Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 223



Tôi đến một con đường vắng vẻ, đoạn đường này khá tối, phía trước lại có mấy khu chung cư, tôi nghĩ một số cô nàng đi làm về khuya chắc chắn sẽ đi ngang qua nơi này.

Quan trọng nhất chính là nơi này không có camera!Kỳ thật tôi cũng là bất đắc dĩ.

Tôi một gã trai tân thật sự không biết điều gì sẽ khiến cho một người con gái ghi lòng tạc dạ.

Chẳng lẽ là nói Anh yêu em sao?Tôi đang ngồi trong bụi cỏ miên man suy nghĩ.

Bỗng nhiên con đường bên trái truyền đến một loạt tiếng giày cao gót lộc cộc, con đường này có một dải đường hỗ trợ người khiếm thị đi lại, có thể là gót giày dẫm lên nên phát ra loại thanh âm này.

Tôi từ trong bụi cỏ ló đầu ra, nhìn thoáng qua cô nàng kia, đường cong nóng bỏng, váy ngắn, tất đen, có thể nói là một thân hình rất gợi cảm nhưng tiếc là trêи mặt trang điểm quá đậm.

Chờ nàng đi ngang qua bụi cỏ tôi đang nấp, tôi như sư tử vồ thỏ, trực tiếp lao ra, một tay bịt lại miệng nàng.


Một tay trực tiếp kéo nàng vào trong bụi cỏ.

Tạch!Tôi từ sau eo rút ra chủy thủ, đem chủy thủ kề vào cổ nàng, nàng trợn to hai mắt sợ hãi, trong miệng ô ô ô không ngừng lắc đầu.

Tôi lạnh giọng nói: “Hỏi ngươi một chuyện, ngươi nói thật cho ta là có thể sống! Nếu ta buông tay ngươi dám la, ta liền một đao chọc thủng cổ ngươi!”Nàng vội vàng gật đầu, tôi buông tay ra hỏi: “Nữ nhân các ngươi cảm thấy chuyện gì mới là đáng ghi lòng tạc dạ nhất?”Nàng sửng sốt, tựa hồ có chút choáng váng, tôi không cướp tiền cũng không cướp sắc, thình lình hỏi một cái vấn đề như vậy, làm nàng có chút hoang mang.

Thấy nàng sững sờ, tôi nghiến răng khẽ đe dọa: “Tốt nhất là nói thật cho ta! Dám nói dối nửa câu, ta liền giết ngươi!”Nàng cả người đều run run, một lúc sau ổn ổn cảm xúc, nuốt nước bọt thật cẩn thận nói: “Tôi thích hắn ôm tôi ở trêи ban công, sau đó…”“Ai ai ai, đợi lát nữa, ta hỏi ngươi cái chuyện gì khiến ngươi ghi lòng tạc dạ, không phải hỏi việc riêng trong nhà các ngươi!”.

“Nhưng… Nhưng tôi cảm thấy, chuyện này rất đáng nhớ…” Cô nàng thực sự khϊế͙p͙ sợ, thật cẩn thận nói.

“Này…”Cái này làm cho tôi, một cái tiểu xử nam sao mà chịu nổi, lại nói tôi cùng Cát Ngọc cũng không ăn vụng trái cấm, loại sự tình này đối với chung tôi mà nói, chắc chắn không phải là điều ghi lòng tạc dạ nhất.

“Ngươi đi đi, ta không cướp tiền của ngươi, cũng không cướp sắc, chỉ hỏi một cái vấn đề này thôi, ngươi không được phép báo cảnh sát, bằng không ta ra tù sẽ giết chết ngươi!”Tôi đe dọa một chút trước khi thả nàng đi.

Tôi tin rằng nàng khẳng định sẽ không báo cảnh sát, bởi vì tôi thực sự không chạm vào nàng một chút, cũng không đối với nàng tạo thành thương tổn.

Chờ nàng đi rồi, tôi lại ở trong bụi cỏ chờ, nói thật, cái đoạn đường này thật đúng là vắng người, chờ người qua lại rất lâu, cuối cùng tôi lại tìm được một cô nàng đi một mình.

