Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 239



Một đao này là tôi ở trạng thái gần như ngất xỉu mạnh mẽ đánh đi ra!Bá Ấn tuy có vẻ to lớn nhưng lại không phải gã ngốc, lúc này tay hắn hơi khẽ vung, một bên lách thân tránh đao, một bên nhấc chân đá vào trêи huyệt thái dương của tôi.

Một tiếng “bang” vang lên, tôi trực tiếp bay ngược ra ngoài, đụng văng một loạt giường bệnh, khiến những thi thể rơi đầy đất lẫn lộn với máu tươi.

“Hừ hừ, cái thể loại này cũng dám nói có thể đánh bạn Lão Gia Tử?”Bá Ấn rất là xem thường tôi, lúc này đang sải bước đi về phía tôi, không biết là muốn đem tôi bắt lại hay là muốn trực tiếp giết chết tôi.

Quách Vệ Đông đứng ở cửa phòng, không ngừng ra sức gào nói: “Bá Ấn đại nhân, giết hắn đi, giết hắn đi”Tôi hung tợn liếc mắt nhìn Quách Vệ Đông, còn chưa kịp nói gì thì trêи trần nhà bỗng nhiên vang lên âm thanh ầm ầm, một gã mặc đồ đen mang mặt lạ trắng từ trêи trần nhà hạ xuống.

Vị trí hắn rơi xuống rất xảo diệu, là ngay trêи đầu Bá Ấn.

“Nghịch Thiên?” Tôi kinh hôNghịch Thiên chẳng biết đã trốn ở trong trần nhà từ lúc nào, đến khi Bá Ấn chuẩn bị giết tôi liền xuất hiệnTrong sát na tiếp cận Bá Ấn hắn xoay chuyển vòng eo, trêи không trung xoay tròn người một phen, hai chân vòng trêи cổ của Bá Ấn“Tiếp ta một chiêu” Nghịch Thiên lạnh lùng nói sau đó dùng sức vung chân, Bá Ấn dù là một đại hán cao to hơn một thước chín, cũng không thể chống được này lực lượng của đòn này, đặc biệt là cổ của Bá Ấn đã bị khống chế, đây là một điểm rất trọng yếu của đòn đánh này.


Thân thể Bá Ấn bị ném bay, ngã nhào vào đống hỗn độn giường nát cùng tử thi lúc trước, nhất thời bị chọc giận.

“Ta muốn giết ngươi!”Bá Ấn cắn chặt hàm răng, phảng phất kẽ răng phun ra vài tia máu.

Chỉ thấy bắp thịt cả người hắn cương phồng lên, mạch máu như những con giun sống dậy, hơn nữa vết sẹo chém chéo trêи đầu hắn tựa hồ cũng biến đỏBá Ấn nhấc một đoạn thép gãy hướng về Nghịch Thiên lao đến, Nghịch Thiên nhìn tôi một cái, hất đầu nói: “Ngươi đi trước”Lúc này tôi cũng không cần tỏ vẻ anh hùng, nói cái gì mà đi mọi người cùng đi, những cái kia, đều là tình tiết máu chó trong tiểu thuyết mà thôi.

Tôi che ngực còn đang co giật đau, nhanh chóng vòng qua mấy cái khung giường, chạy hướng ra ngoài cửa.

Khi tôi bước đi, cả người đều là đau nhức, trong dạ dày cũng không ngừng cuộn trào, không nhịn được muốn phun ra vài búng máu.

Xem ra Bá Ấn vừa nãy tuyệt đối đem tôi đánh bị nội thương.

Tôi chạy đến cửa phòng, Quách Vệ Đông như là chuột thấy mèo, sợ hãi quay đầu bỏ chạy.

Kỳ thực hắn không chạy tôi cũng không để ý tới hắn chút nào, bây giờ tôi là cung giương hết đà, không cầu gì khác, chỉ cầu thể lưu lại một hơi sống sót ra khỏi nơi này.

Trước khi ra khỏi cửa, tôi liếc mắt nhìn lại Nghịch Thiên, hắn cùng Bá Ấn là khó phân thắng bại, hai người thực lực không phân cao thấp, tạm thời không nhìn ra ai chiếm thượng phong.

