Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 128

Tôi còn là không lên tiếng lẳng lặng chờ Trần Vĩ .


Anh ta nói: Chú em , cậu biết anh yêu phụ nữ, người đàn ông thích phụ nữ không phải rất bình thường sao? Ngày thứ nhất anh lái xe liền gặp phải một cô gái nói chuyện rất hợp nhau sau đó cô ấy hẹn anh gặp mặt liền là ở cái công xưởng kia .


Tôi vẫn là gật đầu .


"Ở trong công xưởng kia , chúng tôi vẫn làm đổi các loại tư thế làm." Mới vừa nói tới chỗ này , tôi vội vàng xua tay nói: Ai ai ai , anh Trần , anh nói điểm chính nói điểm chính là tốt rồi .


Trần Vĩ nói: Trong vài ngày vừa bắt đầu, bọn anh gắn bó keo sơn sau đó anh lại tìm cô ấy phát hiện không tìm được ,sau khi anh đi nhà xưởng kia anh mới phát hiện , tất cả những gì anh đã từng thấy đều là giả cái gì đều là giả dối , giường trong nhà xưởng, sofa , trang trí , cùng căn bản không giống với những gì anh thấy trước đây, tất cả những thứ kia đều có khả năng là ảo giác của anh.


"Cô gái kia đâu là ảo giác hay là chân thực ?" Tôi lại hỏi .


Trần Vĩ lắc đầu thở dài: Anh cũng không biết cô ấy là thật hay là giả từ đó về sau thân thể của anh liền bắt đầu mục nát .


"Anh Trần ý của anh là nói khiến em giúp anh đi vào trong công xưởng kia xem?


"Ừ ,  có lẽ trong công xưởng kia có biện pháp giải quyết sự mục nát của thân thể anh, anh bây giờ sắp chịu không nổi rồi ,nếu cứ thế này, thân thể anh sớm muộn muốn mục nát đến trên mặt đến lúc đó anh nhưng làm sao gặp người."


Khả năng Trần Vĩ những năm này một mực đang uống rượu bởi vì khống chế mức độ mục nát của thân thể nếu không sớm đã liền mục nát thành một bãi thi cốt rồi.


Bởi không quá hiểu rõ, tôi tạm thời không muốn nói cho anh ta biết chuyện liên quan tới cây thần Phạm Diễn, tôi nói: Như vậy đi , có thời gian hai chúng ta liền đi một chuyến .


Trần Vĩ gật gật đầu , tôi đi ra khỏi phòng làm việc của anh ta, lúc trở lại túc xá lại gọi một cuộc điện thoại cho Cát Ngọc vẫn cứ nhắc nhở điện thoại tôi gọi đã tắt máy .


Tôi nghĩ không ra, Cát Ngọc làm gì tắt điện thoại đi đây?


Liên tục gọi hơn mười cái đều là nhắc nhở tắt máy , tôi cũng có chút buồn ngủ liền ngủ một giấc , lúc tỉnh lại đã là buổi tối lại gọi điện thoại cho Cát Ngọc vẫn là tắt máy .


Tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng liền đóng chặt cửa phòng , từ trong lòng móc mắt quỷ ra, trong viên mắt quỷ màu xanh thẳm lấp lánh ánh sáng nhiều màu, tràn ngập ngân hà vô tận, tôi nhỏ giọng hỏi: Mắt quỷ , có thể mượn sức mạnh của ngươi không, cho tôi biết Cát Ngọc ở đâu?


Tôi nghĩ, nếu Âm Dương và mắt Dương sáp nhập ở cùng nhau , tôi nhất định có thể biết được quá khứ tương lai!


Nhưng mắt quỷ căn bản không có bất kỳ phản ứng nào , tôi sững sờ, trong lòng nghĩ chuyện gì thế này?


Qua lại loay hoay mắt quỷ cũng không rõ là tình huống gì đơn giản tôi liền cất đi .


Nhưng mới vừa cất mắt quỷ xong bỗng nhiên não chấn động , trong đầu hiện lên từng bức hình ảnh .


Thân thể Cát Ngọc biến thành rất nhỏ rất nhỏ ,cô ấy bị đựng trong một cái bình thủy tinh , nhìn cảnh tượng chung quanh đó như là trong một nhà xưởng bỏ hoang bên cạnh đứng người đàn ông đeo mắt kiếng gọng vàng và chú Quỷ kia, hai người chính đang thảo luận chuyện của mắt quỷ .


Tôi chỉ nghe thấy chú Quỷ nói một câu .


"Nghịch Thiên Thần tên kia có tới không?"


