Chuyện Xưa Vị Mật Ong

Chương 29


Chương 29: Vẽ người
 
Yến Hồi Ôn cởi giày ra xếp lại gọn gàng, kiên trì đứng thẳng người lên.
 
"Em vừa đi đâu vậy?" Lục Sơ Dương nhìn thấy khuôn mặt cô đỏ bừng, giống như vừa mới vận động xong nóng lên, vài cọng tóc trên trán cũng hơi ướt đẫm mồ hôi.

 
"Chính là cùng với dì ra ngoài đi dạo ạ." Yến Hồi Ôn ngửa đầu lên, từ sắc mặt của Lục Sơ Dương có thể đoán rằng anh gần như đã đợi khá lâu.
 
Lục Sơ Dương nhìn cô một lúc, mơ hồ thở ra một hơi, đem tóc của cô kẹp lại gọn gàng: "Vào trong đi."
 
"Vâng."
 
Lúc Yến Hồi Ôn bước vào bên trong, mẹ Lục cố ý từ trước mặt ba Lục đi qua bên cạnh ông, cúi người nói vào bên tai ông: "Lão Lục này, con trai anh đây là nghi ngờ em không nói tiếng nào bắt cóc đi nàng dâu của nó mà."
 
Tiếp sau đó, mẹ Lục đi về phía nhà bếp, vẫy tay về phía sau: "Hôm nay không cần dì giúp việc đi làm cơm, tôi tự tay xuống bếp."
 
"Thức ăn đều cắt xong rồi." Lục Sơ Dương nói xong câu đó, liền để Yến Hồi Ôn ngồi vào ghế sô pha.
 
"Hửm?" Mẹ Lục hoài nghi,"Con trai, hôm nay con làm sao lại nghe lời như vậy?"
 

"Có ngày nào không nghe rồi?"
 
Bà vui vẻ nói:"Vậy tiếp tục qua đây lao động nha."
 
Lục Sơ Dương nhận lấy ly nước đặt ở trước mặt Yến Hồi Ôn, liền đi vào nhà bếp, Yến Hồi Ôn vèo một cái từ ghế sô pha đứng lên: "Dì ơi, cháu cũng qua giúp một tay."
 
"Tiểu Ôn, cháu cứ ngồi đó." Mẹ Lục ló đầu ra, hướng về phía cô lắc ngón trỏ.
 
Yến Hồi Ôn đành phải ngồi trở lại ghế, hai tay đặt lên đầu gối ngồi một cách đoan chính, ánh mắt nhìn xung quanh, ngoan ngoãn rót thêm trà cho ba Lục.
 
Ba Lục từ trong mặt báo ngẩng đầu lên: "Tiểu Ôn này, nghe nói cháu là họa sĩ?" Trên người ông mặc thường phục lục quân, nhìn như vậy, có lẽ ông vừa mới từ trường học trở về, toàn thân trên dưới đều mang theo sự nghiêm cẩn của lúc đứng lớp.
 
Yến Hồi Ôn ngồi thẳng lưng, giống như học sinh nhỏ đang bị hiệu trưởng giáo huấn. Cô sợ ba Lục nghe không hiểu những thứ truyện tranh, thế là cũng không có giải thích nhiều, chỉ im lặng gật đầu thừa nhận.
 
Họa sĩ thì họa sĩ vậy!
 

"Chủ yếu là vẽ về phương diện nào?" Ba Lục tiếp tục hỏi.
 
"Dạ...... là vẽ nhân vật."
 
"Ồ?" Ba Lục cảm thấy hứng thú hỏi,"Có từng vẽ qua nhân vật đội nón lá với mặc áo rơm không?"
 
Nón lá, áo rơm?
 
Yến Hồi Ôn gắng sức vơ vét trong đầu, chính là loại quần áo mà người xưa hay mặc ra đường khi trời mưa sao?
 
Giống như áo choàng....
 
Cô từng vẽ qua một nhân vật dễ thương, một lão thần tiên nhỏ hạ phàm độ kiếp, ăn khớp với loại này.
 
Vì vậy, cô gật đầu.
 
"Ừm, biết vẽ tranh rất tốt." Ba Lục vừa lòng gật đầu,"Chú cũng thích vẽ tranh."
 