Thời điểm nàng đi đến bên người tôi, tôi lại lần nữa từ bụi cây lao ra, giữ chặt nàng, liền kéo vào trong bụi cỏ, vẫn như kịch bản cũ, kề mũi chủy thủ ở trêи cổ nàng.

Lúc tôi nhìn thấy gương mặt kia, tôi suýt chút nữa ngất xỉu, con mẹ nó, cô nàng này cực kỳ xấu, quả thực cùng Phượng tỷ có thể so đấu! (chả biết Phượng tỷ là con mợ nào, chắc nhân vật nào đó xấu xí bên tung của)“Đại huynh đệ… Trêи người tôi không có tiền, nếu không ngươi… cướp sắc đi.

” Nàng nơm nớp lo sợ, thật cẩn thận nói, trong ánh mắt còn có chứa một tia chờ mong.

Tôi tức giận nói: “Ngươi nghĩ hay vãi! Ta hỏi ngươi, nữ nhân các ngươi việc gì mới có thể khiến ghi lòng tạc dạ?”Nàng suy nghĩ một hồi, nói: “Tựa như bây giờ, bị một soái ca đè ở dưới thân, tôi nằm mơ cũng đều muốn có hình ảnh này a…”Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua, đem nàng kéo tới, làm nàng ngồi thẳng người lên, hỏi: “Cho ta nói thật!”“Kia… Đó chính là bị soái ca thổ lộ, tôi cảm thấy nếu là có một cái giống xxx oppa như vậy soái ca thổ lộ với tôi, tôi nhất định cả đời khó có thể quên.

” Nói chuyện khi, vẻ mặt nàng còn ghi rõ hai chữ mê trai.

“Ngươi đi đi.


” Tôi thu hồi chủy thủ, đối nàng phất phất tay, ý bảo nàng có thể đi rồi.

Nàng sửng sốt, lại nhỏ giọng hỏi tôi: “Đại huynh đệ, ngươi suy xét một chút, cướp sắc đi…”“Cút! Tin hay không ta chém chết ngươi!”Tôi quát rống lên một câu, dọa nàng giật mình một phát, nhanh chóng từ dưới đất đứng lên quay đầu chạy nhanh như chớp.

Tôi rời khu vực này về tới khách sạn, ngồi ở trêи sô pha tôi không ngừng vỗ trán, rốt cục có thể là chuyện gì, tôi chỉ muốn hỏi xem nữ nhân rốt cuộc đối chuyện gì khắc cốt minh tâm, rất khó sao?Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng tôi vẫn là quyết định trở về một chuyến, tìm biện pháp xem có thể hay không đơn độc tìm được Cát Ngọc.

Cao thủ thao túng hỏa nha đã nói rằng loại thuật số này gọi là hoa mai chuyển tâm, phương pháp phá giải không có ghi lại, hoặc là căn bản là không có phương pháp phá giải, chỉ có cách giúp cho người bị điều khiển nhớ lại chuyện ghi lòng tạc dạ mới có thể cởi bỏ.

Bây giờ nếu như tôi vẫn không trở về, Cát Ngọc cùng Tô Trinh là sẽ mãi mãi bị điều khiển như vậy, chỉ có thể dấn thân vào mà mạo hiểm.

Suy nghĩ cẩn thận chuyện này, Tôi đối cái kia thao túng Hỏa Nha cao nhân đã phát một cái tin nhắn.

“Tôi ngày mai hồi nội thành, tìm Cát Ngọc.

”“Đi thôi.

”Ngắn gọn hai câu đối thoại, hắn thế nhưng đối chuyện của tôi căn bản không để tâm, có cảm giác thích làm gì thì làm.

Nhưng ở một góc suy nghĩ khác, hắn dám trực tiếp bảo tôi đi như vậy, có lẽ hắn đang âm thầm chuẩn bị tốt tiếp ứng, điều này là có thể đấy.

Cao nhân, xưa nay thích thần bí, có rất nhiều việc sẽ không trực tiếp để lộ.

9 giờ sáng hôm sau, tôi trả phòng, sau đó ngồi tàu cao tốc trở lại nội thành, gần hai mươi phút liền đến Đông trạm nội thành.

