Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 124

Hiện nay xem ra, mắt âm này thật giống như tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy nhưng có dám chạm hay còn không rõ ràng lắm.


Tôi nắm bắt mắt dương cẩn thận từng li từng tí một đi tới nhờ vào tia sáng mong manh nhìn vào tròng mắt chỉ cảm thấy trong con ngươi kia tựa hồ tràn ngập ánh mắt mong đợi.


Trong bóng tối, cánh tay tôi căng thẳng đều đang run rẩy liền lúc mắt dương sắp chạm vào mắt âm, tôi nuốt nước bọt dừng lại.


Trong lòng tôi mơ hồ có một luồng linh cảm không lành, lúc này tôi lại thu tay lại.


"Ông Nhị ,cháu có chút sợ." Tôi nhỏ giọng nói.


Ông Nhị sững sờ nói : Đều đi đến một bước này, còn có cái gì đáng sợ chứ.


Tôi bật đèn pin chiếu về bốn phía , trong ngôi mộ này vẫn cứ là thứ gì đều không có hơn nữa là một gian cuối cùng ,trong ngôi mộ không có con đường dẫn xuống dưới , ngôi mộ này liền là đường cụt!


Tôi nhìn bích hoạ trên tường ngôi mộ cảm giác không khác mấy so với mấy ngôi mộ trước chỉ có trên một bức bích họa chính mặt phía bắc là miêu tả một vật tổ (vật làm biểu tượng để thờ cúng được cho có chứa linh hồn của thần) quỷ dị.


Nghiêm ngặt mà nói là một khuôn mặt.


Vừa nãy lúc tiến vào, ánh mắt ba người chúng tôi đều bị tia sáng màu u lam của mắt âm tỏa ra hấp dẫn, ai cũng không nhìn bích hoạ xung quanh, lúc này nhìn lại không khỏi cảm thấy quỷ dị .


Hướng chính bắc , bức bích hoạ trên vách đá miêu tả chính là một khuôn mặt người , độ cao của mặt người này chí ít có hơn 1 mét liền khắc ở chính giữa vách đá hơn nữa khuôn mặt này từ giữa tách dọc ra trở thành hai bộ phân.a


Mặt bên trái rõ ràng đang cười hơn nữa cười rất vui vẻ, khóe mắt đều khắc hoạ ý cười có thể nói vài nét bút vào mộng sinh động như thật.


Mặt bên phải rõ ràng đang khóc tuy rằng không có rõ ràng khắc hoạ ra nước mắt và vệt nước mắt nhưng có thể xem rất rõ ràng, tâm trạng mặt ở phân nửa bên phải rất kém rất đau khổ.


Tôi quay đầu hỏi : Đây là mặt của cùng một người sao? Một người không thể cùng làm ra vẻ mặt như thế đi?


Chú com lê nói : Một người xác thực không thể làm ra vẻ mặt như thế lẽ nào trên bích hoạ ám chỉ là hai người hợp lại làm một sao?


Ông Nhị không lên tiếng có lẽ ông ấy xemn không hiểu ,tôi biết ông Nhị là một người thận trọng việc chưa nắm chắc, ông ấy từ trước đến giờ sẽ không lên tiếng.


Một lát sau, ông Nhị trầm ngâm nói : Khuôn mặt này, hẳn không phải cùng một người mà là hai người một nam một nữ.


"Này có ý gì?" Tôi có chút giật mình liền vội vàng hỏi ông Nhị.


Ông Nhị lắc đèn pin dùng ánh sáng của đèn pin chỉ vào nửa khuôn mặt khóc thút tít bên phải nói : Các cháu nhìn kỹ đi, nửa khuôn mặt này, mày liễu, mắt hạnh, mặt nhọn, môi nhỏ đỏ liền ngay cả lỗ tai đều khắc hoạ rất xinh xắn.


Tôi và chú com lê gật gật đầu, ông Nhị nói quả thật có đạo lý.


"Nửa khuôn mặt bên trái này ,lông mày rậm mắt to, trong mắt tuy rằng có chứa ý cười nhưng toàn bộ con ngươi to hơn so với bên phải hơn nữa khuôn mặt của nửa gương mặt này rõ ràng có chút dáng vẻ mặt chữ quốc ."


Đàn ông và phụ nữ, mỗi người nửa khuông mặt ghép lại với nhau?


