Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 164

-Này, cô kia, sao lại suy nghĩ ngu ngốc như thế?-giọng một chàng trai hốt hoảng vang lên, liền chạy tới ôm cô gái lại

Ân Di sau khi dự đám cưới của Dương Tử đang đứng trên cầu, vì chiếc nhẫn của mình rơi xuống, nên Ân Di mới định với tay chụp lại ai mà ngờ người con trai này lại nghĩ cô tự tử.

-Anh buông tôi ra. Anh làm gì thế?

-Tôi không thể để cô nhảy xuống được. Dù thế nào cô cũng phải nghĩ cho ba mẹ cô chứ?-chàng trai kiên trì ôm Ân Di

-Anh kia, anh nghĩ sao lại bảo tôi muốn nhảy cầu xuống!??-Ân Di mạnh mẽ dùng cù chỏ thục vào bụng anh ta

Anh ta không đề phòng bị thục trúng liền bị đau buông tay ra ôm bụng mình.

-Chứ không phải... mà cô có cần mạnh tay thế không?-chàng trai cau có

-Nhìn anh, giống như đang lợi dụng tôi nên tôi phải... dù sao cũng do anh cả.

-Này... rõ ràng tôi có ý tốt, đúng là làm ơn mắc oán.

Chàng trai đứng thẳng người trở lại, nhăn mặt lại.

Ân Di nhìn người con trai, khuôn mặt dễ nhìn, ngũ quan tinh tế, dáng người cao lớn, mái tóc ngắn cắt gọn gàng, nhìn qua không có gì nổi bật, trừ tính cách kỳ quái ra.

Đó là nhận xét của Ân Di!!!

Cũng đúng thôi, lần gặp đầu tiên là quan trọng nhất, anh ta lại như thế, khó trách Ân Di suy nghĩ anh ta là một tên tâm thần.

-Sao cũng được, tôi không rỗi hơi để đứng đây đôi co với anh.

Ân Di phất phất tay, sau đó quay người đi.

-Ê, khoan đã. Đưa điện thoại cô đây.-chàng trai chìa tay ra

-Hả? Ờ.

Ân Di nghĩ anh ta muốn mượn điện thoại điện cho ai đó, tốt bụng lấy điện thoại trong túi ra cho anh ta.

Anh ta bấm bấm vài cái lên màn hỉnh. Đột nhiên một hồi chuông dài vang lên, anh ta lấy điện thoại đời mới nhất trong túi quần anh ta ra, sau đó nhấn tắt.

Anh ta làm rất nhanh, gần như chớp nhoáng, sau đó trả điện thoại cho Ân Di, nói: "Tôi đã lưu số điện thoại của mình vào danh bạ của cô, tôi tên là Trương Đàm."

Lần đầu tiên, Ân Di gặp trường hợp này, lại là lần đầu thấy được một người con trai mặt dày như anh ta.

-Anh, Trương Đàm đúng không? Tôi nói anh biết, thứ nhất tôi không quen anh, thứ hai tôi không có lý do gì để lưu tên anh trong danh bạ.

-À, cô tên gì? Để tôi lưu vào.

Trương Đàm ngước đầu lên hỏi.

Ân Di thực sự tức đến mức muốn đánh anh ta một trận, nãy giờ cô nói, chẳng qua là gió thoảng, anh ta chẳng nghe gì.

-Anh... nãy giờ anh không nghe gì sao?

-Cô bảo sao? Cô nói lại đi.

-Bỏ đi, nói chuyện với anh sớm mệt chết.

-Này, cô tên gì, mau nói đi, tôi còn lưu.

-Ân Di.

Nói xong, Ân Di liền quay người bỏ đi, nói chuyện với người như Trương Đàm, Ân Di sớm tức chết.

Trương Đàm nhìn bóng lưng của Ân Di đi xa, môi anh ta cong lên cười, lộ ra hàm răng trắng đều.

-Cuối cùng cũng biết tên.

Trương Đàm đã biết Ân Di từ ba tháng trước, lúc đó Ân Di ngồi trong Cake World, ly coffee được cô gọi ra đã rất lâu nhưng cô chỉ khuấy đều chứ không uống, mắt cứ dán vào khung cảnh bên ngoài.

