Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 91

Bên ngoài cổng lớn đi tới một ông lão, ông lão này, tôi không quen biết. Khuôn mặt ông tôi bình thường không có gì lạ, mặc quần áo cũng rất giản dị , chỉ có bên hông quấn một cái thắt lưng bằng vải đỏ.


Nhưng trong nháy mắt Mộ Dung Hải Đường nhìn thấy ông ta. Lại là kinh sợ một hồi.


"Mắt quỷ cậu tuyệt đối không thể đưa cho cô ta!" Ông lão kia còn chưa đi lại đây, liền nói một câu như vậy.


Mộ Dung Hải Đường trầm tĩnh nói : Ông là ai?


Tôi sững sờ, thầm nghĩ không đúng đi? Vừa nãy Mộ Dung Hải Đường không phải rõ ràng bị dọa sợ hết hồn sao? Làm sao không biết ông lão này?


Tôi cũng hỏi theo một câu : Ông là ai?


Ông lão kia không để ý đến Mộ Dung Hải Đường, mà là đi tới trước người tôi , nói : Vết chân người cõng quỷ trên người , còn đau không?


"Nguyên lai con quỷ trên núi Long Hổ kia , là ông?" Tôi trừng mắt, rốt cục nghĩ tới con quỷ kia, ở trên đường núi của núi Long Hổ, đầu tiên là in một đôi vết chân màu đen người cõng quỷ ở trên bả vai tôi , sau đó ở lúc chúng tôi xuống núi còn muốn giết tôi .


Bây giờ trên bả vai của tôi ,còn có một đôi vết chân màu đen kia, đầu ngón chân ở trước ngực, gót chân ở phía sau lưng, vẫn cứ mơ hồ hiện lên.


"Tối hôm nay, một chuỗi vết chân ướt nhẹp lén lút lẻn vào trong nhà, nghe chúng tôi nói chuyện, cũng là ông giẫm ra?"


Ông lão nói :Không phải.


Sau đó, ông lão lại quay đầu nói với Mộ Dung Hải Đường : Cô cho rằng cái bẫy của cô rất tài tình? Hai mươi năm trước tôi liền nhìn ra rồi! Ẩn nhẫn 20 năm, chính là vì thời khắc ngày hôm nay!


Giọng điệu của ông lão, hoàn toàn không xem trọng Mộ Dung Hải Đường!


Ở lúc tôi vừa khiếp sợ, cũng vừa đang suy nghĩ lai lịch của ông lão này, ông lão nói với tôi : Cậu trước tiên đứng một bên nghỉ ngơi, hòa hoãn hơi thở.


Ông lão biết thần kinh tôi bên rìa tan vỡ, ông ta là muốn cho tôi nghỉ ngơi thật tốt một hồi. Tôi gật đầu, lui sang một bên không lại lên tiếng. Đồng thời nghĩ thầm ông lão này cũng là bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở đằng sau, ông ấy nói hai mươi năm trước liền biết âm mưu của Mộ Dung Hải Đường, như vậy, lúc ở núi Long Hổ, ông ta chính là cố ý giẫm ra vết chân người cõng quỷ ở trên người tôi ! Mục đích chính là vì hôm nay theo dõi tôi .


Mộ Dung Hải Đường, trên mặt của một cô bé mười mấy tuổi hiện ra ánh mắt thâm độc, cô ta lạnh giọng nói :Hai mươi năm trước?


"Hai mươi sáu năm trước, thằng nhóc này vừa sinh ra. Cây xương sườn thứ mười hai chính là cong, lúc cha mẹ cậu ta ôm hắn đến viện vệ sinh trên thị trấn nhỏ để bác sĩ xem. Bị tôi bất ngờ gặp được. Từ ngày đó trở đi, tôi liền bắt đầu lưu ý cậu ta."


Mộ Dung Hải Đường không nói lời nào.


Ông lão nói tiếp : Mười bốn năm trước, một người bé gái tên là Cát Ngọc bị người móc trái tim, mà cây xương sườn thứ mười hai của cô ấy cũng là cong.


"Còn lại người không xác, cùng với ông bác đã chết con trai con gái, tôi liền không cần phải nói chứ?" Ông lão mới nói đây, Mộ Dung Hải Đường quát lên một tiếng : Đủ rồi! Để mạng lại!


Mộ Dung Hải Đường trừng hai mắt, mười ngón tay ở hai tay hiện ra màu xanh, liền vồ về phía ông lão.


