Vụ rắc rối với Vương Đông Huy đã lắng xuống, mọi chuyện kết thúc tốt đẹp hơn mong đợi. Tần Giản Liên bất ngờ trở thành biểu tượng dám đứng lên chống lại sự áp bức, nhận được sự đồng cảm từ công chúng. Làn sóng ủng hộ dành cho anh cuồn cuộn như không có điểm dừng, thậm chí còn mang lại cho anh hàng loạt cơ hội hợp tác mới, nhiều hơn bao giờ hết. Dù vậy, một số dự án chất lượng cao đột nhiên xuất hiện trong danh sách của anh rõ ràng là có người đứng sau hỗ trợ.
Nhân lúc Nguyên Triệt bị Tần Giản Liên sai đi làm việc gì đó ở xa, Đồng Ngôn cẩn trọng hỏi: “Thì ra từ đầu cậu đã biết hết rồi à?”
Hiểu được rằng có kẻ muốn gây chuyện, thế mà cậu ấy vẫn ung dung sai Nguyên Triệt đi làm mấy việc lặt vặt không chút lo lắng. Lòng dạ của Tần Giản Liên rốt cuộc mạnh mẽ đến mức nào chứ?
Tần Giản Liên chỉ cười mà không đáp.
Đồng Ngôn khó hiểu hỏi tiếp: “Làm sao mà cậu không hề hoảng hốt chút nào vậy?”
“Có chứ, giật mình lắm đấy chứ,” anh trả lời, nhưng giọng điệu rõ ràng là trêu đùa.
“Vậy… cậu định tiếp tục như thế này à?”
“Chắc là thế?”
Đồng Ngôn thử hỏi, dù không nghĩ sẽ nhận được câu trả lời khả quan: “Cậu có muốn ở bên cậu ta không?”
“À, không đâu.”
“Thật sự không có chút lo lắng hay hồi hộp nào sao?”
Tần Giản Liên vừa đóng phim cổ trang xong, tóc giả vẫn còn chưa tháo ra, lười biếng cuốn lọn tóc đen giữa các đốt ngón tay. Nghe câu hỏi ấy, anh cười khẽ, trả lời với vẻ thản nhiên: “Tại sao tôi phải lo lắng chứ, tôi đâu có thích cậu ta.”
Đồng Ngôn đỡ trán cảm thấy bất lực. Cậu ấy cứ như đang coi Thái Tử gia là một con cún nhỏ để trêu đùa, mà không hề nhận ra rằng có những trò đùa dù thú vị nhưng cũng tiềm ẩn nguy hiểm.