Chuyện Xấu Nhiều Ma

Chương 27

Tiểu Tiểu càng nghĩ càng thấy đói. Nàng thở dài, nhìn thoáng qua trong phòng. Trên bàn, đồ ăn vẫn bày đẹp đẽ như cũ. Nếu không hạ độc thì tốt biết bao nhiêu… Nàng bất đắc dĩ nghĩ.

Nàng hết hi vọng quay đầu, ngồi trên cửa, ngẩng đầu nhìn trời. Mây trên trời chậm rãi chậm rãi di chuyển, nàng nhìn mây, ánh mắt nheo lại. Cứ trôi đi, đến cuối cùng sẽ trôi về nơi đâu? Ân ân oán oán nơi này, khi nào thì nàng mới có thể rũ bỏ sạch sẽ được đây?

Nàng nghĩ nghĩ, cứ như vậy mà ngủ mất.

Chờ tới lúc nàng tỉnh lại, trời đã tối đen. Nàng đứng lên, ngẩn người. Sau đó, nàng đột nhiên tỉnh táo lại. Nguy rồi! Quên mất tiêu, buổi tối Ngân Kiêu muốn đến tìm nàng! Nếu hắn đi vào trong phòng, chỉ sợ cũng…

Nàng đang chuẩn bị rời đi. Nhưng trong nháy mắt, cổ tay trái của nàng đột nhiên đau nhức. Nàng túm lấy cổ tay, ngồi xuống. Nàng một đầu mồ hôi lạnh nhìn xuống cổ tay trái của mình. Ngân châm kia lại đen thêm không ít, hơn nữa còn đang chậm rãi di chuyển dọc theo cánh tay.

Không có đạo lý a… Rõ ràng nàng đã phong mạch rồi mà. Nàng bất đắc dĩ ngăn lại một lần nữa, mới có thể khiến cho đau đớn giảm bớt. Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, cứ cho là ngân châm di chuyển thì bây giờ cũng chưa tới giờ mà. Rốt cục là tại sao? Nếu mà nhìn thấy Ngân Kiêu, nhất định phải cầu xin hắn lấy châm ra.

Nàng xoa xoa cổ tay mình, từ lỗ chó chui ra, theo đường cũ rời đi.

Nàng đi chưa được vài bước, liền cảm thấy có chút không thích hợp. Trong Anh Hùng Bảo yên tĩnh quá mức dị thường. Đệ tử tuần tra ban đêm đâu? Tỳ nữ đâu? Nàng nghi hoặc không thôi, không khỏi cẩn thận một chút. Ngay sau đó, nàng liền thấy được một màn khiến nàng kinh hãi.

Dưới ánh trăng, nàng nhìn thấy rõ, trong Anh Hùng Bảo, đệ tử cũng được, tỳ nữ cũng được, thậm chí cả đám tân khách, đều ngổn ngang té trên mặt đất.

Độc. Nàng dường như ngay lập tức nghĩ đến chữ này.

Sân Anh Hùng Bảo thoáng đãng, không có khả năng sử dụng mê hương gì đó. Trong khoảng thời gian ngắn có thể khiến nhiều người trúng độc như vạy, chẳng lẽ là hạ độc trong thức ăn?! Một khắc kia, cảm giác đói khát trong bụng, khiến nàng đột nhiên nảy sinh cảm thụ “Tái ông mất ngựa, sao biết không tốt.”

Chỉ là, nàng còn chưa may mắn được lâu, liền nghĩ tới một chuyện khác. Có thể hạ độc như vậy, nhất định là người trong Anh Hùng Bảo. Chẳng lẽ, là Phương đường chủ? Nguy rồi, đây rõ ràng là đại âm ưu a. Nàng đã không trúng độc, đứng ở trong này chính là muốn chết a!

Chạy là thượng sách!

Chậm đã, hành lý và đàn tam huyền còn ở trong sương phòng, cần lấy trước khi chuồn a. Nàng không chút do dự vận khinh công, chạy về phía phòng mình.

