Lục Nghi hơi bất ngờ với lời nói của đạo diễn, hiển nhiên vẫn không ngờ cô có thể được chọn ngay. Tần Vũ nhìn cô, cười hiền hòa nói:
- Chúc mừng em! Em làm được rồi!.
- Cảm ơn Tần tiền bối.
Ánh mắt cô hiện lên chút vui vẻ nhưng vẻ ngoài vẫn là nhẹ nhàng, cô cảm ơn Đạo diễn rồi chạy ra phòng chờ tìm Bạch Tinh.
Tần Vũ nhìn đạo diễn và biên kịch, thấy họ vẫn còn vui mừng như vớ được vàng, ánh mắt hiện lên ý cười, nói:
- Hai người hình như rất hài lòng với cô ấy?
- Lục Nghi thật sự rất giống, cô ấy hoàn toàn là Nhược Tuyết của tôi.
Biên kịch Tôn gật đầu mà nói.
Tần Vũ nghe thấy từ " của tôi "thì có hơi cau mày, nhưng giãn ra ngày vì đó là Nhược Tuyết, không phải Lục Nghi.
Đạo diễn tiếp lời:
- Đúng vậy, quá giống, tôi thật sự mong chờ lần hợp tác này với cô bé này.
Lúc này, chị Bạch vẫn không tin được những gì Lục Nghi nói, cô hỏi lại rất nhiều lần, cuối cùng thật sự phấn khích mà ôm Lục Nghi vào lòng.
- Chị biết mà, em nhất định sẽ dành được thôi. Được rồi, chốc nữa liền dẫn em đi ăn mừng, bây giờ chị sẽ vào thương lượng rồi ký hợp đồng, sau đó chúng ta cùng đi ăn.
- Được. Em đi thay quần áo rồi đợi chị ở đây!
Cô nhìn chị Bạch đi vào trong nói cười với đạo diễn rồi về phòng trang điểm để thay đồ thì gặp Tần Vũ.
Anh có vẻ đã thay xong đồ xong, đang chuẩn bị ra về. Nhìn thấy cô, anh cười nói:
- Em làm được rồi!
Nhận được ánh mắt khích lệ cùng dịu dàng của anh, Lục Nghi có đôi chút ngại ngùng, hình như anh và cô đâu có thân đến mức đấy.
Nhưng cô vẫn rất vui vì anh có thể để ý đến cô.
Cô nói cảm ơn rồi bước vào phòng thay đồ.
Tần Vũ nhìn cô đi vào phòng rồi mới bước ra, lúc này Ngô Thịnh đã đến đón anh, anh hỏi:
- Thịnh ca, bộ phim này chừng nào khai máy?
Nghe thấy Tần Vũ hỏi, Ngô Thịnh lấy ipad tra rồi nói:
- Đầu tháng 7 bắt đầu khai máy rồi gia nhập đoàn phim luôn, đến giữa tháng 11 thì kết thúc, sau đó nửa tháng thì cậu vào đoàn phim " Vô Tình" của đạo diễn Từ.
Tần Vũ suy nghĩ một lúc, bây giờ mới đầu tháng 6, phải chờ tận 1 tháng nữa mới khai máy, cô bé này có khi nào sẽ quên anh không?
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Ngô Thịnh đột nhiên vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng ở hành lang.
Ngô Thịnh nhấc máy, vẻ mặt có chút nhẹ nhàng hơn. Nhìn thấy điều này, Tần Vũ không cần đoán cũng biết là vợ anh ấy gọi liền đứng sang một bên đợi.
Lục Nghi sau khi thay đồ cũng ra hành lang đứng đợi chị Bạch.
Đến bây giờ cô mới chú ý là Tần Vũ cũng đang đứng gần đấy, bên cạnh là một người đàn ông mặc vest, chắc là người quản lí Ngô Thịnh nổi tiếng trong truyền thuyết - giờ đây đang ngoan ngoãn nghe vợ nói.
Tần Vũ bấy giờ mới nhìn thấy Lục Nghi bước ra, anh ngay lập tức chú ý đến cô.
Cô thật sự rất đẹp, chiếc váy này thật sự làm khí chất thanh toát của cô thêm phần nổi bật. Anh thật sự không hiểu nổi, mỗi lần cô bé này xuất hiện đều làm anh có chút ngẩn ngơ.
Lục Nghi đang lướt weibo thì chợt ngẩng đầu, vừa đúng lúc chạm vào ánh mắt của Tần Vũ.
Anh nhìn cô, mỉm cười, chỉ nhẹ nhàng có thế cũng khiến cô có chút tim đập thình thịch.
Cô vẫn duy trì vẻ mặt bình thản mà quay ra phía cửa phòng thử vai, nhưng tai cô thì có chút đỏ.
Tần Vũ nhìn thấy vậy liền hơi cười cười, trong mắt đều là ôn nhu và dịu dàng, Ngô Thịnh sau khi nghe điện thoại xong quay lại thấy một màn này liền giật nảy mình. Ảnh đế lạnh lùng đây sao? Không ám muội với bạn diễn nữ đây sao? Này... đây là ánh mắt gì vậy?
- Khụ.... khụ.... bây giờ chúng ta phải đi xem qua kịch bản phim của đạo diễn Từ, mau đi thôi.
Thấy chị Bạch đi ra, Tần Vũ thu lại ánh nhìn, quay sang nhìn Ngô Thịnh, mặt không đổi sắc nói
- Được.
Trước khi đi, anh vẫn kịp ngoảnh đầu, vừa đúng lúc, bắt gặp nụ cười đẹp đẽ thuần khiết của cô.
Helloo dạo này mình khá bận, truyện cũng ra chậm một chút, mình hứa sẽ đền bù cho các bạn 1 phần ngoại truyện nho nhỏ sau khi hai bạn trẻ đã ở bên nhau nhé