Trương Đàm thực sự bị vẻ mặt bi thương của Ân Di thu hút. Anh luôn tìm cách để tiếp xúc với cô, đến hôm nay cuối cùng cũng có thể.

Ba ngày sau, Ân Di đột nhiên bị đau dạ dày phải vào bệnh viện khám, bác sĩ bảo chỉ vì ăn uống không điều độ, uống thuốc sẽ nhanh khỏi. Ân Di cần toa thuốc của bác sĩ đi theo y tá lấy thuốc, trên đường đi đụng trúng một người.

Anh ta tay cầm đồ truyền dịch đang truyền vào người thông qua dây nhợ ghim trên tay. Ân Di nhận ra anh ta.

-Ân Di, chúng ta thật có duyên. Lại gặp nhau rồi.-Trương Đàm sắc mặt vui mừng

Còn Ân Di, cười cũng không nổi, nếu biết anh ta ở đây, cô có đau chết cũng không đến đây khám.

-Chào.-miễn cưỡng lắm mới nói được một tiếng

-Cô bị đau ở đâu hay sao mà lại ở đây?-Trương Đàm hỏi

-Không sao. Chỉ là dạ dày có chút khó chịu.

-Ồ, tôi thì vì cứu một con chó nên mới vào đây.

"Tôi có hỏi anh đâu chứ?" Ân Di thầm nói trong lòng, quả thật xui xẻo khi hôm nay ra khỏi nhà quên xem ngày mà.

-Anh thật cao cả.

Vì cứu một con chó mà vào viện, cũng cao cả lắm nha.

-Hay là chúng ta xuống căn tin bệnh viện nói chuyện đi.

-Cái này... tôi còn lấy thuốc.

-Một lát thôi.-Trương Đàm toan kéo Ân Di đi

-Này, anh kia, đã xì hơi chưa mà đòi đi xuống căn tin.-một nữ y tá cầm bệnh án trên tay nói với Trương Đàm

Ân Di sực hiểu, dùng tay che miệng mình lại, nhịn cười.

Trương Đàm mặt đỏ hơn cả trái cà chua chín.

-Không phải anh bảo cứu một con chó sao?-Ân Di đột nhiên muốn trêu chọc anh ta

Trương Đàm xấu hổ gãi gãi đầu.

-Tôi còn đi lấy thuốc, xin phép.

Ân Di nhịn cười nhưng mà môi cứ cong lên, sau đó bước qua Trương Đàm.

Trương Đàm nhìn Ân Di đi xa, quay sang trừng y tá. Giờ phút nào không đến lại tới ngay giây phút quan trọng, đúng là tức chết mà.

Về sau, Trương Đàm hay mặt dày tìm Ân Di, Ân Di cũng từ từ thay đổi thái độ với Trương Đàm, Trương Đàm hay rủ Ân Di đi ăn tối, xem phim hay đi dạo. Ân Di cũng cởi mở hơn với Trương Đàm. Duy trì được bốn tháng, Trương Đàm nhân ngày Noel nói ra tình cảm của mình.

Ân Di bảo cho cô thời gian, anh đồng ý, thời gian của cô vậy mà đến một tháng trời, cả một tháng bọn họ không gặp nhau, cũng không gọi nhau lấy một câu, đến đêm đó, Truơng Đàm điện cho Ân Di, anh bảo tối nay chín giờ anh phải sang Úc tiếp quản công ty của ba mình, anh điện là báo cho cô biết, anh cũng bảo một tháng qua cô không nói câu trả lời, thì anh đã hiểu rõ nên không quyến luyến nữa.

Ân Di biết ba Trương Đàm là một chủ đầu tư chủ yếu về đất đai, nếu Trương Đàm qua Úc tiếp quản, chắc hẳn đến ba bốn năm. Lúc đó Ân Di vô cùng bình tĩnh chỉ đáp một tiếng ừ, cô nghe rõ giọng anh có chút thất vọng cùng đau buồn mà đáp ừ rồi cúp máy.