Tôi nghĩ lại cái bóng phụ nữ từng ở trên người tôi nhưng lại nghĩ lại đó là bác Hải đặt ở trên người tôi , cái bóng kia là con trai và con gái của bác ấy, không liên quan quái gì đến tôi hơn nữa bác Hải còn lấy đi rồi.


Còn vu thuật gặp phải lúc chú com lê đã từng mang tôi tới nhà cũ Dân quốc chúng tôi cũng phá tan rồi.


Vậy này đến tột cùng là có ý gì?


Lẽ nào nhất định một người đàn ông và một người phụ nữ sau khi hợp lại mới có thể lấy mắt âm đi?


Tôi không rõ lúc này có chút xoắn xuýt.


Ông Nhị nói với tôi : Đã đến giây phút này rồi vẫn là trực tiếp thử xem đi, giây phút này ông chờ đợi 20 năm rồi.


Tôi nghĩ thầm cũng là, cùng với đi xoắn xuýt những vấn đề này chẳng bằng trực tiếp đi lấy mắt quỷ, chết thì cũng đã chết rồi ,không chết cũng liền kiếm lời mắt quỷ này.


Lúc này tôi nắm lấy mắt dương cẩn thận từng li từng tí một tiếp xúc mắt âm , lúc con mắt trong tay mới vừa chạm được giọt nước kia, đột nhiên, trong tay tôi truyền đến một trận cảm giác râm mát lại như là thò tay vào trong tủ lạnh.


Sau đó, giọt nước liền như là một vệt tia sáng chậm rãi chảy vào mắt dương trong tay tôi vẻn vẹn thời gian mười mấy giây, mắt âm và mắt dương liền hoàn toàn dung hợp.


Trong ngôi mộ thiếu đi mắt âm nhất thời rơi vào trong bóng tối ,tôi vội vàng bật đèn pin nhìn vào mắt quỷ sau khi đã dung hợp trong tay.


Vẻn vẹn là liếc mắt nhìn liền kinh ngạc đến ngây người ở tại chỗ.


Mắt quỷ sau khi dung hợp đã biến thành một viên pha lê , trong hạt châu này tôi đầu tiên nhìn liền nhìn thấy vô số sao trời!


Viên mắt quỷ này liền như là một cánh cửa sổ trong bầu trời vô tận , tôi xuyên thấu qua cánh cửa sổ liền có thể nhìn thấy đầy sao sáng chói trong luân hồi.


Còn chưa kịp cảm thán, bỗng nhiên trong tay truyền đến một luồng sức hút, mắt quỷ suýt chút nữa từ trong tay tôi bị hút bay ,tôi cả kinh cho là có người muốn cướp đoạt, trong bóng tối lập tức nắm chặt mắt quỷ chỉ cảm thấy bên cạnh thật giống như xuất hiện một bóng người!


Không sai vẫn là hắn!


Chính là bóng người xuất hiện ở trên thông đạo, tôi đã từng tóm lấy hắn!


Lúc này thân thể của tôi bị sức hút kia lôi vẫn chạy về hướng chính bắc rầm một tiếng đụng vào tường liền ở lúc cái bóng xông lại muốn cướp lấy mắt quỷ của tôi, tôi một phát túm lấy bả vai của hắn lại một lần nữa nắm lấy dao găm trên đầu vai hắn!


"Ngươi chạy đi đâu!" Tôi cắn răng tức giận quát một tiếng, ông Nhị bật đèn pin chiếu về phía tôi lại phát hiện bàn tay của tôi chộp vào bả vai của hính mình.


"A Bố cháu làm sao thế?" Chú com lê và ông Nhị kinh ngạc nhìn tôi không hiểu phản ứng của tôi .


Tôi nói : Bóng người kia cháu thấy ba lần rồi, khả năng hắn muốn cướp lấy mắt quỷ!


Ông Nhị nói : Vậy cháu nắm lấy bờ vai của mình làm gì?


Tôi sững sờ, thầm nghĩ tôi tóm lấy không phải vai của bóng người kia sao? Làm sao chộp lên bả vai của chính mình?


Ngay ở lúc tôi mới vừa buông tay ra , xúc cảm (cảm giác tay sờ) trên tay truyền đến như một kinh lôi lay chuyển trời đất, oanh một cái, tôi liền bối rối!


