Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 20

Tôi lắc đầu, có chút nôn nóng nói: " Không biết, lão gia tử ngài mau mau nói cho con đi".


Ông lão hói đầu nói: " Anh ta đi vào làng rồi đứng ở cửa thôn nói chuyện cùng con lừa già chừng 3 phút, sau đó liền xoay người rời khỏi làng".


Tôi chấn động, mau chóng xoay người nhìn về con lừa già ở cửa thôn. Con lừa già kia bị trói ở gốc cây khô giờ khắc này lười biếng nằm trên mặt đất, thỉnh thoảng vung vẩy đuôi.


Con mẹ nó tôi lại bị lừa gạt thành thằng ngốc!


Âu phục đại thúc căn bản không tới nhà bà Phùng. Mà không đi thì cái gọi là Đứa trẻ bốn mắt trông cửa hoàn toàn là nói bậy do hắn bịa ra để lừa tôi.


Nếu vậy lật ngược lại, cái đêm mà tôi đi tới nhà bà Phùng, khi hắn ta theo dõi bà Phùng, nói bà Phùng đi vào một ngõ cụt rồi biến mất một cách quỷ dị không còn tăm hơi, hoàn toàn chính là bịa ra để lừa tôi, hay là thậm chí hắn ta còn không theo dõi bà Phùng ???


Mà tối ngày hôm qua, tôi theo dõi bà Phùng bí mật như vậy, hẳn bà ta không nhận ra. Giờ khắc này nghĩ lại, hắn ta khẳng định cũng nghĩ đến điểm này, hắn ta biết tôi sẽ cẩn thận theo dõi, vì vậy cố ý nói không phải tại tôi theo dõi thất bại, mà là trong nhà bà Phùng có nhãn tuyến!


Nhưng hắn làm vậy để làm gì ? Điều tra bà Phùng không phải do hắn đề xuất sao ? Hắn tại sao muốn lừa tôi?


Nếu hắn ta không đi vào trong nhà bà Phùng, vậy sẽ không có chuyện hắn ta bị bà Phùng phát hiện, vậy tại sao bà Phùng lại lái xe ba bánh nhanh chóng trở về nhà? Bà Phùng hành động quỷ dị như vậy đến cùng là xảy ra chuyện gì?


Đầu óc của tôi nổ tung mất rồi, cảm thấy trời đất quay cuồng.


Ông lão hói đầu thấy tôi lảo đảo, thân thể sắp đứng không vững, đỡ lấy tôi, hỏi: " Tiểu hài nhi, anh có sao không? Sẽ không bị bệnh tim chứ?"


Tôi nói không có, vừa nãy nộ hỏa công tâm, suýt chút nữa ngất đi.


Ông lão hói đầu nhỏ giọng nói: " Tiểu hài nhi a, không nói gạt anh, thôn này người đến điều tra bà Phùng từ mười mấy năm trước cho đến hiện tại, đều đã chết cả rồi".


Tôi không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy rất mê muội, ông lão hói đầu lại đốt một điếu thuốc, nói: "Tôi không cần giả bộ làm người tốt, cũng không vì cái gì khác, chỉ nhìn một cách đơn thuần thấy anh đứa bé này tâm không xấu, thấy lão bối rất tôn kính, đều mời thuốc lại gọi gia gia, vì vậy tôi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là giúp anh một chút đi".


Tôi thở dài, thấy vòng xoáy này quá sâu. Tôi thậm chí thấy thông báo tuyển dụng ban đầu hẳn là cố tình cho tôi nhìn thấy. Tôi thấy tất cả những thứ này đều là âm mưu chuẩn bị từ lâu dành cho tôi.


Có một đại hắc thủ vô hình (1) ở trong bóng tối thao túng tất cả, chỉ có điều tôi tạm thời không cách nào dò xét đến hắc thủ này, chỉ có thể bị nó nắm mũi dẫn đi.


Thấy tôi ủ rũ không thôi, bên trong viền mắt đều đẫm lệ, ông lão hói đầu vỗ bờ vai của tôi nói: " Tiểu hài nhi, đừng nóng vội, có nhớ hay không lão Tôn trước khi phát rồ nói lời gì?"


Tôi ngẩng đầu, nói: " Lão Tôn nói trong thôn đến hai người, một người sống, một người đã chết".


