng Vô Chính. Bất quá Vô Chính gặm cắn xương quai xanh, mặt chôn ở bên gáy hắn, hắn vẫn là cái gì cũng nhìn không tới.

Một bàn tay Vô Chính sờ ở bên hông Cừu Vô Tự, nhẹ nhàng xoa còn nhéo một chút, thực mau liền chui vào trong quần Cừu Vô Tự.

Cừu Vô Tự kinh hãi, muốn phản đối, bất quá lại biến thành sung sướng run rẩy, còn hừ một tiếng, nói:

“Đừng……”

“Sư phụ, thả lỏng. Ngươi đã có phản ứng không phải sao? Ta giúp ngươi ra.”

Giọng Vô Chính khàn khàn. Cừu Vô Tự cảm thấy rất thẹn, phát hiện mình thế nhưng thật sự có phản ứng chỉ bởi vì Vô Chính hôn mà thôi.

Thân thể Cừu Vô Tự suy yếu, nghe Vô Chính ở bên tai thấp giọng kêu sư phụ, cơ hồ không bao lâu liền nhịn không được phát tiết ra. Cả người lập tức liền mềm nhũn, thiếu chút nữa trượt xuống.

Vô Chính cười một tiếng, nói:

“Sư phụ thoải mái sao?”

Cừu Vô Tự càng cảm thấy thẹn muốn chết.

Rồi Cừu Vô Tự nhanh chóng bị hắn chuyển qua, làm mặt ghé vào tường.

Cừu Vô Tự có chút ngây người, nói:

“Ngươi làm cái gì?”

Vô Chính thở hổn hển, nói:

“Sư phụ đã sảng khoái rất nhiều lần, ta lại rất nghẹn. Ngươi đem chân khép lại. Ta biết sư phụ thân thể không tốt, ta không đi vào.”

Cừu Vô Tự có điểm há hốc mồm, liền cảm giác được Vô Chính đem quần mình kéo xuống. Sau đó một bàn tay giữ eo hắn, một bàn tay làm hai chân hắn khép lại. Tư thế này thật sự là làm người ta xấu hổ.

Vô Chính muốn dùng hai chân Cừu Vô Tự để phát tiết. Cừu Vô Tự là lần đầu giúp người khác làm loại chuyện này, toàn thân đều cứng đờ.

Hô hấp Vô Chính càng lúc càng thô nặng. Ma sát làm Cừu Vô Tự run rẩy không ngừng, hai chân có chút đau đớn, nhưng lại có chút hưng phấn.

Vô Chính gắt gao ôm Cừu Vô Tự, cơ hồ muốn đem Cừu Vô Tự nhét vào trong lòng ngực mới bỏ qua. Chờ đến khi Cừu Vô Tự đã vô lực đứng, lập tức muốn trượt chân, Vô Chính mới phát tiết ra, làm cho Cừu Vô Tự bị dính đầy chất dịch của hắn.

Cừu Vô Tự có chút hoảng hốt, liền nghe được bên tai có tiếng cười nhẹ.

“Sư phụ, ta vốn dĩ chỉ tính toán đến xem ngươi.”

Vô Chính tới cũng không tính toán làm việc này. Chỉ vì Cừu Vô Tự đột nhiên ôm hắn đáp lại nụ hôn, làm hắn có chút mất khống chế.

Tuy rằng bên ngoài thực lạnh, bất quá bởi vì Mộ Dung Trường Tình đột nhiên trở về, cho nên Vô Chính liền đem Cừu Vô Tự từ trong phòng ôm ra ngoài, để tránh bị Mộ Dung Trường Tình phát hiện.

Vô Chính nhanh chóng đem quần Cừu Vô Tự kéo lên, chỉ là quần đã ướt nhẹp rất khó chịu.

Vô Chính nói:

“Sư phụ, trở về nhớ rửa sạch một chút.”

Cừu Vô Tự đã không biết nói cái gì cho phải, cảm thấy quá thẹn, chỉ nghĩ tìm khe đất chui xuống.

Vô Chính thật thản nhiên, cười nói:

“Xem ra thân thể sư phụ khôi phục cũng không tệ lắm, ta đây cũng yên tâm.”

Hắn nói xong, từ trong lòng ngực lấy ra một cái bình thuốc nhỏ, sau đó thuận tay bỏ vào trong áo Cừu Vô Tự.

Cừu Vô Tự toàn thân vô lực dựa vào Vô Chính. Cúi đầu nhìn thoáng qua cái bình thuốc nhỏ, Cừu Vô Tự lập tức bắt lấy tay hắn, nói:

“Đây là cái gì?”