Vừa cúp máy, Ân Di lại cảm thấy tim rất khó chịu, nhìn đồng hồ đang là tám giờ tối, thu người vào trong chăn.

Căn phòng lặng im vô cùng, Ân Di làm sao cũng không ngủ được, lâu lâu lại liếc sang đồng hồ, mười lăm phút nữa là chín giờ. Rốt cục Ân Di nhịn không được liền nhảy xuống giường, khoác vội chiếc áo khoác chạy xuống nhà bắt taxi.

Sân bay về đêm vậy mà vẫn tất vật người, Ân Di thấy đồng hồ đã là chín giờ, đáy lòng vô cùng tuyệt vọng. Ân Di nhẫn nại đi vòng xung quanh, mong là gặp Trương Đàm. Kết quả chỉ là thất vọng.

Nhìn chuyến bay chín giờ tối sang Úc đã cất cánh, tâm Ân Di đau đớn khôn nguôi.

Lúc Ân Di nhìn bảng chuyến bay, quay người lại, ánh mắt hiện rõ kinh ngạc cùng không tin nhìn Trương Đàm trước mặt mình.

Ân Di không biết lúc đó thế nào, chỉ là cảm nhận được nụ cười vô cùng ấm áp của anh, ngăn không được mà rơi nước mắt chạy tới ôm lấy Trương Đàm.

Trương Đàm lên máy bay rồi, tự dưng lại không đi nữa, một là do Ân Di, hai là sang Úc anh sẽ lâu lắm mới về Việt Nam.

-Anh yêu em, Ân Di!!!

-Em cũng yêu anh, Trương Đàm!!!

Giữa sân bay tấp nập người qua lại, hai người vẫn ôm nhau, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ... với họ, như thế đã là hạnh phúc.

***

Dương Tử hai mươi tuổi cũng đã đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử, kết hôn được hai năm, Hạ Đồng cuối cùng cũng có thai, bởi vì Dương Tử lo cho cô, sợ cô vẫn còn nhỏ chưa thích hợp có con nên luôn ép cô uống thuốc tránh thai, đến hai năm sau cô hai mươi gần hai mươi mốt tuổi mới không dùng thuốc tránh thai nữa.

Anh còn nhớ cảm giác đầu tiên dẫn cô đến khoa sản, anh hồi hộp chết được, lúc bác sĩ đưa tờ giấy xét nghiệm của cô ra, anh mừng đến mức ôm cô quay vòng vòng, từ đó về sau anh ngoài nuông chiều yêu thương cô hết mực ra thì không còn gì khác.

Mỗi ngày đi làm về đều chạy về nhà xem cô hôm nay thế nào, có lúc cô đòi anh dẫn cô đi dạo, có khi nửa đêm cô bắt anh thức dậy mua thức ăn cho cô, anh phải lật đật chạy đi mua, mua về cô lại bảo hết thèm, còn nói bây giờ thèm ăn thứ khác, anh biết có thai sẽ thèm đồ này nọ nên cũng lái xe chạy vòng vòng thành phố trong đêm hôm khuya khoắt để mua cho cô ăn.

Có một ngày, không biết là Thi ăn trúng cái gì lại bảo Dương Tử với nữ thư kí của mình mờ ám, phụ nữ có thai hay nóng tính và suy nghĩ bậy bạ, đương nhiên, Hạ Đồng lặp tức vác cái bụng đã bốn tháng nhô lên một chút của mình chạy tới tập đoàn Thiên Tử.

Lúc đó anh đang họp, nghe tiếng cô la hét um sùm bên ngoài liền bỏ họp chạy ra xem, kết quả thấy cô sắc mặt vô cùng ủy khuất, anh đau lòng chết được liền đến dỗ dành cô, cô bảo Thi nói anh với thư kí của mình mờ ám, cô bảo bây giờ cô mang thai không còn xinh đẹp thì anh bỏ bê cô.

