Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 105

Trên thuyền đánh cá đều có loại trang bị này Lê Nguyên Giang choáng váng rồi trong chuyến đi tới vùng quỷ nếu như thả lưới đánh cá xuống sẽ vớt lên thứ gì ai cũng không rõ ràng.


Nhưng giọng điệu của ông Nhị khiến người không thể không thỏa hiệp Lê Nguyên Giang xông vào trong buồng lái điều khiển thuyền đánh cá thả lưới đánh cá ra.


Lại tiến lên chạy ước chừng mười mấy phút tóc sau lưng tôi mơ hồ cảm thấy càng dài ông Nhị nhìn chằm chằm mặt biển nói : Gần đủ rồi thu võng!


Lúc lưới đánh cá thu lên trong lưới tràn ngập các loại cá nhiệt đới màu sắc rực rỡ đỏ vàng xanh có thể nói màu sắc có trong tự nhiên chúng nó đều có.


" Nhóc com lê , lại đây, mỗi một con cá đều cạo hết vảy cho tôi động tác phải nhanh!"


Bản lĩnh của chú com lê không phải thổi phồng cạo cái vẩy cá hiển nhiên không thành vấn đề, Lê Nguyên Giang đem tới một chậu lớn chú com lê đem cá nhiệt đới đã cạo sạch vảy từng con từng con ném vào trong chậu lớn .


"A Bố ,cháu nằm nhoài trên boong thuyền không nên động đậy tận lực khiến ánh mặt trời chiếu đến phía sau lưng cháu." Ông Nhị phân phó nói.


Tôi vội vàng chạy đến trên boong thuyền nghiêm túc nằm xuống nắng chiều chiếu ở phía sau lưng tôi cảm giác những sợi tóc kia tựa hồ đang chậm rãi bò hơn nữa phần lưng ngứa ngáy khó nhịn.


Tôi tận lực nhịn xuống tận lực không dùng hai tay đi gãi những sợi tóc này căn bản không dám loạn chạm nếu như gãi đứt chân tóc trực tiếp liền sẽ có máu đen từ sau lưng tôi chảy ra.


Nghĩ tới đây trong đầu tôi bỗng nhiên loé lên một hình ảnh


Lê Nguyên Giang đã nói cha mẹ cậu ta ra biển đánh cá ,một tuần lễ sau thuyền trở về nhưng người lại không thấy.


Sau đó cậu ta ở trên boong thuyền phát hiện một túi ni lông đen mở túi ni lông ra nhìn bên trong đều là thịt thối rữa và tóc màu đen sẽ không chính là loại giống tôi này chứ?


Nếu như đúng là trúng rồi thi đầu hàng lẽ nào sau một tuần những sợi tóc này mọc đầy khắp người tôi cũng bắt đầu cắn nuốt máu thịt của tôi ?


Chờ đến lúc người khác phát hiện tôi ,tôi liền bị bỏ vào trong túi đen sau đó chỉ còn dư lại một bãi thịt thối và máu đen cùng với một túi tóc màu đen?


Tôi không dám suy nghĩ lung tung càng nghĩ càng sợ hãi ,tôi chỉ cầu khẩn ông Nhị có thể cứu tôi hiện tại hi vọng sống còn duy nhất của tôi ngay ở trên người ông Nhị.


Điểm này tôi cảm thấy ông Nhị nên có 90% nắm chắc, trước đây ở thôn Tang Hòe chú com lê có thể nhìn ra đứa bé giữ cửa bốn mắt trước tiên không nói thật giả chí ít chú ta hiểu biết rất rộng.


Sau đó bác Hải càng là nhìn ra thạch sùng Âm Dương mà điểm này chú com lê nhưng là không có phát hiện nói cách khác khả năng bác Hải hiểu biết nhiều hơn so với chú com lê .


Bây giờ đến biển Nam ở trong vùng biển mênh mông bát ngát này chú com lê thật giống trở nên cái gì cũng không hiểu rồi mà ông Nhị vẫn cứ là vững như núi Thái Sơn gặp chuyện đều có thể giải quyết .


Ông Nhị là cao nhân chính hiệu chỉ có điều cho tới bây giờ tôi đều không rõ ông Nhị tại sao giúp tôi .


