Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 36

Nghe được câu này, bác Hải quả nhiên nổi giận, bác trở mình ngồi dậy, hỏi: tôi  nằm bên trong một cái quan tài?


        Tôi  nói: Đúng vậy a, hai tay bác đan chéo trước ngực, nằm trong một cái quan tài đen thùi  , như Pha-ra-ông Ai Cập  .


        "Mẹ kiếp, ngươi ở đâu? Ta hiện tại qua!"


        Cho bác Hải nói rõ địa chỉ, bác hấp tấp chạy tới, tôi  ngay ở trong đại sảnh khách sạn  chờ bác.


        Sau khi bác Hải đến, liền tới hỏi tôi : bức ảnh đâu!


        Tôi  cầm lấy một bức ảnh trên khay trà  , đưa cho bác Hải, bác Hải mới vừa nhìn thấy những hình này, sắc mặt đột nhiên biến đổi, càng xem về sau, sắc mặt của bác thì càng khó xem, mãi đến tận cuối cùng, bác Hải tiện tay đem bức ảnh ném tới trên khay trà, hỏi tôi : ngươi nói một tấm hình ta nằm ở trong quan tài, ở đâu? 


        Tôi  gãi đầu một cái nói: Bác Hải, cháu  biết bác đối với cháu tốt nhất.


        Bác Hải gật đầu: ân, đó là đương nhiên .


        "Thực ra, cháu muộn như vậy gọi bác ra, chính là muốn mời bác ăn khuya." Vừa dứt lời, bác Hải trợn mắt, đưa tay muốn đánh tôi .


        Tôi  vội vàng ôm đầu trốn về sau, bác Hải cả giận nói: nói cách khác, ngươi tên khốn này đang gạt ta ? Căn bản cũng không có bức ảnh ta nằm ở trong quan tài  ?


        "Ai, có là có, người kia nhìn thật giống bác, bất quá cháu  không xác định." Tôi  vội vàng tìm kiếm những bức hình kia, từ bên trong tìm ra  một bức ảnh có xác chết nằm trong quan tài, đưa cho bác Hải.


        Bác Hải liếc mắt nhìn, xì một tiếng, nở nụ cười, sau đó không hề có điềm báo trước , giơ tay liền hung hăng quạt tôi  một cái tát.


        "Con mẹ nó thế nào lại có thể xem thành ta ? Thị lực của ngươi đến cùng mấy độ dưới 0!" Bác Hải tức giận cầm bức ảnh, không ngừng run run.


        Kỳ thực tôi  đúng là nói dối, có xác chết nằm trong quan tài, cái này không giả, nhưng không phải bác Hải, nhưng tôi  không nói dối, bác Hải cũng sẽ không gấp gáp như vậy  tới tìm tôi .


        Tôi  nói bác Hải bác đừng nóng giận,cháu  đây không phải thuận tiện muốn mời bác ăn khuya sao.


        Bác Hải vung tay lên, hất bàn tay của tôi ra, nói: sáng sớm bốn giờ, trời đều mau sáng mời ta ăn khuya? Đệt! Về nhà chơi chim đi thôi!


        Bác Hải đứng dậy, sải bước  rời đi khách sạn, tôi  vội vàng thu thập xong bức ảnh cùng cúc vạn hoa, bước nhanh đuổi theo, đến bên ngoài, không ngừng mà thuyết phục, tôi  biết bác Hải tức giận, nhưng trong lòng tôi  càng loạn, tôi  nghĩ biết những hình này ở đâu chụp .


        Theo bác Hải đi rồi một đường, tôi  thuyết phục một đường, hống bác một đường, tôi phát hiện bác Hải có lúc thật giống một đứa bé, phải dỗ.


        Tôi  nói bác Hải bác này độ lượng, cũng đừng cùng cháu so đo, cháu đây cũng không phải quá gấp sao.


        Cuối cùng bác Hải nói: lão tử đói bụng.


        "Ôi, bác Hải, bác muốn ăn cái gì? Cứ việc nói!"


Sáng sớm bốn giờ, ngoại trừ MacDonald kinh doanh 24h, bên trong thành phố cũng chỉ còn một quán lẩu rồi.


        Hai chúng tôi  thẳng đến quán lẩu, rượu quá ba tuần món ăn quá ngũ vị(1), tôi đây mới cẩn thận từng li từng tí một, thăm dò tính  hỏi: Bác Hải, bác biết bức ảnh này là địa phương nào sao?


        Bác Hải cầm chén nhỏ, một ngụm uống cạn rượu xái(2), nói: biết.


        "Vậy đây là ở đâu?"


        "Không nói cho ngươi."


        Mịa nó, tôi  suýt chút nữa nằm nhoài trên bàn, thừa nước đục thả câu luôn luôn là điểm mạnh của bác Hải  a, tôi  nói bác Hải bác đừng như vậy, không thì chúng ta mỗi ngày đều tới đây ăn, bác xem được không?


