Chuyện Tình Của Ảnh Đế Đại Nhân

Chương 13

Tần Vũ suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

- Được, anh nhớ khống chế dư luận một chút, ra thông báo đi, đừng để quá lâu sẽ không tốt.

" Chẹp... chẹp... lo người nào đó lại hiểu lầm à, mau tìm cách bắt lại đi, cậu quá chậm chạp rồi...hahaha.

" Tôi biết rồi, cúp máy đây, tôi cần đi phim trường."

" Ơ này.... tút tút tút.... cái tên tiểu tử chết tiệt này" Ngô Thịnh ở đầu dây bên kia chửi thề.

Tin tức trên mạng hoàn toàn bùng nổ, weibo cũng đã sập 1 lần.

Các Tiểu Vũ hoàn toàn im lặng, khi nào người này nhà họ đưa ra thông báo chính thức họ mới tin rằng anh thật sự yêu rồi, nếu không thì họ đều mặc kệ.

Lẩu là mỹ vị: Cái gì vậy, lão nương mới ngủ 1 đêm mà đã có đại sự thế này, không được, đây là người thương của tôi, cô không được.

Người đang qua đường: Oa, cặp này đẹp đó chứ, không biết là hẹn hò bao lâu rồi, Liên Vân còn có người ba là phú nhị đại sau lưng, xem ra kèo này Tần Vũ lời rồi.

Lão Nương không sợ: @Người đang qua đường: chỉ sợ lầu trên có điều không biết, Tần Vũ nhà tôi cũng đâu có thiếu tiền a~

Tôi là cẩu độc thân: Liên Vân này thật sự tôi có chút không vừa mắt, tác phẩm cô ta đóng xem thật cẩu huyết, mặt thì cứ trơ ra, xem ra đây chính là vụ cạ nhiệt tuyên truyền của cô ta rồi!

Tần Vũ sửa soạn xuống lầu thì Diệp Thần cũng vừa mới đến, hai người cùng nhau lên xe đến trường quay.

Lục Nghi tỉnh dậy thì đã có chút muộn, vội sửa sang rồi gọi tiểu Hương đến đón sang phim trường.

Đến phim trường cả hai người chạm mặt nhau, Lục Nghi xuống xe, thấy Tần Vũ bên kia thì hơi nhìn tỏ ý chào hỏi rồi chạy vào phim trường.

Tần Vũ nhìn thấy vậy thì càng quyết định phải sớm nói cho cô biết tình cảm của mình, nếu không chỉ sợ cô lại nghĩ lung tung rồi cách xa anh, hai người sẽ quay lại vị trí ban đầu, chỉ là có chút quen biết.

Lục Nghi vào thẳng phòng trang điểm, tranh thủ ăn vài miếng bánh rồi hỏi chị Lưu đang giúp cô trang điểm:

" Sáng nay em đến mọi người đều nhìn em với ánh mắt rất kì lạ, có chuyện gì vậy chị?"

Chị Lưu ngạc nhiên nhìn Lục Nghi: " Em thật sự không biết à? Mọi người đang tự hỏi em với Tần Vũ thân thiết như vậy, có biết Tần Vũ đã có người yêu không? Em chưa lên weibo à?"

Nói rồi chị Lưu kể lại tất cả mọi chuyện cho cô nghe, còn bật cả weibo cho cô xem.

Một lúc sau tiểu Hương chạy vào, trên tay cầm một cốc cà phê nóng: " Chị Nghi, cà phê của chị "

Nhìn Lục Nghi đang thất thần, Tiểu Hương gọi lại 1 lần nữa.

Lần này, Lục Nghi mới định thần lại, cười nói:

" Chị mải suy nghĩ quá không để ý em đang gọi, được rồi cảm ơn em, đưa chị đi."

Tiểu Hương ngồi xuống bên cạnh, nhìn chị Nghi nhà mình lại có chút thất thần, mạnh dạn hỏi:

" Chị Nghi, chị sao vậy? "

Lục Nghi lúc này vực dậy tinh thần, ừm, 1 chút cảm nắng thôi mà, bỏ qua là được rồi cười nói với Tiểu Hương:

" Chị không sao, hôm qua đọc kịch bản hơi muộn nên thiếu ngủ, yên tâm đi."

Lúc này, bên phía tổ công tác gọi cô ra, thật may, hôm nay 2 người họ không quay chung, nếu không cô cũng không biết nên tiếp tục diễn kiểu gì, cần điều chỉnh tâm trạng ổn định đã.

Tần Vũ vừa quay xong cảnh Độc Cô Lãnh vào cung gặp phụ thân của mình, muốn chối bỏ hôn ước với Hàn Nhược Tuyết nhưng không được đồng ý nên tức giận quay về.

Cảnh tiếp theo là Hàn Nhược Tuyết bí mật trốn khỏi phủ, vào rừng tìm nguyên liệu để tiếp tục dị dung.

Lục Nghi một thân quần áo đen, tóc vấn gọn gàng, khuôn mặt thanh toát, dù đơn giản nhưng vẫn tạo nên khí chất vô cùng thanh tao lại có chút huyền bí, mạnh mẽ.

Đạo diễn và biên kịch vô cùng vừa mắt, thật tốt có thể tìm thấy Hàn Nhược Tuyết.

Tần Vũ ngồi ở ghế nghỉ ngơi, anh muốn nán lại xem Lục Nghi diễn, muốn nhìn cô nhiều hơn, muốn biết tại sao cô nhìn thấy anh lại lảng tránh, ánh mắt lại có chút tự giễu như vậy.

Lục Nghi vào vị trí, bắt đầu nhập tâm vào nhân vật.

Nhược Tuyết vận khinh công vào tận sâu trong rừng, trên mặt đeo tấm mặt nạ mạ bạc phát sáng. Nàng di chuyển vô cùng lưu loát, chậm rãi, từ từ thưởng ngoạn rừng về đêm cùng ánh trằn sáng nhè nhẹ.

Vào đến giữa rừng, Nhược Tuyết dừng lại. Nàng đứng trước một tảng đá, gõ vào 3 cái thì một cái động xuất hiện. Nơi đây khác với mọi nơi trong rừng, có vô cùng nhiều các loại thảo dược trân quý, cũng là nơi bí mật mà nàng hay lui tới để luyện đan, trồng thêm vài loài thảo mộc.

Một lần đã qua, thực lực như vậy mọi người đều biết, vậy mà có thể không nổi tiếng. Khắp trường quay tràn ngập sự tán thưởng của mọi người. Lục Nghi thoát khỏi nhân vật, đến chỗ đạo diễn xem lại nhưng tuyệt nhiên không nhìn qua anh dù chỉ một ánh mắt. Cô biến bản thân trở lại trạng thái vốn có, xa lạ, kiêu ngạo nhưng vẫn không khiến người khác khó chịu, không phải lạnh như băng mà là kiêu ngạo từ trong xương tủy.
Bình Luận (0)
Comment