Chuyện Thường Ngày Trong Cung

Chương 89

Theo dự tính của Quân Lạc Huy, trận chiến đô thị này sẽ kết thúc rất nhanh mà không ngờ từ lúc bắt đầu đến giờ đã kéo dài bảy, tám ngày rồi nhưng có vẻ như không lâu nữa cũng sẽ kết thúc thôi. Trong một ngôi nhà của dân, Quân Lạc Huy nói với một tướng sĩ đi theo bên cạnh hắn: "Bên phía cửa Đông, hôm nay dù thế nào cũng nhất định phải thu lại, đóng cửa Đông lại, lính Tây Cương còn lại trong thành chỉ là chuyện nhỏ."

"Dạ, thuộc hạ xin nhận lệnh dẫn quân đến cửa Đông." Lời Quân Lạc Huy vừa dứt liền có một tướng sĩ nói với Quân Lạc Huy.

Quân Lạc Huy vẻ mặt nghiêm túc nhìn tướng sĩ này, người này còn nhỏ tuổi hơn cả hắn: "Ngươi phải biết rằng, khi đến cửa Đông, khả năng lớn nhất là phải chết ở đó, dù là vậy người cũng sẵn sàng nhận lệnh đi sao?" Mặc dù ai đi thì cũng vậy nhưng lúc này Quân Lạc Huy vẫn buộc phải hỏi như vậy.

"Dạ, thuộc hạ tình nguyện." Tướng sĩ kia cũng nghiêm túc nói lại một lần nữa, dù biết sẽ chết hắn ta vẫn đi. Trong chiến dịch lần này, ngay cả hoàng đế như Quân Lạc Huy cũng không dám đảm bảo an toàn tuyệt đối, bọn họ là binh sĩ, tướng lĩnh sao có thể sợ chết chứ?

Sau đó, Quân Lạc Huy liền giao tất cả binh lực còn lại cho người này để hắn ta giành lại cửa Đông, còn Quân Lạc Huy và những người khác thì dẫn theo các binh sĩ còn lại tiếp tục chiến đấu với các binh sĩ Tây Cương trong quan ải.

Bình minh, bên phía thành Đông đã truyền đến tin thắng trận nhưng vị tướng lĩnh trẻ tuổi kia đã không bao giờ trở về nữa. Cửa Đông một lần nữa đóng lại, các quân lính Tây Cương trong thành nếu đầu hàng sẽ được tha mạng, trận chiến này kéo dài một tuần rưỡi cuối cùng cũng đã kết thúc. Về phần Tây Cương, bọn họ không có bất kỳ trợ giúp nào cho các binh sĩ Tây Cương bị kẹt lại ở ải Hùng Quan.

Quân Lạc Huy lúc này khắp người hắn đều là máu, hắn đứng trước mặt và nhìn các binh sĩ Tây Cương đã đầu hàng ở phía dưới, hắn trầm giọng xuống và nói: "Vì một người Quân Nguyên mà chết nhiều huynh đệ như vậy, lời dạy của thần linh các ngươi đâu rồi? Đúng là buồn cười, đây gọi là dũng sĩ Tây Cương à."

Lời nói của Quân Lạc Huy khiến toàn bộ người Tây Cương đã đầu hàng đều có chút mờ mịt, thấy những người Tây Cương này có vẻ không biết gì hết, Quân Lạc Huy cũng không giải thích mà chỉ nói: "Đợi Khả Hãn mới của Tây Cương các ngươi lên nhậm chức, chuộc các ngươi về rồi thì tự các ngươi đi tìm hiểu đi."

Nói xong, Quân Lạc Huy quay sang hỏi thân binh bên cạnh: "Toàn bộ người đều ở đây rồi hả? Có thấy tướng lĩnh của Tây Cương không?" Sau khi thấy thân binh bên cạnh lắc đầu, chân mày Quân Lạc Huy nhíu chặt lại, bởi trong số quân đầu hàng này, hắn không nhìn thấy bóng dáng của Quân Lạc Hải, hắn không muốn để tên này chạy thoát nữa.