        Vừa nghe cái này, bác Hải dừng cái tay đang gắp món ăn  , sau đó dùng đũa ở nồi lẩu bên trong quấy hai lần, nói: mỗi lần ngoài ra một bình Ngưu Lan Sơn.


        Tôi  nghĩ cũng không nghĩ, nói: được!


        Bác Hải từ trong tay của tôi cầm lấy bức ảnh, híp mắt nhìn kỹ, nhìn sau một hồi lâu, tiện tay đem bức ảnh ném tới   trên bàn, nói: Giang Tây núi Long Hổ.


        " Núi Long Hổ? Núi Long Hổ có vật này?"


        Bác Hải trợn mắt, nói: tại sao không có?


        Tôi  nói: Ai, có có có, bác nói rất đúng.


        "Cảnh tượng chụp trong tấm ảnh này, đều là mai táng quan tài treo, ở Trung Quốc còn sót lại nơi có mai táng quan tài treo rất nhiều, núi Vũ Di, vu hạp, núi Long Hổ đều có dấu vết của mai táng quan tài treo, nhưng ngươi đoán ta là làm sao biết này nhất định là núi Long Hổ ?" Bác Hải có thâm ý  nhìn tôi .


        Tôi  cảm giác bác Hải như là chuẩn bị nói cho tôi  biết một ít tinh túy, liền gật đầu, nói: bác Hải ngài nói a.


        Bác Hải rất phong tao đem bức ảnh lật ngược lại, nói: mặt sau bức ảnh có viết  ngày cùng địa chỉ, chỉ đơn giản như vậy.


        Đệt! 


        Tôi  từ trong tay bác Hải cầm lấy bức ảnh, nhất thời cảm thấy mặt đỏ tía tai, tôi  chỉ cố nghi hoặc những quan tài treo kia  , căn bản không nghĩ  đi xem xem mặt sau bức ảnh  .


        Lúc này cẩn thận lật xem chữ  của bức ảnh mặt sau, không khỏi cảm thấy kì lạ.


Tôi đếm số bức ảnh, tổng cộng là 31 bức, hơn nữa thời gian đều là nối liền , là từ tháng trước  ngày đầu tiên bắt đầu, mãi cho đến ngày cuối cùng, cơ hồ là mỗi ngày đều chụp một tấm, hơn nữa nơi chụp cùng góc độ cũng khác nhau.


        Bác Hải nói: tiểu tử, những hình này là ai đưa cho ngươi?


        Tôi  nói: một người cháu yêu tha thiết , nhưng không biết cô ấy là ai.


        Bác Hải liếc tôi  một chút, nói: chạy trở về nhà chơi chim đi thôi.


        Tôi  vỗ cái trán, cảm giác Đao Như đưa tôi  những hình này, không hiểu ra sao, dựa theo bây giờ suy đoán, tôi gặp gỡ , yêu  người phụ nữ kia, vẫn luôn là Đao Như, có thể nàng ban đầu vì sao nói mình gọi Cát Ngọc?


        Tôi  bây giờ suy nghĩ một chút, lúc trước tấm chứng minh thư kia tên là Cát Ngọc, có phải là cố ý ném tới trên xe tôi  ? Hay là này nguyên bổn chính là cái chứng minh thư giả,hay là đó chính là một bước trong mưu kế ?  


        Không làm rõ được cái này, tôi  thăm dò tính gọi một cú điện thoại cho Đao Như, tôi  cho rằng trời đều sắp sáng, Đao Như hẳn là sẽ không nhận. 


        Ai biết điện thoại mới vừa vang lên hai tiếng, liền truyền đến thanh âm của Đao Như: đầu đất, nhớ em rồi ?


Tôi  một cái giật mình, trong nháy mắt đứng thẳng người, bác Hải đang gắp thức ăn sợ hết hồn, đũa của bác run lên một cái, mắng: bệnh thần kinh a? Ngươi làm mẹ gì!


        Tôi  không phải bệnh thần kinh, bởi vì khi Đao Như nói chuyện  , tôi  nghe được hai tầng âm thanh , nói cách khác, Đao Như ngay ở phụ cận tôi  !


Tôi  quay đầu xem bốn phía, rạng sáng bốn, năm giờ, trong phòng ăn chỉ còn lại có ba, bốn bàn khách, trong đại sảnh yên lặng, liền ngay cả nhân viên phục vụ đều dựa vào ở trên ghế ngủ gật.


        "Đừng tìm, em ở phía sau anh." thanh âm của Đao Như, bỗng nhiên từ phía sau lưng tôi  truyền đến.


        Quay đầu nhìn lại, Đao Như ngồi ở bên cửa sổ, đang bưng cốc dùng một lần, đối với tôi  làm ra động tác nâng cốc, bác Hải nhỏ giọng hỏi tôi : bức ảnh là cô ấy đưa cho cháu?  