Yến Hồi Ôn vừa nghe xong, cảm thấy kinh ngạc.
 
Không ngờ rằng ở trong nhà họ Lục có thể gặp được người coi như có cùng một nửa sở thích với cô, trong đầu cô xoay chuyển nhanh chóng, đang muốn tìm chút đề tài chung cùng nói chuyện. Nhưng không chờ cô kịp mở miệng, ba Lục đã đột nhiên bỏ tờ báo xuống.
 
Ông đem hai chân đang vắt vào nhau bỏ xuống, đứng dậy:"Thật đúng lúc nha."
 
Đúng lúc..... gì cơ?
 
Yến Hồi Ôn trong nháy mắt trở nên khẩn trương, theo đó bắn dậy từ trong ghế sô pha, sau đó nhìn thấy ba Lục vẫy tay với cô nói: "Tiểu Ôn, cháu lại đây với chú một tý."
 
"Dạ..... vâng ạ."
 
Cô nhanh chóng đáp lại, lại lặng lẽ duỗi cổ ra, nhìn một chút bên trong nhà bếp, sau đó cung kính mà đi theo lên trên cầu thang. Ba Lục mở cửa căn phòng cách căn phòng của Lục Sơ Dương không xa.
 
Trước mắt Yến Hồi Ôn ngay lập tức trở nên rõ ràng, đây là thư phòng.
 
Bên trong thư phòng cửa sổ đang mở, màn cửa mỏng bị gió thổi phất lên giống cánh buồm, thông qua cửa sổ, thấp thoáng có thể nhìn thấy được những bông hoa hồng màu đỏ và hồng của khu vườn bên cạnh.
 
Lúc này, trang giấy trên bàn làm việc theo làn gió vén lên một góc, kèm theo mùi mực nồng phiêu đãng trong không khí.
 
Ở trên bàn làm việc là giấy tuyên thành, Yến Hồi Ôn vẫn cho rằng là một bức thư pháp, tiến lại gần mới phát hiện đó là một bức tranh thủy mặc.
 
"Thật đúng lúc, chú bình thường thích tùy ý vẽ chút núi non hoa cỏ, không ngờ rằng cháu lại thích vẽ nhân vật." Ba Lục đứng ở trước bàn làm việc gọi Yến Hồi Ôn bước qua, đem bút mực bày ở vị trí mà cô thuận tay,"Hôm qua, chú lại thuận tay vẽ một bức, trong bức tranh này thiếu một người một thuyền, chú thấy không tốt xuống bút, tiểu Ôn cháu giúp chú vẽ thêm vào đi."
 
Yến Hồi Ôn:....
 
Quốc họa?!
 
Ah..... Yến Hồi Ôn nghẹn lời, trong đầu trống rỗng chừng một phút, thế cho nên ba Lục lại hỏi thêm gì đó, cô hoàn toàn không nghe thấy.
 
Tiêu đời!
 
Yến Hồi Ôn cảm thấy bản thân hôm nay phải rơi nước mắt ở nhà họ Lục rồi, rõ ràng biết ba Lục không biết về truyện tranh, lại nhất định phải thể hiện mà nhắc đến vẽ tranh. Cô đây mới là lần đầu tiên đến cửa, liền muốn từ chối yêu cầu hợp lý của cha Lục Sơ Dương một cách vô lý như vậy rồi.
 
Vậy, ba Lục vừa nãy hỏi gì vậy nhỉ?
 
Yến Hồi Ôn đoán rằng, có lẽ là có thể vẽ loại tranh này hay không, thế là cô áy náy lại thất vọng lắc đầu trả lời.
 
"Vậy tốt, không có vấn đề thì cháu cứ vẽ trước." Ba Lục nhìn qua vô cùng hài lòng, đứa con dâu này có cùng sở thích với ông, "Chú không làm phiền cháu, chút xíu nữa lại lên đây."
 
Yến Hồi Ôn:....
 
Cho nên, vừa nãy chú ấy hỏi cô là có vấn đề hay không, đúng không?
 
"Chú ơi...."
 
Yến Hồi Ôn nhìn bóng lưng của ba Lục biến mất ngay cửa yếu ớt kêu lên, hơn nữa cảm thấy, cô đã có thể hoàn toàn thắp cho bản thân một nén nhang.
 
