Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 145

Ân Di... cô ấy vẫn còn sống???

Hạ Đồng nhìn Ân Di cười rạng rỡ khoác tay Dương Tử, trong lòng dâng lên một hồi chua xót, trái tim vô cùng đau đớn.

Hóa ra những ngày gần đây anh không thể bên cạnh cô, là vì ở bên cạnh Ân Di.

Mày thật ngốc, mỗi ngày đều ngồi chờ đợi anh, mỗi ngày muốn cùng anh ăn bữa cơm, nhưng mà trong lúc mày ở nhà mòn mỏi chờ, trong lúc mày ăn cơm một mình, thì anh đang vui vẻ bên cô ấy.

-Lăng Hạo, là anh sao? Có phải thấy em anh bất ngờ lắm không?-Ân Di thấy Lăng Hạo vui vẻ nói

-Phải, rất bất ngờ... không phải...-Lăng Hạo chưa thể bình tĩnh lại được

Rõ ràng ba năm trước vụ tai nạn ca nô không tìm được Ân Di, cảnh sát cũng nói khả năng sống rất khó, vậy thì vì sao...?

-Lăng Hạo, anh muốn em chết lắm sao? Bây giờ em quay về rồi, mọi hiểu lầm giữa hai anh cũng hóa giải đi, như lúc trước đều là bạn có được không?

Ân Di khoác tay Dương Tủ rồi tay kia khoác tay Lăng Hạo, dáng người nhỏ bé của Ân Di đứng giữa hai anh, gương mặt xinh xắn rạng rỡ nụ cười.

Hạ Đồng nhìn cả ba, gục đầu nhìn mặt đất, Ân Di vẫn còn sống, Ân Di đã quay về. Lâm Hạ Đồng cô mất hết rồi, tình yêu tình bạn đều mất. Chị ấy lấy hết rồi, chẳng còn gì dành cho cô.

Lâm Hạ Đồng, mày thật đáng thương. Mày là đứa đáng thương nhất!!!

Dương Tử nhìn Hạ Đồng, ánh mắt khó xử cùng đau buồn, vì sao lại thành ra thế này? Trách nhiệm quá lớn, làm anh cảm thấy rất mệt mỏi, nhiều lần muốn ở chỗ Ân Di chạy về nhà Chính, ôm lấy Hạ Đồng, chỉ thế thôi, nhưng anh lại không thể.

ÂN Di ngước nhìn Dương Tử, thấy anh nhìn Hạ Đồng, ánh mắt không đơn thuần là nhìn mà ánh mắt anh chất chứa biết bao cảm xúc. Ân Di nghiêng đầu nhìn Hạ Đồng cũng thầm đánh giá.

Nhìn cô gái này, từ trên đến dưới đều không có gì nổi bật, rất là bình thường. Nếu so sánh giữa cô gái này với cô thì cô chắc hẳn xinh đẹp hơn.

Nhưng mà sao ánh mắt Dương Tử nhìn cô gái ấy lại khác lạ như thế, không phải dùng ánh mắt anh nhìn Ân Di bây giờ, mà là ánh mắt của ba năm về trước.

Không lẽ...!???

-Cô ấy, là bạn anh sao?-Ân Di hướng về Hạ Đồng hỏi

Dương Tử hơi im lặng, cuối cùng cũng nói một tiếng: "Phải". Thật ra anh muốn nói, cô ấy là Hạ Đồng, người con gái hiện tại anh yêu nhất.

Có thể người khác nhìn vào sẽ nói anh tham lam hoặc phụ bạc. Anh chấp nhận, anh ở bên Ân Di thời điểm này hoàn toàn vì trách nhiệm với cô, còn ở bên Hạ Đồng là vì tình yêu thực sự. Có thể ba năm trước anh yêu Ân Di sâu đậm, đến không thể quên được. Nhưng ba năm sau, Hạ Đồng đã từng bước thay thế Ân Di, làm tim anh lại biết đau nhói, biết vì một người mà đập mạnh mẽ.