Một số lúc tôi cũng nghĩ thông suốt có giúp hay không có lừa hay không trước sau đều ở nơi đó nên đến sớm muộn sẽ đến, bàn quay vận mệnh từ lâu hạn định thước đo sẽ chờ tôi quay, mà tôi mặc kệ quay ra sao cũng trước sau không chạy thoát được lựa chọn vận mệnh chỉ là ở trong điều kiện lựa chọn này tôi không được đổi.


Chờ đến lúc chú com lê nhanh chóng cạo đủ 100 vảy cá ông Nhị từ trong túi rút ra một nắm hương có chừng ba mươi cây khoảng chỉ thấy sau khi ông Nhị châm một nắm hương quay về hướng chính bắc lạy ba bái.


Sau đó ông Nhị vậy mà giơ cây hương này đi về phía tôi .


Mịa nó, sẽ không là thiêu tôi chứ?


"Chàng trai cậu đem tất cả những con cá bị cạo vảy đều lấy tới." Ông Nhị phân phó Lê Nguyên Giang .


Thời khắc này Lê Nguyên Giang tựa hồ cũng rõ ràng người gọi là ông Nhị là một người thâm tàng bất lậu(giấu tài) cậu ta vội vàng từ trong chậu lớn tóm lấy mấy con liền chạy về phía ông Nhị hai chúng tôi .


"Đặt những con cá này lên trên lưng A Bố , nhớ kỹ, từng con từng con một nhất định phải che kín toàn bộ những sợi tóc này!" Nói xong ông Nhị đã ở sau lưng tôi giơ hương lên .


Lê Nguyên Giang đã bắt đầu đặt cá nhiệt đới lên trên lưng tôi ,những con cá bị cạo vảy kia trên người vẫn cứ là dính nhơm nhớp đặt trên lưng của tôi , tôi cũng có thể cảm giác được những chất nhầy kia đang thuận theo chảy xuống.


Có điều nhắc tới cũng kỳ tuy rằng trên lưng rất dính thế nhưng dần dần không ngứa nữa.


Tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía trên kính của buồng lái, trên kính khúc xạ ra bóng người của ông Nhị và Lê Nguyên Giang .


Ông Nhị giơ nắm hương này chậm rãi run run cánh tay , tàn hương chậm rãi bay xuống trên người những con cá nhiệt đới kia.


Mà tàn hương vừa mới lên người, những sợi tóc màu đen kia dĩ nhiên như là sống, lại như là hàng vạn hàng nghìn con giun chậm rãi bò về phía trên người con cá.


Chậm rãi những sợi tóc dài này đều bao lấy thân cá tôi cảm giác sau lưng có chút nhéo chặt , ông Nhị nhìn ra sự khác thường của tôi nói : Không phải sợ đây là đang rút hàng đầu(tà thuật rút đi) !


Tôi cũng không phải sợ dù sao cũng không đau nhưng cái cảm giác này lại như là có vô số đôi tay chính đang níu lấy da thịt phía sau lưng tôi chậm rãi nhéo lên trên.


Chú com lê rất nhanh cạo đủ 100 con cá giờ khắc này trực tiếp đem chậu lớn đổ xuống gần boong tàu liền đập vào mặt một trận mùi tanh của cá.


Những con cá kia bị cạo vảy nhưng cũng không có mổ ngực phá bụng vì lẽ đó còn chưa có chết hẳn có lúc lấy ra tôi đều có thể rõ ràng cảm giác được những con cá này còn ở trên lưng tôi đánh phiêu (nhảy lên).


Tôi tận lực không để cho mình nhúc nhích rất nhanh, trên lưng tôi còn có phần chân cùng với hai vai đều xếp đầy cá nhiệt đới cạo sạch vảy ,tóc ở phần lưng đều chậm rãi quấn lấy những con cá này.


Ông Nhị giơ nắm hương này lên không ngừng mà vẩy tàn hương xuống trên người tôi , vẩy xuống đến trên người những con cá nhiệt đới kia.


Nhắc tới cũng kỳ vốn là tóc quấn lấy thật chặt sau khi gặp phải tàn hương dĩ nhiên chậm rãi chui vào trong người con cá nhiệt đới ,không lâu lắm những sợi tóc này dần dần từ trên người tôi rụng ra trái lại chuyển đến trên người những con cá nhiệt đới kia.