Ông lão hói đầu nói: "Đúng, kỳ thực lão Tôn không nhất định nói chính là hai người các anh, nhưng một trong hai người các anh, khi rời khỏi thôn Tang Hòe nhất định sẽ một còn sống sót mà rời đi, một chết rồi mà rời đi".


Tôi nói với ông lão sự việc ở trong nội thành thấy một cái " tôi " khác đang lái xe tuyến 14, ông ta gật đầu nói: " Cái mà anh thấy cái kia là linh hồn của anh, bởi vì anh đã chết một nửa! Nếu như tôi không ra tay, một khi anh rời thôn Tang Hòe, chính là giờ chết triệt để của anh".


Tôi hỏi tôi nên làm như thế nào?


Ông lão hói đầu nói: " Như này đi, nếu như anh tin tôi, ngày hôm nay về nhà, nhớ kỹ là phải về hẳn quê nhà. Sau đó tìm một bộ quần áo trước đây từng mặc, nhớ rõ phải là quần áo đã từng mặc, không được mặc bộ đồ chưa từng mặc, hiểu rõ không ?"


Tôi vội vã gật đầu.


Ông ta còn nói: "Anh dùng châm đâm thủng ngón tay của mình, viết tên cùng với sinh nhật của mình lên bộ y phục đó, sau đó lúc ra cửa nhất định phải mặc bộ y phục này. Ghi nhớ kỹ trên đường không được cởi ra, càng không được dính nước".


Tôi cả kinh hỏi: " Nếu chảy mồ hôi thì làm sao bây giờ?"


Ông lão hói đầu xua tay nói: " Chảy mồ hôi không có chuyện gì, ra mồ hôi càng nhiều càng tốt".


Tôi cảm động sắp khóc. Tôi nói: " Lão gia tử người chờ con một hồi". Nói xong tôi liền chạy ra khỏi thôn Tang Hòe bắt một chiếc taxi, đi mua cho ông ta mấy điếu thuốc, mua thêm mấy chai rượu ngon, tiền tiết kiệm đều tiêu gần hết.


Ông lão hói đầu cười không ngậm mồm vào được, liên tục tán dương: " Tôi nói anh đứa bé này không phải người xấu, là một cậu bé tốt".


Trước khi đi, ông lão hói đầu vỗ tay tôi nhỏ giọng dặn dò: " Nếu như một ngày kia anh thấy chữ viết bằng máu trên y phục của mình nóng lên, vậy thì đó là giờ chết của anh đã đến. Đến lúc đấy ghi nhớ kỹ không được hoảng loạn, càng không được cởi y phục, đứng yên tại chỗ không được cử động, nhất định không được cử động! Anh liền có thể sống sót !"


Tôi gật đầu, lập tức rời thôn Tang Hòe.


Lúc này tôi đối với âu phục đại thúc thật sự nhìn không thấu. Tôi hồi tưởng trải nghiệm của chính mình, lần thứ nhất gặp phải hắn ta là ở trạm Mị Lực Thành. Vừa thấy hắn ta, nhà ga tuần hoàn liền biến mất không còn tăm hơi nên tôi rất tín nhiệm hắn ta.


Sau đó Cát Ngọc nói hắn ta là quỷ, tôi lại ngờ vực.


Khi đi tới thôn Tang Hòe, lời nói cùng hành động của hắn ta rất có đạo lý khiến tôi chậm rãi lại lần nữa tin tưởng hắn ta. Ai ngờ tối ngày hôm qua hắn căn bản không đi tới nhà bà Phùng mà là quay về đầu cửa thôn cùng con lừa già nói chuyện.


Chẳng lẽ, hắn ta đã sớm tới thôn Tang Hòe? Hơn nữa hắn còn hiểu thú ngữ? (2)


Tôi thật sự không dám suy nghĩ nhiều.


Trở về quê nhà, cha tôi sửng sốt, hỏi tôi hai ngày trước mới vừa đã quay về, sao bây giờ đã lại về tiếp rồi. Tôi nói quay về lấy ít đồ.


Sau đó ở trong tủ treo quần áo của mình chọn một bộ quần áo. Tới khi trở về phòng trọ của mình thì dùng châm đâm thủng ngón tay, viết xuống Lưu Minh Bố, 14/06/1990.


