Chuyện Tình Vịnh Cedar 4: Tìm Lại Tình Yêu

Chương 30

Trong vòng hai phút, Grace kiểm tra đồng hồ đến ba lần, chị dùng biện pháp hít thở thật sâu để tim mình khỏi đập thình thịch. Cliff có thể xuất hiện bất cứ lúc nào ở nhà hàng Hải Đăng. Grace lo lắng cứ như hồi mười lăm tuổi, khi lần đầu tiên chị hẹn hò với một chàng trai.

Tối nay là buổi hẹn ăn tối giữa họ, bữa tối mà trước đó Jack, Olivia, Charlotte, Maryellen, Jon, Kelly và Paul đã mua được ở cuộc đấu giá Chó và Những người đàn ông độc thân. Bạn bè và gia đình chị đã bỏ ra một khoản tám trăm đô-la để thu xếp bữa ăn này, vì vậy Grace không thể bỏ qua sự quan tâm của họ. Giá mà chị có thể bớt hồi hộp đi một chút.

Grace mỉm cười khi nghĩ đến con chó mà Justine mới mua với một cái giá khá đắt, đó là giống chó tha mồi màu vàng giống con Buttercup của chị. Theo Olivia, gia đình chị ai cũng ngưỡng mộ và yêu quý cô chó Sadie. Lại nói đến Olivia... Grace đã đến nhà hàng sớm hơn mười lăm phút để trốn người bạn thân nhất.

Olivia đã dành nửa buổi chiều cùng chị bàn về trang phục, kiểu tóc và cách trang điểm. Bất cứ ai cũng có thể nghĩ Grace sắp sửa tham gia một cuộc thi sắc đẹp hay tham đự buổi trao giải Hàn lâm nào đó. Olivia rất có thiện chí, nhưng Grace cũng có giới hạn của mình, vì thế chị đã rời khỏi nhà thật sớm đi thẳng đến nhà hàng.

Khi Cliff xuất hiện, Grace cố gắng để không bật dậy khỏi ghế bằng cách nuốt nước bọt một cách khó khăn. Cliff đã trông thấy Grace, anh bước qua gian phòng một cách chậm rãi như thể anh sẵn sàng tới bữa tối này nhưng không thật thoải mái.

Với một nụ cười ngượng nghịu, chị chìa tay ra chào Cliff theo cách khá lịch sự. “Cảm ơn anh đã đến ăn tối cùng em”, chị nói, hi vọng những lời nói của mình không có gì là quá khó hiểu.

“Anh mới là người nên cảm ơn em”, anh vừa nói vừa kéo ghế ngồi. “Thế thì tốt hơn”. Anh dừng lại, rõ ràng đang cân nhắc lời nói của mình. “Mà có phải Olivia tham gia vụ đấu giá không?”

Grace gật đầu. Không một ai trả cao hơn. Cliff nên vui vì điều đó. “Justine và Seth quý con chó, Leif cũng thường mang nó đi theo mình”. Cliff mỉm cười khi nhắc về những con chó. Grace cười đáp lại, lần này có vẻ tự nhiên hơn. Cliff dường như không thể rời mắt khỏi chị, điều này khiến tim Grace đập nhanh hơn. Cliff trông hấp dẫn hơn bao giờ hết, chị liếc anh đấy âu yếm. Dạo này chị hiếm khi gặp anh, và mỗi lần gặp, chị lại thấy đau đớn vì nhớ tới những chuyện xảy ra.

“Em khoẻ không?”, anh hỏi bằng giọng trầm ấm.

Đây không phải là câu hỏi thông thường. Chị cảm nhận được điều đó lúc anh cất tiếng. Chị biết là anh muốn nghe sự thật.

“Em thấy cô đơn”.

Cliff nhìn xuống, và Grace nhận ra nỗi hồi hộp mà anh đang cố giấu. Sự im lặng của Cliff khiến chị bối rối, vì thế chị nhanh chóng nói tiếp. “Giờ em đang nuôi một chú mèo con”. Grace háo hức thông báo, không phải chỉ để làm anh bớt lo lắng cho cảnh cô đơn của mình mà còn vì chị biết anh sẽ quan tâm đến chuyện này. Em có được nó ở phiên chợ của những người nông dân tháng trước. Em làm công việc tình nguyện ở đó, và nó là con mèo cuối cùng còn sót lại. Em đặt tên nó là Sherlock vì nó cứ liên tục moi móc mọi thứ”. Cliff cười rất hồn nhiên, vẻ bối rối của anh biến mất. “Thế Buttercup nghĩ gì về chú mèo?”