Lúc đó anh chỉ có hai cảm giác, một chính là tức giận muốn lặp tức tìm Khiết Đạt bảo cậu ta dạy dỗ lại vợ mình, thứ hai chính là đau lòng, nhìn cô mắt rưng rưng uất ức nói, mà tim anh giống như bị cào xé.

Hôm đó, cô bắt buộc anh phải đuổi việc nữ thư kí kia, thay vào là một nam thư kí, lúc đầu anh không đồng ý, dù sao cô thư kí này cũng làm việc rất tốt, nhưng mà cô lặp tức quậy um sùm, trường hợp này, bao nhiêu cổ đông nhìn anh há hốc miệng, trong công việc anh luôn nghiêm nghị quả quyết, vậy mà trước mặt vợ lại biến thành một... con sói nhỏ nghe lời.

Kể từ ngày đó, anh không bao giờ tuyển thư kí nữ nữa mà chuyển sang nam, rốt cục anh cũng hiểu cảm giác, làm chồng ra sao.

Chuyện đáng kể là lúc cô sắp sinh, lúc ấy anh quýnh qua quýnh quáng, liền đưa cô vào bệnh viện, anh ngồi chờ bên ngoài đi đến đi lui, trong lòng vô cùng vui mừng, liền không nhịn được lấy điện thoại ra khoe với từng người.

Điện thoại báo hết xong, trong chớp mắt đám người đã chạy tới, nói chung gia đình hay bạn bè đều được anh thông báo rồi đến bệnh viện.

Anh ngồi ở chiếc ghế góc tường, mặt cúi xuống, miệng lẩm bẩm không ngừng câu chữ: "Vợ tôi sắp sinh."

Mọi người ai cũng nhìn anh, đều là đang nhìn một sinh vật lạ.

Anh nói, từ nay về sau, khi cô sinh, anh nhất định vào theo.

Năm năm sau

Trong phòng ăn của nhà Chính, Dương Tử đang đọc báo, Hạ Đồng thì cắt thịt bò cho con trai của mình.

Đứa bé nhìn mẹ mình, ánh mắt to tròn sáng rực, khuôn mặt vô cùng đáng yêu, lại rất giống ba của mình đến từng chi tiết. Gương mặt tròn trịa nhưng lại nghiêm nghị, đôi mắt đen sáng rực, vô cùng tinh vi, môi mỏng của cậu bé hơi đỏ khẽ cong lên.

-Luận Thần, mami cắt thịt bò xong rồi, con ăn đi.-Hạ Đồng đặt dĩa thịt bò mình đã cắt xong đưa cho Dương Luận Thần

-Papa, papa nói xem, sau này Luận Thần có phải cũng sẽ lấy một người vợ như mami không?-Dương Luận Thần hơi nghiêng đầu nhìn Dương Tử, không để ý tới dĩa thịt bò

Dương Tử đang đọc báo nghe con trai mới vừa năm tuổi của mình hỏi thì gấp báo lại, đặt xuống bàn, khuôn mặt chan chứa đầy tình ba.

-Tất nhiên rồi con trai.

-Thế, bây giờ con muốn cưới vợ, được không ạ?-Dương Luận Thần không biết là ngây thơ hay là giả ngây thơ, khuôn mặt lém lĩnh hỏi

-Không lẽ con đã có ý trung nhân?-Dương Tử cau mày

-Dạ phải. Người con muốn kết hôn cũng giống như mami vậy.-Dương Luận Thần gật đầu nhỏ, nhìn mami mình cười đến mắt cũng chẳng thấy nữa

-Vậy còn Thuyết Thuyết?

Dương Tử nhíu mày lại, đứa con trai này của anh, ai bảo nó năm tuổi chứ anh bảo nó còn già trước tuổi rất nhiều, những chuyện nó hỏi toàn làm anh cứng họng.