"Đợi chút đã!" Tôi quát to một tiếng, lại lần nữa sờ về phía dao găm trên bả vai , loại xúc cảm thực chất này khiến hai chân tôi run lên không nhịn được liền muốn ngồi bệt xuống đất!


Dao găm có ba hạt châu trên chuôi đao không chính là bản thân tôi sao?


Tôi rút dao găm từ trên đầu vai ra cẩn thận liếc mắt nhìn sau đó nhắm mắt lại ở trong không khí tóm lấy dao găm mô phỏng dáng vẻ lúc tôi gặp phải bóng người kia ở trên xích sắt, kết quả mô phỏng khiến hai tay tôi run rẩy không dám tin vào con mắt của mình!


Bóng người mà tôi nắm lấy kia, dao găm trên bả vai hắn dĩ nhiên giống với tôi như đúc!


Tôi tóm lấy đến tột cùng là ai?


Đây là một người khác sao? Chỉ có điều dao găm của hắn giống với kiểu dáng của tôi? Nhưng điều này cũng không thể, doa găm này là lúc chú com lê đi tới Tây Tạng đoạt được hơn nữa là sư phụ già rèn đao một mình chế tạo ra tuyệt đối là có một không hai không tìm được kiểu giống thế!


Loại bỏ khả năng này, suy đoán càng gan to tiếp theo hiện lên trong đầu tôi , suy đoán này trực tiếp dọa bản thân tôi !


Người mà tôi túm lấy ở trên xích sắt không phải người khác chính là tôi ! Chính là bản thân tôi ! ! !


Sau khi tôi leo lên đến đỉnh vách trong của đảo quỷ ,tất cả những thứ đã qua lẽ nào đều là mắt quỷ cho tôi tiên đoán?


Tỷ như lúc ông Nhị và chú com lê hai người đến trên đầu rồng , tôi thấy phía sau bọn họ có một bóng đen đây chính là dáng vẻ tiên đoán sau khi tôi tới đầu rồng của mắt quỷ trong tay ?


Mà bóng người vừa nãy muốn cướp lấy mắt quỷ trong tay tôi , này cũng không phải cướp lấy kỳ thực hắn cũng chỉ là đang lặp lại một lần toàn bộ chuyện mà tôi vừa mới làm?


Ông Nhị nói : Nếu có được mắt quỷ rồi, chúng ta liền nhanh chóng đi thôi.


Dứt lời, ông Nhị ra hiệu một ánh mắt cho chú com lê lại đây gác ở thân thể của tôi liền muốn đi lên trên ngôi mộ, tôi nói :Đợi chút đã, cháu có một vấn đề không rõ.


Lúc này tôi muốn quay đầu lại nhìn bộ xương hai tay trên trụ đá nhưng mới vừa quay đầu, ông Nhị đùng một cái tát đánh vào gáy tôi mạnh mẽ vặn thẳng đầu tôi nói : Đừng xem, đi nhanh lên .


Tôi nói : Cháu liền liếc mắt nhìn.


Lúc lại chuẩn bị quay đầu , hai cái tay chú com lê trực tiếp ôm đầu tôi khiến mắt tôi nhìn thẳng con đường phía trước nói cái gì cũng không cho tôi quay đầu lại.


Tôi có chút buồn bực, tôi nói :Hai ngươi làm gì vậy? Tôi chính là quay đầu lại nhìn, sao cứ khống chế đầu cháu làm gì?


Nói xong, tôi còn muốn lại lần nữa quay đầu, lần này hai người bọn họ cùng dùng tay ôm lấy đầu tôi chính là không cho tôi quay đầu lại xem.


Ông Nhị cười nói : Nhìn cái gì vậy, đi nhanh lên .


Tôi mơ hồ cảm thấy bầu không khí rất căng thẳng đặc biệt là nụ cười mỉa của ông Nhị càng làm cho tôi cảm thấy ông ấy là cố ý cười như thế hơn nữa mục đích của chú com lê hai người bọn họ giống nhau nói cái gì cũng không cho tôi quay đầu lại xem.


Tôi nói : Hai ngươi buông tay ! Cháu quay đầu liếc mắt nhìn ,nói xong, tôi thừa lúc hai người bọn họ không chú ý bỗng nhiên xoay người lại. . .

Bình Luận (0)
Comment