Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 8

Cát Ngọc đang chuẩn bị đi xuống hàng ghế sau, bỗng nhiên sững sờ, một lát sau cười duyên nói:


-Anh thật sự coi tôi là quỷ a? Đừng đùa vậy chứ.


Này?


Cát Ngọc cười đi tới, nắm lấy tay tôi hỏi: - Có lạnh không? Tay của nàng có nhiệt độ, tôi nói không. ( bắt đầu từ chương này cách gọi Cát Ngọc sẽ để là nàng, vì 2 người sắp không phải là người lạ nữa rồi :D )


Nàng lại nắm chặt tay tôi, đặt ở bên hông của nàng, hỏi: - Có lạnh không? Eo thon nhỏ này rất tinh tế, rất mềm mại, tôi nói không lạnh.


Thấy dáng vẻ ngây ngốc của tôi, nàng thổi phù một tiếng cười nói: Tôi có nên cho anh sờ ngực của tôi, xem thử xem là thật hay giả ?


Tôi như bị ma ám mất rồi, máy móc định gật đầu. Cát Ngọc nghiêm mặt nói: Nghĩ tốt nhỉ !


Nàng đi tới ghế sau ngồi xuống, đưa hai chân lên rất là gợi cảm, để mặc tôi ngồi ở ghế lái đờ ra. Tôi quay đầu lại hỏi: Hôm trước cô xuống xe kiểu gì vậy?


- Tôi xuống xe từ trạm học viện Giao Thông, anh không biết sao? Học viện Giao Thông ở phía trước Mị Lực Thành, nói cách khác, thời điểm buổi tối ngày hôm ấy tôi gặp gỡ quỷ dựng tường (1) , Cát Ngọc đã xuống xe? ------------------------ (1) Quỷ dựng tường: là loại quỷ mà khi người ta gặp sẽ có hiện tượng đi vòng vòng ở 1 nơi nào đó, quanh đi quẩn lại 1 chỗ mãi ko thoát ra được, thường gặp vào ban đêm hoặc vùng ngoại ô.


Hay là lúc đó tôi quá nhập thần? Hay hoặc là tiến vào ảo giác?


- Ách, Cát Ngọc, cô thật sự không phải là quỷ? Tôi hỏi dò, không biết tại sao nàng lại có sức hút như vậy. Tình cảnh vừa xong để tâm thần tôi dập dờn, dư vị không tan, chậm rãi tan đi nỗi sợ hãi. ( dại gái thật sự )


Nàng sững sờ, rất kinh ngạc hỏi: Làm sao anh biết tôi tên Cát Ngọc?


Tôi nghĩ một hồi, lúc này mới nhớ tới tấm thẻ căn cước bị âu phục đại thúc mang đi, liền nói: - Có phải cô làm mất thẻ căn cước không ?


Cát Ngọc là một cô gái thông minh, nàng đeo đôi giày cao gót màu đỏ chạy thịch thịch tới hỏi tôi: - Chứng minh thư của tôi có phải là rơi trên xe của anh? Bảo làm sao mà tôi mãi không tìm được


Tấm thẻ căn cước kia không phải nàng cố ý ném trên xe, là nàng vô ý làm rơi? Hơn nữa nàng không phải quỷ?


Chờ chút!


Đến cùng là ai đang lừa gạt tôi? Đến cùng tất cả chuyện gì đang xảy ra ?


Nếu như Cát Ngọc đang lừa gạt tôi, vứt thẻ căn cước lên xe, cố ý nói là bản thân làm rơi, cố ý tiếp cận tôi ? Vậy mục đích tiếp cận là gì ? Tán tôi sao? Tôi không nghĩ rằng một nữ thần (2) như nàng lại có thể để ý tới tôi đâu. ----------------------------------- (2) giữ nguyên nữ thần so với bản gốc, bên TQ gọi những cô gái cực kỳ xinh đẹp là nữ thần


Nếu như Cát Ngọc không lừa tôi, vậy lời nói của đại thúc mặc âu phục hoàn toàn chính là nói bậy. Cát Ngọc chưa chết, nàng cũng không phải quỷ, đại thúc kia tại sao lại muốn lừa tôi ?


Lừa tiền tôi sao ? Nhưng tôi nghèo rớt mùng tơi mà ?


Lừa gạt thân thể tôi sao? Tôi cảm thấy không đáng.


Đầu óc của tôi ngổn ngang. Tôi cảm giác mình đang chậm rãi rơi vào một vòng xoáy sâu không thấy đáy. Nơi này nhất định có âm mưu gì, có lẽ có một bên đang lừa tôi, đang lợi dụng tôi, hay là cả hai bên đều đang gạt tôi, chỉ có chính tôi chẳng hay biết gì!


Tôi cắn răng một cái, thầm nói nhất định phải đem chuyện này điều tra rõ ràng!


Ngay sau đó tôi lái xe xuất phát, quay đầu lại cười nói cùng Cát Ngọc: Mỹ nữ, trên xe không có ai, ngồi bên cạnh tôi tán gẫu được chứ. ( bảo dại gái không sai mà ... )


Cát Ngọc cũng xác thực rất có khí chất, rất có phong phạm nữ thần, lập tức đi giày cao gót tiến tới ngồi ở vị trí kế bên tài xế.