Người gặp dọc đường, đều đã bất tỉnh nhân sự hết. Tiểu Tiểu cau mày, không ngừng nói với bản thân, “Thấy chết không cứu” đúng là quy tắc chuẩn để làm người xấu. Tai vạ đến nơi, vẫn là tự cứu lấy mạng nhỏ mới là quan trọng nhất.

Nàng vừa mới đến được cửa phòng, liền nhìn thấy một màn kinh hãi.

Ngân Kiêu và Lí Ti đứng trước cửa phòng nàng, thoạt nhìn hai người đều không có tình trạng gì lạ. Mà đối thủ của bọn họ, là Liêm Chiêu.

Sắc mặt Liêm Chiêu tái nhợt, hô hấp cũng có chút dồn dập, thân hình lại càng bất ổn. Chỉ là, sắc mặt của hắn vô cùng lạnh lẽo, sâu trong ánh mắt, tất cả đều sát khí.

“Liêm công tử, ngươi đã trúng nhuyễn cốt tán, căn bản không phải đối thủ của chúng ta, lại miễn cưỡng vận dụng chân khí, là tự hại mình đó nga.” Lí Ti thản nhiên xòe quạt đàn hương, mỉm cười nhắc nhở.

“Các ngươi… Đưa Tiểu Tiểu đi đâu?” Liêm Chiêu mở miệng, hỏi.

Lúc nghe thấy câu này, Tiểu Tiểu liền ngây người lại.

Ngân Kiêu hừ lạnh một tiếng, nhuyễn kiếm trong tay run lên, tung ra sát chiêu.

Liêm Chiêu miễn cưỡng tránh đi. Bộ pháp cũng không còn vững vàng như trước, hơn nữa điêu cung dù sao cũng không bằng trường kiếm, đấu cận chiến với hắn mà nói là hoàn toàn bất lợi.

“Rốt cục ngươi muốn làm gì?” Liêm Chiêu chống đỡ nhuyễn kiếm của Ngân Kiêu, chất vấn.

Lúc này, Lí Ti tung người bay lên, tơ hồng Diêm La trong tay vung ra, quấn lây hai tay Liêm Chiêu.

“Vậy cũng muốn hỏi? Chúng ta là người xấu, tất nhiên là muốn làm chuyện xấu!” Lí Ti cười quyến rũ, nói trêu tức.

“…” Liêm Chiêu nhíu mày, tránh khỏi tơ hồng, quay đầu tấn công về phía Lí Ti.

Tiểu Tiểu càng thêm khẩn trương. Võ công của Liêm Chiêu vốn kém hơn Ngân Kiêu, mà hiện tại, thân trúng nhuyễn cốt tán, lại là lấy một địch hai, căn bản là không có đường thắng? Đã không thắng được, tại sao lại còn cứng rắn muốn đánh a?! Ánh mắt của thiếu gia Liêm gia sao mà kém vậy chứ?!

“Các ngươi làm gì trên giang hồ, ta mặc kệ… Thả nàng! Ngươi đã hại nàng tan cửa nát nhà, còn muốn như thế nào nữa?!” Liêm Chiêu dùng hết khí lực, nhìn Ngân Kiêu quát.

Tim Tiểu Tiểu nháy mắt đập nhanh hơn. Chẳng lẽ hắn vì nàng mới cố gắng tới tận bây giờ?… Bi kịch tan cửa nát nhà kia, vốn là nàng ăn bừa nói bãi. Nhưng mà, nhìn lại tình hình lúc đó, hình như thật sự đáng tin. Hiểu lầm như vậy, quả nhiên là quá mức trầm trọng rồi.

Lúc này, trên bầu trời đột nhiên xẹt qua một tia chớp, tiếng sấm mùa xuân vang lên. Tiểu Tiểu cả kinh. Đúng vậy, nếu hôm nay Liêm Chiêu xảy ra chuyện gì, nàng nhất định sẽ bị sét đánh chết. Sư phụ đã từng nói, mặc dù là người xấu, cũng phải hiểu được thiếu nợ phải trả tiền. Thiếu nhân tình của hắn, ngay tại hôm nay, thanh toán luôn một lần đi!

