Chuyện Tình Xa Xứ

Chương 35



Lại 1 buổi sáng bình thường như mọi buổi sáng khác, vẫn thức dậy, vẫn phải tắm, vẫn phải đánh răng rửa mặt rồi lại phải chỉnh trang 1 bộ độ đẹp chẳng có mục đích gì cả. Nhưng 1 điều khác thường là buổi sáng hôm nay đầu nó nặng nề hơn, đôi mắt sưng tấy, và nỗi buồn lớn hơn gấp bội. Lại xách xe chạy nhông nhông ngoài đường vì nó thật sự chẳng muốn ở căng nhà đó 1 giây phút nào cả, ông bà già vẫn đi làm như mọi ngày nhưng kể từ ngày hôm qua thì ngôi nhà đã bị trùm kín bởi 1 sự giả dối mục nát.



Ngồi ở 1 quán café ven đường cầm ổ bánh mì thịt ăn như bao nhiu người đàn ông khác, nó muốn chà trộn vào cái thế giới của những người làm việc, công nhân, văn phòng và nếm thử mùi vị của tiền đầy mùi mô hôi. Chẳng biết vì sao nó lại làm vậy, nó chỉ biết chắc rằng ngày nào đó con người ta từ giàu cũng có thể thành nghèo, ai cũng có ngày tàn của họ, vậy tại sao bây không tập cho quen để sau này khỏi bỡ ngỡ. Những suy nghĩ cúng quần của nó lúc này là hậu quả của những câu nói mà bà mẹ cho nó biết về số tiền ông ba nó nợ vòng vòng.



Hóa ra cho cùng thì những số tiền mà nó ăn chơi vừa qua cũng chỉ góp phần cho khoảng nợ của ông già. Nếu chẳng có nó thì khoảng nợ chỉ còn khoảng 19 tỷ mấy là cùng. Vừa ngồi suy nghĩ, gặm khúc bánh mì rồi đọc báo thì nó bất thình lình nghĩ ra về việc đi làm thêm. Chẳng biết cái ý tưởng này còn ở đâu ra nữa, nó suy nghĩ thật kĩ lại thì mỗi ngày qua đi nó giết thời gian 1 cách hoan phí. Nó còn chẳng có kế hoạch gì giúp ích cho đời nữa, suốt ngày chỉ ăn rồi chơi trong khi bà già thì nài lưng ra làm việc nuôi nó ăn học.



Thử thì cũng chẳng mất mác gì, nuốt cho hết ổng bánh mì khô khan, húp 1 ngụm càfe rồi lau miệng bằng chiếc khăn giấy. Nó thấy 1 chú bé trong chiếc nón kế đi ngang qua với xấp vé số dày cui trong tay, thế là nó cũng ngoắc thằng nhóc lại để thử vận may của nó đồng thời nó cũng đang suy nghĩ không biết thằng nhok đó sẽ ra sao nếu như dc sinh ra trong 1 gia đình tử tế và đầy đủ về vật chất như nó. Nó lại tự trách bản thân rằng gần 2 chục năm sống trên đời nó còn chẳng kím ra dc 1 đồng, nó cũng chẳng có ích hơn thằng nhok bán vé số đó.



Rút ra 2 tờ vé số Hồ Chí Minh rồi nó móc tờ 20 ngàn đưa cho bé. Thằng nhok chỉ nhìn nó, với 1 cặp mắt hi vọng, nó cũng chẳng biết nữa, cặp mắt của sự thèm muốn cái gì đó, những người bạn cùng lứa, 1 người thầy, mong muốn có 1 bậc cha mẹ khá giả, mong muốn dc đi đầm sen chơi mỗi hè, mong muốn được 3 bữa ăn ngon, mong muốn chủ nhật dc ở nhà coi tv thay vì mỗi ngày phải lội bộ hàng chục cây số chỉ để bán dc 100 tờ vé số. Dòng suy nghĩ vừa tắt thì nó đã thấy thằng bé đi mất với đôi dép lào và bộ đồ cũ kĩ kia, nó dõi theo bóng thằng bé, nhìn cách thằng bé bán vé số, rồi những lúc thằng bé nhận dc những câu trả lời như “Không mua, đi chỗ khác”, rồi nhìn cách ngta xua đuổi thằng bé… Thằng bé đã làm gì để bị như vậy…..



- Ê nhok!