Trong tay ông Nhị nhấc theo một thanh loan đao nhỏ nhìn thấy trên người con cá nào mọc đầy tóc màu đen liền dùng loan đao khều con cá này từ trên lưng tôi đi.


Ở lúc sắc trời sắp triệt để tối lại ông Nhị rốt cục nói một câu : A Bố, đứng lên đi.


Tôi mới vừa đứng lên, cá trên lưng ào ào ào liền rơi xuống ,tôi cúi đầu vừa nhìn vô cùng giật mình cảm giác xương cột sống đều phát lạnh.


Những con cá nhiệt đới bị cạo vảy này lúc này cả người mọc đầy tóc màu đen , khiến cho những con cá nhiệt đới này trông vô cùng quỷ dị ,cá nhiệt đới vốn là bị cạo vảy sắp chết đi , ở lúc thi đầu hàng chuyển dời đến trên người chúng nó dĩ nhiên lại lần nữa nhảy nhót tưng bừng .


"Nhóc com lê, đều đá những con cá này xuống biển đi."


Khắp người của những con cá nhiệt đới mọc đầy tóc toàn bộ lại bị ném lại vào trong biển trên người tôi thì là sạch sẽ như vậy lại cũng tìm không thấy một sợi tóc nữa.


Ông Nhị đi tới vỗ vỗ lưng của tôi nói :Không sao rồi, A Bố, nghỉ ngơi thật tốt đi, chúng ta lập tức liền đến vùng quỷ.


Lê Nguyên Giang vừa nghe đến vùng quỷ trên mặt lại là một trận vẻ sợ hãi tôi chưa từng tới vùng quỷ nhưng xem phản ứng của Lê Nguyên Giang phỏng chừng đây cũng không phải nơi tốt lành gì.


Lúc trở lại khoang thuyền tôi vẫn cứ sợ hãi không thôi đều là không tự chủ đưa tay đi sờ phía sau lưng của mình sau khi sờ tới sờ lui lui rất nhiều lần mới xác định bản thân triệt để không sao rồi.


Ông Nhị từ ngoài khoang thuyền đi vào đưa cho tôi một bao thuốc bột nói : Ăn nó.


Tôi biết đây là thuốc bột giúp tôi nhanh chóng biến thành ác quỷ , vì mạng sống tôi chỉ có thể như vậy không thì trước khi tìm thấy mắt quỷ tôi khả năng liền muốn quỵ ngã ở vùng quỷ biển Nam.


Ngửa đầu lên ăn sạch sành sanh thuốc bột , ông Nhị ngồi ở bên cạnh tôi thở dài nói : A Bố, hai mươi năm trước lúc ông điều tra mắt quỷ Âm Dương đã từng tới vùng quỷ một lần , ai.


Chữ cuối cùng là ông Nhị tầng tầng thở dài, ông ấy nói : Lúc đó chúng tôi tổng cộng đến rồi sáu người cuối cùng chỉ có bản thân ông sống sót trở lại.


Nhắc đến chuyện cũ không dám nhớ lại, tâm tình của mỗi người đều sẽ không quá tốt.


Tôi an ủi ông Nhị nói :Ông Nhị , ông đừng để trong lòng có lúc sống sót không nhất định là hưởng phúc, chết rồi cũng không nhất định là chịu tội ,phật có cách nói của cõi Phật, cháu có cách nói người chết bóng hướng lên trời ngược lại đều không khác mấy nhìn thoáng chút là tốt rồi.


Ông Nhị hự một tiếng nở nụ cười gật gù từ trong túi móc ra một điếu thuốc lẳng lặng châm, nói thật tôi còn không làm sao thấy ông Nhị hút thuốc.


Ngồi ở bên cạnh tôi, ông Nhị hút một hơi thuốc lại là tầng tầng thở dài.


Lúc tôi đang không biết nên nói cái gì bỗng nhiên khóe mắt thoáng nhìn động tác tay cầm thuốc lá của ông Nhị , động tác tay khiến tôi đột nhiên nhớ tới một người.


Một người đã chết đi hơn ba mươi năm trước!

Bình Luận (0)
Comment