Quân Lạc Huy bước xuống, kiểm tra từng binh sĩ đã đầu hàng, tất cả mọi người đều không hiểu Quân Lạc Huy muốn làm gì, cả đám người lúc này đều im phăng phắc, chỉ có tiếng bước chân của Quân Lạc Huy.

Quân Lạc Huy đi cả nửa canh giờ, trong số hàng ngàn người đã đầu hàng, Quân Lạc Huy thực sự đã tìm thấy người mà hắn cần tìm, hắn dừng lại trước mặt một tên lính Tây Cương với gương mặt lấm lem bùn đất, một lúc lâu sau mới nghe Quân Lạc Huy nói: "Ca ca của ta, ngươi rốt cuộc cũng chịu quỳ dưới chân trẫm rồi sao?"

Câu nói này khiến người vốn đang cúi gầm mặt kia đột nhiên ngẩng đầu lên, sau khi nhìn chằm chằm Quân Lạc Huy một hồi, người đang quỳ này mới đứng lên, người này cao bằng Quân Lạc Huy, sau khi người này lau mặt liền lộ ra khuôn mặt của hắn ta hoàn toàn khác với người Tây Cương, sau đó liền thấy người này cười phá lên: "Ha ha ha ha... Đại ca không ngờ đệ đệ lại có ấn tượng sâu sắc với ta như vậy, không lẽ ta có biến thành tro người cũng nhận ra?"

Đối với nụ cười của người trước mặt này, Quân Lạc Huy chí ít cũng nhẹ nhàng nói: "Tất nhiên, ngươi là đại ca của ta, dáng vẻ của đại ca, làm đệ đệ như ta sao có thể quên được?"

"Được rồi, lần này ta thua rồi, không ngờ vào được ải này rồi vẫn không giành được, quả nhiên là Tây Cương quá yếu, nếu cho ta thêm vài năm nữa, đợi ta liên lạc được với các nước khác ngoài Tây Cương, đệ đệ à, Quân Nguyên của ngươi e là phải đổi chủ rồi." Quân Lạc Hải tựa hồ không có vẻ gì là bại trận, dáng vẻ nói chuyện như thể đang tán gẫu với Quân Lạc Huy.

"Bởi vậy, ta sẽ không cho ngươi thời gian này đâu." Hắn tất nhiên sẽ không cho Quân Lạc Hải bất cứ cơ hội nào nữa, chỉ cần kẻ này còn sống là hắn không thể sống yên ổn.

Sau đó liền thấy Quân Lạc Hải giơ hai tay lên và nói: "Vốn dĩ á, ta định ăn không được thì đạp đổ, ai dè Tây Cương yếu quá mà ta cũng không ngờ Lâm Mật Nhi lại còn sống, đã vậy còn đưa gia phả của mẹ ta cho ngươi, ta chỉ tò mò là cô ta bây giờ thế nào rồi?"

"Ngươi còn nhớ đến cô ta? Có phải ngươi rất tiếc vì cô ta chưa chết?" Nghe Quân Lạc Hải làm như không có việc gì nhắc đến Lâm Mật Nhi, sắc mặt Quân Lạc Huy bất giác tối sầm lại.


"Ả đàn bà này từ nhỏ đã thích ta, ta bảo ả làm gì, ả sẽ làm cái đó, cho dù có bảo ả gã cho ngươi, ả cũng không hề do dự mà làm theo, ngươi nói xem ả có ngu không? Ả và mẹ ả đều ngu như nhau, một người bị vài ba câu của Lâm Hựu Tông lừa quay như dế, đứa con gái cũng y chang, nếu là ả đưa đồ cho ngươi, ngươi giúp ta nói với ả, nói rằng..." Quân Lạc Hải nheo mắt lại giống như đang nhớ lại chuyện trước đây nhưng lời nói cuối cùng hắn ta nghĩ cả buổi cũng chỉ lắc đầu, tựa như hắn ta thật sự không có lời nào muốn nói với Lâm Mật Nhi.