“Sư phụ nhớ uống thuốc đúng hạn.”

“Thuốc giải?”

“Đúng vậy, ngàn vạn lần đừng quên, biết không sư phụ?”

Cừu Vô Tự bình ổn hô hấp, muốn quay đầu lại nhìn Vô Chính. Bất quá Vô Chính nắm hàm dưới, không cho hắn quay đầu.

Cừu Vô Tự có chút buồn bực, nói:

“Vì cái gì luôn là đi không từ giã, lại đột nhiên xuất hiện. Vì cái gì còn không cho ta nhìn dáng vẻ của ngươi? Còn nữa, là ngươi hạ độc? Hiện tại sao cho ta thuốc giải?”

Vô Chính nghe xong nhẹ nhàng cười một tiếng, nói:

“Ta đi không từ giã là bởi vì có chuyện còn chưa có làm xong.”

Hắn nói, nhẹ nhàng vuốt ve mặt Cừu Vô Tự, lại nói:

“Sư phụ cùng năm đó cơ hồ giống nhau như đúc, cũng không có một chút thay đổi. Nhưng ta lại khác, tách ra mười năm, ta thay đổi quá nhiều, đã sớm không phải bộ dáng lúc trước. Sư phụ nhất định thích lúc trước phải không? Ta nhớ rõ sư phụ đã nói thích nhất người nghe lời lại thiện lương… Ta chỉ muốn sư phụ lưu giữ ấn tượng tốt.”

Cừu Vô Tự nghe được sửng sốt, đã không nhớ rõ mình khi nào cùng Vô Chính nói như vậy. Bất quá hơn phân nửa thời điểm khi Vô Chính không nghe lời mình đã lừa gạt hắn nên nói vậy, không nghĩ tới Vô Chính còn nhớ rõ.

Cừu Vô Tự vừa tức giận vừa buồn cười. Vô Chính từ mười tuổi đến hai mươi tuổi, sao có thể không có biến hóa, bất quá tóm lại vẫn là một người.

Vô Chính lại tiếp tục nói:

“Đến nỗi sư phụ…… thì ra sư phụ cảm thấy người hạ độc chính là ta.”

Cừu Vô Tự lập tức nhíu nhíu mày, cảm giác trong giọng nói của Vô Chính có chút cô đơn, lập tức nói:

“Ta không biết là ai, ta muốn nghe ngươi nói cho ta biết.”

“Ta sao có thể hạ độc sư phụ chứ? Ngươi biết không? Năm đó ta kêu ngươi ở lại, ngươi không chút suy nghĩ bỏ đi. Lúc ấy ta thật sự hận ngươi chết đi được, không bao giờ muốn gặp lại ngươi…”

Cừu Vô Tự nghe được Vô Chính nói sự tình năm đó, trái tim đột nhiên nhói đau, cảm thấy giống như không thể hô hấp.

Vô Chính tiếp tục nói:

“Mà nói cũng buồn cười, ta cũng thật sự nghĩ sẽ không còn được gặp lại ngươi, lần đó ta cho rằng mình sẽ chết. Bất quá thật may, hiện tại ta lại nhìn thấy sư phụ. Qua mười năm, trải qua quá nhiều sự tình, ta luôn nghĩ đến sư phụ, nhớ rõ ngươi đã bỏ ta đi như vậy. Ta muốn trả thù ngươi, rồi lại luyến tiếc thương tổn ngươi.”

“Ta……”

Giọng Cừu Vô Tự có chút nghẹn.

“Vô Chính……”

“Ta luyến tiếc sư phụ, ta sao bỏ độc sư phụ?”

Có người hạ độc Cừu Vô Tự, rất có khả năng là người thân cận bên hắn. Cừu Vô Tự lúc trước không có phát độc, bất quá độc đã tiến vào tâm mạch. Hắn rời khỏi giáo, sau đó gặp mai phục. Bởi vì độc phát nên không địch lại những sát thủ, lập tức bị ngất đi. Khi hắn mở mắt đã bị Vô Chính giam ở trong một gian phòng tối. Hắn theo bản năng cho rằng những sát thủ cùng Vô Chính là một nhóm.

Bất quá Cừu Vô Tự đã đoán sai. Những sát thủ vốn dĩ chuẩn bị đem Cừu Vô Tự mang đi, nhưng Vô Chính đột nhiên xuất hiện, giết chết những sát thủ, sau đó đem Cừu Vô Tự mang đi.

