Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 54

Cho nên tôi nghĩ như vậy, là bởi vì hắn có thể bắt chước được cách nói chuyện của chú mặc com lê, cùng với cách nói chuyện của Cát Ngọc, tôi cảm thấy, hắn hẳn là người tôi quen biết, hoặc là người quen biết tôi !


Nhìn dấu mông trên cỏ, tôi thăm dò nói: ngươi giết tôi , là vì báo thù sao? Nếu như phải, ngươi dùng tay trái vỗ bãi cỏ, nếu như không phải, dùng tay phải vỗ bãi cỏ.


Nói xong, tôi nhìn chằm chằm bãi cỏ trước mặt , vì có thể nhìn càng rõ ràng, tôi bật đèn pin lên.


Bãi cỏ trước mặt , bỗng nhiên có một phiến cỏ dại đổ nghiêng, cái nơi đổ nghiêng này, đúng lúc là hình dáng tay phải , bởi vì ngón cái ở bên trái bàn tay.


"Ở thôn Tang hòe ,con quỷ mà đầu tiên giết lão Tôn đầu, lại giết ông lão hói đầu, là ngươi sao?"


Trên cỏ lại nhiều ra một dấu tay phải. Nói rõ không phải hắn.


Bởi vậy, muốn hại tôi vẫn thật là không phải một hai con quỷ a?


"Ngươi biết chú mặc com lê đi cùng với tôi kia sao? Ngươi biết hắn sao?"


Vừa dứt lời, trên cỏ đầu tiên là xuất hiện dấu tay phải, sau đó lại xuất hiện một dấu tay trái . Tôi dựa vào phán đoán, hẳn là hắn nhận thức chú mặc com lê, nhưng chú mặc com lê không quen biết hắn.


"Này hai ta trước đây quen biết sao?" Vừa nãy tôi đã từng hỏi hắn giết tôi là vì báo thù sao, hắn biểu thị hai ta không thù hận.


Trên cỏ bỗng nhiên xuất hiện một dấu tay trái, ý là nhận thức, lại hoặc là từng gặp mặt.


Tôi không kịp, cũng không có thời gian suy nghĩ người này sẽ là ai, suy tư hồi lâu, liền nói: ngươi biết một người tên là lão già tên Hải sao?


Bỗng nhiên, dấu mông trên bãi cỏ trước mặt dĩ nhiên biến mất không còn thấy rồi.


Con quỷ nguyên bản ngồi xếp bằng mặt đối mặt cùng tôi ngồi trên cỏ này , đột nhiên đứng lên!


Trong lòng tôi cả kinh, nghĩ thầm tại sao nhắc tới bác Hải , hắn sẽ kích động như vậy?


Hắn cùng bác Hải có thù oán?


Hay là hắn chính là bác Hải?


Xung quanh bỗng nhiên trở nên im ắng, tôi nhìn chằm chằm không chớp mắt bãi cỏ bốn phía , cũng không còn phát hiện bất kỳ vết chân nào, con quỷ kia, cứ như vậy đi rồi.


Tại sao tôi vừa nhắc tới bác Hải, hắn đã đi?


Chính đang sững sờ , bỗng nhiên xa xa truyền đến một tiếng: A Bố, đi thôi.


Tôi quay đầu nhìn lại, chú mặc com lê bước nhanh tới.


Tôi gật gật đầu, nhưng cũng không đi ra cái vòng máu này. Chú mặc com lê đi tới, còn nói: theo dõi thất bại, không tìm được con quỷ kia, lần này phiền phức lớn rồi, việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhanh trở về.


Tôi vẫn cứ ngồi ở bên trong vòng máu không động đậy.


Bởi vì tôi không xác định chú mặc com lê này, có phải là con quỷ vừa nãy !


"Đi a? Còn ngớ ra cái gì?" Chú mặc com lê lại sửng sốt một chút, tôi nói anh trước tiến đến.


Hắn giờ mới hiểu được, sau khi sải bước đi vào vòng máu, tôi đây mới yên tâm, tôi nói: vừa mới con quỷ kia, tới tìm tôi .


Chú mặc com lê cả kinh, hướng về bốn phía nhìn mấy lần, cẩn thận hỏi: hắn trông ra sao?


Tôi sững sờ, nghĩ thầm hắn làm sao sẽ quan tâm con quỷ này trông ra sao? Khuôn mặt có quan trọng không?


Tôi mơ hồ cảm thấy, chú mặc com lê còn đang giấu diếm tôi điều gì đó. Tôi nói: một người trung niên( tuổi từ 40 đến 50) không khác anh là mấy , trên mặt râu mép cạo rất sạch sẽ, để kiểu tóc húi cua.