-Thuyết Thuyết chỉ mới một tuổi, papa chẳng nhẽ bắt con cưới em ấy?-Dương Luận Thần xì mũi

-Luận Thần, sau này con lớn con sẽ thích Thuyết Thuyết thôi, hay là thế này, bây giờ mami cho con thích cô bạn con nói nhưng sau này con lớn phải suy nghĩ lại, được chứ?-Hạ Đồng nhìn con trai mình, nhỏ giọng bảo

-Luận Thần, con thực sự thích cô bé kia?-Dương Tử như hỏi lại cho chắc chắn

-Đương nhiên, vì cô ấy rất giống với mami.-Dương Luận Thần khuôn mặt nhỏ vô cùng sáng lạng, gật đầu đầy chắc chắn

-Ồ, vậy con nói xem, cô bé ấy là ai sao lại giống y như mami con?-Dương Tử mắt hơi nheo lại

-Nhưng papa hứa, cô ấy phải là vợ con!??-Dương Luận Thần không cho mình chịu lỗ, liền đưa một ngón út ra

-Được, papa hứa.-Dương Tử đáp, sau đó đưa tay ra móc ngoéo với con trai mình

-Được rồi mami, chúng ta về phòng, sau này mami đã là vợ của con, mami phải ngủ với con.

Dương Luận Thần nhảy vọt xuống ghế, kéo Hạ Đồng.

Sắc mặt Dương Tử tối đen, lại không ngờ chính mình bị con trai mình lừa.

-Dương Luận Thần, đấy là mami của con.-Dương Tử trừng mắt nhìn con trai mình

-Nhưng lúc nãy papa đã móc ngoéo với Luận Thần rồi, bây giờ mami là vợ của con, papa không cần lo cho mami, Luận Thần tin chắc con có thể dựa vào năng lực của một người đàn ông cho mami hạnh phúc.

Thằng bé vô cùng tự tin, ưỡn ngực lên nhìn thẳng vào đôi mắt đen hun hút kia của Dương Tử.

-Dương Luận Thần, con đừng tưởng papa không thể làm gì con!?

Nếu hôm nay không dạy dỗ thằng con trai này một cách nghiêm chỉnh, anh không phải Dương Tử.

-Papa dạy Luận Thần làm đàn ông phải giữ lời, còn phải có trách nhiệm. Sao papa lại không giữ lời?-Dương Luận Thần khinh bỉ nhìn ba mình

-Con...

Qủa nhiên anh bị thằng bé làm cho cứng họng. Ngày thường anh dạy nó những lời lẽ như vậy muốn nó sao này thành một người đàn ông tốt. Rốt cục nó lại quay sang đối phó mình.

-Dương Tử, anh tốt nhất dạy lại Luận Thần đi, còn nữa, tối nay đừng mong vào phòng ngủ.

Hạ Đồng chống nạnh nhìn Dương Tử, sau đó liền quay lưng bỏ lên lầu trên. Lúc quay đi khóe môi cô hơi cong lên, tối nay, cô lại được thoải mái rồi.

Dương Tử bị con trai làm đến bị Hạ Đồng đuổi ra phòng, cục tức này nuốt không trôi liền quét mắt sang con trai mình, lặp tức muốn bắt lấy nó.

-Dương Luận Thần, xem hôm nay papa dạy con thế nào.

Thằng bé cũng không phải đứa ngốc đứng yên cho papa mình đánh đòn liền nhanh chân vọt ra cửa nhà, không quên bỏ lại một câu: "Papa con sang nhà chú Lăng Hạo ở tạm, papa nhớ nói với mami sang đón con, papa đón con không về."

Nói xong, bóng dáng nhỏ bé cũng đã chạy ra ngoài, leo lên xe riêng mà anh đã chuẩn bị cho nó, sai tài xế chạy đi mất.

Dương Tử sắc mặt tối sầm, người ta bảo con hơn cha là nhà có phúc, nhưng mà anh thấy, thằng con này chỉ giỏi tìm ba cái trò quỷ quái chọc tức anh.

Nhìn lên lầu, sau đó thở dài, tối nay lại phải qua phòng con trai mình ngủ tạm rồi.

...

Dương Luận Thần được tài xế riêng của mình chở đến biệt thự của Lăng Hạo liền phóng xuống xe, sau đó nhấn mật mã, cửa tự động mở.

Dương Luận Thần chạy vào trong nhà, cố gắng ép nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt, dáng vẻ vô cùng uất ức.

