Chuyện Xưa Vị Mật Ong

Chương 38


Chương 38: Đến cửa
 
Thời điểm hôm thứ 7, Yến Hồi Ôn lúc trước đã lùi lại những việc trong ngày này, sáng sớm rửa mặt xong, lề mề thay quần áo xong. Cuối cùng, cô vẫn mặc một bộ váy liền thân tay áo có chút phồng lên.
 
Yến Hồi Ôn trời sinh đã có khung xương nhỏ, lại thêm vào một khuôn mặt trẻ con, mặc lên chiếc váy này thoạt nhìn vô cùng nhu thuận. Mà đôi bông tai ong mật nhỏ nhắn ở trên tai phụ trợ làm cô càng thêm dễ thương.

 
Chờ sau khi sửa soạn xong bản thân, Yến Hồi Ôn chạy xuống lầu, sớm đến nhà bếp nhào bột làm bánh nướng nhỏ với bánh cuộn trứng. Cô bận rộn nửa ngày, điểm tâm ở trong lò nướng trở thành màu vàng sáng bóng, kim đồng hồ trên đường vừa lúc chỉ vào ba giờ chiều.
 
Ting một tiếng, đại công cáo thành.
 
Yến Hồi Ôn mở lò nướng ra, lúc trong nhà bếp tản ra tàn là mùi hương của trứng sữa, cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa reo lên.
 
Là bọn họ, đến, đến rồi!
 
Yến Hồi Ôn đã nói là không khẩn trương vẫn là tóm lấy hai khuyên tai, không suy nghĩ được gì, đi vòng vòng tại chỗ. Sau đó lập tức đeo vào bao tay cách nhiệt, bưng điểm tâm ra, chạy đến mở cửa.
 
Nhưng có điều, mẹ Yến lại đi trước cô một bước.
 
Yến Hồi Ôn đem đầu lộ ra khỏi nhà bếp, vừa khéo ông nội Lục đang cầm một cây gậy nhỏ tiến vào, đằng sau là ba mẹ Lục, trên tay đang xách quà gặp mặt. Lục Sơ Dương bởi vì nhất định phải huấn luyện đến giờ kết thúc, sẽ đến trễ 2 tiếng, có lẽ sẽ đến trước cơm tối.
 

Kỳ thật, vốn dĩ xác định thời gian là lúc Lục Sơ Dương kết thúc công việc, nhưng vẫn là ông nội Lục thiếu kiên nhẫn, vẫn cứ đến trước.
 

Ba Yến nhiệt tình mời bọn họ tiến vào ngồi xuống, trong phòng khách lập tức trở nên náo nhiệt.
 
Yến Hồi Ôn lề mề ở bên cửa nhà bếp hít một hơi dài, không khẩn trương, không khẩn trương.....Cô từ trong nhà bếp nhấc chân, nhẹ nhàng vẫn chưa rơi bước chân đầu tiên xuống.
 
Mẹ Lục ngồi ở ghế sô pha xoay đầu nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của cô, cười phì ra một tiếng, từ xa vẫy tay: "Tiểu Ôn, đừng bận nữa, nhanh lại đây cùng dì nói chuyện."
 
Mẹ Lục lộ ra nụ cười, nhìn thấy Yến Hồi Ôn đang bưng bánh rán cùng bánh cuộn, chạy chậm qua, đem chiếc dĩa bánh đặt ở trên bàn. Ánh mắt bà quả thật nóng bỏng như mẹ hiền, một bộ mặt con dâu bà siêu manh, siêu ngoan.
 
Vì vậy, trước khi Yến Hồi Ôn ngồi vào ghế sô pha, vác một khuôn mặt đỏ như quả táo, đặc biệt nghiêm túc từ ông nội Lục bắt đầu lần lượt chào hỏi.
 
Khuôn mặt nghiêm túc trước sau như một của ông nội Lục liền cười lên, liên tiếp nói ba chữ tốt, đáy lòng vui mừng: "Tiểu Ôn, ông nội xem qua tranh cháu vẽ, ấm áp như xuân nha! Khó trách trên mạng đều gọi cháu là...."
 