Hình ảnh đến đây liền biến mất không thấy , tôi giật mình liền từ trên giường ngồi thẳng dậy vốn là tôi không muốn giúp Trần Vĩ vì thế cũng liền không hỏi anh ta công xưởng kia ở chỗ nào nhưng bây giờ Cát Ngọc bị bắt đi bị chú Quỷ tóm nhốt trong bình thủy tinh chắc hẳn là chú Quỷ cũng đang tìm kiếm mắt quỷ muốn dùng biện pháp như thế buộc tôi giao ra mắt quỷ!


Xem đồng hồ hiện tại đã là hơn mười một giờ khuya rồi lại quá nửa giờ liền xuất phát bất quá thời gian nửa tiếng hẳn đủ rồi.


Tôi vọt tới phòng làm việc của Trần Vĩ đi tới câu nói đầu tiên liền hỏi: Anh Trần , nhà xưởng bỏ hoang mà hôm nay anh nói ở đâu?


Trần Vĩ ngẩn ra nói: Ở vùng ngoại ô làm sao vậy?


"Đêm nay em lái xe trở về , hai chúng ta đi một chuyến."


Trần Vĩ không hiểu tôi tại sao đột nhiên muốn giúp anh ta nhưng vẫn là mừng rỡ gật gật đầu, nửa đêm 12 giờ ,lúc tôi lại lần nữa xuất phát, tôi phát hiện hết thảy những người lên xe phản ứng đầu tiên nhìn thấy tôi không còn là mặt không chút biểu cảm mà là vô cùng sợ hãi.


Thậm chí có đứng ở trước cửa xe nhìn thấy tôi trực tiếp quay đầu liền chạy .


Tôi biết, những cái gọi là người lên xe đều là quỷ có thể xe bus số 14 này người bình thường căn bản nhìn không thấy bất kể như thế nào , tôi cứ tiếp tục lái, lái đủ một năm thưởng một căn nhà ,đến lúc đó tôi cũng coi như là có xe có nhà , kẻ thất bại nghịch tập rồi.


Lần này , tốc độ tôi lái xe rất nhanh bởi vì tôi đã biết trò mèo của chuyến xe cuối số 14 không phải là nhất định phải đi một chuyến mà liền chuyện đơn giản như vậy vì thế không cần thiết tuân theo bảng giờ giấc rồi, tôi đi nhanh trở về cũng mau hầu như một canh giờ liền làm xong rồi.


Sau khi trở về , Trần Vĩ đã lái xe riêng ở cửa trạm vận chuyển hành khách chờ tôi rồi.


Lên xe , hai chúng tôi thẳng đến ngoại ô thành phố , thôn trấn kia gọi là trấn Đại Phong (đại trong to lớn, phong trong phong phú, giàu có) , ở trên đường Trần Vĩ nói cho tôi biết đó là một nhà xưởng khổng lồ trước đây rất nhiều nhà xưởng hùn vốn xây dựng bên trong có xưởng in ấn , xưởng đóng sách , xưởng cắt giấy , tạp nham gì đều có bất quá bây giờ đã hoang phế .


Từ trong mắt quỷ tôi biết được , Cát Ngọc bị chú Quỷ bắt tới trong công xưởng này ,chú Quỷ là một người thông minh , chú ta sớm liền đang tìm kiếm mắt quỷ rồi hơn nữa bốn con rối hình người cũng đang tìm kiếm mắt quỷ ,hết thảy âm mưu của mọi người cuối cùng đều tụ tập vào mắt quỷ .


Nhưng bọn họ tìm kiếm mắt quỷ đến tột cùng là vì cái gì?


Tôi lặng lẽ sờ mắt quỷ trong lòng nghi hoặc càng nhiều hơn.


Lúc hai chúng tôi đến nhà xưởng , tôi thò đầu nhìn nhà xưởng này liền cửa lớn đều không có , trước cửa mọc đầy cỏ dại ,bên trong có một con đường thật dài rất rộng phỏng chừng trước kia là con đường chuyên môn ra vào xe vận tải lớn .


Trên lối đi phủ đầy xỉ than đá và tảng đá xanh , bên trên nhưng thật ra không có nhiều cỏ dại, Trần Vĩ đỗ xe ở ven đường , hai chúng tôi liền thận trọng đi vào .


Mới vừa vào nhà xưởng , tôi đột nhiên cảm giác phần chân có chút lạnh lẽo đưa tay sờ một cái mới biết là trên dao găm lại tỏa ra ánh sáng lạnh phỏng chừng trong nhà xưởng này rất không sạch sẽ .