-Xin chào, tôi là Huỳnh Ân Di.-Ân Di buông tay hai anh ra, tiến lên đứng trước mặt Hạ Đồng

Hạ Đồng ngẩng cao đầu nhìn Ân Di, quả thật là rất xinh đẹp. Đến cả Hạ Đồng còn phải ghen tị với vẻ đẹp của Ân Di, một nét đẹp hiền hòa, khuôn mặt hoàn mĩ, xinh đẹp mà tao nhã, gương mặt trái xoan, đôi mắt to tròn sáng long lanh như nước hồ mùa thu, mái tóc dài bồng bềnh xoăn nhẹ càng làm vẻ đẹp dịu dàng được tôn lên, đôi môi anh đào hiện lên nụ cười tươi rối.

Lâm Hạ Đồng cô không thể nào sánh bằng với Ân Di!!! Cô là một con vịt xấu xí, còn Ân Di là một con thiên nga đẹp lộng lẫy!!!

Hạ Đồng trong lòng tủi thân nhưng không biểu lộ ra ngoài, nở nụ cười nói:

-Chào chị, em là Lâm Hạ Đồng.

-Em là bạn gái Lăng Hạo sao? Nhìn hai người rất xứng đôi.-Ân Di nói, vô tình đụng trúng chỗ đau của Dương Tử

"Dương Tử, nếu anh còn là con trai, nếu anh còn yêu em, thì ngay lập tức nói với chị ấy em là bạn gái anh."

Hạ Đồng nghĩ thầm, trong lòng đầy mong đợi. Cô là bạn gái Dương Tử... nếu anh yêu cô thì đừng nói ừ.

Hạ Đồng chờ đợi anh lên tiếng nói cô là bạn gái anh, kết quả anh chỉ im lặng, miệng nở nụ cười chế giễu, Hạ Đồng cầm túi đồ nói: "Em còn có việc, em xin phép đi trước." sau đó rời đi khỏi trung tâm thương mại.

Hạ Đồng vừa quay lưng về ba người kia, ánh mắt ưu thương nhìn đằng trước, ngày càng mờ vì màn sương đã giăng kín. Lâm Hạ Đồng, mày thật sự rất ngu ngốc, rất đáng thương!!!!!!!!!

-Này Lăng Hạo, bạn gái anh làm sao thế?-Ân Di cảm thấy cô gái này rất kì lạ

-Cô ấy không phải bạn gái anh.-Lăng Hạo lắc đầu

-Hả!? Vậy chẳng phải em lỡ lời rồi sao? Aiss... sao anh không nói sớm?

-Anh đi xem cô ấy thế nào.-Dương Tử bỏ lại câu đó thì người cũng đã chạy đi mất

-Không phải bạn gái anh ấy thì anh ấy lo làm gì chứ?-Ân Di bĩu môi, nhìn bóng dáng của Dương Tử khuất sau đám đông

-Ân Di, vì sao em vẫn còn sống?-Lăng Hạo không muốn Ân Di đuổi theo hai người kia

-Chuyện kể ra rất dài, em và anh kiếm chỗ nào ngồi nói.-Ân Di lại cười, khoác tay Lăng Hạo

Lăng Hạo nhìn Ân Di, trong lòng cũng đầy phiền muộn.

...

Dương Tử chạy ra tới cửa trung tâm thương mại thấy Hạ Đồng đang đón taxi, liền đi đến kéo cô lại.

-Buông ra.-Hạ Đồng hất tay anh ra

-Hạ Đồng, Hạ Đồng, em bình tĩnh nghe anh giải thích có được không?-Dương Tử nhất quyết không buông tay cô

-Còn gì giải thích? Anh định nói anh không hề biết chị ấy còn sống? Mấy ngày hôm nay là anh bận công việc? Mà phải rồi, anh rất bận, bận bên chị ấy, bận ăn cơm cùng chị ấy, bận cùng chị ấy đi chơi.-Hạ Đồng mím môi, tức giận nhìn anh

-Anh... xin lỗi em... thật ra anh...

-Anh đừng nói nữa, em không muốn nghe.-Hạ Đồng dùng tay bịt tai mình lại

Bây giờ đối với cô, những lời nói của anh đều là ngụy biện, đều là nói dối.

Dương Tử không nói thêm, anh biết bây giờ anh có nói gì cô cũng không nghe, nên trực tiếp kéo cô đi.