Lúc này, gió nhẹ ở sau lưng thổi vù vù vào đầu của Yến Hồi Ôn, cô với cảnh non sông trên bức tuyên thành nhìn nhau trong một giây, cuối cùng anh dũng hy sinh cầm lên bút lông.
 
Quốc họa, kỳ thật cô cũng không phải là chưa học qua.
 
...
 
40 phút sau, ba Lục một tay cầm lấy tách trà tiến vào trong thư phòng: "Tiểu Ôn, vẽ như thế nào rồi? Đối với cháu mà nói chắc là thuần buồm xuôi gió đi."
 
"Vẽ.... xong rồi ạ."
 

Yến Hồi Ôn phát hiện hình tượng của ba Lục thật sự quá mức nghiêm túc, vì vậy cô cúi thấp đầu xuống, đối với một người một thuyền trên bức tranh tuyên thành lặng lẽ tính toán thời gian tử vong của bản thân.
 
Trái lại cũng không có buồn bã, chỉ có điều...
 
Ba Lục đi đến bên cạnh bức tranh, uống một ngụm nước, nhìn lên tờ tuyên thành.
 
"Khụ..."
 
Sau đó, ông suýt nữa thì phun ra ngụm nước, liền không ngừng ho khan.
 
Trong bức tranh gốc, đỉnh núi hùng vĩ vô cùng khí thế, rừng cây um tùm, trên đỉnh núi có một thác nước chảy xiết từ trên cao, rơi thẳng xuống tạo thành một dòng suối, trong cảnh sơn thủy sương mù mờ ảo, mắt nhìn bức tranh này dường như thể nghe thấy được tiếng núi vang cùng tiếng nước chảy róc rách.
 
Vô cùng hào hùng.
 
Nhưng mà trong cảnh hào hùng như vậy, có một chiếc thuyền nhỏ xinh đẹp đang trôi trên mặt nước. Đầu mạn thuyền, một lão đầu nhỏ dễ thương trên đầu đội nón lá, thân mang một chiếc áo rơm đang đứng đó.
 
. . . . .
 
Bất luận chiếc thuyền độc mộc hay lão đầu kia, nói chung đơn độc lấy ra, tuyệt đối là cảnh đẹp ý vui, vả lại làm cho người khác vô cùng yêu thích.
 
Nhưng mà! Lại không quá thích hợp với bức tranh này.
 
Sau khi Yến Hồi Ôn nhắm mặt mặc niệm hai giây, cô cúi người chín mươi độ nói: "Chú ơi, thật xin lỗi.... Cái đó cháu thật sự không biết vẽ..... quốc họa." Cô chỉ là lúc còn nhỏ cùng ông nội học qua.
 
Ba Lục bỏ tách trà xuống, che miệng ho khụ một tiếng, sau đó lại nghiêm nghị trở lại, cầm lấy tờ giấy tuyên thành đó, không nói lời nào mà thưởng thức một lúc lâu.
 
Cuối cùng, ông "ừm" một câu.
 
Dọa Yến Hồi Ôn sợ tới mức nhanh chóng đứng thẳng nghiêm người lại, lại muốn mở miệng nhận sai.
 
"Ăn cơm thôi."
 
Phía sau đột nhiên truyền lại giọng nói của Lục Sơ Dương, anh thẳng tắp đứng ở ngay cửa ra vào, vừa vặn nhìn thấy cảnh này, hơi nhăn mày, tiến vào hỏi:" Làm sao vậy?"
 
Yến Hồi Ôn ủ rũ cúi thấp đầu xuống, một tay ở phía sau lặng lẽ móc lấy ngón tay anh. Lục Sơ Dương đem tay nhỏ đó nắm lại, liền cảm thấy cô viết chữ vào lòng bàn tay anh: Em phạm lỗi rồi.
 
Lục Sơ Dương mở miệng: "Ba."
 
Ba Lục giơ tờ tuyên thành lên cho anh xem, Lục Sơ Dương vừa nhìn thấy chiếc thuyền độc mộc cùng lão đầu dễ thương trên mặt nước kia, cuối cùng nhịn không được nghiêng đầu cười thành tiếng.
 