Hiện tại tôi cũng coi như là thăm dò một điểm quy luật của cây dao găm này rồi, nó có thể dò xét khí âm dò xét nơi không sạch sẽ !


Trong mắt quỷ, tôi chỉ là thấy được cảnh tượng trong nhà xưởng cụ thể Cát Ngọc bị nhốt ở phân xưởng nào tạm thời còn không rõ ràng lắm ,Trần Vĩ nói: Chú em, đi theo anh, anh dẫn cậu đến phân xưởng kia nhưng cậu phải cẩn thận đến lúc đó trong đầu nhất định không muốn nghĩ lung tung , anh đến bây giờ đều không rõ chuyện đã từng xảy ra trong đó đến tột cùng là thật hay giả .


Tôi ừ một tiếng, theo Trần Vĩ tiến vào bên trong khu nhà xưởng , anh ta rẽ vào khúc ngoặc giẫm lên cỏ dại rẽ bảy tám ngã mang theo tôi tới trước một chỗ phân xưởng cũ nát , trong phân xưởng tối om không có ánh sáng ,cửa sổ đều là rách nát , cái gì ở bên trong cũng không thấy rõ .


Trần Vĩ nói: Là ở nơi này .


Sắc trời rất mờ , mặt trăng đêm nay cũng trốn vào trong tầng mây như là cô gái xấu hổ ,tôi mới vừa đẩy ra cửa gỗ mục nát của phân xưởng liền nghe ngửi thấy một mùi rêu xanh nồng nặc.


Sau khi đi lên trước mấy bước , tôi nhỏ giọng hỏi: Anh Trần , chỗ anh nói ở đâu?


Bên cạnh không ai lên tiếng, tôi nghiêng đầu liếc mắt nhìn trong phân xưởng quá tối, tôi cũng không nhìn thấy vị trí của Trần Vĩ liền bật đèn trên điện thoại lên vừa nhìn một cái rầm một tiếng tôi liền ngồi bệt xuống đất .


Trần Vĩ căn bản liền không có cùng tôi đi vào!


Tôi quát to một tiếng: Anh Trần anh gạt em?


Tôi vội vàng chạy trở về nghĩ muốn nhanh chóng chạy ra phân xưởng tối om này nhưng lúc tôi chạy đến cửa phân xưởng ,trong nháy mắt tôi đưa tay đẩy cửa một tay lại đập lên tường .


Cửa không thấy !


Tôi một tay giơ điện thoại dùng đèn pin chiếu rọi bốn phía , một tay khác dùng sức vỗ vách tường , trong phân xưởng này đã không có cửa phòng đã không có cửa sổ ,tôi trợn to hai mắt hoảng sợ nhìn bốn phía , tôi xác định vị trí mới vừa đi vào chính là chỗ này , tôi xác định cửa phòng liền ở hướng này !


Trong đầu xẹt qua một tia chớp , tôi chợt nhớ tới lời mà Trần Vĩ từng nói .


Anh ta nói chuyện xảy ra ở đây có thể là ảo giác !


Thế nhưng lại nghĩ lại, này cũng có khả năng là Trần Vĩ cùng chú Quỷ và người đàn ông đeo mắt kiếng gọng vàng đã thông đồng với nhau cố ý muốn gài bẫy tôi biết trên người tôi có mắt quỷ liền nghĩ biện pháp nhốt tôi lại sau đó lấy đi mắt quỷ vì sợ tôi không tin , Trần Vĩ trước đó bịa ra một lời nói dối trong phân xưởng có thể sẽ xuất xuất hiện ảo giác?


Có khả năng, chỗ tôi đi vào căn bản cũng không phải là một phân xưởng có lẽ đây chính là một hũ tro cốt mà chú Quỷ chuẩn bị lại hoặc giả là một lọ chứa tối om gì đó cái này gọi là dụ địch vào tròng!


Tôi sẽ giống như Cát Ngọc phải không đã bị chú Quỷ đựng vào trong một chiếc bình?


Nghĩ tới đây , trong lòng tôi nghĩ nhất định phải kiểm tra rõ ràng phân xưởng này đi về phía trước một đoạn phát hiện trong phân xưởng này chất đầy các loại máy cắt khung, ở phía chính đông có một văn phòng đến trước cửa tôi đánh bạo đột nhiên liền đẩy ra !


Trong phòng đèn đuốc sáng choang , một người phụ nữ ngồi trên ghế làm việc ,một người phụ nữ đánh chết tôi cũng không nghĩ đến ...

Bình Luận (0)
Comment