Thằng bé quay lại nhìn nó rồi chạy vội về phía nó xòe ra cọc vé số. Nó chẳng thèm nhìn thằng bé, chỉ móc ra tờ 100 ngàn rồi đưa cho thằng bé kiu thằng bé đi đi nó không lấy số nữa. Nó đuổi thằng bé đi vì nó không muốn nhìn thấy đôi mắt đó. Khi nó nhìn vào thằng bé nó thấy chính bản thân nó, cần sự thương hại và cần dc 1 ai đó quan tâm. Uống hết ly café nó tính tiền rồi trèo lên chiếc xe, móc chiếc điện thoại Nokia 8800 mà bà già mới nhượng lại cho nó hôm trc, nó gọi cho thằng Tuấn…



- Ê Tuấn



- Gì ku?



- Ba má m` có quen ai cần tuyển người ko?




- Chi vậy ba?



- Thì hỏi dùm t đi, t muốn đi làm



- Chài t có nghe lộn không vậy



- Làm ơn giúp t kèo này!



- Uh để t hỏi, có gì tối t gọi



- Uh thanks ku



Nó cúp máy rồi leo lên xe chạy ra quán net ngồi giết thời gian chờ tin của thằng Tuấn. Tối đến nó cũng chẳng muốn về nhà, mới 7h thì mẹ nó đã gọi hỏi thăm nó xem nó có sao không. Nó thì cố gắng giải thích là nó bt chẳng sao cả nhưng đang chơi net nên chắc tối sẽ về. Nó cũng chẳng quên hỏi về ông già, rồi lại nghe dc tin nó chẳng muốn nghe, hôm nay, lại 1 ngày nữa, ổng lại đi nhậu… rồi cứ biện hộ rằng tiếp khách. Nó tức 1 cách khủng khiếp khi nghe bà già nó nói vậy, tức vì ông già nó không bao giờ chịu sữa tính nết của ổng… Đó là lí do nó cũng chẳng muốn gặp ổng, đợi tối ổng về ngủ rồi nó sẽ lết xác về nhà sau vậy…. “Đúng là giàu sinh tật”… Nó lắc đầu rồi lại đi combat tiếp đợi tin từ thằng Tuấn…



- “Má t có quen cô bạn làm bên nhà Hàng Nhật ngoài quận 1, má t thấy m` tội nghiệp nên xin dùm m` rồi, dc thì ngày mai đi làm thử đi”



- “M` có nói với má m` là t làm 2 tháng thôi không? T còn về bển học nữa”



- “Dm có sao không”



- “Uh cảm ơn m`, nhắn t cái địa chỉ với sdt bà chủ, có gì mai t đi”



- “Uh, chút t nhắn qua, ba má m` sao rồi?



- “T chẳng biết nữa, t cũng chả quan tâm…”



- “Uh, thôi cố đi, mai đi làm mặc đồ đen nha, áo sơ mi càng tốt, ở đó có nhiều em đẹp lắm nên ăn mặc cho đàn hoàng”



- “Rồi rồi biết rồi, m` lúc nào cũng chỉ có gái với gú!”



- Hahaha



Cuối cùng thì nó cũng có việc làm. Thật sự thì quen biết nhiều như nó kím 1 công việc cũng không phải chuyện khó nhưng nó muốn có một công việc đòi hỏi lẫn trình độ anh văn và giao tiếp với nhiều người, để sau này về Mỹ lại nó vẫn có kinh nghiệm để học ngành quản lí khách sạn như mong muốn. Nhìn qua đồng hồ thì cũng đã 9 giờ hơn, bây giờ chắc cũng nên lết cái xác về nhà rồi. Nó đứng dậy thì ê cả mông, lật đật ra tính tiền thì lên tới 30 ngàn tiền net, giật cả mình vì không nghĩ rằng nó đã cắm rễ ở đây lâu vậy.



Móc tiền ra trả rồi xách chiếc xe chạy lon ton trên con đường Thống Nhất về nhà ở Quốc Lộ 1A. Con đường trống trải cực kì, nghĩ là giờ này chẳng có công an nên nó ngoạn ngục chạy thẳng lên đường Tô Ngọc Vân rồi chạy ngược chiều trên đường quốc lộ 1A, làm vậy thì nó sẽ về nhà nhanh hơn cả 5 phút đồng hồ. Trời tối xầm, dưới ánh đèn vàng và những ngọn gió vi vu khẽ lướt qua chiếc nó bảo hiểm và mái tóc mát rượt tạo thành những âm thanh du dương nghe sướng cả tai. Những chiếc xe container hàng chục tấn lao như điên rầm rầm rầm nghe mà ớn lạnh. Bất ngờ nó thấy có 1 ông đằng trc chạy chiếc xe superdream cũng đi ngược chiều với nó, lại chắc chắn rằng có ông này chạy chung nên thể nào cũng ko có công an. Lâu rồi không đi ngược chiều như vậy lấy sướng thật, lâu lâu cứ thót cả tim, trong người thì chẳng có giấy tờ xe, chẳng có bằng lái chỉ dc cái bằng lòng của ông ba già.




