Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 161

Lão tổ ừ một tiếng nói: Tương truyền tìm được mười lăm bản kinh thư này liền có thể hiểu rõ tất cả nỗi khổ trên thế gian, siêu thoát thế ngoại (thế gian) đạt được năng lực lớn.


Tôi nghĩ rất lấu vẫn là không nhịn được hỏi một câu: Lão tổ, ông đã lợi hại như vậy rồi, như ông người này không phải là người của người, há không đúng, ý của tôi là người không giống người thường ,ông còn cần năng lực tối lớn làm gì? Ông đã có năng lực lớn rồi.


Lão tổ cười cười ,lúc này vậy mà dùng ánh mắt đối xử với vãn bối (thế hệ sau) của mình mà nhìn tôi còn vỗ vỗ bờ vai tôi nói: Thứ mà ta muốn theo đuổi không phải ở một tầng cảnh giới với ngươi, ta còn có một bí mật mà trước giờ không ai biết.


Tôi mau chóng xua tay nói: Vậy ông cũng đừng nói cho tôi, bí mật thứ này biết càng nhiều càng không tốt.


Lão tổ cười ha ha rất là cởi mở nói: Nhóc con cậu, tuổi không lớn , đạo lý hiểu được không ít ,đúng vậy, bí mật thứ này biết càng nhiều thì càng không tốt nhưng ta cảm thấy bí mật này có thể nói cho ngươi.


Tôi xòe hai tay ra tỏ vẻ như không sao nói: Nếu như biết bí mật này rồi không có hại gì với tôi vậy ông liền nói nói xem đi.


"Ta chính là người bất tử trong truyền thuyết" Lão tổ nhàn nhạt nói một câu sau đó liền nghiêng đầu nhìn tôi.


Tôi sững sờ không hiểu ý của lão tổ, hắn còn nói: Bắt đầu từ ngày ta có kí ức ,ta liền vẫn sống tới bây giờ, nhớ lúc ta còn trẻ, nước nhà loạn lạc, dân chúng lầm than, ta bị một lão nông nhặt về nhà lúc ấy ta đã bảy tuổi rồi


Tôi không lên tiếng bởi vì tôi nhìn thấy trong mắt lão tổ lóe lên một tia đau buồn.


"Buổi tối ngày hôm ấy, con trai và con dâu của lão nông làm một bữa tối thịnh soạn cho ta tuy rằng lúc ta ăn không có bất kì mùi vị gì nhưng ta cảm nhận được sự ấm áp cảm nhận được tình nghĩa nơi trần thế."


Tôi hỏi: Vậy sau đó thì sao?


Lão tổ thở dài nói: Không có sau đó nữa ,buổi tối hôm đó, quân phản loạn tiến vào thôn trang giết lão nông và con trai của hắn, cưỡng gian rồi giết chết con dâu của lão nông ,ta liều mạng với bọn hắn, bất kì binh khí gì trong đám loạn quân đều không đả thương được ta, binh khí của bọn chúng chém lên người ta thì sẽ cong, sẽ gãy vỡ sau đó tướng lĩnh quân đội nhìn trúng ta đưa ta vào quân đội tôn sùng là Tiền Tướng quân.


"Đây chính là vì sao ta căm hận chiến tranh ,chiến tranh chỉ là kẻ cao cao tại thượng (ngồi tít trên cao) vì thoả mãn sự ích kỉ của riêng chúng mang đến đau xót vô tận cho dân chúng đây cũng là nguyên nhân vì sao ta chủ động lẻn vào Nhật Bản ám sát Thiên Hoàng."


Lão tổ vừa nói như thế, tôi liền hiểu.


Hoá ra lão tổ là người từ thời buổi loạn lạc mà đến trải qua chiến tranh và thiên tai thật sự là quá nhiều rồi ,hắn đã nhìn quen những chuyện tranh quyền đoạt vị mà không màng đến sống chết của dân chúng cho nên hắn biết thủ đoạn trực tiếp nhất giải quyết chiến tranh , trong Binh pháp tôn tử cũng đã viết muốn bắt giặc phải bắt vua trước đây mới khiến lão tổ có ý nghĩ ám sát Thiên Hoàng.


"Ta đã trải qua các triều đại, đã trải qua thịnh suy luân hồi có thể nói đã nhìn thấu tất cả ,ta cảm giác mình sống đã không còn ý nghĩa gì nữa, ta không dám cưới vợ sinh con bởi vì ta không có công năng kia, ta cũng không dám kết bạn bởi vì ta sẽ phải trơ mắt nhìn bọn họ dần dần chết đi ,ta bắt đầu chán ngán loại cuộc sống này, ta thậm chí bắt đầu chán ghét thân thể bất tử của chính mình mãi đến một ngày..." Lúc lão tổ nói đến câu này lại nặng nề thở dài.


