Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ

Chương 54

Tôi thật sự bái phục anh Nam Xuyên. Tôi bỏ ý định mua đồ rồi, nhưng anh Nam Xuyên vẫn không chịu thua, chọn cho bằng được bộ đồ trong cả ngàn bộ kia. Anh cứ kéo tôi đi xem khắp cả tiệm. Đột nhiên, một màn sáng trắng chớp nhanh qua mắt, chúng tôi lập tức nhìn lại. Một bộ váy công chúa trắng muốt đã lọt vào mắt chúng tôi.

Tôi muốn nó! Thật là kích động quá! Chính là nó! Chính là nó!

Anh Nam Xuyên càng mở to mắt hơn nữa, chẳng nói chẳng rằng lấy bộ đồ đó xuống kéo tôi vào phòng thay đồ. Tôi kinh ngạc kêu lên: "Anh Nam Xuyên! Đây là phòng thay đồ nữ mà? Anh không được vào!"

"Ha! Tức cười! Sao anh không được vào? Anh là chú của em phải không nào?"

Tôi muốn xỉu... Hình như anh ấy chưa quên chuyện hồi nãy.

"Hả? Anh Nam Xuyên định làm gì thế? A! Anh làm gì thế? Anh làm gì thế? Hả?" Chỉ thấy anh Nam Xuyên xắn tay áo lên cởi đồ tôi ra, dù tôi có la hét thế nào, trong chốc lát, trên người tôi chỉ còn chiếc áo lá với chiếc quần lót nhỏ xíu.

"Hu hu hu! Anh Nam Xuyên làm gì vậy?" Mặt tôi đỏ lên.

"Nói ít đi! Còn ngại cái gì nữa? Em quên rồi à? Mới hồi sáng này anh đã nhìn thấy rồi!" Anh Nam Xuyên vừa nói vừa mặc bộ đồ đó vào cho tôi: "Mặc đồ mà cũng la hét om sòm, thật phiền phức quá!"

Sao tôi thấy mình giống con búp bê cho người ta muốn đặt đâu thì đặt, còn anh Nam Xuyên thì giống chú của tôi quá! Thê thảm nhất là, còn để cho anh Nam Xuyên nhìn thấy cái thân thể phát triển không đồng đều này của tôi ở khoảng cách gần như thế. Hu hu hu... Thật xấu hổ quá!... Không còn mặt mũi nào...

Cuối cùng cũng mặc xong. Khi anh Nam Xuyên kéo tôi đứng chung vào trước gương, hai người chúng tôi đều ngẩn người.

Đó chính là tôi sao?

Tôi bị một cô công chúa nhỏ xinh đẹp tuyệt vời trong gương làm cho ngẩn người ra! Tôi không thể nào tin đó là chính mình! Mình có nằm mơ không?

Ngay cả anh Nam Xuyên cũng không tin vào mắt mình: "Tuyệt vời!"

Anh vui vẻ trả tiền,quay đầu nhìn tôi đang đỏ mặt bừng bừng. Hả? Có phải muốn hôn tôi một cái không hả? Có phải tôi dễ thương lắm không?

(Lời bình: Dương Hạ Chí! Cậu càng ngày càng tự tâng bốc mình rồi đấy!)

"A! Anh Nam Xuyên! Anh làm gì vậy?"

Tôi còn đang suy nghĩ mông lung thì anh Nam Xuyên cười trêu chọc rồi ôm lấy tôi. Khiến cho trái tim tôi lại đập rộn lên lần nữa.

"Đi thôi! Chúng ta về nhà thôi! Cô công chúa nhỏ!"

Mang theo một nụ cười sảng khoái, tôi ngồi vào sau chiếc xe đạp. Giống như một cơn gió vui vẻ, xe mau chóng chạy về phía ngôi nhà nhỏ hạnh phúc của tôi.
Bình Luận (0)
Comment