Ra khỏi ga tàu tôi thuê một chiếc xe trước tiên đi mua một chút đồ dịch dung, ở trêи mặt dán hai miếng da, lại dán thêm râu, xong xuôi mới chạy thẳng đến bệnh viện trung tâm thành phố.

Để hóa trang càng giống, tôi cố ý mua hai mươi chậu tiên nhân cầu, bày bán trêи vỉa hè cách cổng bệnh viện trung tâm thành phố không xa, phòng ở cũng thuê ngay gần đấy.


Ban ngày bày bán để theo dõi, buổi tối ở cửa sổ phòng theo dõi, có thể nói một ngày 24 giờ không gián đoạn.

Lần đầu tiên nhìn thấy Cát Ngọc từ bệnh viện trung tâm thành phố đi ra, là khoảng hơn bốn giờ chiều, nàng vào một quán ăn, ăn một bát mì sợi, sau đó đến một con sông nhỏ gần bệnh viện trung tâm thành phố, lẳng lặng tản bộ một mình hơn một giờ.

Lần thứ hai nhìn thấy Cát Ngọc, là hơn 8 giờ sáng, nàng từ bệnh viện trung tâm thành phố đi ra liền trực tiếp đi đến phía tây bờ sông, một mình lặng lẽ đi bộ dưới rặng liễu, có vẻ tâm sự nặng nề.

Lần thứ ba nhìn thấy Cát Ngọc, là hơn mười giờ tối, nàng vẫn cứ là một mình đi ở cái bờ sông nhỏ kia, lẳng lặng đi hơn nửa giờ.

Sau một tuần quan sát, tôi phát hiện Cát Ngọc thời gian ra ngoài không có quy luật, nhưng chỉ cần ra ngoài, liền nhất định sẽ đến bờ sông nhỏ kia tản bộ, một mình hơn nửa giờ.

Hai bờ sông trồng đầy liễu rủ, phong cảnh hợp lòng người, hơn nữa buổi tối thường có nhiều cặp tình nhân ngồi dưới gốc liễu nói chuyện yêu đương, còn có những kẻ cực phẩm, ở chỗ sâu trong rặng cây vẫn còn có thể nghe được tiếng thở gấp, nhìn lại là sẽ thấy ô tô ở trong, mà ô tô là đang không ngừng lắc lư.

Một lần vào buổi tối, Cát Ngọc lại ra ngoài lúc hơn mười một giờ khuya, tôi vộ thu dọn quầy hàng, đi theo nàng từ xa.

Chúng tôi cách xa nhau hơn hai mươi mét, tôi lẳng lặng đi theo phía sau nàng như vậy, từ bờ sông chậm rãi đi về phía trước, Cát Ngọc đôi tay thả trong túi, khi thì dừng lại đứng ở lan can ngắm nước sông chảy, lúc thì ngẩng đầu ngắm cành liễu rủ, gió đêm thổi tóc nàng bay bay thực đẹp.

Tôi phảng phất ngửi được mùi hương say mê lòng người của nàng.

Chờ Cát Ngọc đi tới cuối bờ sông đã qua gần nửa giờ, nàng bắt đầu quay đầu trở về, trước kia nàng chưa bao giờ đi lâu như vậy, hôm nay có chút ngoại lệ, lúc nàng đi ngang qua bên người tôi, tôi rốt cuộc nhịn không được nhỏ giọng kêu một câu: “Cát Ngọc…”Nàng sửng sốt, quay đầu nhìn bốn phía, cuối cùng đem ánh mắt nhìn đến trêи người tôi, hỏi: “Ngươi là ai?”Bởi vì tôi dịch dung thật sự quá kém, trêи mặt dán hai miếng da heo lớn, cùng với bộ râu rậm rạp, đã hoàn toàn thay đổi diện mạo của tôi, giờ phút này nhìn như là một cái ông chú lôi thôi.

“Cát Ngọc, Tôi… Tôi là…” Tôi còn không có kịp nói ra tên mình, Cát Ngọc bỗng cả kinh nói: “Ngươi là Lưu Minh Bố!”Tạch!Cát Ngọc trực tiếp từ tay áo rút ra một thanh đoản đao, ánh mắt lạnh lùng, không hề dừng lại hướng tới tôi đâm tới.

.


Bình Luận (0)
Comment