"Ba." Lục Sơ Dương đem bức tranh cầm qua, vẫn thấp giọng cười,"Ba đem bức tranh này tặng con đi."
 
Ba Lục nhướng mày, ý bảo anh cầm lấy, sau đó bưng lấy tách trà đi ra ngoài. Mắt thấy ông đi tới cửa, Yến Hồi Ôn lại lần nữa nhanh chóng nhẹ giọng mở miệng bổ cứu: "Chú ơi chú đừng tức giận, chờ cháu luyện tốt rồi, lại cùng chú vẽ..... thật sự, cháu khẳng định có thể luyện tốt."
 
Ba Lục : "Ừm."
 
Chờ ông không dễ dàng mà kìm nén đi tới cửa cầu thang, thật sự không nhịn được mà cười thành tiếng, nhanh chóng đi tìm mẹ Lục. Đứa con dâu này thật là một tiểu khả ái, vậy mà còn ngoan ngoãn như vậy.
 
Trong phòng còn thừa lại hai người.
 
Lục Sơ Dương nhìn thấy Yến Hồi Ôn lại ngây người, lại gần bên tai cô nói : "Ăn cơm thôi."
 
Cũng may bữa cơm này thật sự là bữa cơm gia đình bình thường, không có xảy ra chuyện lớn gì. Sau khi ăn xong, Yến Hồi Ôn cùng Lục Sơ Dương cùng ba mẹ Lục vẫy tay tạm biệt, Lục Sơ Dương chở cô về nhà.
 
Ở trước cửa, mẹ Lục đột nhiên chạy tới, vuốt nhẹ mái tóc của Yến Hồi Ôn, cuối cùng trở nên trịnh trọng nói: "Hồi Ôn, cảm ơn cháu."
 
"Dạ?"
 
. . . . .
 
Ánh mắt nhìn hai người dẫm lên ánh đèn đường mà rời đi, mẹ Lục xoay người trở lại trong nhà, ba Lục cười bà. Bà ngồi vào trong ghế sô pha: "Lão Lục này, em thật sự vô cùng cảm ơn, có một gia đình hoàn chỉnh, còn có một cô gái nhỏ như vậy, vô cùng yêu thương mà ở bên cạnh con trai của chúng ta."
 
Ba Lục gật đầu, nhẹ nhàng nắm chặt tay bà.
 
Trong đại viện, Lục Sơ Dương dẫn Yến Hồi Ôn đi dạo một lúc. Hơn tám giờ tối, trời cũng đã trở nên tối, trong đại viên dần dần sáng lên những ngọn đèn đường, vô cùng ấm áp.
 
Trên đường không có người, Lục Sơ Dương chỉ cho Yến Hồi Ôn nơi lúc nhỏ anh từng chơi.
 
"Là mô hình xe tăng bỏ hoang kia sao?" Yến Hồi Ôn hiếu kỳ hỏi.
 
"Đó là xe tăng thật."
 
Anh kéo Yến Hồi Ôn qua bên đó, cô sờ chiếc xe tăng nhẹ giọng cười nói: "Trong viện nhà em có máy bay."
 
"Em nhìn phía trước." Lục Sơ Dương ôm cô đi lên một bên phía trên của đài xi măng, sau đó, bản thân một tay chống xuống ngồi lên trên đài, chỉ cho cô một căn nhà ở đằng xa,"Lúc nhỏ anh bị phạt đứng ở đó."

 
"Hả? Anh còn bị phạt đứng sao?"
 
Lục Sơ Dương cúi đầu, rũ mắt nhìn cô chăm chú một hồi. Yến Hồi Ôn bị anh nhìn đến ngượng ngùng, nhưng đôi mắt đen như mực ấy giống như có sức hấp dẫn thu hút người khác, cô theo bản năng nhìn lại.
 
Một lát sau, trong cổ họng của Lục Sơ Dương phát ra tiếng cười.
 
Anh chầm chầm lại gần khuôn mặt của Yến Hồi Ôn, nâng mặt cô lên, hôn từ trán đến lông mi của cô, sau đó là tới đầu mũi, vành tai.... Anh liền dừng lại ở vành tai cô, dùng đầu răng nhẹ nhàng cắn xuống.
 
