Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 44

Tôi nhìn chằm chằm vách động trải đầy xương trắng này, nắm chặt trong tay cuốc công binh,  ép buộc giữ bình tĩnh, hỏi: chú, lần này là gặp gỡ quỷ dựng tường chân chính, nên làm gì?


Chú mặc com lê vẩy máu tươi trên ngón tay vào xương trắng trên vách động,nói: nhắm mắt lại! Nếu cách này có tác dụng, xác định có thể phá giải quỷ dựng tường.


Hai chúng tôi đồng thời nhắm hai mắt lại, tôi chỉ cảm thấy sau cổ lạnh buốt, như là có người nằm nhoài phía sau ta, hướng về trên cổ của tôi thổi hơi.


Rụt lại cái cổ, tôi hỏi: chú, lúc nào có thể mở mắt ra?


Chú mặc com lê không lên tiếng, qua ước chừng hai phút, bỗng nhiên trong hang núi truyền đến tiếng kêu gào của Đao Như : A Bố , các anh ở đâu?


Tôi mở mắt ra chung quanh quan sát, lại phát hiện Đao Như từ phía sâu trong hang động đi tới!


Xảy ra chuyện gì?


Đao Như không phải là ở cửa sơn động nhìn túi leo núi sao? Nàng làm sao sẽ từ phía sâu trong hang động đi ra ?


Phương hướng hoàn toàn không đúng!


Khi chờ Đao Như chạy tới , tôi giơ lên cuốc công binh, quát lên: ngươi là ai?


Đao Như sững sờ, nói: A Bố , anh làm sao vậy?


Chú mặc com lê nói: không cần hoài nghi , cô ta chính là Đao Như .


Lập tức lại hỏi nàng: Sao cô lại chạy qua đây? Không phải để cô trông chừng túi leo núi sao?


Đao Như nói: thấy hai anh lâu như vậy không trở về, vì thế em liền đi vào tìm các anh rồi.


Tôi cùng chú mặc com lê liếc mắt nhìn nhau, theo Đao Như trở về, nhắc tới cũng kỳ, chúng tôi lần này là hướng về phía sâu trong hang động đi đến, cũng không đi bao lâu, dĩ nhiên lần thứ hai kỳ lạ đi tới cửa sơn động.


Quỷ dựng tường lại không giải thích được biến mất rồi!


Tôi nhìn chằm chằm Đao Như cùng chú mặc com lê, chẳng lẽ, hồn ma ngay ở bên trong ba người chúng tôi? !


Tôi mơ hồ cảm thấy, nếu như cái kia quỷ nếu muốn giết tôi, vậy núi Long Hổ này chính là nơi tốt nhất để hành động rồi ! Có lẽ hai ngày nay sẽ động thủ.


Thời điểm từng ở nhà khách, trên bàn xuất hiện một tờ giấy, nói khi băng thi rơi lệ, cá vàng bơi ngược, máu nhuộm mây xanh, chính là giờ chết của tôi, băng thi rơi lệ đã xuất hiện, còn kém hai cái sau rồi.


Đang suy tư, chú mặc com lê ngồi xổm ở trước đống lửa, nghi ngờ ừ một tiếng, quay đầu hỏi: Mỳ này là ai ăn ?


Tôi không lên tiếng, Đao Như trong nháy mắt bực bội đến đỏ mặt, nói: anh cho rằng là tôi ăn sao?


Dù sao tôi cùng chú mặc com lê là cùng rời đi , sau đó Đao Như mới đi tìm chúng tôi, mỳ không thấy, hẳn là nàng ăn đi .


Có thể Đao Như một mực chắc chắn, chính mình vẫn chưa tới mức như vậy.


Chú mặc com lê trầm mặc hồi lâu, quay đầu nói với ta: A Bố , đưa tôi điếu thuốc lá.


Hắn từ trong hộp thuốc lá rút ra ba điếu, châm lửa, dáng vẻ như cắm hương, cắm ở cửa hang động, kính cẩn lễ phép nói: vãn bối(1) ngu dốt, không biết tiền bối(2) muốn , kính xin tiền bối rộng lòng tha thứ, ba điếu thuốc này, coi như là vãn bối hiếu kính ngài .


Nói xong, chú mặc com lê bái một cái.


Ba điếu thuốc lá cắm ở cửa sơn động , đầu thuốc màu đỏ tươi lúc sáng lúc tối, dĩ nhiên như là có người ở hút!