-Luận Thần, sao cháu ở đây?-Lăng Hạo thấy Dương Luận Thần mắt cũng ướt đẫm, vô cùng đáng thương

-Chú Lăng Hạo, papa lại đuổi cháu ra ngoài rồi.

Dương Luận Thần lời nói vô cùng nghẹn ngào, mỗi lần như vậy, thằng bé đều chạy sang nhà Lăng Hạo trốn tạm. Ở đây có chỗ ở miễn phí, lại ăn uống thoải mái chả sợ ai la nên thằng bé vô cùng thích.

-Ta thấy là con lại chọc papa con chứ gì?-Lăng Hạo làm sao không biết chuyện gì xảy ra mà thằng bé lại chạy tới chỗ anh

Từ lúc nó biết chuyện, thì một tháng nó đã chạy qua nhà anh trốn đến năm lần. Mỗi lần như vậy đều ở lại hai ba ngày, Dương Tử đến đón, nó đều trong phòng khóa trái cửa, khi nào là Hạ Đồng nó mới chịu đi theo về.

-Chú Lăng Hạo...

-Được rồi, dì Min đang làm bánh Macaron, con ăn chứ?-Lăng Hạo để thằng bé ngồi lên đùi mình hỏi

-Dạ được.-Dương Luận Thần mắt sáng rực, vui vẻ gật đầu

Dương Luận Thần im một lát, sau đó lại nhảy xuống khỏi đùi Lăng Hạo, chạy lên cầu thang, không quên quay đầu lại bảo: "Con lên xem Thuyết Thuyết đã tỉnh chưa?"

-Nhớ cẩn thận.

Dương Luận Thần chạy tới căn phòng, với tay mở cửa ra chạy vào trong, đi đến chiếc nôi màu hồng, sau đó lấy một chiếc ghế trèo lên.

Thằng bé đưa đầu vào trong nôi, nhìn đứa bé gái đang ngủ say bên trong. Đứa bé gái có khuôn mặt trái xoan, mi mắt dài cong vuốt, hai má phúng phính đáng yêu vô cùng, môi đứa bé hơi hơi cong lên dường như đang cười. Nhịp thở vô cùng đều đặn, Dương Luận Thần nhìn Lăng Thuyết Thuyết một tuổi nằm trong nôi, vươn tay ra xoa xoa má Lăng Thuyết Thuyết.

-Thuyết Thuyết ngoan, sau này anh sẽ lấy Thuyết Thuyết làm vợ.

Từ khi biết Min mang thai là con gái thì Dương Tử và Lăng Hạo đã kết giao thông gia, sau này khi Dương Luận Thần và Lăng Thuyết Thuyết lớn lên sẽ cho hai đứa nhỏ cưới nhau.

Dương Luận Thần mặc dù hiểu chuyện, nhưng có một vài chuyện thằng bé vẫn không hiểu được.

Tình yêu rốt cục là gì? Nó có mùi vị ra sao? Dương Luận Thần thật chưa biết, rất muốn thử qua.

Có lẽ Dương Luận Thần cứ xoa má Lăng Thuyết Thuyết nên cô bé bắt đầu mếu máo, hai mắt cũng đã mở ra nhìn chăm chăm Dương Luận Thần, vốn là định khóc nhưng thấy Dương Luận Thần, cô bé lại cười, hai tay mũm mỉm vươn lên như đòi Dương Luận Thần bế.

-Thuyết Thuyết đã tỉnh rồi sao?

Dương Luận Thần thấy cô bé đã thức liền cười với cô bé, Dương Luận Thần với tay cầm chiếc lục lạc kêu leng keng.

Cô bé rất vui vẻ cười đến tiếng cười hòa cùng tiếng leng keng vang lên khắp phòng, Dương Luận Thần lúc ấy chỉ nghĩ, chẳng qua Thuyết Thuyết chỉ là một đưa trẻ, vẫn chưa hiểu chuyện. Về sau, khi tình yêu mạnh mẽ trỗi dậy, Dương Luận Thần mới biết, tình yêu, không phân biệt tuổi tác.
Bình Luận (0)
Comment