“Thực tế là nó rất vui vì có thêm bạn. Hai đứa ngủ cùng với nhau. Em có chụp ảnh lại”. Chị với chiếc ví và lôi ra mấy tấm ảnh về các con vật, cũng như ảnh đám cháu của chị nữa.

“Sherlock”, Cliff lẩm bẩm trong lúc quan sát tấm hình thứ nhất. “Cái tên rất hợp với nó”.

“Em cũng nghĩ thế, Grace nói. “Hai đứa trẻ kia là Tyler và Katie. Em không muốn để anh đi mà không biết gì về các cháu của em”.

Anh cười tươi hơn. “Tình cờ anh có mang một bức ảnh của April”. Anh thò tay vào túi bên và lấy tấm ảnh ra.

Phục vụ bàn đến hỏi họ muốn uống gì, Cliff gọi một chai Washington State Chardonnay. Grace gật đầu tán đồng.

Grace nhìn chằm chằm vào tấm hình của con gái và cô cháu ngoại của Cliff. Chị đã gặp Lisa ở Lễ Tạ ơn năm ngoái, khi họ bay tới Maryland để nghỉ lễ cùng gia đình anh. Cliff và con gái khá giống nhau.

Sau khi xem ảnh, Grace nhìn anh.

“Còn anh?”, chị hỏi. “Anh thế nào, Cliff?”.

“Bận”. Anh không trả lời một cách nghiêm túc như chị muốn; lối trả lời của anh rất suồng sã.

Grace cụp mắt xuống để lấy bình tĩnh. Thế nghĩa là anh gián tiếp cho chị hiểu là chị không nên bước chân vào thế giới của anh nữa. Bất chấp sự thật thà ban đầu của anh, và một chút quan tâm, lo lắng thoáng qua kia, bữa tối hôm nay sẽ chẳng thay đổi được điều gì. Olivia và các con gái của Grace lẽ ra đã có thể tiết kiệm được một khoản tiền.

Grace thấy mất tinh thần.

Phục vụ bàn trở lại cùng thứ rượu họ yêu cầu, cô ta mở nắp và rót thử để Cliff nếm. Sau đó, Grace gọi món.

“Tuần sau anh đến Texas để mua một con ngựa”, Cliff nói như thể bây giờ đến lượt anh lấp khoảng lặng này. “Anh hi vọng thế. Đã vài lần anh tới đó để xem một con ngựa giống”. Anh tiếp tục nói về những yếu tố khiến con ngựa này trở lên quan trọng với mình. Hầu hết những điều anh nói đều nằm ngoài vốn hiểu biết ít ỏi của Grace về việc gây giống và những con ngựa, nhưng chị chăm chú lắng nghe.

“Em hi vọng chuyến đi của anh thành công”, Grace nói khi Cllff dừng lại. Lại im lặng. Dường như cả buổi tối của họ đã được trừ định từ trước là gắn liền với hết khoảng lặng này đến khoảng lặng khác.

“Anh nghĩ bây giờ đã có Cal rồi, mình có thể rời trang trại bất cứ lúc nào”, anh nói thêm.

“Cal khoẻ không?”, Grace hỏi. Cuộc nói chuyện của họ chưa bao giờ cứng nhắc như lần này. Họ luôn có hàng triệu thứ để nói, để tâm sự với nhau mọi điều vụn vặt trong cuộc sống. Cuộc tình lãng mạn qua Internet của Grace với Will Jefferson đã hoàn toàn chấm dứt. Lẽ nào chị sẽ chẳng bao giờ được tha thứ vì điều đó?

Cliff bắt đầu cười. Grace nhìn lên.

“Sao thế”. Grace cũng mỉm cười, mặc dù không biết tại sao. “Cuộc đấu giá Chó và Những người đàn ông độc thân”, anh nói. “Em có nhớ Corrie McAfee đã đấu giá cho con gái mình không?”