Vẫn không nói, sau khi chú mặc com lê làm như thế, sâu bên trong hang động cũng không còn xuất hiện ma trơi , chúng tôi một lần nữa nhóm lửa làm cơm.


Chú mặc com lê nhỏ giọng nói với tôi: chúng ta xác thực gặp phải quỷ dựng tường , có điều con quỷ này không dự định hại chúng ta, chỉ là lợi dụng kế điệu hổ ly sơn, đem chúng ta đều đuổi ra, sau đó hưởng dụng đồ ăn.


Tôi gật gật đầu, ừ một tiếng.


Ăn cơm xong, ba người chúng tôi đem túi ngủ dịch đến phụ cận cửa hang động , để phòng ngừa có cái gì bất ngờ, có thể bất cứ lúc nào chạy ra hang động, trước lúc ngủ, tôi cố ý đi tìm một ít cây khô, gác ở trên đống lửa, bảo đảm có thể cháy một đêm.


Khi nằm vào vào túi ngủ , tôi híp lại mắt, nhìn bầu trời sao ngoài hang động, nghĩ thầm Cát Ngọc nếu như ở đây, thật là tốt biết bao.


Mơ mơ hồ hồ bên trong ngủ thiếp đi, tôi chỉ cảm giác trên bả vai mình vết chân màu đen bắt đầu đau, giống như là có người dùng lực bấm thịt trên bả vai tôi .


Tôi đau tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn lên, Đao Như liền ngồi xổm đằng trước tôi, tôi đang muốn nói chuyện, nàng lập tức dựng thẳng ngón trỏ ở miệng, nói: xuỵt!


Tôi trở mình một hồi bò dậy, muốn từ trong túi ngủ chui ra, nàng đè lại bờ vai của tôi, ra hiệu tôi không nên động, tôi hỏi: Đao Như , cô buổi tối không ngủ làm gì vậy?


Nàng nói: tôi không phải Đao Như , tôi là Cát Ngọc .


Tôi cả kinh, dựa vào ánh trăng lờ mờ ngoài hang động nhìn qua, chỉ cảm thấy sắc mặt nàng trắng xám, cả người không có chút máu nào, hơn nữa. . . Hơn nữa. . .


Tôi lại một lần nữa cảm nhận được nhịp tim đập của mình!


Không sai, tôi giờ khắc này có thể cảm nhận được nhịp tim đập của mình rồi ! Chẳng lẽ đây thực sự là Cát Ngọc tới giúp tôi rồi hả ?


"A Bố , anh không cần nói chuyện, nghe em nói." Cát Ngọc đưa tay, xoa tóc tôi, nhỏ giọng nói.


Tôi gật đầu, kích động tim thình thịch nhảy lên, cảm giác tim đập thật sự tốt, lại như giành lấy cuộc sống mới.


"A Bố , ngày mai vào lúc giữa trưa, các anh sẽ đi tới giữa núi Long Hổ, đến lúc đó anh sẽ gặp phải cá vàng bơi ngược trong truyền thuyết , anh nhớ kỹ lời em nói, mặc kệ những con cá vàng kia làm sao bơi lội, mặc kệ anh cỡ nào nóng, anh tuyệt đối không nên uống nước!" Nói xong câu đó, Cát Ngọc cúi người, ở trên môi của tôi hôn nhẹ một cái.


"A Bố , phải sống sót, em còn chờ anh đến cưới em." Cát Ngọc quay người rời đi, đi ra hang động, dáng người xinh đẹp biến mất ở bên dưới ánh trăng mông lung .


Tôi lại dụi mắt một cấi, phát hiện Cát Ngọc trong nháy mắt biến mất, lại như chưa từng xuất hiện.


"Cát Ngọc !" Tôi quát to một tiếng, nhất thời mở mắt ra.


Bên cạnh chú mặc com lê cùng Đao Như bị tôi đánh thức, hai người bọn họ hỏi tôi: cậu làm gì?


Tôi nhìn chính mình còn nằm ở trong túi ngủ, bình yên vô sự, mới biết vừa nãy là mơ, có thể là tôi quá nhớ Cát Ngọc , nằm mộng cũng muốn nhìn thấy nàng.


Tôi nói không có chuyện gì, chính là mơ thấy ác mộng.


Đao Như có thâm ý cười nói: hơn nửa đêm gọi tên em, cái này có thể là ác mộng sao?


Tôi không tiếp tục nói nữa, chui vào bên trong túi ngủ không lên tiếng.


Sáng sớm hôm sau, chúng tôi rời đi hang núi này, vết chân người cõng quỷ trên bả vai tôi trước sau không có dấu vết tiêu tan , túi leo núi tôi là không cõng được.