Ông lão ung dung, lùi lại nửa bước, vung tay lên rút ra dây thừng màu đỏ ở thắt lưng, sau khi nghiêng đầu tránh thoát móng tay xanh biếc của Mộ Dung Hải Đường , ra tay như điện, buộc chặt hai tay của Mộ Dung Hải Đường với nhau.


"Ngày hôm nay, ta chính là đến thu ngươi!" Ông lão quát lên một tiếng, trợn tròn đôi mắt, xem ra ông ta cũng là vô cùng nóng tính, lúc này cắn thủng ngón tay, chấm lên trên trán của Mộ Dung Hải Đường .


Mộ Dung Hải Đường bị dây thừng màu đỏ quấn lấy hai tay, căn bản không thể động đậy, giờ khắc này bị ông lão này cứng rắn chấm máu tươi ở trên trán.


"A ----!" Mộ Dung Hải Đường ngẩng đầu lên, thê thảm gào lên, tôi rõ ràng nhìn thấy tóc của cô ta đang nhanh chóng dài ra, hơn nữa con ngươi đều biến thành màu đỏ.


"Thằng bé ngốc nhanh tránh xa ra cho tôi !" Ông lão cũng không nhìn tôi , trực tiếp ném một câu.


Tôi vội vàng chạy về cổng lớn, lúc đến cổng lớn, quay đầu nhìn lại, thân thể Mộ Dung Hải Đường đã biến thành hình dáng của người trưởng thành!


Đầy đầu tóc đen của cô ta, theo gió phấp phới, cô ta gào thét gầm gừ, giãy dụa cởi dây thừng màu đỏ, lần thứ hai tấn công ông lão.


Ông lão này nhìn như hơn bảy mươi tuổi, nhưng thân thể thật là rất khoẻ mạnh, dưới eo một chữ mã (ngửa người ra sau ngang eo) tránh thoát tấn công, đồng thời duỗi tay nắm lấy cổ chân Mộ Dung Hải Đường, liền mạnh mẽ ném xuống đất.


Vang một tiếng "bịch", hố nước mưa trên mặt đất, bắn lên cao hơn mấy thước. Ông lão thừa lúc cô ta còn chưa đứng lên, trực tiếp chộp lấy một cục gạch, nhanh chóng dùng máu tươi trên đầu ngón tay vẽ lên trên viên gạch.


Sau đó giơ viên gạch liền muốn đập cô ta, hai tay Mộ Dung Hải Đường vỗ sàn nhà một cái, trong nháy mắt bay lên trời, quần áo lay động, liền bay về phía tôi.


Ông lão kinh hãi, quát lên với tôi : Dùng mắt quỷ đối phó cô ta!


Tôi vội vàng móc túi, sau khi cầm mắt quỷ ra, nhắm con ngươi mắt quỷ về phía cô ta. Nhưng ai biết đây căn bản không có một chút tác dụng nào, cô ta bay đến trước mặt tôi , giơ tay liền túm lấy cổ tay tôi, tôi bị đau , buông lỏng tay ra.


Không đợi mắt quỷ rơi xuống đất, cái tay còn lại của Mộ Dung Hải Đường liền cướp đoạt mắt quỷ vào trong tay.


"Ha ha ha, mắt quỷ! Mắt quỷ! Ta rốt cục có được mắt quỷ!" Mộ Dung Hải Đường cười gằn vài tiếng, nắm lấy mắt quỷ, một phát nhét vào trong miệng mình, ngẩng đầu lên cứng rắn nuốt viên con ngươi này vào trong bụng.


"Ngày hôm nay, ai cũng đừng nghĩ sống!"


Mộ Dung Hải Đường lại lần nữa tấn công ông lão , làn váy cùng tay áo của quần áo cô ta bỗng nhiên dài ra, sau khi quấn lấy ông lão, móng tay nhanh chóng dài ra, liền cắm ngay cổ ông lão!


"Hừ hừ, ngươi trúng kế rồi!" Ông lão bị ống tay áo của Mộ Dung Hải Đường quấn lấy, nhưng xương mặt vẫn cứ đổi màu.


Ngay ở lúc móng tay màu xanh lá của Mộ Dung Hải Đường sắp cắm vào trong cổ ông lão, bỗng nhiên phần bụng của Mộ Dung Hải Đường thoát ra mấy vệt sáng, loại ánh sáng rất có tính xuyên thấu lại như là cách thân thể cô ta trực tiếp xuyên ra bên ngoài.


Mộ Dung Hải Đường bị đau, rầm một tiếng ngã xuống mặt đất, cô ta ôm bụng, nhưng vài tia sáng lấp loé không yên vẫn cứ từ bên trong khe hở ngón tay cô ta lóe ra.


