Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 144

"Anh Trần!" Tôi rống lớn một tiếng ,Trần Vĩ bỗng nhiên thò đầu từ bảng quảng cáo của trạm ra nói: Chú em, lần này chúng ta xong rồi.


Trần Vĩ cũng không hề rời đi mà là chạy tới phía sau tấm bảng quảng cáo .


Anh ta vẫy tay với tôi ra hiệu tôi đi qua, chờ lúc tôi đến bên người Trần Vĩ ,anh ta chỉ vào tấm bảng quảng cáo nói: Chú em cậu xem đây là cái gì?


Trên biển quảng cáo này có quảng cáo rượu trắng, cái gì tinh khiết thơm trăm năm làm sao làm sao sản xuất, tôi đều không cảm thấy hứng thú, ở vị trí logo bình rượu chính có một camera cỡ nhỏ.


Tôi vỗ trán một cái nhất thời tuyệt vọng rồi .


Này rõ ràng chính là có người bày sẵn ván cờ liền chờ tôi mắc câu rồi ,tôi cắn răng có chút tức giận hỏi Trần Vĩ: Anh Trần, tin tức này ,ngoại trừ hai chúng ta biết liền ngay cả Cát Ngọc đều không biết ,này sẽ là ai lắp camera ở đây chứ?


Tôi xem làm như là đang hỏi dò kỳ thực chính là hỏi Trần Vĩ có phải là anh làm hay không.


Trần Vĩ một mặt vô tội nói: Chú em,, anh cũng là vì tính mạng của mình mà nghĩ chứ, camera này anh lắp ở đây có thể làm gì? Không bất kỳ tác dụng nào a, anh uy hiếp cậu lại vô dụng.


Tôi nghĩ nghĩ nói: Đi nhanh lên đi ,đừng ở chỗ này .


Lúc trở lại phòng ở trạm, hai chúng tôi chuẩn bị nói chuyện thâu đêm ở trong văn phòng ai biết vừa mới ngồi vào chỗ, một viên chức nhỏ liền vọt vào trong văn phòng hoảng hốt lo sợ nói với Trần Vĩ nói: Chủ nhiệm , chủ nhiệm ,việc lớn không tốt rồi.


"Gấp cái cầu a! Có chuyện gì từ từ nói." Trần Vĩ khiển trách viên chức nhỏ kia một câu .


Cậu ta nuốt nước bọt ,sau khi hầu kết lên trên xuống vội vàng nói: Chủ nhiệm ,nửa đêm lúc mười hai giờ ,em thấy có người lên xe chuyến cuối số 14.


Tôi và Trần Vĩ đồng thời cả kinh ,Trần Vĩ hỏi: Người này là ai?


Viên chức nhỏ nói: Không thấy rõ a, hắn đeo một chiếc mặt nạ sau khi lên xe chuyến cuối số 14 liền ngồi ở vị trí ghế lái , người này thật kì quái , hắn không khởi động xe cũng không bật đèn liền ngồi ở trên ghế lái vẫn xoay tay lái không ngừng mà quẹo trái quẹo phải ,dáng dấp kia liền như đang lái xe nhưng mấu chốt của vấn đề là xe căn bản không khởi động a một mực dừng một chỗ!


"Người kia đâu !" Tôi quát to một tiếng liền muốn xông ra chạy đến chỗ xe chuyến cuối số 14 nhưng viên chức nhỏ vội vã ở phía sau xua tay nói: Ai ai ai , anh Lưu, kẻ đeo mặt nạ kia đã đi rồi vừa đi không lâu .


Tôi đây mới dừng lại sững sờ ở tại chỗ, Trần Vĩ khoát tay với viên chức nhỏ nói: Được rồi ,cậu nhanh chóng ngủ đi thôi ,chuyện này không muốn nói ra cuối tháng đánh giá cho cậu công nhân ưu tú nhiều cấp cậu ba trăm đồng tiền thưởng .


"Ôi ,ôi, cảm ơn chủ nhiệm ,cảm ơn chủ nhiệm."Viên chức nhỏ không ngừng mà gật đầu , nụ cười trên mặt nhịn đều không nhịn được .


Sau khi suy tư hồi lâu ,tôi nói với Trần Vĩ : Anh Trần ,xem ra xe chuyến cuối số 14 khác, chúng ta nhất định phải đi lên xem xem không lên được chiếc xe kia không chạy tới trạm cuối của chiếc xe kia, chúng ta trước sau liền như con ruồi không đầu vậy.


Trần Vĩ ừ một tiếng có chút lo lắng nói: Chú em, hai ngày nay cậu giấu súng đi nếu như cảnh sát điều tra đến chúng ta bên này ,anh liền vẫn ép cho cậu!


