Chuyện Tình Của Mây Và Gió

Chương 113

Chuyện thú vị đã qua, mọi người xung quanh dần tản đi để lại cho hai người một chút không gian riêng tư.

Thục Mây rời khỏi vòng tay của anh, ngẩng đầu nhìn anh cười rồi chạy lại gần cây anh đào kia, lấy điện thoại ra mở máy ảnh lên rồi giơ cao bàn tay trái của mình về phía tán hoa anh đào, sau đó chụp một tấm.

Giữa nền hoa anh đào hồng phấn, chiếc nhẫn kim cương anh đào kia ở trên ngón áp út của cô lấp lánh nổi bật vô cùng.

Cô chụp xong thì chạy thoăn thoắt đến bên cạnh anh, lại nhìn anh cười một cái mới đăng hình vừa chụp lên Facebook, cũng nhanh chóng thay đổi mối quan hệ giữa cô và anh thành "đã đính hôn."

Thục Mây đưa điện thoại ra trước mặt anh, vui vẻ nói, "Anh mau đồng ý đi."

Lúc cô nói, hai mắt cô cong cong như trăng rằm, sáng lấp lánh như bầu trời đêm sao.

Trường Phong đưa tay vuốt đầu cô, mỉm cười cưng chiều, lấy điện thoại ra vào Facebook xác nhận mối quan hệ mới với cô.

Sau khi làm xong, cả hai cất điện thoại đi, tiếp tục đi dạo ngắm hoa anh đào.

Vì màn cầu hôn vừa rồi mà hiện tại cả hai đều cảm thấy rất vui vẻ hạnh phúc, cả người lâng lâng như đang ở trên mây.

Sau khi ăn tối xong, Trường Phong chở cô về.

Đến trước nhà cô, anh tắt máy xe, lúc cô chuẩn bị xuống xe thì gọi cô lại.

"Mây."

"Dạ?" Cô quay đầu nhìn anh.

"Anh đã cầu hôn em rồi."

Thục Mây hơi đỏ mặt, nhưng khóe môi lại cong lên, "Dạ."

"Em cũng đã đồng ý rồi."

Đến lúc này, Thục Mây cũng không đơn giản cho rằng anh muốn trêu chọc cô hay làm cô xấu hổ nữa, cô khó hiểu trả lời anh, "...Dạ?"

"Em qua sống chung với anh đi," Trường Phong nhìn cô cười nói.

"T--Tại sao?" Thục Mây bất ngờ thốt lên, hai má ửng đỏ như áng mây chiều.

"Không phải hiện tại em là vị hôn thê của anh sao? Sống chung với nhau thì có gì sai?" Trường Phong như cười như không nói.

"Không được đâu..."

"Sao lại không được? Hửm?" Trường Phong ghé mặt sát lại mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô.

Âm thanh gợi cảm và cuốn hút cộng thêm ánh mắt đó khiến đầu óc cô gần như trống rỗng, không nghĩ ra được lý do gì để trả lời.

Trường Phong nhìn thấy bộ dạng này của cô thì rất thỏa mãn, thầm đắc ý trong lòng.

Dù yêu nhau đã lâu, nhưng chỉ cần anh dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cô, chỉ cần anh nhìn cô như vậy, cô đều sẽ bị anh quyến rũ, khó mà phản kháng được.

Quả nhiên, một lúc sau, Thục Mây hơi thở nhẹ, trả lời, "Vậy...!vậy để em đi soạn đồ..."

"Anh đi với em," Trường Phong mỉm cười, thuận tiện hôn cô một cái rồi xuống xe cùng với cô.

Sau khi hai người đã soạn một số đồ cần thiết vào ba lô và vali, Trường Phong xách hai thứ ra ngoài để vào cốp xe giúp cô.

Trong khi đó, cô liên lạc với chủ nhà, thông báo muốn kết thúc hợp đồng thuê nhà.

Chủ nhà cũng vô cùng thoải mái, lập tức đồng ý, nhưng theo như điều lệ trong hợp đồng thì cô sẽ phải thông báo trước một tháng khi muốn kết thúc hợp đồng, vì vậy cô vẫn phải trả tiền thuê thêm một tháng nữa.

Nhưng như vậy cũng tốt, cô có thể thư thả dọn đồ dần dần.

Về đến căn hộ mà Trường Phong đang thuê, Trường Phong bảo cô mở cửa vào nhà trước.

Cô biết dù cô có muốn xách phụ anh ba lô của mình thì anh cũng không chịu, liền nhanh chân chạy vào trong sảnh, nhấn chờ thang máy trước.

Thang máy xuống khá nhanh, cô phải giữ cửa một lúc Trường Phong mới đến, trên tay là vali của cô, ba lô được anh để trên vali.

Lên đến tầng, Thục Mây đi trước mở rộng cửa ra, đợi anh đi vào rồi đóng lại.

Trường Phong đem vali và ba lô của cô một mạch tiến thẳng vào trong phòng ngủ của mình.

"Sao anh lại qua đó?" Thục Mây kinh ngạc vội đuổi theo.

