Edit: Minh An
Mọi chuyện thay đổi vào một lần thỏ ra ngoài kiếm cà rốt.
Trong thời gian này, gần như lần nào thỏ ra cửa, sói cũng lười biếng đi theo sau thỏ. Thỏ quá yếu ớt, rất dễ trở thành con mồi của những loài thú khác.
Tuy rằng khả năng chạy trốn của thỏ không quá kém nhưng nó không yên tâm để thỏ ra ngoài một mình.
Thỏ hoàn toàn không hay biết gì về điều này, nó còn tưởng mình đủ may mắn.
Đương nhiên là thỏ may mắn thật, nếu không cũng sẽ không gặp được con sói cứu nó vào khoảnh khắc nó gần chết.
Nó không biết rằng vì nó ở bên sói lâu ngày nên trên người nó cũng nhiễm luôn mùi hương của sói, vì thế có rất nhiều loài vật không dám coi nó là con mồi của mình.
Nhưng vì gần đây nó cần cù chăm chỉ kiếm cà rốt lấp đầy hang, mùi hương thuộc về sói dần bị mùi cà rốt lấn át nên hôm nay lúc ra ngoài, nó bị một con cáo thường quanh quẩn nơi đó phát hiện.
Trùng hợp, con cáo đó chính là con cáo lần trước dồn thỏ nhảy vực.
Cáo trốn trong góc nhìn chằm chằm thỏ hồi lâu. Nó lập tức nhận ra đây là con thỏ chạy trốn khỏi nó đợt trước. Nó chính là con thỏ duy nhất có thể chạy trốn khỏi vuốt của nó trong từng ấy năm, làm sao nó có thể quên cho được?
Quả đúng là sự sỉ nhục của đời cáo!
Nhưng bây giờ, cơ hội rửa nhục cho cáo đã tới!
Cáo nhìn thấy con thỏ sắp rơi vào miệng mình nên vô cùng hưng phấn, mắt nhìn chằm chằm thỏ nên xem nhẹ nguy hiểm sau lưng mình.
Cho đến tận khi bị vuốt sói sắc nhọn xuyên qua cổ họng, đôi mắt giảo hoạt của cáo vẫn nhìn chằm chằm chú thỏ trắng yếu ớt.
Đến chết cáo cũng không biết tại sao mình chết, giống như thỏ mãi mãi không biết được sói ghét nhất loài cáo.
Bởi sói từng nghe những con vật khác nói rằng lúc trước thỏ bị cáo đuổi giết tới mức không thể không nhảy vực để tìm đường sống.
Vào ngày mưa to, thỏ ngã gãy chân, kéo cơ thể mệt mỏi với những vết thương chồng chất nghiêng ngả vào trong hang ổ của sói.
Sói dễ dàng cắn đứt cổ họng của hồ ly, yên lặng kéo nó vào chỗ sâu trong bụi cỏ.
Trước đó, thỏ hồn nhiên dường như nghe thấy tiếng động gì, nó quay đầu nhìn lại bụi cỏ đang rung rung đằng xa, đôi tai dài của thỏ lập tức dựng thẳng lên.
Nó nhanh chóng rời khỏi nơi nhìn không mấy an toàn này.
Lúc trở về hang, thỏ phát hiện bên trong không còn bóng dáng của sói. Cà rốt nó ôm trong ngực rơi xuống đất. Vào khoảnh khắc ấy, đầu nó hiện lên rất nhiều tình huống, nào là kẻ thù của sói hay tin sói đang bị bệnh, nhân lúc này tới giết sói, nào là sói không muốn tiếp tục cuộc sống như này nữa nên trốn đi…
Nhưng lúc thỏ quay người lại thì thấy một bóng dáng cao lớn từ từ đi từ ngoài vào, trong đầu nó chỉ còn một câu cuối cùng.
Ngược lại, nhìn thấy đôi mắt hai màu đẹp đẽ kia lộ rõ vẻ chột dạ, thỏ lập tức hiểu chuyện nửa tháng này là gì, nó giận dữ cầm lấy hai củ cà rốt thọc vào lỗ mũi sói.
Sói: …
Nó ngoan ngoãn cúi mình xuống để thỏ trút giận mà không tốn sức.
Thỏ hầm hừ trút giận xong, nhìn chằm chằm bốn chân không có gì khác thường của sói một lát. Đột nhiên nó vươn hai vuốt dính đầy mùi cà rốt ôm mặt sói, nhẹ nhàng hôn lên mũi sói, trong đôi mắt đỏ rực của thỏ ngập tràn sự mừng như mới thoát chết.
Thỏ nói: Đằng ấy không sao thì tốt rồi!
Dù có khóc hay không thì mắt thỏ luôn có màu đỏ.
Sói nhìn chằm chằm thỏ lúc lâu, nó chậm rãi ngồi dưới đất, dùng hai chân trước ôm lấy cơ thể nhỏ bé của thỏ tới trước cổ mình, sườn mặt sói cọ vào bộ lông xù mềm mại của thỏ, bộ vuốt đủ để có thể xé nát thú dữ mạnh mẽ ôm lấy thỏ mà không làm thỏ bị thương, dùng sức như muốn hòa làm một với thỏ.
Sói nhỏ giọng: Sói yêu thỏ lắm, thỏ có biết không?
Thỏ vùi khuôn mặt nóng lên của mình vào trong cổ sói, dùng móng vuốt sờ lên lỗ tai cũng nóng lên của sói, thủ thỉ: Thỏ biết.
Bởi thỏ cũng rất yêu sói.
Editor có lời muốn nói:
Một câu chuyện nhẹ nhàng, cũng khá đáng yêu phải không mọi người?! Cảm ơn các bạn yêu luôn ủng hộ Ổ Nhỏ Của Cún trong thời gian qua nha ~
Hẹn gặp lại mọi người ở những bộ truyện tiếp theo ở nhà mình ️
HẾT TRUYỆN