Chuyện này là nỗi đau trong lòng trước mắt ,tôi đây hoàn toàn là rơi vào bẫy rồi.


Nhưng tôi khẳng định ,tôi sẽ không có việc gì !


Bởi vì điểm mấu chốt liền ở camera lỗ kim, kẻ hại tôi sở dĩ muốn lắp camera liền là muốn quay quá trình tôi giết người dùng cái này để áp chế tôi nếu nghĩ muốn ép buộc tôi kia chắc chắn sẽ không báo cảnh sát .


Nếu như báo cảnh sát ,cảnh sát bắt tôi đi ,còn bọn họ vẫn muốn ép buộc cái lông?


Ngày thứ hai mới vừa tỉnh ngủ ,Trần Vĩ liền hoang mang rối loạn vỗ ca cửa túc xá của tôi, lúc mở cửa, trong tay Trần Vĩ nắm bắt một tệp báo hôm nay có chút run rẩy mà nói: Chú em, cậu xem xem...


Tôi lấy tờ báo qua vừa nhìn đầu đề báo bên trên chữ đỏ lớn bắt mắt!


"Đêm qua hừng đông ,trạm xe buýt thành Mị Lực khu Đông xảy ra án mạng lớn."


Trong lòng tôi nảy lên nghĩ thầm đều lên đầu đề báo bên trên rồi, cảnh sát nhất định phải ra sức điều tra chuyện này rồi, lần này tôi phỏng chừng muốn xong đời rồi.


Nhưng nhìn xuống nội dung chi tiết phía dưới, tôi lại nghi hoặc không hiểu .


Trần Vĩ thấy trên mặt tôi sự nghi hoặc rất đậm liền nhỏ giọng nói: Chú em, quái liền quái ở đây, cậu tỉ mỉ xem phía dưới.


Ý tứ mà phía bên dưới báo viết là , tên kẻ giết là Lý Nhị Cẩu ,tên mụ Cẩu Đản ở trong bệnh viện có lưu lại hồ sơ bệnh tâm thần thường thường tâm tình không ổn định hoài nghi là sau khi Lý Nhị Cẩu giết anh rể xong bản thân thì tông xe chết.


Nhìn tới câu này, tôi hít vào một ngụm khí lạnh , bản thân Lý Nhị Cẩu tông xe chết?


Tôi rõ ràng là bắn chết Lý Nhị Cẩu nhưng trên báo làm sao sẽ đăng bản thân hắn tông xe chết? Viên đạn không còn lưu lại trong đầu hắn hay sao? Pháp y sẽ không liền vết thương do súng đều không nhìn ra sao?


Trần Vĩ nói: Sáng sớm hôm nay anh cố ý nhờ người nghe quen ngóng ,lúc hơn năm giờ rạng sáng cảnh sát nhận được báo án chạy tới hiện trường vừa nhìn ,anh rể Lý Nhị Cẩu nằm dưới đất ,đầu bị xẻng chặt đứt mà bản thân Lý Nhị Cẩu thì lại nằm ở giữa đường cái, đầu đều bị nghiền nát rồi, cảnh sát hiện nay chính đang căn cứ vào dấu vết của lốp xe tìm kiếm chiếc xe gây án.


Căn cứ cách nói này ,tử trạng (cách chết) của anh rể Lý Nhị Cẩu giống với những gì chúng tôi nhìn thấy nhưng tử trạng của Lý Nhị Cẩu liền không giống thế.


Lý Nhị Cẩu rõ ràng là bị súng bắn chết ,hắn chết ở trạm nhưng lúc cảnh sát chạy đến hắn chết ở trên đường, đầu còn bị người khác nghiền nát .


Đó chỉ có thể nói một trường hợp ,sau khi chúng tôi đi còn có một nhóm người chạy tới hiện trường cố ý chế tạo cùng tai nạn xe cộ dùng cái này tẩy trừ hiềm nghi cho tôi như vậy cảnh sát liền sẽ không điều tra càng nhiều chuyện nữa nguyên nhân tai nạn cuối cùng quy tội cho một chiếc xe gây ra tai nạn.


Nói cách khác ,ở trong chuyện này, có người giúp tôi cũng có người hại tôi .


Người hại tôi lắp camera quay tất cả những thứ này ,người giúp người tôi thay đổi nguyên nhân cái chết của Lý Nhị Cẩu khiến tôi có thể tẩy sạch tội .


Về phần bản thân Lý Nhị Cẩu đến cùng thật có bệnh tâm thần hay là giả, cái này tôi liền không muốn lại đi truy cứu rồi, không có ý nghĩa gì nữa.