Nghĩ đến đây, nàng không thèm nghĩ ngợi, liền xông vào, chạy về phía Ngân Kiêu, hô lớn: “Gian tặc! Nạp mệnh đi!!!”

Ngân Kiêu vốn định xuất kiếm công kích, nhưng đột nhiên nhận ra có người tới, liền cứng rắn thu lại thế kiếm. Hắn nhíu mày, nâng tay tóm lấy. Chỉ là một chớp mắt, Tiểu Tiểu đã bị túm lấy hai tay, cổ họng bị bóp chặt.

Tiểu Tiểu nhân dịp đó nháy mắt một cái, nhỏ giọng nói mong muốn của bản thân.

“Đừng đả thương hắn.”

Đáy mắt Ngân Kiêu xẹt qua một chút ý cười.

“Không nghĩ tới, nha đầu ngươi có thể trốn ra được…” Ngân Kiêu cười gian vài tiếng, nói, “Được, vậy thì cho các ngươi làm đôi uyên ương đồng mệnh!” Hắn dứt lời, lấy tay ném Tiểu Tiểu ngã xuống đất, “Ngươi đã trúng ‘Tôi Tuyết Ngân Mang’ của ta, ngoan ngoãn chờ chết đi, ha ha ha…”

Nhìn Ngân Kiêu và Lí Ti gian tà cười vang, tiêu sái rời đi. Tiểu Tiểu không tự chủ được muốn thở dài, nhưng mà, nàng vẫn nên nhịn xuống thì hơn.

“Tiểu Tiểu…” Liêm Chiêu đi vài bước tới, hạ mình ngồi xuống , “Ngươi không sao chứ?”

Tiểu Tiểu lắc đầu, “Không, nhưng còn ngươi, không có việc gì chứ?”

Liêm Chiêu không trả lời, ánh mắt dừng lại trên cổ tay trái Tiểu Tiểu, “Quả nhiên là Tôi Tuyết Ngân Mang…”

Sâu trong câu nói tràn đầy hối hận cùng ảo não, khiến Tiểu Tiểu có chút chột dạ. Nàng nâng cánh tay của mình lên, cười nói, “Không có việc gì. Ta điểm huyệt một chút, ngăn mạch lại là được. Ngân châm này căn bản không động đậy được.”

Liêm Chiêu lẳng lặng nhìn nàng, làm như muốn tìm sự thật trong lời nói của nàng. Đột nhiên, hắn bỗng ngã xuống.

Tiểu Tiểu khẩn trương không thôi, nàng vươn tay, nâng hắn dậy.

“Chỉ là nhuyễn cốt tán… Không có việc gì…” Liêm Chiêu suy yếu cười cười, nói.

Chỉ là? Trời ạ, thứ nhuyễn cốt tán này, tuy rằng đến giờ sẽ tự động tiêu biến, nhưng vừa rồi hắn có vận chân khí, có trời mới biết có để lại di chứng gì không?

“Đừng nói chuyện, ta giúp ngươi phong mạch.” Tiểu Tiểu nâng tay lên, nghiêm túc nói.

Nhưng mà, một lát sau, nàng cứng ngắc. Nàng có chút xấu hổ nhìn Liêm Chiêu, nhỏ giọng nói, “Cái kia… Cái kia, Liêm Công tử… Ta…”

Liêm Chiêu không hiểu.

Tiểu Tiểu nuốt nuốt nước miếng, đỏ mặt, lắp bắp nói, “Ngươi… Mặc quần áo… Ta, ta không tìm thấy huyệt đạo…”

Sắc mặt Liêm Chiêu lúc này mới thay đổi. Hắn dời tầm mắt, hai má cũng đỏ ửng lên.