“À có. Chị không rõ người độc thân nào đi với ai, mặc dù cá nhân chị khá vui mừng trước số phận của Stan Lockhart. Chị thấy gần đây anh ta không mấy khi có mặt ở thị trấn này và theo mình nữa, đó quả thật là điềm lành. “Em đã đọc bài báo viết rằng nhờ Charlotte và Ben, thị trấn đã làm việc với Hội Y học và Răng miệng Puget Sound để thành lập một phòng khám chưa?.”

“Nói đến Ben...”. Grace câm bặt.

“Ông ấy có chuyện gì?”.

Chị lắc đầu, giận dữ với chính mình. “Không có gì… Chỉ là Olivia lo lắng cho mối quan hệ của mẹ cô ấy và Ben thôi”.

“Vì sao?”.

“Bởi vì chẳng ai biết gì về ông ấy cả”.

“Cũng chẳng ai nghe nói đến anh còn gì”, Cliff nhắc nhở Grace. “Nhưng anh không hẹn hò với mẹ của một thẩm phán. Xét về mặt tâm lý thì, Olivia có lí do để nghi ngờ, nhưng em chắc chắn sẽ chẳng có gì xảy ra với mối quan hệ của ông Ben và bà Charlotte cả”.

Cliff cầm cốc nước của mình lên. “Sẽ chẳng có gì xảy ra ở đâu”. Trong tâm trạng không thoải mái, Grace đã nói nhiều hơn ý định ban đầu. “Hãy quên điều em vừa nói đi”. Chị hi vọng anh không còn nhớ gì về cuộc nói chuyện này.

Nhưng Cliff không phải là người dễ quên đến thế. “Olivia sẽ kiểm tra lý lịch của Ben hả?”, anh hỏi thẳng thừng.

Grace cảm thấy sợ hãi, nhưng chị không thể một lần nữa nói dối Cliff. “Vâng. Nhưng anh đừng nói điều này với ai”.

“Em nghĩ anh sẽ kể cho bà Charlotte chuyện này à?”.

Câu nói đó còn làm Grace cảm thấy tồi tệ hơn vì Charlotte và Cliff vốn rất quý mến nhau.

“Không... Cliff, xin anh đấy, lẽ ra em không được nói gì cả”. Cliff do dự, rồi cũng đồng ý với một cái nhún vai. “Thôi được.”

“Em nghe nói Linnette McAfee đã được mời tới làm việc tại phòng khám”. Rõ ràng đó là một sự thay đổi đề tài, nhưng Cliff sẵn lòng chấp nhận và Grace thở dài nhẹ nhõm.

“Thoo anh biết thì đúng là thế”.

“Vì Linnette sắp tới sống ở thị trấn này, nên có thể cô ấy sẽ có cơ hội tìm hiểu Cal”. Grace phác một cử chỉ mơ hồ. “Hiểu nhiều hơn so với những gì cô ấy biết được chỉ qua một bữa ăn tối”.

“Cal là người tốt”, Cliff đột nhiên nói. “Anh nghĩ thường xuyên đi chơi sẽ tốt cho cậu ấy”.

“Em quý cậu ấy”, Grace cũng có cảm giác ấy mặc dù chị chỉ có vài cuộc trò chuyện ngắn ngủi với anh chàng này. Theo bản năng, chị muốn kết thúc câu nói của Cal, giúp cậu ta thoát khỏi tình trạng nói lắp do bối rối. Nhưng thực lòng, chị cho là mong muốn ấy sẽ khiến chính chị không thoải mái và Cal cũng sẽ chẳng hiểu cho.

“Cậu ấy cũng quý em”.

Ngay lập tức, Grace thấy vui vui.

Người phục vụ mang món khai vị ra, súp tôm cho Grace và sa-lát Ceasar cho Cliff.

“Maryellen và Jon thế nào rồi?”, anh vừa hỏi vừa đặt cốc rượu xuống. “Hạnh phúc và đang ngập trong tình yêu”. Ngay lúc đó, Grace ước được rút lại lời nói mình. Nói về tình yêu thật đau đớn; dường như những lời nói đó đang ám chỉ và khoét sâu vào mối quan hệ bị đổ vỡ của họ. “Hai đứa muốn có thêm con”, Grace nói sau một hồi im lặng.

“Thế còn Kelly và Paul?”.

Grace thở dài. “Kelly vẫn chưa có bầu, và con bé bắt đầu lo lắng.”

“Thoo anh chẳng phải lo đâu”. Cliff nói.