"Anh..... lại cắn em."
 
Anh thế nhưng thấp giọng "ừm".
 
Yến Hồi Ôn cảm thấy một trận ngứa ngáy, cô nghiêng mặt, hai người bắt đầu hôn môi, Lục Sơ Dương dùng môi từng chút một mút lấy môi cô.
 
Môi của anh nóng bỏng, Yến Hồi Ôn đè xuống không được hô hấp, cùng với anh quấn chặt lại một chỗ, không khí cũng bắt đầu nóng lên. Cô gần như muốn choáng trong hơi thở của Lục Sơ Dương, lén lút run rẩy mở mắt ra, nhìn thấy sống mũi gợi cảm của anh, đang cùng mũi cô chầm chậm cúi thấp, cùng nhau chà xát.
 
Đầu mũi hai người cùng dán vào nhau...
 
Hô hấp nóng bỏng....
 
Vì vậy, Yến Hồi Ôn duỗi tay ra, mơ màng ôm lấy cổ của anh.
 
Lục Sơ Dương dùng tay nâng mặt cô lên, khuôn mặt nhỏ cô của vô cùng nóng, thở gấp cũng tinh tế tỉ mỉ. Anh nhịn không được, một tay bế Yến Hồi Ôn lên đùi mình.
 
Ánh mắt mềm mại của Yến Hồi Ôn nhìn anh, ý thức không còn rõ ràng, mơ hồ cảm thấy hô hấp của anh bắt đầu không quá đều đặn, hai người môi gần môi, liền như vậy từng chút một mổ xuống.
 
Mổ đến khô nóng.
 
"Lục Sơ Dương..." Yến Hồi Ôn gần như dùng hơi để nói chuyện: "Anh nói với em trước, ba mẹ anh hôm nay có hay không không vui."
 
"Không có."
 
Giọng Lục Sơ Dương khàn khàn, bàn tay hoàn toàn ấn chặt lấy sau gáy của cô, không cho cô lùi lại, đem đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng cô, câu lấy lưỡi của cô, hôn sâu.
 
Chú dì không có không vui vẻ? Vậy Yến Hồi Ôn vui vẻ rồi.
 
Cô giống như chú mèo nhỏ, không ý thức dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng đáp lại lưỡi của anh, giống như từ từ nuốt lấy anh. Hầu kết của  Lục Sơ Dương động đậy một chút, ép xuống tiếng than, cánh tay giam chặt cô lại, ép vào trong lồng ngực.
 
Nụ hôn của anh, vô cùng có sức bùng nổ.
 
. . . . .
 
Cuối cùng, Yến Hồi Ôn cũng không biết làm thế nào thoát khỏi lồng ngực anh, cô chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh, vô cùng nhanh. Lúc gần đến nhà, cô mới nắm lấy bên máy, nhỏ giọng hỏi: "Anh gần đây có nhiệm vụ không?"
 
Lục Sơ Dương đem xe dừng ở cửa khu đại viện, hôn lên tóc cô: "Có một huấn luyện thời gian hai tuần."
 
"Dạ." Cô gật đầu, lại báo cáo lịch trình của bản thân, "Vậy ngày mai em đi đón em trai, luôn tiện đem nó đi xem trận chung kết của Thập Nhị Cung."
 
"Khi nào?"
 
Yến Hồi Ôn ấn mở lịch ở trong điện thoại, tính toán thời gian: "Mấy ngày này liền bắt đầu rồi, nếu như không thuận lợi đánh đến trận thứ 7, trận cuối cùng chắc là ngày 18 tháng 6."
 
"Đi xem buổi tối sao?" Lục Sơ Dương hỏi, lại gần mở dây an toàn cho cô.
 
"Dạ."
 
"Người nhiều nhớ chú ý an toàn." Anh dặn dò, suy nghĩ bản thân 15 tháng 6 có thể trở về,"Chờ sau khi anh quay về, buổi tối đi rước em."
 
"Vâng..." Yến Hồi Ôn lén vui vẻ, "Nhưng mà anh nhất thiết đừng gặp em trai em, nó đặc biệt ấu trĩ."
 
Lục Sơ Dương cười cười: "Ồ?"
 


Bình Luận (0)
Comment