Tiểu Tiểu thật bất đắc dĩ. Nàng mặt dày nói, “Liêm công tử… Cái kia… Sống chết quan trọng…”

Liêm Chiêu không trả lời, nhưng mà, lại bắt đầu động thủ cởi vạt áo của mình.

Tuy rằng phi lễ chớ nhìn, nhưng không nhìn, làm sao có thể tìm thấy huyệt đạo chứ? Tiểu Tiểu xấu hổ vạn phần nhìn hắn cởi áo, nghĩ rằng may mà từ nhỏ sư phụ giáo dục đúng cách, bằng không đổi lại là nữ tử nhà khác, sau này còn không phải đi tự sát hay sao. Nàng ổn định lại tinh thần, chuẩn bị điểm huyệt.

“Tiểu Tiểu…” Liêm Chiêu mở miệng, thanh âm phát ra có chút suy yếu vô lực, “Vì sao… Ngươi không trúng độc…”

Tiểu Tiểu cười, điểm huyệt đạo, “Bởi vì ta còn chưa ăn cơm nha.”

Tiếng nói vừa dứt, Liêm Chiêu đã mất đi ý thức, ngã vào trong lòng nàng.

“Thực xin lỗi…” Tiểu Tiểu nhẹ giọng nói.

Tiểu Tiểu thở ra, vươn tay giúp hắn ngăn lại mười hai điểm chân khí. Làm xong hết thảy, nàng nỗ lực đỡ Liêm Chiêu vào phòng, đặt lên giường, giúp hắn đắp chăn lên.

Nàng cầm lấy hành lý và đàn tam huyền trên giường, nhìn Liêm Chiêu, xoay người rời đi.

Vừa đóng lại cửa phòng xong, trên bầu trời, lại vang lên một tiếng sấm nữa.

Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nhìn lên trời. Mưa bụi bay bay, tiếng sấm tan đi, tạo nên chút lạnh lẽo. Nàng vực dậy tinh thần, cười cười.

Chỉ là, nàng còn chưa cười được bao lâu, liền nghe thấy một thanh âm kiều mị.

“A, phí nhiều khí lực như vậy để cứu người, còn không tranh thủ mà chiếm lấy?”

Nói chuyện đúng là Lí Ti, nàng phe phẩy quạt đàn hương, cười trêu tức.

Khóe miệng Tiểu Tiểu co rúm lại, “Nhị vị chưa đi a…”

“Vô nghĩa, chúng ta vốn là đến để tìm ngươi.” Ngân Kiêu mở miệng, tức giận nói.

Tiểu Tiểu ngẩn người, “Tìm ta? Ta… Có chuyện gì muốn tiểu nhân cống hiến sức lực sao?”

Lí Ti cười nói, “Việc nhỏ thôi, chỉ cần ngươi mở lại mật đạo trong phòng tiêm chủ Hi Viễn là được.”

Tiểu Tiểu hết chỗ nói luôn. Đến lúc này rồi, còn muốn đi trêu chọc tiêm chủ, trừ khi nàng chán sống… Nhưng mà, hai người kia, cũng không phải thiện nam tín nữ gì a. Mạng của nàng, sao lại khổ như vậy chứ?

Tiểu Tiểu ngân ngấn lệ, đột nhiên nghĩ tới cái gì, mở miệng nói, “Ngân đại gia, cửa vào tinh thất không phải có hai cái hay sao? Hiện giờ tất cả người trong bảo đều trúng độc, tại sao không đi theo hướng kia để vào trong.”

Ngân Kiêu trừng mắt liếc nàng một cái, “Lần trước náo loạn như vậy, cái bí đạo kia đã bị Tam Anh thiết lập thêm mấy cơ quan rồi, căn bản không có cách đi vào.”