"Chờ đi, chờ kẻ quay video đến hãm hại em hoặc là uy hiếp em làm chuyện gì , chúng ta hiện nay phải làm liền là đêm nay lại đi một chuyến , lần này đổi trạm xe buýt ." Tôi cầm tờ báo nhỏ giọng nói với Trần Vĩ .


Trần Vĩ ừ một tiếng , không lại nói gì nữa .


Ban đêm , lần này tôi lưu ý trước đó không nói cho bất luận người nào muốn đi đâu mà là lôi kéo Trần Vĩ đi một trạm lại một trạm, sau khi đi rồi hơn hai mươi trạm ,tôi kéo anh ta lại lần nữa quay trở về ba trạm trước .


Cuối cùng dừng ở đường Hóa Công.


Tôi dừng ở trạm xe đường Hóa Công này là có nguyên nhân, nơi này hẻo lánh ,bốn phía đều là đường lớn, người ở thưa thớt , tôi liền không tin đứng ở chỗ này còn có thể có người sống lại gần .


Trần Vĩ nhìn bốn phía , nói: Chỗ này xác thực đủ hoang vu, cậu không ở mấy ngày đó ,lúc anh giúp chú lái xe xưa nay chưa dừng ở đây đều là trực tiếp lái qua.


Tôi cười cười nói: Nơi này xác thực không có nhiêu người .


Khi nói chuyện bỗng nhiên trong bóng tối từ phía sau chúng tôi truyền đến từng trận tiếng trẻ con gào khóc ,tôi sợ hết hồn quay đầu nhìn lại , trong vườn trái cây phía bắc đường Hóa Công, một người phụ nữ trong ngực ôm trẻ con đi ra.


"Đệt!" Tôi mắng một câu , làm sao đến chỗ nào đều có người?


Trần Vĩ nhỏ giọng hỏi tôi :Chú em, người phụ nữ này là người hay là quỷ?


Tôi nhỏ giọng nói: 20% là người , 80% là quỷ .


Người phụ nữ kia ôm trẻ con vừa dỗ vừa đi đến trạm nghển cổ dừng chân nhìn ra xa, nhìn đã lâu lầm bầm một câu: Sao còn không có tới đây chứ !


Đứa bé trong lòng cô ta oa oa khóc ,tiếng khóc vô cùng chói tai khiến Trần Vĩ hai chúng tôi đều có chút không kiên nhẫn ,giờ khắc này liền liếc mắt nhìn về phía người phụ nữ kia không tự chủ được đồng thời rời sang bên cạnh một đoạn.


Nhưng trẻ con còn đang khóc ,phụ nữ cũng không để ý trực tiếp vén quần áo lên trên đường cho bú sữa ,tôi và Trần Vĩ lại là lúng túng không thôi , giờ khắc này từng người đốt một điếu thuốc chỉ chỉ chỏ chỏ về phía đông cũng không tiện quay đầu lại .


Nhưng tiếng khóc của trẻ con trước sau không ngừng được ,nhìn dáng dấp trẻ con cũng không đói bụng cũng không muốn bú sữa , sau khi người phụ nữ kia tới tới lui lui nhét vài lần ,mắt thấy trẻ con xác thực không muốn ăn cũng liền thả quần áo xuống có chút tức giận mà nói: Nhóc con thối, mày có ăn hay không?


Trẻ con mới vừa lớn chút khẳng định sẽ không trả lời .


Người phụ nữ ôm nó mặc kệ dỗ thế nào đều không được, người phụ nữ liền như là nghĩ linh tinh lại là ngâm nga bài hát lại là kể chuyện xưa lại là làm ngoáo ộp thế nào trước sau cũng không chọc cười đứa trẻ được trái lại khiến tiếng khóc của nó càng lúc càng to.


Trần Vĩ nhỏ giọng nói lầm bầm: Thằng nhóc này vẫn rất có sức lực , tiếng khóc sóng sau cao hơn sóng trước .


Tôi cười cười không lên tiếng nhìn đồng hồ, giờ khắc này đã là mười một giờ năm mươi tám phút lại thêm hai phút một chiếc xe chuyến cuối số 14 khác hẳn là liền muốn lái tới rồi.


Ai biết ,liền vào lúc này ,người phụ nữ kia thật giống nhữ cũng nổi giận rồi bỗng nhiên lớn tiếng nói một câu với đứa trẻ : Mày chớ khóc !Ầm ĩ ầm ĩ lại khóc tao ném mày chết !

Bình Luận (0)
Comment