Viết xong tôi liền mặc lên người, trong nháy mắt cảm thấy rất an toàn. Khả năng đây chính là tác dụng của tâm lý a.


Buổi tối hôm đó tôi trở về văn phòng tổng trạm. Trước khi xe xuất phát, tôi ở văn phòng hỏi Trần Vĩ: "Trần ca, tôi mấy ngày nay không ở đây thì ai là người lái xe tuyến 14 ?"


Trần Vĩ nói là anh ta, hỏi tôi có chuyện gì không ?


Tôi nói không có chuyện gì, chỉ là hỏi một chút, sau đó liền xuất phát.


Đi đường cũng không có sự việc gì, tôi chỉ cảm thấy chữ viết bằng máu trên lưng nóng hầm hập, không biết chảy mồ hôi có chuyện gì xảy ra hay không ?


Đến xưởng Tiêu Hóa, tôi dừng xe lại, đi sang bên đường đối diện hút thuốc.


Trong bóng tối, màu đỏ tươi của tàn thuốc lóe lên, tôi hồi tưởng những việc quái lạ gặp ở trong nhà bà Phùng, trong lòng nói đây rốt cuộc là người làm hay ma làm ?


Điều khó hiểu nhất chính là tay trái bà Phùng. Mỗi ngày buổi tối trước khi bà ta rời khỏi làng, hai cái tay đều là khô héo như móng gà. Nhưng sau khi từ bên ngoài làng trở về, trên xe bà ta có một luồng khí âm lãnh, hơn nữa tay trái sẽ trở nên dồi dào.


Chẳng lẽ, bà ta buổi tối đi giết người sao? Hòm gỗ trên xe ba bánh chính là đựng tử thi sao ?


Mới vừa nghĩ tới đây, bỗng nhiên có một bàn tay gầy guộc chạm vai trái của tôi.


A! Tôi cả người run lên, lập tức nhảy lên, nhặt một cục gạch, quay đầu liền muốn đập.


Ai ai ai, đừng đập!


Câu nói còn chưa dứt, viên gạch trong tay tôi liền văng ra ngoài. Nhưng thân thể người nọ linh hoạt trực tiếp uốn cong eo né qua.


Tôi định thần nhìn lại, hóa ra là ông lão mà tôi đã từng băng bó giúp.


- " Tại sao ông lại xưởng Tiêu Hóa?" Mới vừa nói xong câu đó, tôi cảm thấy chữ máu sau lưng bỗng nhiên nóng lên. Trong lòng tôi cả kinh, nhớ tới điều ông lão hói đầu đã nói.


Ông ta nói khi thời điểm chữ máu toả nhiệtm, chính là giờ chết của tôi đã đến. Thời điểm này tuyệt đối không được chạy loạn, nhất định phải đứng tại chỗ!


Ông lão đi tới nói: "Tôi tìm đến anh có chút việc, anh đi với tôi một chỗ, liền biết rồi".


Tôi lắc đầu nói: "Không đi, một lát cháu phải xuất phát rồi".


Ông lão nói: " Nếu như anh tin tôi thì đi theo tôi".


Ông ta vừa dứt lời, tôi cũng không biết làm sao, có khả năng tại vì chữ máu sau lưng tỏa nhiệt, biết giờ chết của mình giáng lâm nên tâm tình kích động bỗng nhiên mất khống chế, liền lớn tiếng mắng: " Tin Tin cái đéo".


Ông lão bối rối nói: "Tôi hảo tâm hảo ý mang anh đi, anh mắng tôi làm gì?"


- " Các ngươi ai cũng mẹ nhà nó nói để tôi tin tưởng các ngươi, lão tử tin, kết quả từng người từng người đều đem xem lão tử như thằng ngu ngốc lừa gạt. Ngày hôm nay chính là con mẹ nó tổng thống nước Mỹ đến gọi, lão tử cũng đứng bất động ở nơi này!" Tôi rốt cục bùng nổ ra tâm tình bị đè nén của chính mình, bởi vì tôi cảm đại hắc thủ ở phía sau màn rốt cục muốn xuất hiện.


-------------------------------------------------------------------------


(1): Đại hắc thủ: Bàn tay hắc ám lớn. Dịch ra đọc hơi sượng nên giữ nguyên


(2): Thú ngữ: Ngôn ngữ thú vật

Bình Luận (0)
Comment