“Nga…” Tiểu Tiểu lại nghĩ đến cái gì, “Ngân đại gia, cái hộp gỗ kia đã không còn ở trong tinh thất…”

Ngân Kiêu còn chưa trả lời, Lí Ti liền mở miệng nói, “Hộp gỗ kia có chứa Cửu Hoàng thần khí hay không, không có cách nào biết được. Huống hồ bí đạo kia xây dựng đã lâu, chắc chắn thứ đặt trong tinh thất, mới là bảo vật chân chính.”

Cách nói như vậy, giống hệt với suy nghĩ lúc trước của Tiểu Tiểu. Nàng không khỏi có chút kinh ngạc.

Lí Ti khép lại cây quạt, cười nhìn Tiểu Tiểu, “Kỳ thực, năm đó ‘Quỷ Sư’ là môn hạ của ‘Thần Tiêu phái’, phụng mệnh tra xét nơi ‘Cửu Hoàng thần khí’ thất lạc. Mười bảy năm trước, hắn từng xông qua chín môn phái. Tuy nhiên, loại chuyện vô cùng nhục nhã này, các môn phái đều không hề đề cập tới. Giang hồ truyền lại, cũng chỉ có một đoạn ‘Quỷ Sư xông vào Thái Bình thành’ này. Tiểu Tiểu cô nương, ngươi băng tuyết thông minh, hẳn là đoán được, vì sao Quỷ Sư này lại muốn xông vào chín môn phái chứ?”

“Cửu Hoàng thần khí…” Tiểu Tiểu trả lời.

“Không sai.” Lí Ti gật đầu, “Mà Anh Hùng Bảo này, chính là một trong số đó.” Ánh mắt Tiểu Tiểu của nàng, có chút khác thường, “Thế nào, ngươi không biết?”

Tiểu Tiểu lắc đầu, lại cảm thấy kỳ quái, bật thốt lên nói: “Ta làm sao có thể biết?” Hỏi xong, nàng liền hối hận. Loại chuyện này, có vẻ là chuyện bí mật cấp độ cao. Nàng không biết thì tốt, giờ biết, sau này không tránh khỏi phiền toái. Ai… Tuy nhiên, hiện tại xem như nàng hiểu rõ vì sao khi Tam Anh nhắc tới Quỷ Sư, đều là bộ dáng tràn ngập thâm cừu đại hận.

Lí Ti đánh giá nàng một phen, cười nói: “Ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút, ha ha.” Nàng chuyển chủ đề, nhìn Ngân Kiêu, nói, “Tên đạo tặc ngu ngốc nhà ngươi, vì một thứ không biết là Cửu Hoàng thần khí thật hay giả mà chọc ra một đống phiền toái, quả nhiên là cười chết ta .”

“Bà mối chết tiệt, ngươi đã biết, tại sao không nói cho ta.” Ngân Kiêu bất mãn.

Trong ánh mắt của Lí Ti, thoáng chốc sáng lên, “Cửu Hoàng hiện thế, thiên hạ thống nhất… Gia sư có lệnh, thiên hạ này, hễ có người muốn thu thập ‘Cửu Hoàng thần khí’, giết không tha… Đạo tặc, ngươi chán sống rồi sao?”

Ngân Kiêu thở dài, “Cũng vậy thôi… Tuy nhiên, quen ngươi nhiều năm như vậy, hóa ra còn có nhiều chuyện mà ta không biết…”

Lí Ti cười yếu ớt, “Nữ nhi ấy mà, tất nhiên phải có chút bí mật chứ.”

Tiểu Tiểu thấy bọn họ nói chuyện thân thiện, không tiện xemn mồm, cũng chỉ ngoan ngoãn đứng nhìn. Mà giờ phút này, tiếng sấm mùa xuân càng lúc càng nhiều, mưa cũng càng lúc càng lớn.

“Độc phát đến bây giờ, cũng không còn nhiều thời gian. Không đi nữa, sẽ muộn đó.” Lí Ti mở miệng, nâng bước rời đi.

Ngân Kiêu không nói thêm câu nào, xoay người đuổi theo.

Tiểu Tiểu cũng đành phải đi theo, lấy hết can đảm đi về hướng đông sương.