Nói đến chỗ này, lão tổ không nói tiếp nữa có lẽ là không muốn nói nữa có lẽ là lười phải nói rồi nói chung hắn thỉnh thoảng bắt đầu thở dài


Hành giả Nhiên Tâm từng nói lão tổ chính là siêu thoát ra khỏi sáu cõi căn bản không phải người phàm,người quỷ yêu cương thi súc vật, hắn không thuộc bất cứ một loại nào ,tôi cảm thấy đây cũng hẳn là lí do thân thể bất tử của hắn chỉ tiếc cả người hắn cứng rắn hay là căn bản hắn liền không tính là một người đàn ông bình thường vì thế cũng vẫn không có con nối dõi.


Nếu lão tổ có bản lĩnh vĩnh sinh bất tử (không bao giờ chết ) như vậy, vậy hắn còn theo đuổi một loại năng lực lớn suy nghĩ kĩ loại năng lực lớn này nên có bao nhiêu nghịch thiên (đối nghịch với số mệnh mà đi) còn Nhân Vương viết mười lăm bản kinh thư bảy khó tám khổ này nữa nên có bao nhiêu lợi hại?


Lão tổ cũng từng nói, kinh Nhân Vương này, mười lăm cuốn toàn bộ giấu ở bên trong hang rồng ở Thiên Sơn, còn hang rồng kia nhất định là cơ quan tầng tầng, vô cùng nguy hiểm đến lúc đó tôi có thể sống mà đi vào hoặc sống sót mà đi ra cái đó đều là một chuyện.(sống đi vào và sống đi ra là 2 chuyện khác nhau)


"Lão tổ, thứ cho tôi đánh bạo hỏi một câu nếu ngươi có thể vĩnh sinh bất tử vậy thì ông còn theo đuổi cái gì? Ông đã từng yêu nhất một người phụ nữ nào đó? Hoặc là đối với một chuyện nào đó canh cánh trong lòng?" Tôi thăm dò hỏi.


Lão tổ không lên tiếng, một lát sau từ trên giường đứng dậy nói: Thời gian không còn sớm, nhanh nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải tiếp tục bắt xe.


Nói xong, lão tổ kéo cửa phòng ra trực tiếp đi ra ngoài.


Tôi nằm ở trên giường trắng đêm khó ngủ, lão tổ là một người có chuyện xưa cũng là một người có bí mật cũng vì quốc gia mà quên thân mình ,hắn rất phức tạp.


Tôi cảm thấy chỉ cần lão tổ không vi phạm đạo nghĩa (đạo đức và chính nghĩa) ,tôi trái lại có thể giúp hắn ,hành giả Nhiên Tâm từng nói với tôi chính là khiến tôi tận lực nghe theo lão tổ nhưng không được khiến tôi sát sinh, nếu không tim Phật rất có thể biến thành tim ma.


Ngày thứ hai, chúng tôi tỉnh ngủ từ sáng sớm, ngay lúc tôi chuẩn bị xuống lầu, tôi bỗng cảm thấy không đúng.


Bởi vì trước cửa phòng tôi đặt một cọng lông


Một cọng lông chim màu trắng, tôi nhặt lên nhìn giống như một căn lông ngỗng ,có câu nói gọi là "thiên lý tống nga mao lễ khinh tình ý trọng" (câu nói này là nói về sự tích Mị Châu rải lông ngỗng dẫn đường cho Trọng Thuỷ) nhưng đây là ai rảnh không có việc gì nghìn dặm đưa lông ngỗng cho tôi? Ăn no rửng mỡ đi.


Tôi nhìn về phía gian phòng của lão tổ và các gian khác, cửa đều sạch sạch sẽ sẽ chỉ có tôi chỗ này đặt một căn lông ngỗng.


Lật lại xem không khỏi cả kinh, mặt trái lông ngỗng còn viết chữ!


"Trưa nay ba khắc giết chết lão tổ!" Mặt sau của lông ngỗng liền viết một hàng chữ như vậy, tôi sợ hết hồn, tay run lên suýt chút nữa đều ném lông ngỗng xuống đất.