-A, anh làm gì thế? Buông ra... Dương Tử... Dương Tử...

Mặc cô la hét, mặc những người qua đường nhìn cả hai nhưng Dương Tử vẫn kéo cô đi sền sệt không buông cô ra.

Hạ Đồng nhìn Dương Tử kéo mình phía trước, trong lòng lại thấy vui vui.

Dương Tử chở cô đến khách sạn lần trước tổ chức sinh nhật của anh, sau đó đẩy cô vào thàng máy, bấm tầng bảy mươi.

-Đến đây làm gì?-Hạ Đồng khó hiểu

-Một lát sẽ cho em biết.

Dương Tử ra vẻ bí mật, "ting" một cái, thang máy đã đến tầng bảy mươi. Dương Tử dẫn cô đến chính căn phòng đãi tiệc, Hạ Đồng không hiểu chuyện gì nhìn anh. Anh dẫn cô đến đây làm gì chứ?

Dương Tử cong môi cười, sau đó dùng hai tay đẩy cửa ra. Hạ Đồng nhìn căn phòng tối om trước mặt với ánh nến lung linh huyền ảo, kinh ngạc không nói lên lời.

-Cái... cái này...

Hạ Đồng ngạc nhiên đến không thốt lên lời, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.

Cánh cửa vừa mở ra thì hai bên cửa là hai hàng nến sáp đỏ sắp ngay ngắn, đến giữa phòng lại xếp thành trái tim. Xung quang trang hoàng bằng bóng bay, mỗi quả bóng bay đều được buộc một tờ giấy mỗi quả là một màu.

Hạ Đồng bước vào giữa hai hàng nến được thắp đèn sáng lung linh, cầm tấm giấy xem, mỗi tờ giấy là một dòng chữ khác nhau, đánh thẳng vào tâm can cô.

"Yêu em, là quyết định không bao giờ sai của anh."

"Anh yêu em, bây giờ và sau này vẫn yêu."

"Hạ Đồng, Dương Tử anh chỉ yêu mình em."

Mỗi câu viết trên tờ giấy đều làm trái tim cô dao động mạnh mẽ.

Con gái rất dễ mềm lòng, Hạ Đồng từng nói sẽ chẳng bao giờ cô có thể mềm lòng được, vậy mà ngày hôm nay cô mới biết, cho dù có cứng rắn đến bao nhiêu, chỉ cần đối phương là người mình yêu, cho dù người đó nói một câu xin lỗi, cũng đủ làm bản thân mình quên hết những lừa dối, đau khổ kia.

Dương Tử đứng nhìn cô, khóe môi hiện lên ý cười, cái này là anh đã căn dặn phục vụ làm từ hôm qua, định đến tối mới dẫn cô đến cho cô bất ngờ, nhưng lại để cô bắt gặp anh cùng Ân Di ở trung tâm thương mại, đành ra bây giờ dẫn cô đi luôn.

Anh không bao giờ có ý nghĩ sẽ lại yêu Ân Di, bởi vì có một cô gái từng bước từng bước đi vào tim anh. Có người hỏi anh vì sao lại nhanh chóng quên Ân Di mà yêu Hạ Đồng? Anh thản nhiên đáp: "Bởi vì ngoài Ân Di ra, thì chỉ có Hạ Đồng biết cách bắt anh phải thay đổi nguyên tắc của bạn thân."

-Hạ Đồng, anh biết anh đã làm em rất nhiều lần đau lòng, rất nhiều lần gạt em, nhưng mà hãy tin anh, chuyện của Ân Di anh cũng chỉ biết gần đây thôi, anh không nói với em là vì anh sợ em sẽ giống như lúc nãy.-Dương Tử đứng trước mặt cô, nắm tay cô chân thành nói

-...

-Cái này là anh dành cho em, hôm nay anh cũng định dành trọn một ngày cho em nhưng mà Ân Di lại muốn anh dẫn cô ấy đi trung tâm thương mại nếu không cô ấy sẽ không uống thuốc...

-Đừng nói nữa.-Hạ Đồng giơ một ngón tay chặn miệng anh lại không cho anh nói tiếp

Bấy nhiêu là đủ rồi... quá đủ rồi...