Bóng đêm cộng với mưa xuân, trong sân đông sương, sương mù nhạt nhòa. Ba người vừa mới dừng lại trước cửa phòng tiêm chủ, Ngân Kiêu đã tiến lên, vươn tay định đẩy cửa vào phòng. Lập tức có hai tỳ nữ vọt ra, rút kiếm đánh úp về phía hắn.

Lí Ti nghiêm túc, nháy mắt ra tay, thay Ngân Kiêu đỡ lấy công kích. Võ công của hai tỳ nữ kia cũng không quá cao cường, chỉ một lát, đã chết dưới tơ hồng Diêm La của Lí Ti.

Tiểu Tiểu kinh hồn táng đảm nhìn hai cỗ thi thể, sợ hãi theo hai người vào phòng.

“Xem ra, nàng ta đã đi vào trong tinh thất. Nha đầu, khởi động cơ quan.” Ngân Kiêu nói.

Tiểu Tiểu đành phải kiên trì tiến lên, ấn xuống cơ quan trên cái tủ khắc hoa. Vách tường không tiếng động mở ra, bí đạo u ám liền lộ ra trước mặt ba người.

Tiểu Tiểu quay đầu, cười làm lành nói, “Hiện tại, tiểu nhân có thể đi rồi chứ?”

“Tả cô nương, bí đạo này ngươi đã đi qua một lần, vậy thì giúp ta tìm đường đi.” Lí Ti kéo nàng, đi vào bên trong, “Huống hồ, ngươi và tiêm chủ kia cũng có thù hận, sao không cùng chúng ta đi xả giận chứ?”

Tiểu Tiểu hoàn toàn ngây ngẩn cả người, “Không… Không cần…”

“Ha ha, Tả cô nương không cần khách khí. Ta giúp ngươi động thủ là được.” Lí Ti không để ý tới nàng, nhanh chóng bước đi.

Vì thế, Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt. Trong bóng đêm, càng đi càng xa.

Lúc ba người vào tới tinh thất, quả nhiên thấy được Hi Viễn tiêm chủ và Phương đường chủ. Hai người kia đang cùng với một đám hắc y nhân đứng bên trong, ý đồ muốn cởi bỏ trận pháp ‘Ế Sát’. Nhìn thấy có người tiến vào, Hi Viễn quay đầu, khẽ cười nói, “Phương đường chủ, xem ra, còn có cá lọt lưới a…”

“Ha ha, ta đã nghĩ, ai có thể đào bí đạo trong Anh Hùng Bảo, lại còn có thể hạ độc trong đồ ăn. Hóa ra, là Phương đường chủ ngài a.” Lí Ti cười quyến rũ.

Phương đường chủ nhíu mày, không nói chuyện.

Hi Viễn đi lên vài bước, nhìn hai người, cười nói, “Nhị vị không có giao tình gì với Anh Hùng Bảo, việc gì phải nhảy vào vũng nước bẩn này chứ? Ta khuyên hai vị, sớm rút chân ra mới phải.”

Ngân Kiêu rút nhuyễn kiếm bên hông xuống, nói, “Đúng là không có giao tình. Hôm nay ta tới chủ yếu là để tìm ngươi.”

“Tìm ta có chuyện gì?” Hi Viễn cười hỏi.

“Trả thù!” Ngân Kiêu nói xong, tấn công tới.

Đám hắc y nhân phía sau Hi Viễn lập tức rút binh khí, nghênh chiến.

Hi Viễn nhìn về phía Lí Ti, cười nói, “Lí cô nương, chẳng lẽ, ngươi cũng tới tìm ta?”

Lí Ti nhẹ nhàng phe phảy quạt đàn hương, thản nhiên nói, “Không phải như thế. Ta chỉ muốn đến xem náo nhiệt thôi. Thuận tiện… Gặp mặt ‘Minh Lôi chưởng’ trong truyền thuyết.”