        Tôi  gật đầu, sau đó lại quay đầu nói với Đao Như: cô theo dõi tôi ?


        Đao Như bĩu môi đỏ một cái, cười duyên nói: sau khi rời đi khách sạn, em đã tới nơi này, là anh theo dõi em mới đúng. 


        Bác Hải ở dưới đáy bàn đá tôi một cước, cho tôi  một ánh mắt, tôi  nói với Đao Như : nếu như không ngại, đến tôi bên này ngồi đi.


        Đao Như vén mái tóc đẹp sau tai, nói: chờ chính là câu nói này của anh.


        Nàng vẫn là phong cách nữ thần như vậy, như thời điểm tôi mới quen biết nàng, tôi  không nhận rõ nàng rốt cuộc là Cát Ngọc vẫn là Đao Như, tôi  chỉ biết tôi  yêu chính là con người nàng. Nhưng tôi  lại từ đầu đến cuối đều cảm thấy nàng cùng băng thi Cát Ngọc tôi nhìn thấy bên trong hầm lạnh, có chút không giống.


        Chẳng lẽ, lúc tôi mới quen , nàng là bị linh hồn Cát Ngọc nhập rồi hả ? Là linh hồn Cát Ngọc, lợi dụng thân thể của nàng, dẫn dắt tôi , tìm tới thôn Tang hòe, tìm tới bà Phùng, cuối cùng tìm tới băng thi Cát Ngọc, sau đó Cát Ngọc liền lấy đi   trái tim của tôi , giúp tôi  bảo quản?   


        Ai, quá rối loạn, không nghĩ nữa.


        Sau khi Đao Như ngồi lại đây , trực tiếp ngồi cùng tôi, thỉnh thoảng gắp món ăn cho tôi  , khiến tôi có chút thụ sủng nhược kinh(3), bác Hải cười nói: tên cô là tên gì?


        Đao Như cười nói: bác có thể gọi cháu Đao Như, cũng có thể gọi cháu Cát Ngọc, hoặc là, bác có thể tùy tiện gọi, chỉ cần không khó nghe, đều được. 


        Nói xong, Đao Như khanh khách  nở nụ cười.


        Bác Hải đối với tôi  ngầm gật đầu, ra hiệu nữ nhân này  không bình thường .


        Ba người giờ khắc này không nói chuyện, bác Hải cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng uống rượu, phát ra thanh âm xì xì, không lịch sự chút nào, Đao Như không ngừng mà gắp món ăn cho tôi, nét mặt tươi cười như hoa nắm cánh tay của tôi , tựa vào bên cạnh tôi , khiến tôi rất không tự nhiên, dù sao có người ngoài ở đây. 


        "Lão gia tử a, cháu muốn hỏi bác một chuyện." Đột nhiên, Đao Như ôm cánh tay của tôi , cười tủm tỉm  hỏi bác Hải.


        Bác Hải cũng cười nói: chuyện gì a? Cháu cứ hỏi đi.


        "Lão gia tử, bác bình thường có mấy cái bóng a?" Trong nháy mắt Đao Như hỏi ra câu nói này  , bác Hải chấn động mạnh, tôi  cũng hướng về cái bóng của bác Hải nhìn lại, trong lúc hoảng hốt cảm thấy cái bóng của bác Hải mơ mơ hồ hồ, như là hai, ba cái chồng chất ở cùng nhau.


        Tôi  ngẩng đầu nhìn lên, trên đỉnh đầu chỉ có một chiếc đèn, vì lẽ đó không thể xuất hiện hiện tượng bóng chồng  .


        Nhưng bác Hải cười nói: người mà, không đều một cái bóng sao?


        ( rất nhiều người cảm thấy nhiều bẫy quá, kỳ thực đây chỉ là khi các ngươi mỗi ngày theo dõi đến một chương mới nhất,  sinh ra cảm giác, nếu như một loạt xem xong, mới có thể phát hiện, kỳ thực rất nhiều bí ẩn ở trong lúc vô tình cũng đã trả lời. Cho tới tình tiết chương 35, mọi người có thể tạm thời lý giải vì là, một người phụ nữ, dùng hai tấm chứng minh thư, nhưng nàng đến tột cùng là Cát Ngọc vẫn là Đao Như, hãy còn chờ tranh luận. Mọi người không nên gấp, lập tức liền bắt đầu gia tăng tốc độ cập nhập! Đến lúc đó sẽ nhìn càng vui càng đã, nơi này là chính văn, nói rõ rồi không nói nữa a. )


(1)           : cơm nước no nê, uống ba lần rượu, ăn qua các vị như ngọt, chua, cay, đắng, mặn


(2)           rượu nước thứ hai (hàm lượng còn 60% - 70%)


(3)           được yêu thương mà lo sợ

Bình Luận (0)
Comment