Ơ cái đệt, tự nhiên chạy sao thắng lại vậy ông nội, chài chài còn tính quay đầu lại nữa hả. “Quétttttt” thoy rồi lượm ơi, chết con mợ tui rồi. NGhe tiếng còi nó biết ngay là có chiện, 1 anh ốc bưu vàng và 1 anh cảnh sát cơ động ngồi đằng sau leo xuống xe lập giấy tờ với chiếc xe dream đằng trc trong khi nó thì đổ mồ hôi hột đợi tới lượt mình. Trong bụng thì nó chẳng muốn gọi ông ba ra giúp tí nào, còn bà mẹ thì chắc ngủ rồi, với bả đang buồn nữa nó cũng chẳng muốn làm phiền bả. Kiểu này là toi cái mạng quèn này rồi…



- Đi đâu em trai?



- Dạ nhà e ở con hẻm phía trước đó anh.



- Hẻm 1DL hả? (Anh cảnh sát giao thông cỡ tuổi 30 hỏi nó)



- Dạ đúng rồi.



- Trong nhà biệt thự đúng ko?



- ……. (Thật sự thì nó hơi ngập ngừng trc câu hỏi có ông cảnh sát này, nó e dè trả lời)…. Dạ đúng rồi…



- E là gì của chị Mai?



- Chị Mai chị họ em



- Thôi e về đi, lần sau đừng chạy ngược chiều nữa nha



- Dạ cảm ơn anh



Cái dm, có cho tiền em cũng éo dám chạy nữa nên anh khỏi nhắc. Sợ đổ mồ hôi hột, nó chuẩn bị quành đầu xe lại để đi con đường khác thì cái anh công anh đó lại kiu nó lại



- Em đi đâu vậy?



- Dạ về nhà?



- Nhà em đằng kia mà?



- Ngược chiều mà anh?



- Chạy đại đi, gần tới rồi không sao đâu!



Anh công an cười với nó còn anh cảnh sánh cơ động thì nhìn non trẹt chỉ biết đứng nhìn. Hôm nay là cái ngày quỷ gì vậy trời sao mà hên dữ vậy. Thế là nó gật đầu chào anh công an lạ quắc kia rồi phóng vèo về nhà. Về đến nhà thì cô giúp việc mở cửa cho nó vào. Nó chạy lật đật lên phòng chị Mai, bà chị họ ở dưới quê lên ở chung nhà với nó rồi làm việc trong cty của mẹ nó. Vô phòng chị Mai thì thấy bà mẹ đang nằm coi kịch với bà Mai.



- Ủa mẹ chưa ngủ hả?




- Chưa, chắc tối nay mẹ ngủ ở đây



- Sao vậy mẹ?



- Ông nhậu xỉn về ngáy lớn quá mẹ ngủ ko dc…



- Dạ (Nó có vẻ buồn trc sự trả lời của bà mẹ vì giờ đây nó thật sự thấy sự rạng nứt trong tình cảm của bà mẹ và ông ba)



- Àh chị Mai!



- Sao em?



- Chị quen anh công an nào hả? nảy em bị bắt cái ổng thả em!



- Cái gì? Em bị bắt hả? Sao vậy? (Bà Mai hỏi nó mắt thì nhìn nó thò lõ, còn bà mẹ cũng liếc nó)



- Uh thì chạy ngược chiều, cái ổng bắt xong cái ổng thả, ổng hỏi em là gì của chị



- Ờh Ông Hoàng đó, tại chị hay lên phường làm giấy tờ nên ổng gặp ổng làm quen chứ chị có quen biết gì ổng đâu.



Bà mẹ lúc này thì cười chề môi rồi nhìn nó dặn dò



- Sau này mà m` có bị bắt thì kiu hỏi biết anh Hoàng không là ngta thả m` ra, giờ chị Mai m` ghê lắm, quen tới công an nữa.



Bà Mai thì cười sằn sặc trong khi nó thì cũng cười mỉm theo, gãi đầu về phòng mình. Nó cũng chẳng muốn nói với bà mẹ là ngày mai nó sẽ bắt đầu công việc ở cái nhà hàng Nhật mà nó chưa bao giờ đến. Thật sự thì bà mẹ lúc nào cũng xem nó như cục vàng, chẳng cho nó làm việc gì cả, nó thì chẳng muốn ai nghĩ nó là công tử bột cả… Chắc cũng đến lúc nó phải làm cái gì đó để chứng minh bản thân mình…



Ảnh đã được thu nhỏ. Vui lòng nhấn vào đây để xem kích thước thật 720x960.



Happy Birthday Mẹ Yêu 20 tháng 1


Bình Luận (0)
Comment