Nghe thấy ba chữ ‘Minh Lôi chưởng’, ý cười trên mặt Hi Viễn nháy mắt biến mất.

“ ‘Minh Lôi chưởng’ chính là thần kỹ của ‘Thần Tiêu phái’ năm đó. Ta chỉ là một tú nữ, làm sao mà biết được?” Hi Viễn nói.

Lí Ti thu hồi quạt đàn hương, từ trong tay áo nhẹ nhàng lấy ra một đoạn dây tơ hồng mảnh mai, “Tiêm chủ a, ngươi có thể lừa gạt được Anh Hùng Bảo, cũng không có khả năng lừa được ta. Tiêm Ti tú trang của các ngươi, từ ba mươi năm trước đã quy thuận ‘Thần Tiêu phái’ rồi mà?”

Trong ánh mắt tiêm chủ ẩn chứa sát khí. Nàng lấy Phong Mạch châm từ trong lòng ra, nói, “Quỷ mối, ngươi cũng là môn hạ của ‘Thần Tiêu phái’, là truyền nhân của ‘Huyền Linh Đạo’. Tính ra, chúng ta cũng coi như đồng môn mà.”

“Đúng vậy.” Lí Ti cười quyến rũ, “Đáng tiếc, gia sư luyến tiếc nhân duyên hồng trần, đã vứt bỏ đạo hạnh. Hôm nay, chúng ta ai cũng đừng khách khí với ai!” Nàng kéo nhanh tơ hồng, bất ngờ đánh lên.

Tiêm chủ lập tức dùng châm phòng vệ.

Trong lúc nhất thời, mấy người đánh nhau túi bụi.

Tiểu Tiểu thấy thế, thành thành thật thật ôm đầu, ngồi xổm ở một góc.

Không đoán được a, Hi Viễn, Lí Ti, Quỷ Sư, thế nhưng lại đều là người của “Thần Tiêu phái”. Năm đó, “Thần Tiêu phái” lấy được thánh ân của vua Huy Tông, đệ tử trải khắp thiên hạ, quả nhiên danh bất hư truyền.

Lúc này, nàng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó không nên. “Thần Tiêu phái”, “Cửu Hoàng thần khí”, còn cả “Cửu Hoàng hiện thế, thiên hạ thống nhất”… Lại nói tiếp, năm đó chưởng môn Xung Hòa Tử đạo nhân có chính kiến khác với vua Huy Tông, mới phất tay áo bỏ đi. Hay là, có liên quan tới “Cửu Hoàng thần khí”? Mà sau dó. “Quỷ sư” phụ tá Nhạc Phi tướng quân, đồng thời đã tìm ra “Cửu Hoàng thần khí”. Mà đương kim hoàng thượng vừa đăng cơ, liền cho mời Xung Hòa Tử đạo nhân trở về triều… Ông trời a, nếu đúng là như vậy, thì chẳng phải đây là chuyện quốc gia đại sự hay sao?

Tiểu Tiểu rưng rưng, chuyện giang hồ lại còn dính dáng tới triều đình, có mấy cái mệnh cũng không đủ dùng a! Sao nàng lại xui xẻo như vậy chứ? Việc này, nếu như nàng không biết thì thật tốt… Không, phải nói là, nếu không thể nghĩ ra thì thật tốt. Chả trách sư phụ thường nói: Nghĩ nhiều, nhanh chết.

Lúc này Tiểu Tiểu nâng tay phải lên, nhìn vào đường chỉ tay trong lòng bàn tay. Bản thân không giống như là người có tướng đoản mệnh a…

Nàng còn chưa nghiên cứu xong, liền thấy có một ánh mắt lạnh lẽo chằm chằm chiếu thẳng vào mình. Nàng vừa ngước mắt lên, liền chống lại ánh mắt của Phương đường chủ. Đó là ánh mắt lạnh lẽo vô tình, mang theo sát khí, thẳng tắp, xuyên qua đám người đang đánh nhau, dừng lại ở trên người nàng.