Dưới ánh trăng, tôi thấy chú mặc com lê trong mắt rất là nghi hoặc, hắn híp mắt suy tư hồi lâu, lúc này mới ừ một tiếng, nói: không có chuyện gì, chỉ cần cậu an toàn là tốt rồi.


Vì không có thời gian, hai chúng tôi thừa dịp có ánh trăng xuống núi, ở trên đường núi, tôi hỏi hắn: chú, trong núi này, thật sự có rồng sao?


Chú mặc com lê không hề nghĩ ngợi, nói thẳng: không có.


Tôi tỏ ra không rõ, liền hỏi: mấy ngày trước khi vừa tới núi Long Hổ, chú nói nơi này có rồng, tại sao bây giờ nói nơi này không có rồng?


Hắn không có lại trả lời tôi cái gì, chỉ nói một câu: đề tài này tốt nhất không cần thảo luận.


Cái đề tài này tôi không nói nữa,nhưng đường dài đằng đẵng, tôi vẫn là không nhịn được, liền lại hỏi một câu: cái kia Đao Như, mặt nàng là chuyện gì xảy ra?


Chú mặc com lê vừa nghe, cười nói: cái này ngược lại có thể tâm sự.


"Bề ngoài của người là trời sinh , nhưng cũng không phải mãi mãi cố định, từ xưa đến nay phương pháp thay đổi bề ngoài nhiều kiểu nhiều loại, tỷ như bị dao chém, bị lửa đốt, bó thuốc, phẫu thuật chỉnh hình, tà thuật, cùng với kim châm phong lại huyệt đạo."


Không biết tại sao, trong nháy mắt chú mặc com lê nói đến kim châm phong lại huyệt đạo, tôi cả người một cái giật mình, lập tức nhớ tới bác Hải !


Khi bác Hải ở xưởng Tiêu Hóa cứu tôi , chính là dùng kim châm che lại huyệt đạo của tôi , sau đó tôi không thể động đậy, bác ý lúc này mới có thể vác tôi đi.


Tưởng tượng bác Hải vẩy tay một cái, là có thể chuẩn xác không lệch sử dụng kim châm cắm ở trên huyệt đạo của tôi , bản lĩnh như thế này, không có ba mươi, năm mươi năm, e sợ luyện không ra!


Hơn nữa trước khi Đao Như chết, nói với tôi , để tôi cẩn thận Hải cái gì đó, phía sau chữ không nói ra, nhưng tôi cảm thấy tám chín phần mười chính là bác Hải .


Chẳng lẽ, Đao Như cũng là bị bức ép ? Bị bác Hải mạnh mẽ khống chế, thay đổi dung nhan, sau đó ẩn núp đến bên cạnh tôi .


Nếu theo suy đoán này, chú mặc com lê này cùng tôi tuyệt đối là một nhóm người , dù sao hắn giết chết Đao Như , vì lẽ đó hắn cùng bác Hải khẳng định không phải một nhóm.


Nghĩ tới đây, tôi lập tức hỏi: đúng rồi, chú còn không có nói cho tôi biết người trung gian là ai.


Chú mặc com lê suy nghĩ một chút, nói: người trung gian này, cậu đã thấy qua.


Tôi hét lớn: ai?


"Ngay ở đêm nay, chính là tên tóc húi cua kia."


Vừa nghe lời này, tôi đầu tiên là sững sờ, lập tức liền cắn chặt răng, đem hàm răng đều cắn vang cót két. Chú mặc com lê thấy tôi như vậy, liền hỏi tôi : cậu xem ra rất kích động?


Tôi đương nhiên kích động!


Bởi vì hắn mở miệng là nói dối! Tôi căn bản là không thấy hình dáng của con quỷ kia , mà hắn lại nói con quỷ kia chính là người trung gian, ngoại hình tóc húi cua là tôi bịa ra , hắn lại theo tôi bịa , tiếp tục bịa ra, này mẹ kiếp thực sự là lừa nhau cho đến chết thì thôi a!


"Đừng kích động, tôi đã đang nghĩ biện pháp giết chết hắn, yên tâm đi, hiện tại tôi có máu, tôi có thể giết hắn."


Tôi còn là cắn răng, nhưng tận lực bình phục tâm tình của mình, tôi nói: anh tại sao phải giết hắn? Chẳng lẽ cũng là bởi vì hắn muốn giết tôi ?


Chú mặc com lê híp mắt, nói: bí mật, là muốn vĩnh viễn giữ lại , ai biết, ai phải chết. Quỷ biết, quỷ cũng phải chết.