-Em chịu tin anh?

-Tin, em tin anh.

Hạ Đồng gật đầu kiên định, sau đó nhón chân lên nghiêng đầu hôn lên môi anh.

Dương Tử lúc đầu sững người, sau từ thế bị động trở thành chủ động, một tay ôm eo cô, còn tay kia cố trụ sau gáy cô.

Khắp căn phòng tràn ngập toàn mùi vị của hạnh phúc...

Ânn Di cùng Lăng Hạo ngồi trong Cake World, Ân Di kể lúc đó ca nô bị chìm, bản thân cô lại bị thuốc mê làm mê man, cứ nghĩ lần này sẽ chết, nhưng ngay khoảnh khác cô gần đi về bên kia thế giới thì có một ai đó kéo cô lại.

Cô nhìn thấy Dương Tử, anh níu tay cô lại, bảo cô không được đi, phải cố gắng chịu đựng. Vì vậy mà Ân Di cố gắng chịu đựng, cuối cùng cũng có người cứu được cô. Nhưng mà vì lượng nước đã tràn vào phổi nhiều, lại do tác dụng của thuốc mê làm cô phải ngủ đúng ba năm.

-Là ai cho em uống thuốc mê?

-Kim Sa Sa.-lời nói của Ân Di có chút oán hận, hai tay siết chặt

Qủa nhiên, là Kim Sa Sa. Nếu thế thì cái chết của Tiểu Lạc cũng là cô ta làm. Kim Sa Sa, cô sẽ phải trả giá.

-Dương Tử cũng thật là, đi lâu như vậy vẫn chưa quay lại. Cô gái Hạ Đồng đó là ai thế?-Ân Di nói sang chuyện khác

-Có thể bọn họ có chuyện để nói, kệ đi. Sớm muộn cậu ấy cũng về bên em thôi.

-Anh nói cũng đúng, bây giờ em đã tỉnh rồi, có thể cùng Dương Tử làm lại từ đầu.

-Ân Di...

Lăng Hạo định nói gì đó rồi thôi. Anh chẳng qua là kẻ ngoài cuộc, làm sao can thiệp vào? Nếu Dương Tử chọn Ân Di hay Hạ Đồng, chắc chắn chẳng ai không bị tổn thương.

-Anh không buồn chứ? Năm đó đều tại em mà anh...

-Không sao, em đừng chú ý đến.

-Lăng Hạo, anh có còn yêu em không?

Lăng Hạo im lặng hồi lâu, lại không biết nên trả lời ra sao? Nếu nói còn yêu, thì là gạt người, nhưng nói không cũng là gạt bản thân.

Có thể tình cảm là thứ mơ hồ nhất, bản thân người đó thật sự yêu ai không phải chỉ do cảm giác, do mình nói, mà là do chính con tim mình nói với mình, đáng tiếc con tim anh lại quá vô dụng.

Anh từng yêu Ân Di, rồi lại yêu Hạ Đồng... mọi thứ đều rất mơ hồ, không rõ ràng.

-Em chỉ hỏi cho vui thôi, anh đừng để ý.

Ân Di cười xuề xòa quơ chiếc muỗng.

-Ân Di, em đã bao giờ yêu anh chưa?-Lăng Hạo trầm giọng nói

Ân Di sững người, không biết là Lăng Hạo đang nói đùa hay là thật?

Yêu Lăng Hạo!?? Huỳnh Ân Di cô, có yêu Lăng Hạo hay không?

-Trễ rồi, anh đưa em về.-Lăng Hạo không chờ câu trả lời của Ân Di, đứng lên

Ân Di cũng đứng dậy, trong lòng rối ren. Không phải, Dương Tử mới là người cô yêu...

Cô gái đi trên lề đường của con đường tấp nập người xe cộ, cô gái đội chiếc nón kết trắng đơn giản, đeo chiếc khẩu trang y tế. Lần này thoát chết, cô nhất định để cô ta bị trừng trị thích đáng.

Ánh mắt xanh biếc sáng quắc, hiện hữu toàn thù hận.
Bình Luận (0)
Comment