Sau khi liếc nhìn Quân Lạc Hải, Quân Lạc Huy quay sang nói với binh sĩ bên cạnh: "Người này, hành hình tại chỗ, lập tức thi hành." Không có chuyện hắn đưa tên này về kinh thành rồi mới xử trí, có trời mới biết trên đường còn xảy ra trò gì nữa.

Khi Quân lạc Huy nói xong, binh sĩ bên cạnh nhận lệnh bước lên, Quân Lạc Hải đột nhiên gọi: "Đệ đệ!"

Quân Lạc Huy xoay người lại, sau đó một vũ khí sắc bén màu bạc lao về phía Quân Lạc Huy, Quân Lạc Huy vừa thấy lập tức né tránh nhưng ngân châm quá nhanh, vẫn đâm vào cánh tay của hắn, khi bị ngân châm đâm vào, Quân Lạc Huy lập tức cảm thấy chóng mặt, hắn nghiến răng và lạnh lùng nói: "Lập tức hành quyết!"

"Đại ca đi trước một bước, ta ở bên kia đợi ngươi, đệ đệ tốt của ta." Đây là câu nói của cùng Quân Lạc Huy nghe được trước khi mất đi ý thức.

......

Trong kinh thành, Văn Cảnh Dương đang xử lý các tấu chương của phiên triều sớm, lúc này cậu đã quen với việc xử lý những thứ này, không cần phải tốn nhiều thời gian cân nhắc từng chữ như trước nữa nhưng trong tất cả các loại tấu chương, Văn Cảnh Dương thích nhất là phê duyệt các báo cáo về tình hình chiến sự nơi tiền tuyến.

Khi thấy trên tấu chương về tình hình quân sự báo rằng quân Tây Cương đã bắt đầu rút lui, trong lòng Văn Cảnh Dương cảm thấy vui mừng, điều này có nghĩa là Quân Lạc Huy sắp trở về. Tuy nhiên niềm vui này không kéo dài được lâu, bởi trong tấu chương còn có một bức thư riêng, Văn Cảnh Dương nhìn nét chữ liền biết bức thư này là do Thân Hoài viết, cậu tò mò mở ra xem, nội dung trong thư khiến Văn Cảnh Dương bỗng cảm thấy đầu óc có chút trống rỗng.


Bức thư trên tay rơi xuống, trên đó viết rằng Quân Lạc Huy bị đánh lén, hôn mê bất tỉnh, nói cậu phải chuẩn bị tâm lý.

"Không, không đâu, chiến tranh sắp kết thúc, Quân Lạc Huy cũng sắp về rồi..." Văn Cảnh Dương không tin mà tự nhủ, ngay từ đầu cậu đã theo dõi tin tức tiền tuyến, trước giờ vẫn đều là tin tốt mà hôm nay còn nhận được tin Tây Cương rút quân đồng thời phái sứ giả đến cầu hòa nhưng bây giờ lại nói với cậu, người quan trọng nhất của cậu lại hôn mê bất tỉnh? Còn bảo cậu phải chuẩn bị tâm lý? Làm sao cậu có thể chấp nhận!

"Người đâu!" Văn Cảnh Dương lập tức ngẩng đầu, lớn tiếng gọi người ở bên ngoài, đây là giọng điệu trước giờ chưa từng có ở Văn Cảnh Dương.

Nghiêm An từ ngoài bước vào cũng cảm nhận rõ giọng điệu khác thường của Văn Cảnh Dương, sau khi hành lễ, ông có chút khó hiểu nhìn Văn Cảnh Dương, không đợi ông hỏi, Văn Cảnh Dương đã lập tức nói: "Nghiêm An, lập tức chuẩn bị, ta phải đi tìm Quân Lạc Huy!"