Tiểu Tiểu không khỏi hít lấy một ngụm khí lạnh. Xem ra, ngày này giờ này, nếu Lí Ti và Ngân Kiêu thua trận, nàng nhất định sẽ chết dưới tay Phương đường chủ. Quả nhiên, vẫn là tướng đoản mệnh sao?

Lúc này, chỉ thấy trong tay Ngân Kiêu, ngân châm bắn ra, đám hắc y nhân đều ngã xuống đất. Hắn bứt ra, tấn công về phía Hi Viễn.

Hai đánh một! Quá tuyệt, như vậy có thể nắm chắc mười phần!

Nhưng mà, Tiểu Tiểu chỉ cao hứng được một lát, liền nhận ra điều khác thường. Không đúng, từ đầu đến cuối, Phương đường chủ ngay cả động cũng chưa hề động. Đã là đồng đảng cấu kết, tại sao có thể lạnh lùng như vậy. Chẳng lẽ? Nàng không đoán ra được điểm đáng ngờ này, nguyên nhân chính là ở đâu?

Nàng cảm thấy có chút không ổn, lúc này đứng dậy, chuẩn bị chạy trốn.

Đột nhiên, chung quanh xuất hiện một loại thanh âm lạnh lẽo xẹt qua. Tiểu Tiểu quay đầu, chỉ thấy “Ế Sát” kia đã bị dỡ xuống. Mà người làm được điều này, chính là Phương đường chủ! Hắn cầm “Ế Sát” trong tay, đột nhiên gạt mạnh, đánh thẳng về phía Ngân Kiêu và Lí Ti. Tất cả phát sinh quá nhanh, Tiểu Tiểu không kịp cảnh báo. Ngân Kiêu và Lí Ti chuyên tâm đối phó với Hi Viễn, tự nhiên bỏ quên mất Phương đường chủ. Hai người miễn cưỡng phòng thủ, nhưng vẫn bị “Ế Sát” gây thương tích, lui thân lại. Hi Viễn nhân dịp đó không kích, đem phong mạch châm đánh vào trong cơ thể hai người.

Tiểu Tiểu kinh hãi đứng ngây tại chỗ, khó có thể tin được tình hình phát triển trước mắt.

Hi Viễn nhíu mày, mở miệng nói, “Phương đường chủ, cám ơn ngươi đã giải vây cho ta. Tuy nhiên, có vẻ cho tới bây giờ ngươi cũng chưa từng nói với ta là ngươi có thể hạ được ‘Ế Sát’.”

Phương đường chủ thu hồi “Ế Sát”, cười nói, “Thực không dám giấu diếm, cho tới nay, ‘Ế Sát’ đều do thuộc hạ bảo quản.”

Biểu cảm của Hi Viễn liền ngưng trọng, “Ngươi có ý tứ gì?”

Phương đường chủ cười, “Tiêm chủ đợi một chút, đừng sốt ruột, nghe thuộc hạ giải thích…” Hắn cười vô cùng thành ý, nhưng mà, ngay trong chớp mắt đó, hắn tung chưởng, tấn công về phía Hi Viễn.

Hi Viễn phản ứng cực nhanh, xuất chưởng ứng chiến. Nhưng hai chưởng chạm nhau, Hi Viễn liền ói ra một ngụm máu tươi, bị đánh văng ra.

“Minh Lôi chưởng!” Hi Viễn cắn răng, cả kinh nói.

Phương đường chủ cười, thu chưởng, “Không sai. Minh Lôi chưởng…”. Hắn nhìn thoáng qua ba người bị thương, sau đó dời tầm mắt, cười nhìn Tiểu Tiểu, “Cô nương, hạnh ngộ.”

Một khắc kia, một loại run rẩy lạnh lẽo như băng truyền từ đầu đến chân Tiểu Tiểu. Nàng run rẩy, nói, “Ách… Phương đường chủ… Có chuyện gì từ từ nói…”
Bình Luận (0)
Comment