Grace tán đồng, và họ lại rơi vào im lặng. Người phục vụ trở lại dọn bát đĩa họ vừa dùng và mang ra món ăn đầu tiên. Ly rượu lại được rót đầy. Grace thưởng thức món cá bơn rưới nước sốt tôm có nhiều kem, còn Cliff dùng món sườn nướng. Cả hai đều hài lòng về món ăn ngon.

Lúc dùng bữa xong, Grace đã chấp nhận thực tế rằng không một điều gì mình nói hay làm đủ sức đưa chị đến gần Cliff được nữa. Vì thế chị buông xuôi. Có vẻ như không cần phải nói gì thêm về tình hình thị trấn, về công việc tại thư viện, hay kế hoạch cho trang trại của anh; họ chẳng còn gì để nói. Sau bữa tối, Grace lái xe về nhà, chị cảm thấy cô đơn và tuyệt vọng hơn. Chị không thể không khóc hay trách móc bản thân, chị buộc phải thừa nhận mình lại thất bại lần nữa. Olivia và các con gái của Grace đã trả tiền cho một lí do và chỉ một lí do duy nhất. Giống như Grace, họ hi vọng Cliff sẽ thay đổi suy nghĩ. Nhưng điều đó đã không hề xảy ra.

Chuông điện thoại reo lúc tám giờ sáng thứ bảy. Grace đang cho đám chó mèo ăn. Chị nhấc điện thoại lên, áp vào tai trong lúc chia thức ăn cho chúng. “Thế nào?”. Olivia hỏi. “Tình hình sao rồi?”

Grace cố ngăn những giọt nước mắt tuôn trào. “Một bữa tối ngon miệng, nhưng chỉ thế thôi”.

“Đừng quả quyết thế chứ”.

“Olivia”, Grace nói, thở dài não nề. “Tớ đã đến đó. Có thể nói tớ đã ăn tối cùng một bức tượng”. Chị chuyển ống nghe sang tai bên kia. “Phút giây gần gũi nhất là lúc anh ấy cho tớ xem anh của Lisa và cháu anh ấy”.

“Hãy cho anh ấy thời gian”.

“Không”. Grace ngạc nhiên trước câu trả lời chẳc chắn của mình. “Tớ sẽ không quỳ gối nữa. Tớ đã mắc sai lầm. Và tớ đã biết lỗi. Nếu Cliff Harding không thể bỏ qua, thì đó là việc của anh ấy, chứ không phải của tớ”. Olivia im lặng một lúc lâu. “Grace, có đúng là cậu không đấy?.”

“Tất nhiên là tớ rồi”.

“Cậu có vẻ… khá chắc chắn.”

“Tớ mừng vì có cậu đồng tình. “Tớ luôn ủng hộ cậu”, Olivia cam đoan.

Rõ ràng Cliff đã chọn cách tiếp tục cuộc sống của mình - một cuộc sống không có Grace. Chị sẽ không quan tâm đến anh nữa, và cũng sẽ tiếp tục cuộc sống của mình. Sau khi xác định xong tư tưởng, Grace cảm thấy một nguồn sinh lực mới đang trào dâng trong người, chị quyết định sẽ nhổ cỏ và tưới nước cho khu vườn nhỏ bé của mình.

Buổi chiều, một chiếc xe tải giao hàng của người bán hoa đỗ trước cửa nhà Grace. Tháo găng tay làm vườn ra, chị tiến đến, tự hỏi không biết lái xe có nhầm địa chỉ không.

“Chị Grace Sherman phải không ạ?”. Người giao hàng cầm một giỏ gồm hoa hồng, hoa cẩm chướng, và hoa irit rất đẹp.

“Vâng”. Grace láng máng nhận ra người thanh niên nhưng không nhớ nổi tên cậu ta.

“Của chị này”. Cậu ta trao giỏ hoa cho chị rồi quay lưng bước đi. Grace mang giỏ hoa vào nhà và gỡ tấm thiếp ra. Vừa đọc lời nhắn, chị vừa trào nước mắt. Theo một khía cạnh nào đó, cuộc sống với em quá rõ ràng, đúng không? Cảm ơn em vì bữa tối, Cliff.

Grace không biết anh muốn nói gì nhưng chị cảm thấy đây là một dấu hiệu tốt.
Bình Luận (0)
Comment