Nghịch Thiên đã có thực lực giao thủ như này, tôi cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, cắn răng trực tiếp rời khỏi bệnh viện trung tâm thành phố.

Trở lại ký túc xá, tôi gần như muốn ngất đi.

May mà được Cát Ngọc cùng Tô Trinh chăm sóc mấy tiếng đồng hồ, lại có Thái Tuế khôi phục mới may mắn giữ được mạng.


Cho đến giờ phút này tôi mới phát hiện, tôi là không được bất cẩn khinh địch nữa.

Tôi cho rằng Hỏa Vân Thương bị tôi đánh thành trọng thương, đã không đáng sợ nữa, việc còn lại chỉ là giết hết những cương thi do hắn chế tạo là được rồi.

Ai biết trong tay của hắn vẫn còn có vài mãnh tướng, không biết là ẩn giấu đã lâu hay là vừa tìm được.

“Cát Ngọc, nàng địa đồ lấy tới giúp ta”, thân thể của tôi gần như hoàn toàn khôi phục, xương sườn gãy vỡ cũng đều tự liền lại, công hiệu của Thái Tuế ở việc chữa trị ngày càng hiệu quả rõ rệt.

Hiện nay diệu dụng của thi thể rướm máu tôi đã thấy, máu tươi xác thực chảy bất tận, nhưng máu chảy càng nhiều, thân thể của tôi lại càng yếu, cái này cũng không thể là khinh thường.

Tiếp đến là Thái Tuế sống, tôi đã biết công hiệu khép lại vết thương, không nghĩ tới lần này còn có thể giúp tôi tự động nối xương, đoán chừng là thân thể của tôi đã hấp thu rất nhiều năng lượng của Thái Tuế sống.

Nhìn những điểm đánh dấu màu đỏ, lục, đầu lâu đen, tôi nói nói: “Tấm bản đồ này tổng cộng có ba cái dấu hiệu đầu lâu, nếu như không có gì bất ngờ, Hỏa Vân Thương hẳn là có ba cái thuộc hạ bản lĩnh phi thường tuyệt vời, hai ngươi từng thấy chưa?”Cát Ngọc cùng Tô Trinh liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lắc lắc đầu, Tô Trinh nói: “Trước đây giúp hắn làm việc, chưa từng gặp hắn còn có những tay chân khác, cũng chưa từng thấy cao thủ gì, những tên mặc đồ đen kia, kỳ thực đều là cương thi, chẳng qua là bị Hỏa Vân Thương phục sinh từ trong phần mộ ra.

”Tôi ồ một tiếng, gật gù, không nói thêm gì nữa,Ngày hôm sau, vết thương trêи thân thể tôi đã hoàn toàn khép lại, tôi nghĩ đến tên trêи chuyển phát nhanh: Vô Danh,Cái Vô Danh này, tôi không xác định là cao thủ thao túng Hỏa Nha, hay là Nghịch Thiên phát cho tôi, nhưng Vô Danh này hẳn là muốn giúp tôi.

Ta phải nghĩ cách tìm được kẻ xưng Vô Danh này!Buổi tối, như thường lệ tôi xuất chuyến, đồng thời dặn dò Cát Ngọc cùng Tô Trinh: “Hai nàng đêm nay đi điều tra những địa phương có dấu hiệu màu lục, nhớ kỹ, địa phương đánh dấu đỏ cùng đầu lâu tuyệt đối không được đi”Đầu lâu không cần nói, nguy hiểm vạn phần, còn lại điểm đỏ phỏng chừng cũng không phải là nơi tốt đẹp, nhưng điểm màu lục tôi cảm thấy có thể điều tra.

Hai người đối với tôi gật đầu, tôi còn nói: “Nhất định phải chú ý an toàn”Sau đó, tôi liền phi lên xe buýt, dù sao chuyến xe buýt đêm này đã trở thành một phần trong cuộc sống của tôiMười hai giờ khuya, khí trời âm trầm, thỉnh thoảng còn có gió lạnh phần phật thổi qua.

Ở trạm chờ xe buýt, hành khách phi thường ít ỏi, hầu như lái đến một nửa lộ trình, mới lên một cụ ôngBất quá như vậy cũng tốt, ít người liền lái nhanh một chút, xong sớm một chút về sớm một chút ngủ.