Hai người chúng tôi hàn huyên hồi lâu, thời điểm đến học viện Giao Thông thì nàng xuống xe. Tôi bảo với nàng, hai ngày sau tôi sẽ đem thẻ căn cước trả nàng, sau đó hỏi xin số điện thoại di động của nàng. Không phải vì tôi tán nàng mà chỉ muốn cùng nàng thân cận hơn, từ trên người nàng tìm ra chỗ đột phá, nhìn xem sau lưng tôi đến tột cùng ẩn giấu chuyện gì.


Tôi mơ hồ thấy đây là một việc lớn, hơn nữa những việc mọi người nói, tôi cũng không thể tin hoàn toàn, nhưng cũng không thể không tin, chỉ có thể dựa vào cảm giác của chính mình phán đoán thật giả.


Chuyến xe hôm nay rất an ổn, không gặp phải chuyện gì quái dị. Sau khi trở về tôi cũng không lập tức xuống xe, mà ngồi trên xe lẳng lặng suy tư. Lần trước phạm vào kiêng kỵ, gặp gỡ quỷ dựng tường, sau đó âu phục đại thúc xuất hiện, quỷ dựng tường đã không thấy tăm hơi.


Nếu như không dùng tư duy bình thường mà đổi một góc độ khác để nghĩ, có thể âu phục đại thúc kia chính là quỷ. Quỷ dựng tường chính là hắn làm ra, trước hết để cho tôi rơi vào bên trong quỷ dựng tường, đợi thần kinh tôi tan vỡ sau đó sẽ hiện thân, giúp tôi giải trừ quỷ dựng tường, như vậy tôi sẽ tin tưởng hắn!


Một kế này mà đúng là thật, vậy thì quá làm người ta kinh sợ rồi! Có thể nói kế trong kế.


- Ồ, tiểu Lưu, ngồi xe trên làm gì vậy? Một lúc nữa đến phòng làm việc của tôi. Trần Vỹ từ văn phòng đi ra đi ngang qua, thấy tôi đang ngồi ở ghế tài xế ngồi không động đậy, liền hỏi một câu.


Tôi xuống xe, nhưng vừa rời ghế lái, tôi bỗng nhiên cả kinh, nhìn về phía Trần Vĩ trong nháy mắt, cả người tóc gáy đều dựng lên!


Không đúng! Tôi vẫn nghĩ mọi chuyện quá đơn giản!


Tôi chỉ đắn đo suy nghĩ xem đến tột cùng là âu phục đại thúc hay Cát Ngọc lừa tôi, nhưng tôi hoàn toàn đem Trần Vĩ không đếm xỉa đến. Trần Vĩ làm chủ quản khách vận, ngồi cả ngày ở trong văn phòng không động đậy, tuyến số 14 anh ta cũng chưa từng lái qua, nhưng anh ta tại sao lại biết mà nhắc nhở tôi, không tới trạm đỗ không cho phép dừng xe và việc không thể dừng lại ở xưởng Tiêu Hóa vượt qua mười phút?


Anh ta làm sao biết những việc này?


Chẳng lẽ, Trần Vĩ là quỷ?


Đầu óc của tôi lần thứ hai ngổn ngang, xuống xe, vừa vặn Trần Vĩ từ WC chạy về, ôm bờ vai của tôi rủ đi uống rượu.


Toàn bộ văn phòng lái xe, anh ta là chủ quản nhất định phải dừng chân ở đây. Mà các sư phụ tài xế còn lại đều 30, 40 tuổi. Bình thường đều sẽ về nhà ở, dù sao còn có lão bà và đứa nhỏ. Toàn bộ văn phòng tổng trạm, chỉ có tôi và anh ta hai người ngủ ở đây. Bình thường Trần Vỹ một mình uống rượu giải sầu cũng vô vị, vì vậy luôn lôi kéo tôi cùng uống.


Đến khi uống rượu tôi hỏi anh ta: - Trần ca a, ngày hôm nay có một lão thái thái ở giữa đường hoá vàng, tôi suýt chút nữa đụng vào bà ta, vì vậy chưa đến trạm đỗ đã ngừng xe một chút.


Trần Vĩ cả kinh, hỏi: Vậy lúc chú trở lại, có người đặc biệt nào lên xe không ?


Người đặc biệt? Đặc biệt như thế nào ?


Ví dụ như mặc quần áo kiểu dáng của mười mấy năm trước, hút thuốc lá loại mười mấy năm trước đã ngưng sản xuất, hay hoặc là không có bóng? Vẻ mặt Trần Vỹ rất nghiêm cẩn.


Tôi nghĩ tới tiểu tử đã từng cho tôi thuốc. Cậu ta đã từng cho tôi một điếu thuốc lá hiệu Thủy Tinh Cung, đúng là loại mười mấy năm trước đã ngưng sản xuất, chẳng lẽ cậu ta là quỷ?


Tôi nghĩ nghĩ, nói: Thật sự không gặp.