Trường Phong không hề dừng lại, bước vào trong phòng mình để vali và ba lô của cô ở một bên, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười trả lời cô, "Nếu không thì sao?"

Thục Mây hơi há miệng định trả lời, nhưng sau cô bỗng nhớ đến những lời anh nói trong xe lúc trước khi ở trước nhà cô, cô liền ngậm miệng lại không nói nữa.

Cuộc sống sống chung cứ thế bắt đầu.

Đêm hôm đó, nằm bên cạnh Trường Phong, cô cầm điện thoại, định bụng vào Facebook lướt một chút rồi mới đi ngủ.

Vừa mới mở app lên, cô đã bị số lượng thông báo và tin nhắn dọa cho giật mình, ấn vào xem mới nhớ ra lúc chiều cô đã đăng hình ảnh và mối quan hệ kia lên Facebook, tất cả các thông báo này đều là phản ứng của mọi người về chuyện đó.

Thục Mây sang Messenger xem các tin nhắn trước, thấy cả ba và mẹ cô đều nằm trong danh sách những người nhắn tin, không hiểu sao cô có chút sợ sệt, như thể cô đã làm gì sai vậy.

Cô vội tắt điện thoại đi, nhắm mắt ngủ.

Thôi thì cứ để mai rồi giải thích vậy.

Bây giờ trễ rồi, mình nên đi ngủ thôi! Đúng vậy, ngủ thôi ngủ thôi!!

Trường Phong đang ngồi làm việc, khóe mắt thấy động tác của cô thì liếc mắt sang, vừa vặn lúc đó cô cũng đang nhìn anh, cô liền nhanh chóng nói lời chúc ngủ ngon.

Trường Phong chúc cô ngủ ngon, không hỏi gì thêm.

Nhưng đến lúc cô nhắm mắt ngủ thì anh lại mở điện thoại lên.

Yêu nhau đã lâu nên anh rất hiểu cô, suy nghĩ một chút liền đoán được tại sao cô lại có hành động như vậy.

Tình trạng Facebook và Messenger của anh cũng giống hệt cô vậy, ngay cả ba mẹ cô cũng nhắn tin hỏi thăm anh.

Trường Phong mỉm cười, tạm thời chuyển dời sự chú ý từ công việc sang chiếc điện thoại của mình.

Sáng hôm sau, sau khi ngủ dậy, Thục Mây mất hơn nửa tiếng suy nghĩ xem nếu ba mẹ trách cứ cô chuyện cô tiền trảm hậu tấu thì cô nên trả lời như thế nào.

Lúc thì cô lo sợ sẽ bị trách mắng, lúc lại nghĩ đây là chuyện tương lai của riêng cô, chắc ba mẹ cô sẽ không can dự nếu không có lý do chính đáng, suy tới nghĩ lui, cuối cùng cô mới nhắn tin hồi đáp lại.

Ai ngờ đợi mấy tiếng sau khi ba mẹ cô trả lời thì cô mới biết, bọn họ cũng chỉ là giật mình và tò mò trước chuyện này mà thôi.

Tối hôm qua Trường Phong đã giải thích rồi nên bọn họ cũng không quá quan tâm nữa, chỉ bảo bọn họ sẽ sang đây sớm hơn dự định để tìm thời gian gặp mặt gia đình Trường Phong để bàn bạc kỹ hơn.

Thục Mây nhìn tin nhắn của ba mẹ mình, có chút ngơ ngác bàng hoàng.

Hóa ra cô suy nghĩ hơn nửa tiếng, lo lắng hồi hộp tới mấy tiếng, chả để làm gì à...

Một tuần trước khi cô tham dự lễ tốt nghiệp, cả gia đình cô đáp máy bay xuống Vancouver.

Lúc gặp nhau ở sân bay, ánh mắt của ông Kỳ bà Ánh khiến cho Thục Mây xấu hổ đến mức đỏ mặt, đặc biệt là sau khi Trường Phong gọi bọn họ là ba mẹ cực kỳ tự nhiên ngay trước mặt cô.

Hai người bọn họ khi nghe thấy hai tiếng ba mẹ đó chẳng những không hề cảm thấy khó chịu, mà còn cười vô cùng vui vẻ, như thể anh mới là con trai ruột của bọn họ vậy.

Lần này cũng giống như lần trước, gia đình cô sẽ ở lại nhà ba mẹ Trường Phong trong quãng thời gian ở đây.

Suốt cả một tuần lễ này, hai bên thông gia ngày ngày bàn bạc chuyện hôn lễ đám cưới của hai người, từ việc tổ chức ở đâu đến lựa chọn kiểu đám cưới nào, lại liên tục hỏi thăm ý kiến của Trường Phong và Thục Mây khiến hai người bọn cô bận rộn hết cả lên.

Trường Phong luôn chiều Thục Mây nên hầu như mọi quyết định anh đều giao toàn quyền cho cô, cũng may hiện tại cô chỉ đang chờ tốt nghiệp nên có nhiều thời gian rảnh rỗi.

Hôm tốt nghiệp, Trường Phong cùng với gia đình hai bên đều đến tham dự.