Nhưng khi tôi vừa đến trạm Tiều Hóa, bỗng nhiên điện thoại di động vang lên, tôi mở ra, là một cái tin nhắn ngắn, số gửi đến là một số lạ, trước đây tôi chưa từng thấy qua.


Nội dung tin nhắn là: “Cẩn thận, có người muốn giết ngươi”Một câu này, để cho tôi hít vào một ngụm khí lạnh, nhất thời đề cao hoàn toàn tinh thần, tuy rằng tôi không biết cái số này là của ai, nhưng tôi cảm thấy nếu không phải là Nghịch Thiên thì chính là cao thủ thao túng Hỏa Nha.

Khẳng định là một trong hai người họ.

Khi tôi dừng xe ở trạm Tiều Hóa, chính khoảng thời gian ngắn nghỉ ngơi, bỗng nhiên có người đi lên xe, nương theo mà đến là một trận cười sang sảng nhưng cũng tràn ngập mùi vị nham hiểm“Ha ha, A Bố, Kim Lân Tỏa Tử Giáp kia thế nào? Hiệu quả chứ?” Sau khi Quỷ thúc tới, câu nói đầu tiên liền hỏi tôi như vậyTôi gật đầu, rất cẩn thận nói: “Coi như cũng được, làm sao?”(adsbygoogle = window.

adsbygoogle || []).

push({});Quỷ thúc đứng ở phía sau tôi nói: “Không có chuyện gì, đêm nay ta là tới giúp cho ngươi”“Giúp ta? Giúp ta cái gì?”“Đêm nay nhất định có người muốn giết ngươi, chúng ta nếu hợp tác rồi, liền là bằng hữu, cho nên ta đêm nay chạy tới, giúp ngươi giết chết đối thủ” Quỷ thúc ngữ khí âm u nói.

Tôi nói: “Ngươi nhỏ giọng một chút, ông lão phía sau kia rất quái, ngồi đến trạm cuối cũng không xuống xe, không biết là ngủ quên mất hay là còn có chuyện gì, phỏng chừng còn phải ngồi trở về, đừng dọa đến người ta”Quỷ thúc ừ một tiếng, liền ngồi ở phía sau, lúc gần đi, nhỏ giọng nói với tôi: “Ngươi cứ xem như cái gì cũng không biết, cần mở cửa liền mở cửa, sau khi kẻ địch lên xe, ta sẽ nhắc nhở của ngươi”Tôi vội vàng nhỏ giọng hỏi: “Quỷ thúc, tin nhắn là ngươi gửi sao?”Quỷ thúc sững sờ hỏi: “Tin nhắn gì?”Tôi cũng sững sờ, liền nói: “Nha, không có chuyện gì, chỉ là tùy tiện hỏi như vậy thôi”Chuyện này khiến tôi không rõ ràng được rồi, người gửi nhắn tin biết đêm nay có người muốn giết tôi, nhắc tôi cẩn thận, nhưng hắn không phải Quỷ thúc.

Mà Quỷ thúc cũng chạy tới, nhắc nhở tôi hiện có người muốn động thủ giết tôi, hai người làm sao đều biết?Chẳng lẽ một người khác cùng Quỷ thúc có quan hệ? Hai người là đồng bọn hợp tác?Đúng!Cái người xa lạ gửi tin nhắn kia, rất có thể là Nghịch Thiên, bởi vì hắn cùng Quỷ thúc từng có hợp tác, rất có thể là hắn nói cho Quỷ thúc tin tức này, để Quỷ thúc đến bảo vệ tôi,Tôi vốn muốn gọi cho nhị gia cùng chú trung niên, thế nhưng suy nghĩ một chút, thôi được rồi, phiền phức bọn họ bao nhiêu lần, lần này tôi tự mình xử lý là được.

Đánh bạo, tôi tiếp tục lái xe đường về, sau khi qua hai trạm chờ, một công nhân cầm theo một cái xẻng sắt lên xe, mà thời điểm người công nhân bỏ tiền, tâm trạng của tôi run lên, cảm thấy không đúng.

Xẻng của hắn, tạo hình khác với tất cả mọi người, tôi chưa từng thấy qua bao giờ.


Bình Luận (0)
Comment