"Không được đâu ạ! Trong hoàng cung không thể không có người trấn giữ, hoàng thượng để hoàng hậu điện hạ trấn giữ kinh thành không phải là không có lý do, bệ hạ sắp về rồi, hoàng hậu điện hạ, xin ngài hãy ở trong cung chờ..." Lời nói của Văn Cảnh Dương khiến Nghiêm An giật mình, vội vã ngăn cản, ông biết nếu bây giờ Văn Cảnh Dương không ở trong cung trấn giữ, thật không biết mấy kẻ có mưu đồ bất chính kia sẽ gây ra chuyện gì nữa, nhưng ông chưa nói xong đã bị Văn Cảnh Dương ngắt lời.

"Ta không lo nhiều như vậy được nữa! Ta phải đi tìm Lạc Huy, đi ngay lập tức, mau chóng chuẩn bị cho ta!" Quân Lạc Huy không còn thì cậu giữ cái hoàng cung này làm gì? Người cậu đợi không trở về thì cậu ở hoàng cung này đợi ai?"

"Điện hạ, có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Thấy dáng vẻ của Văn Cảnh Dương, Nghiêm An cũng ý thức được chắc chắc đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không Văn Cảnh Dương sẽ không như vậy.

Văn Cảnh Dương không muốn nói chuyện, trực tiếp đưa bức thư của Thân Hoài cho Nghiêm An, còn cậu lập tức đứng lên đi đến tẩm điện. Lúc này, cậu cần thay quần áo rồi mau chóng lên đường. Nghiêm An ở phía sau cũng run rẩy sau khi đọc xong nội dung lá thư, cũng biết tại sao Văn Cảnh Dương đột nhiên sốt ruột đến vậy, đây đúng là chuyện lớn nhưng càng như vậy ông càng không thể để Văn Cảnh Dương đi.

Nghiêm An dùng nội lực xé nát bức thư, sau đó vội vã đuổi theo Văn Cảnh Dương, lấy quần áo Văn Cảnh Dương vừa thu dọn ra, sau đó Nghiêm An quỳ phịch xuống và nói: "Hoàng hậu điện hạ, bây giờ ngài không thể rời khỏi hoàng cung, nếu ngài đi, toàn bộ triều đình sẽ náo loạn đó! Hoàng thượng nhất định sẽ không sao, ngài đã hứa với hoàng thượng sẽ ở kinh thành đợi hoàng thượng trở về..."

"Nhưng nhỡ hoàng thượng không về thì sao đây!" Định mắng Nghiêm An đang làm trò gì thì nghe những lời ông nói, Văn Cảnh Dương gượng cười nói.


"Bệ hạ chắc chắn cũng không muốn ngài bỏ mớ hỗn độn ở kinh thành mà đi tìm ngài ấy, bệ hạ trước giờ đều rất giữ lời, ngài tin bệ hạ một lần đi, bệ hạ chắc chắn sẽ tỉnh lại." Nghiêm An liên tục dập đầu khẩu lạy, đây cũng là điều mà trước khi rời đi Quân Lạc Huy đã dặn riêng với ông, bảo ông nhất định phải giữ Văn Cảnh Dương ở lại kinh thành, cho dù hắn có xảy ra chuyện, Văn Cảnh Dương cũng nhất định phải xử lý hậu sự.

Lời nói của Nghiêm An khiến Văn Cảnh Dương dừng mọi động tác lại, một lúc lâu sau mới uể oải nói: "Ngươi ra ngoài đi, ta muốn được yên tĩnh một mình." Nói xong thấy dáng vẻ có chút do dự của Nghiêm An, Văn Cảnh Dương ngước mắt nhìn và nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không đi đâu, đã hứa sẽ ở hoàng cung đợi ngài ấy, đúng không?" Câu hỏi lúc sau giống như đang tự hỏi chính mình cũng có vẻ như đang hỏi người khác nhưng đều không có câu trả lời.