Rosetta cũng tốt nghiệp cùng với cô, vì ông Vũ cũng có quen biết với ba mẹ Rosetta nên ba nhà đứng chung một chỗ.

Ngoài ra, Triều Dương và Minh Huy cũng đến tham dự nữa.

Tất nhiên, cũng có người quen nhưng lại không hề muốn đến gần bọn họ, chẳng hạn như nhà họ Huang.

Sau buổi lễ, Trường Phong đến lại bên cạnh cô.

Thục Mây thấy anh đến liền không quan tâm gì nhiều, lập tức cầm lấy bằng tốt nghiệp nhào về phía anh.

Trường Phong đón lấy cô, ôm cô vào lòng, thì thầm bên tai, "Chúc mừng em tốt nghiệp, vợ yêu."

*

Sau một khoảng thời gian dài bàn bạc, cuối cùng hai nhà đã quyết định sẽ tổ chức hai đám cưới ở hai nơi.

Vì có gia đình Trường Phong sống ở bên nước ngoài đã lâu nên bọn họ quyết định sẽ bỏ qua hết các lễ dạm hỏi vân vân trước đó, chỉ tổ chức tiệc cưới mà thôi.

Vì cả hai nhà đều không theo đạo, Thục Mây cũng không đặc biệt thích tổ chức lễ cưới ở nhà thờ nên bọn họ thuê phòng ở khách sạn để tổ chức.

Từ phong cách buổi lễ, màu sắc, cách bài trí, hoa tươi, âm nhạc, tất cả đều dựa theo sở thích của Thục Mây và Trường Phong.

Đặc biệt là mảng hoa tươi, vì cô thích hoa anh đào nên cả hai nhà đã phải bỏ ra rất nhiều tiền và công sức để gom hoa anh đào trang trí cho buổi lễ, lại phải tìm cách để giữ cho hoa được tươi lâu.

Về phần váy cưới, cả hai nhà quyết định sẽ chọn ba bộ, hai bộ để chụp ảnh cưới và một bộ để mặc khi làm lễ cưới.

Trường Phong cũng sẽ mặc ba bộ khác nhau để tương ứng với ba bộ váy của cô.

Hai chiếc váy cưới dùng để chụp ảnh đều mang sắc trắng, một bộ để chụp cảnh biển còn một bộ để chụp cảnh núi.

Bang BC nổi tiếng có phong cảnh đẹp cùng với có cả biển lẫn núi nên hai người không cần phải đi đâu xa.

Còn bộ còn lại, cũng chính là bộ xa hoa và kỳ công nhất, được lấy cảm hứng từ hoa anh đào, vô cùng hợp với phong cách của lễ cưới.

Thời gian dùng để chụp ảnh cưới không lâu, chỉ hơn một tuần, nhưng công đoạn chuẩn bị trước và sau đó lại lâu hơn rất nhiều.

Còn cả khâu chuẩn bị thiệp mời, chuẩn bị và thử váy cưới, chuẩn bị buổi lễ, đặc biệt là vấn đề hoa tươi, cuối cùng tiêu tốn gần một năm.

Nhưng khoảng thời gian một năm vẫn là quá dài đối với Trường Phong, vì vậy mới sau lễ tốt nghiệp của cô vài ngày, anh đã "thuyết phục" được cô đi đăng ký kết hôn trước.

Từ sau khoảnh khắc đó, mỗi lần nghe anh gọi "vợ ơi" Thục Mây cũng không còn lý do gì để cự nự anh được nữa.

Mà vốn dĩ cô cũng không muốn cự nự, chỉ là có chút xấu hổ mà thôi.

Sau khi tốt nghiệp, Thục Mây và Rosetta đã cùng xin vào tập đoàn A làm việc.

Những đồng nghiệp cũ khi gặp lại hai cô thì đều rất vui vẻ, không còn những chuyện phiền phức như lúc thực tập diễn ra nữa.

Chỉ khi lễ cưới đến gần, Thục Mây mới xin nghỉ để tập trung chuẩn bị cho buổi lễ.

Có chồng sắp cưới là tổng giám đốc, cha chồng tương lai là chủ tịch, mẹ chồng tương tai lại là người thừa kế, chuyện này tất nhiên rất dễ dàng rồi.

Sáng hôm diễn ra lễ cưới, Thục Mây vốn không cần phải dậy sớm nhưng vì quá nôn nao nên mới hơn sáu giờ cô đã tỉnh.

Tối hôm trước vì để cho tiện nên cô và anh đã chuyển về nhà lớn, căn nhà đang thuê kia cũng đã được Trường Phong trả lại.

Thục Mây mở tròn mắt nhìn trần nhà, tai vểnh lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, vài giây sau đành chấp nhận sự thực rằng cô dậy quá sớm, hiện tại ba mẹ hai bên vẫn còn đang yên giấc.

Thục Mây quay đầu sang nhìn người bên cạnh, thấy anh vẫn đang say giấc nồng, cô bỗng có chút giận dỗi.

Tại sao cô thì nôn nóng đến không ngủ được, mà anh thì vẫn có thể ngủ ngon như vậy chứ!.
Bình Luận (0)
Comment