Chú mặc com lê cõng một cái nặng nhất, một cái túi leo núi khác, trang bị bên trong cơ hồ toàn bộ móc ra, chỉ chừa một chút đồ ăn tương đối nhẹ , để Đao Như cõng lấy.


Đã như thế, tôi trái lại thành thoải mái nhất .


Leo núi khá là gian nan, tôi mặc dù không có vác nặng, nhưng tôi lại là người mệt nhất trong ba người, ở thời điểm sắc mặt hai người bọn họ còn hơi lộ vẻ thoải mái , tôi bản thân cũng đã là mồ hôi đầy đầu.


Mỗi đi một đoạn đường núi, tôi đều muốn liên tục thở hổn hển, không ngừng mà đưa tay lau giọt mồ hôi trên trán mình .


Đao Như nói ta: A Bố , thể chất của anh làm sao kém như vậy a?


Tôi nói: không phải, bình thường trong nhà đến ngày mùa, tôi đều sẽ trở về giúp đỡ, quá nặng không nói, tôi một người nâng gì đó hơn trăm cân vẫn là không thành vấn đề, nhưng hôm nay không biết xảy ra chuyện gì, càng chạy lại càng mệt, hai cái chân như là đổ chì.


Chú mặc com lê vừa nghe, lập tức giật mình một cái, xông lại liền xốc lên quần áo trên bả vai tôi , hắn hít vào một ngụm khí lạnh.


Tôi cúi đầu vừa nhìn, không khỏi cũng theo đó hoảng sợ!


Tôi vết chân màu đen trên hai bên vai , dĩ nhiên thay đổi vị trí!


Tối hôm qua khi xuất hiện vết chân màu đen, dấu chân kia là ở chính giữa bả vai tôi, mà giờ khắc này lại thấy, vết chân màu đen kia đã dẫm lên trên xương quai xanh tôi!


Nếu phỏng theo vị trí vết chân này, tưởng tượng có một người đứng trên bả vai tôi , như vậy thân thể hắn nhất định là nghiêng về phía trước !


Đã như thế, tôi chẳng những là cõng một người leo núi, càng bị thân thể nghiêng về phía trước của người này, ép không đứng lên nổi!


Tôi trừng mắt, vẻ mặt hoảng sợ, chẳng lẽ lời nói của thôn dân, đều là thật sự?


Đao Như không biết nên nói cái gì, chú mặc com lê liếc mắt nhìn bốn phía nói: chung quanh có tiếng nước chảy nhỏ, khả năng ở trên núi sẽ có nước suối chảy xuống, lại kiên trì đi một đoạn nữa.


Chúng tôi tiếp tục tiến lên theo đường núi, đi rồi ước chừng mười mấy phút, xác thực thấy được một dòng suối nhỏ từ trên đỉnh núi chậm rãi chảy xuống . Suối nhỏ này cực kỳ trong suốt, có thể liếc nhìn đáy ao.


Ba người chúng tôi đều mệt muốn chết rồi, đến bờ suối nhỏ, đều ngồi ở trên hòn đá, vẩy nước suối rửa mặt, loại cảm giác mát mẻ này, trong nháy mắt dễ chịu hơn.


Chú mặc com lê ngồi trên một hòn đá nói: quan tài treo tẩy tội trong truyền thuyết , ở vị trí đầu núi Long Hổ ,dựa theo tốc độ di chuyển của chúng ta, nhiều lắm hôm sau là có thể chạy tới.


Đao Như gật đầu, bày tỏ.


Tôi không lên tiếng, bởi vì tôi thực sự là mệt đến sưc lực nói chuyện cũng không có, đang cúi đầu nhìn khe suối , chợt phát hiện trên khe suối bơi xuống mấy chục con cá vàng nhỏ tươi sống .


Này đàn cá vàng nhỏ ước chừng ba mươi, bốn mươi con, khi chúng nó theo khe suối bơi xuống, Đao Như thở dài nói: oa, con cá vàng nhỏ đẹp quá .


Mà trong lòng tôi cả kinh, lập tức ngẩng đầu nhìn trời, đỉnh đầu mặt trời treo cao, tia sáng chiếu rọi bốn phía. Giờ khắc này, nhất định là giữa trưa!


(1): thế hệ sau người ít tuổi xưng hô với người lớn tuổi thể hiện sự tôn kính


(2): thế hệ trước người lớn tuổi hoặc xưng hô thể hiện sự tôn kính

Bình Luận (0)
Comment