Đúng lúc ấy lão tổ lúc này từ trong phòng đi ra nhìn tôi một cái nói: Tối hôm qua ngủ không ngon sao? Nhìn ngươi có vẻ rất căng thẳng.


Tôi vội vàng nhét lông ngỗng vào trong túi cười nói: Không có gì, có thể là vừa mới tỉnh ngủ nên khí sắc không tốt lắm.


Lão tổ ừ một tiếng nói: Đi ra ngoài ăn ít bữa sáng đi, ăn xong bữa sáng tiếp tục lên đường.


Lúc ăn bữa sáng, tôi gọi điện thoại cho Trần Vĩ nói mấy ngày nay không về được nhờ anh ta lái xe tuyến cuối số 14 hộ, Trần Vĩ cười hì hì nói không sao hiện tại lái hay không lái đều được, chú em cậu tha hồ chơi đi, khi nào về ới anh một câu là được.


Dù sao, tôi là ân nhân cứu mạng của Trần Vĩ


Gọi điện thoại xong, lão tổ cười hỏi tôi: Người phàm các ngươi cả ngày bận rộn kiếm tiền, không mệt mỏi sao?


Tôi nói: Lão tổ nha, ông liền không hiểu rồi, đầu tiên ông là thân thể bất tử, tôi biết ông cũng không cần ăn đồ ăn liền có thể tồn tại , có thể trong thế giới của ông đã không tìm được chuyện gì khiến ông có thể hưng phấn nữa nhưng tôi không giống !


Lão tổ cười nói: Chỗ nào không giống?


"Đầu tiên, tôi là một người bình thường, theo từ ngữ hiện đại mà nói gọi là kẻ thất bại , tôi không có nhà không có xe, há không , xe ở đoạn thời gian trước vừa mới có điều là công ty thưởng cho, nhà còn chưa đến tay ,tôi cũng muốn hưởng thụ cuộc sống, tôi cũng nghĩ kiếm nhiều tiền khiến bố mẹ tôi có được cuộc sống tốt khiến con trai tương lai của mình vừa sinh ra liền là con nhà giàu vậy nên là hưởng thụ tới cỡ nào cơ chứ?


Lão tổ lắc đầu một cái nói: Nhưng mà, mấy thứ này cũng không trứng dùng gì. (ý nghĩa không có tác dụng gì chủ yếu người Quảng Đông dùng từ địa phương thêm vào tiếng Trung phổ thông)


Ài, sư cha nó, lão tổ liền dùng từ mốt Internet của bây giờ đều biết nói hắn quê mùa cũng thật quá coi thường hắn.


Tôi nói: Người mà, sống chính liền là để chờ chết chỉ có điều mọi người đều muốn trong lúc chờ chết cố gắng một chút ,hưởng thụ một chút, hài lòng một chút chí ít lúc sinh mệnh thiêu đốt đến cuối cùng hồi tưởng lại cuộc đời của mình cũng cảm thấy không uổng phí.


Lão tổ lần này gật đầu nói: Điều này thì ta ngược lại có thể lý giải nhìn chung thế gian muôn hình muôn vẻ, tất cả con người, động vật, thực vật chỉ cần sống đều là vì để ăn no mà thôi chỉ có điều mọi người đều nghĩ khiến mình hưởng thụ càng cao cấp một chút.


Tôi gãi đầu một cái hàm hậu cười cười ,lão tổ nói: Ta nhìn nhóc con cậu càng ngày càng vừa mắt chờ ngày nào đó ta chán sống rồi, ta liền truyền thân thể bất tử của mình lại cho ngươi.


Tôi vội vàng nói: Kia nhưng đừng ,thân thể bất tử , không già không chết nhìn như nhiều trâu bò nhiều sảng khoái kỳ thực về sau muốn chịu đựng thống khổ và cô quạnh vô tận, điểm này tôi còn có thể ngộ ra được.


Lão tổ cười cười, không nói gì uống xong hớp cháo cuối cùng rồi lau miệng nói: Lát nữa ngươi đi mua vé, chúng ta tiếp tục bắt xe.


Tôi ừ một tiếng, xe tuyến tối hôm qua hỏng rồi, chúng tôi cần phải mua vé vào thành phố lớn sau đó lại chuyển tới Ha mi Tân Cương ,nơi này đơn giản còn không phải bãi sa mạc hoang tàn vắng vẻ không phải vậy có thể liền xong rồi.


Lúc mua vé, trong lòng tôi vẫn đang nghĩ: Trưa nay ba khắc, đến tột cùng là ai muốn giết lão tổ?



Bình Luận (0)
Comment