Trần Vĩ lúc này mới yên tâm, nói: Ghi nhớ kỹ, sau này tuyệt đối phải dừng ở trạm điểm đỗ xe, đây không phải là đùa giỡn.


Đến giờ phút này rồi, tôi cũng nên ngả bài, có phương thức điều ngả bài không thể quá trực tiếp. Tôi nói: - Trần ca anh giải thích cho tôi một chút vì sao không thể dừng trước trạm điểm đỗ xe a?


Trần Vĩ nhấp một chén rượu nói: Tiểu Lưu a, chú nếu như tin Trần ca thì việc này chú đừng hỏi nữa. Có lúc biết quá nhiều thì càng không không được, chú nói có đúng hay không?


Đạo lý này không giả, nhưng lời này tuyệt đối là phí lời. Lão tử (3) chẳng hay biết gì, lại như một con chuột bị mọi người làm thí nghiệm như thế, sao ngươi không thử cái cảm giác này đi ?


--------------------(3) Để nguyên lão tử, dịch ra sẽ là bố mày, lúc này main đang chửi thề.


Tôi cười hỏi: Trần ca, con người của tôi từ nhỏ gan lớn, anh cứ việc nói đi.


Nói tới cái này mức, Trần Vĩ thở dài, lúc này mới hạ thấp giọng nói với tôi: Tiểu Lưu a, không nói dối chú, công ty vận tải Đông Phong chúng ta thực lực hùng hậu đến mức nào, trong ngành này mọi người đều rõ ràng, có đúng không?


Tôi gật đầu.


Trần Vĩ còn nói: Công ty tài sản hùng hậu như thế, vì sao còn giữ lại một chiếc xe buýt cũ kỹ như vậy ? Anh cho chú biết, bởi xe buýt tuyển 14 này nhất định phải tiếp tục lái! Nếu không có ai lái, liền xảy ra chuyện lớn!


Không trách làm đủ nửa năm tặng xe riêng, làm đủ một năm tặng một căn nhà. Hoá ra chiếc xe này bắt buộc phải lái a, nhưng hiện tại xác thực rất khó tìm tái xế biết lái xe buýt Lam Tinh.


Trần Vĩ đang say lời nói hẳn là thật.


Tôi lại đổ đầy chén rượu cho Trần Vĩ, hỏi: - Trần ca a, vậy tại sao xe buýt chuyến 14 này nhất định phải lái ? Là đã xảy ra chuyện gì sao?


Tôi nhân dịp cơ hội này, dụ dỗ Trần Vỹ. Trần Vỹ say rượu mắt lim dim nói: Ai, mười mấy năm trước a, chiếc xe buýt này đã từng phát sinh một chuyện.


Lời nói đến chỗ này, Trần Vĩ rầm một tiếng, nằm nhoài trên bàn rượu bất tỉnh nhân sự, tiếng ngáy đánh vang động trời.


Vậy đã ngất đi? Tôi quơ quơ tay trước mặt Trần Vĩ, phát hiện anh ta không giống như giả vờ. Dù sao tôi và anh ta hai người cùng uống rượu với nhau rất nhiều lần, tôi phát hiện Trần Vĩ có một đặc thù, chính là anh ta tửu lượng rất kém, nhưng cũng ghiền rượu như mạng, thường thường hàng đêm mua say.


Nâng Trần Vĩ trở về gian phòng của anh ta, tôi cũng trở về đến ký túc xá của mình, nằm ở trên giường tôi khó có thể ngủ. Trần Vĩ có vẻ không phải quỷ, tuy nhiên lời nói của anh ta đêm nay độ chuẩn xác còn phải chờ xác minh. Nhưng tôi thấy anh ta là một người có bí mật, nhất định như vậy !


Hiện tại tôi mơ hồ suy đoán ra một chút đầu mối, quỷ khẳng định có, hơn nữa không ngừng xuất hiện, nhưng ai là quỷ, hiện tại không rõ ràng lắm.


Chỉ tiếc bà nội đã buông tay nhân gian. Bà khi còn sống ở trong bệnh viện gặp nữ quỷ cụ thể hình dáng ra sao, tôi cũng không cách nào biết được.


Ngày thứ hai, tôi gọi điện thoại cho âu phục đại thúc, nói tấm thẻ căn cước kia của Cát Ngọc còn có tác dụng. Ông ta bảo tôi đi tới một nhà hàng nội thành tìm ông ta.


Tôi nghĩ thầm, sau khi lấy thẻ căn cước sẽ trực tiếp liên hệ với Cát Ngọc, vì vậy liền ăn diện một chút. ( không còn gì bàn cãi về độ dại gái )


Ở một quán cơm Tây trong nội thành, sau khi gặp vị đại thúc kia, ông ta nói chuyện hiện nay không có gì tiến triển, không điều tra ra cái gì. Tôi gật đầu, sau khi tiếp nhận thẻ căn cước, hàn huyên một hai câu liền rời đi.


Sau khi ra ngoài quán cơm Tây, tôi bấm điện thoại gọi cho Cát Ngọc...

Bình Luận (0)
Comment