"Này. . . Này không phải mắt quỷ thật?" Mộ Dung Hải Đường trừng hai mắt màu đỏ tươi, nhìn chằm chằm tôi .


Tôi đều choáng váng, liếc mắt nhìn ông lão, ông lão nói : Mắt quỷ không phải dùng như thế! Chính ngươi bịa ra truyền thuyết đèn lồng kẹp tay, cuối cùng lại chết ở trên truyền thuyết giả khác, này, liền gọi ác giả ác báo, báo ứng!


Mộ Dung Hải Đường đau đến lăn lộn trên mặt đất, hai tay gắt gao ôm bụng mình, trên người cô ta bốc lên từng tia từng tia khói trắng, không bao lâu, liền lần nữa khôi phục thành hình dáng bé gái mười mấy tuổi.


Cô ta đau đến cuồng loạn, nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng không ngăn nổi sức mạnh của mắt quỷ, cuối cùng bóng dáng của cô ta chậm rãi biến hư ảo, chậm rãi tiêu tan.


Keng một tiếng, mắt quỷ rơi vào trên phiến đá, xoay đi xoay lại xoay tròn ở tại chỗ.


Ông lão đi tới, nhặt lên mắt quỷ, lại đưa cho tôi , nói : Hừ, chính mình cho rằng bịa ra một loạt bẫy thần thoại , còn cố ý bịa ra truyền thuyết đèn lồng kẹp tay, nhưng cuối cùng cô ta lại chết ở trong truyền thuyết của người khác.


Tôi biết ơn nhìn ông lão một cái, sau khi cất kĩ mắt quỷ, tôi hỏi ông lão : truyền thuyết mắt quỷ cũng là giả?


Hai tay ông lão chắp ở sau lưng, mang theo tôi đi ra sân nhà, Ông ấy nói : Mắt quỷ là thật sự. Nhưng cách dùng mắt quỷ, ở trong truyền thuyết đều là giả, vật này sức mạnh vô cùng lớn, nhưng không ai thật sự biết dùng, bác đánh không lại cô ta, nhưng đêm nay bác vẫn là đến rồi. Vừa nãy bác để cháu dùng mắt quỷ đối phó cô ta, chính là một chiêu cuối cùng của bác. Cháu là người bình thường khẳng định không điều khiển được mắt quỷ, vì lẽ đó nhất định bị cô ta cướp lấy, sau đó cô ta ăn vào, kia giờ chết của cô ta liền đến rồi.


Tôi âm thầm cảm thán : Có vài người, thông minh một đời hồ đồ một lúc. Nhưng vẫn cứ liền là hồ đồ một lúc, trái lại hại cả đời mình.


Mà có vài người, thông minh một lúc, hồ đồ một đời, nhưng hồ đồ một đời cũng không phải là chuyện xấu. Trịnh Bản Kiều liền từng nói, khó được hồ đồ.


"Kia ông là ai?" Tôi truy hỏi một câu.


Ông lão nói : Trên núi Long Hổ , bác giẫm vết chân người cõng quỷ lên cháu, cháu nói bác là ai?


Ý của bác ta hẳn là thừa nhận mình là một con quỷ, tôi nói : Bác là cố ý tới cứu cháu sao? Hai chúng ta có quan hệ gì?


" Hai chúng ta không có quan hệ gì, bác cũng không có quan hệ với Mộ Dung Hải Đường, nhưng bác chính là đến rồi, nguyên nhân cháu đừng hỏi, hỏi cũng sẽ không nói cho cháu, có chút bí mật cháu nhất định phải nát ở trong bụng."(ý đến lúc chết cũng không được nói ra)


Tôi lại hỏi : Vậy bác dù sao cũng phải nói cho cháu, tên bác là gì chứ? Nếu không sau đó tôi muốn cảm ơn, đều không có cách nào liên hệ, đúng rồi, bác từng gặp một ác quỷ đeo mặt nạ bốn mắt sao?


Ông lão hơi vung tay, thiếu kiên nhẫn nói : Nói nhiều như vậy, nói xong chưa! Trước tiên đừng quan tâm bác là ai, cứu bạn cháu quan trọng, chậm một chút nữa bọn họ đều phải chết.


Dứt lời, ông lão mang theo tôi nhanh chóng chạy về hướng góc đông nam trấn Thanh Linh, , tôi cảm thấy không đúng.


Phương hướng lúc này đi, không phải là một gian phòng nấu thịt người sao?

Bình Luận (0)
Comment