Tôi không lên tiếng.


Chú mặc com lê còn nói: cậu sở dĩ sống tới ngày nay, đều là bởi vì Cát Ngọc đang giúp cậu, nàng là một người thông minh, giúp cho ngươi đồng thời, không cho cậu biết bất luận thứ gì, không phải vậy cậu không biết chết mấy trăm lần.


Tôi nhớ lại lúc cảnh tượng lúc ở trong hầm lạnh dưới lòng đất nhìn thấy Cát Ngọc, nàng nói có một số việc không thể nói cho tôi biết, nếu như tôi biết rồi, ngược lại là hại tôi .


Tôi hai tay mở ra, cười gượng nói: vậy ý của chú là, tôi phải cái gì cũng không thể hỏi, cái gì cũng không thể biết, biết bất kỳ bí mật gì tôi đều phải chết. Vậy cuộc sống này của tôi há không là sống rất đau "bi" sao? Rất uất ức?


Chú mặc com lê cười thần bí, nói: tôi nói rồi, tôi đang giúp cậu, cậu không tin thật sao?


Tôi nói tin, vậy chú bây giờ đem bí mật nói cho tôi biết, để tôi biết được tất cả những thứ này, dám sao?


"Ha ha ha, vậy thì có cái gì không dám, nhóc con, Cát Ngọc lấy đi trái tim của cậu, là đang giúp cậu. Tôi lấy đi linh hồn của cậu, cũng là đang giúp cậu. Có biết hay không chúng tôi tại sao phải làm như thế?"


Tôi nói thẳng: không biết.


" Mục đích mà chúng tôi làm như thế, chính là vì khiến cậu trở thành một người không tính người sống, chỉ có như vậy, cậu mới có tư cách biết bí mật, chỉ có như vậy, cậu mới có thể cứu vớt chính cậu, cái này kêu là tìm đường sống trong chỗ chết!" Câu nói sau cùng, chú mặc com lê nhấn mạnh, nói tôi cả người run lên.


Mịa nó, nói được vô cùng có đạo lý, tôi nhưng không có gì để nói.


.


Một lát sau, tôi giống như thể được chỉ dẫn, trong nháy mắt tỉnh ngộ!


Nguyên lai, tất cả những thứ này , từ lần đầu tiên chú mặc com lê nhìn thấy tôi , cũng đã đang vì thời khắc ngày hôm nay này bắt đầu bố cục rồi.


Hắn mang tôi đi thôn Tang hòe, trên danh nghĩa là điều tra nguyên nhân cái chết của Cát Ngọc, kỳ thực hắn biết, tôi cuối cùng có thể điều tra ra xác chết của Cát Ngọc , sau đó Cát Ngọc lấy đi trái tim của tôi . Đây là bước thứ nhất!


Sau đó dẫn tôi tới núi Long Hổ, chọn chính xác thời cơ tốt, để tôi gặp phải cá vàng bới ngược, cùng với cảnh máu nhuộm mây xanh, sau đó chú mặc com lê tùy thời lấy đi linh hồn của tôi . Đây chính là bước thứ hai!


Mà trong này những chuyện đã phát sinh, chỉ có thể nói là bất ngờ, tỷ như gặp phải bác Hải , cùng với ông già hói đầu, cùng với Đao Như, bây giờ suy nghĩ lại, chú mặc com lê đã sớm biết trước nhiều chuyện như vậy sẽ xảy ra với tôi , sẽ bị rất nhiều người hãm hại, vì lẽ đó muốn giúp tôi .


Tôi nghĩ tới một câu nói, có mấy người tốt với ngươi, không nhất định là giúp ngươi. Có mấy người đối với ngươi không tốt, không nhất định là hại ngươi.


Nghĩ tới đây, tôi nói: bác Hải chú biết sao?


Chú mặc com lê lắc đầu nói: không quen biết.


Tôi cảm thấy có thể gặp phải bác Hải , hẳn không phải là một bất ngờ, hoặc là trong này còn có bí mật sâu không thấy đáy .


Cuối cùng tôi hỏi: vậy chú nói cho tôi biết, vì sao lại có nhiều người như vậy đều đang hãm hại tôi , đều ở gạt tôi , thậm chí còn có tôi không nhìn thấy quỷ, đã ở xoay quanh tôi ? Bí mật này có thể nói đi?


Chú mặc com lê cười nói: đương nhiên có thể nói, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cậu gánh vác nguyền rủa, một nguyền rủa mà mọi người muốn tranh nhau phá giải !

Bình Luận (0)
Comment