Ba ngày liền, Văn Cảnh Dương làm những việc thường ngày cậu vẫn làm, lúc nào cần thượng triều thì thượng triều, lúc nào cần phê tấu chương thì phê tấu chương, nhưng sự vui mừng, phấn kích của mọi người trong triều dường như không liên quan đến cậu, vì hiện tại cậu cũng không rõ tình hình của Quân Lạc Huy rốt cuộc thế nào rồi.

Nhưng tin tốt duy nhất chính là đến tận bây giờ Văn Cảnh Dương vẫn chưa nhận được bất kỳ tin gì liên quan đến cái chết của Quân Lạc Huy, cho dù bây giờ vẫn còn đang hôn mê nhưng vậy cũng tốt, phải không?

Buổi tối, Văn Cảnh Dương nằm một mình trên long sàng, long sàng rộng rãi lại một lần nữa khiến cậu cảm thấy khó chịu, dù được trải tấm nệm mềm mại nhất, đắp mền bông thượng hạng nhất, nhưng vẫn khiến Văn Cảnh Dương cảm giác giống như nằm trên giường đinh vậy. Văn Cảnh Dương ngủ không được, cậu ngồi dậy nhìn căn phòng yên tĩnh và tối đen như mực, Văn Cảnh Dương gượng cười, căn phòng lộng lẫy nhất thế gian lại khiến cậu cảm thấy khó chịu, người đáng lý ra ở đây cùng với cậu, lúc này lại không rõ sống chết, rốt cuộc cậu phải làm gì đây?

Mà lúc này, cửa phòng bên ngoài điện Long Miên nhẹ nhàng mở ra, một bóng người chậm rãi bước vào. Khi người này bước vào, Ám Lân vẫn luôn bí mật canh gác lập tức xuất hiện trước mặt người này, khi nhìn rõ khuôn mặt của người này, động tác tấn công của Ám Lân lập tức dừng lại, sau đó liền cung kính hành lễ lui xuống.

Văn Cảnh Dương không hề biết chuyện xảy ra bên ngoài, cậu ôm gối ngồi co ro, vùi đầu vào giữa hai gối, có vẻ như tư thế này giúp cậu thoải mái hơn một chút, khiến cậu không cảm thấy khó chịu, ngột ngạt khi ở trên long sàng này.

Bước chân của người tiến vào vô cùng nhẹ nhàng, thêm vào đó, điện Long Miên còn được trải một lớp thảm dày, đến khi người này đến sát bên long sàng, Văn Cảnh Dương cũng không phát hiện ra. Người bên giường thấy Văn Cảnh Dương co gối ngồi trên giường, vươn tay ôm cậu vào lòng, cùng lúc đó, một giọng nói cũng vang lên bên tai Văn Cảnh Dương: "Cảnh Dương... Ta về rồi..."

Văn Cảnh Dương vốn đang sợ hãi, nhưng khi nghe được giọng nói bên tai, âm thanh trong miệng sắp phát ra liền giống như bị nghẹn lại ở cổ họng, hồi lâu cũng không thốt ra được âm thanh nào, nhưng qua giọng nói, cậu biết người này chính là người mà cậu đang mong đợi, cậu ôm chặt lấy đối phương, một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, thấy được gương mặt mà ngày đêm đều mong nhớ, Văn Cảnh Dương nở một nụ cười rạng rỡ, dùng âm thanh có chút khàn do kìm nén nói: "Ngài rốt cuộc cũng về rồi, mừng ngài về nhà."

Môi của hai người dần dần chạm vào nhau, khi môi và lưỡi quyện vào nhau, Quân Lạc Huy đè Văn Cảnh Dương xuống giường.

Bình Luận (0)
Comment