Vô Chính muốn tương kế tựu kế, dùng Cừu Vô Tự đổi ba mảnh da trong tay Mộ Dung Trường Tình. Bất quá Vô Chính không nghĩ tới Cừu Vô Tự bị trúng độc quá nghiêm trọng, căn bản không thể đi theo hắn chạy ngược chạy xuôi.

Vô Chính muốn Cừu Vô Tự vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, không bao giờ cho rời đi. Nhưng bởi vì Cừu Vô Tự quá suy yếu, Vô Chính đành phải đem người trả trở về.

Vô Chính cũng không phải người hạ độc. Bản thân hắn không có thuốc giải, bất quá hắn cũng am hiểu y thuật, có thể phối dược bào chế thuốc. Bất quá hắn và mấy người Nghê Diệp Tâm gặp cùng một dạng phiền toái là thiếu dược liệu, căn bản không thể làm ra đủ thuốc giải.

Lần đầu tiên cho Cừu Vô Tự bảy viên thuốc, lúc này đây lại cho bảy viên.

“Sư phụ, ta phải đi. Trước khi ngươi dùng hết thuốc, ta nhất định sẽ cho ngươi thêm, ngươi yên tâm.”

Cừu Vô Tự gắt lấy tay hắn, không muốn cho hắn rời đi. Bất quá Vô Chính nhẹ nhàng dùng chút lực, liền hóa giải Cừu Vô Tự.

Vô Chính nói:

“Có người tới tìm sư phụ, ta đi đây.”

Vô Chính nói xong, nâng hàm dưới của Cừu Vô Tự lên cúi đầu hôn môi hắn một chút, thực mau liền biến mất.

Sắc trời đã tối, Cừu Vô Tự nhìn loáng thoáng mặt Vô Chính. Đích xác không giống trước kia, đã không còn là đứa bé nho nhỏ gầy gầy, đã trở nên cao lớn khí thế.

Vô Chính mới đi không lâu, quả nhiên Cừu Vô Tự liền nghe được có người nói chuyện.

Tất cả mọi người đều chạy ra tìm Cừu Vô Tự. Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm tìm được người trước.

Thời điểm bọn họ tìm được Cừu Vô Tự, Cừu Vô Tự đang luống cuống tay chân chỉnh quần áo của mình.

Hắn thiếu chút nữa đã quên, Vô Chính để lại trên người hắn chất lỏng kia. Lúc này chất lỏng đã đọng lại, không chỉ là trong quần, bên ngoài cũng có.

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy Cừu Vô Tự ngồi xổm ở chân tường, nhịn không được kêu lên:

“Cừu Trưởng lão, ngươi ở chỗ này bỏ phân sao?!”

“……”

Cừu Vô Tự thiếu chút nữa trợn trắng mắt. Nghê Diệp Tâm nói quá thô tục.

Mộ Dung Trường Tình cũng bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy không thô tục không được nha. Ban đêm đột nhiên không ở trong phòng, chạy đến hoa viên ngồi xổm chỗ góc tường. Hoàn toàn không nghĩ ra được Cừu Vô Tự muốn làm gì.

Cừu Vô Tự ho khan một tiếng, nói:

“Ta chỉ là.... tùy tiện đi dạo một chút mà thôi……”

Hắn cũng không nghĩ giấu giếm chuyện của Vô Chính, nhưng tưởng tượng đến phải cùng bọn họ giải thích Vô Chính tới làm sự tình gì……

Cừu Vô Tự liền hoàn toàn không muốn nói.

Cừu Vô Tự dùng tay che giấu những dấu vết trên quần áo, nói:

“Nhìn các ngươi hưng sư động chúng, cũng nên trở về đi, ta cũng muốn trở về.”

Cừu Vô Tự muốn làm mình có vẻ bình thường, đứng lên liền đi nhanh như chạy, sợ bọn họ phát hiện trên quần áo có thứ kỳ quái.

Chẳng qua Cừu Vô Tự vừa cử động thiếu chút nữa té ngã sấp. Hắn bị quần của mình vướng mà sẫy chân.

Vừa rồi Vô Chính đem quần kéo xuống dưới, tuy rằng đã giúp hắn mặc lại, bất quá đai lưng không buộc tốt. Cừu Vô Tự quá hoảng loạn, chỉ lo trên quần áo dính thứ kỳ quái, đã quên đai lưng. Kết quả vừa đứng lên quần liền rớt...

Nghê Diệp Tâm cả kinh há to miệng, cằm rớt xuống.

“Cừu... Trưởng lão.... là……”
Bình Luận (0)
Comment