Ông nội Lục nhất thời quên mất biệt danh của người trẻ tuổi.
 
Ông dùng ánh mắt hỏi mẹ Lục, mẹ Lục hắng giọng ở bên cạnh tai ông cụ nhắc nhở, ông nội Lục vỗ một cái lên đầu gối: "Noãn Thần, đúng vậy Noãn Thần."
 
"Dạ?....." Yến Hồi Ôn kỳ thật đặc biệt không biết ứng phó với lời khen ngợi, cũng ngồi nghiêm chỉnh lên, hai tay nắm chặt bên váy, nhẹ giọng giải thích,"Cháu chính là......vẽ kiến thức với hiểu biết của những chuyến đi, cũng không, không có khoa trương như vậy."
 
Ông nội Lục nâng cao giọng "hở" một câu phủ định, nói với cô:"Tranh do tâm sinh, ông nội nhìn ra được." 
 
"Còn có nha, cuốn tranh trên báo quân sự của cháu ông nội cũng xem rồi."
 
Cuốn truyện tranh? Là bộ tranh bày tỏ đó?
 
"Ông nội, cháu..."
 
"Vẽ thật đẹp! Cũng rất tốt!" Ông nội Lục trừng mắt cảm khái: "Thanh niên bây giờ nha, nói chuyện yêu đương thật phong phú, nào là trong núi, trong nhà ăn, trong sa mạc...."
 
Yến Hồi Ôn:!!!
 
Trong đầu cô bây giờ sóng cuộn biển gầm đến ngu ngơ luôn, thật sự quá xấu hổ rồi.
 
"Vậy ông..... xem hiểu rồi?"
 
"À, cái này nha! Là cảnh vệ của ông nội giải thích cho ông." Ông nội Lục muốn học cháu dâu đang ngồi trước mặt manh manh nháy mắt, tiếc rằng mặt nghiêm túc đã quen, chỉ đành nâng tay, vỗ nhẹ lên đầu cô,"Sau này lại nghe thấy có vài phiên bản, đều là từ trong viện truyền ra. Nhưng mà cháu đừng lo lắng, ý tứ mà bọn họ biểu đạt cũng không có chênh lệch lắm."
 
Cô, không phải là ý này mà...
 
Lúc này, Yến Hồi Ôn quả thật muốn trốn vào trong mai rùa, im lặng: "Dạ..."
 
Nếu như đại viện của bọn họ đều biết rồi, vậy lúc Lục Sơ Dương đi trong đại viên, liền luôn bị mấy chú thím bác.....cười tủm tỉm trêu chọc hai câu về vụ bày tỏ đó.
 
Anh sẽ không thấy phiền chứ?
 
Nhưng mà, hình như.... cũng không thấy anh không vui.
 

Lúc Yến Hồi Ôn trầm tư, người lớn hai nhà đang hiểu ý mà cười.
 
Ông nội Lục thoạt nhìn giống như tâm tình đặc biệt khoan khoái, cầm lên ly trà lên nhấp một ngụm, hướng về Yến Hồi Ôn nhướng mày, lại ôn tồn hỏi: "Tiểu Ôn này, gần đây có còn vẽ tranh quốc họa không?"
 
Ông lần đầu tiên từ chỗ cháu trai nhìn thấy bút tích của Yến Hồi Ôn, sau khi giật mình lập tức ha ha cười to, cho đến nay ấn tượng đối với bức tranh một người một thuyền kia có chút khắc sâu.
 
Hả.... quốc họa!
 
Yến Hồi Ôn phản ứng lại.
 
Cô chột dạ nhanh chóng cúi thấp đầu, đặc biệt là lúc nghe thấy cha mẹ mình đang nhịn cười hỏi ông nội Lục về việc này.... Yến Hồi Ôn, Yến Hồi Ôn mày phải nhanh chóng bổ cứu lại, chuông cảnh báo trong lòng cô đang gõ leng keng.
 
"Ông, ông chờ một chút ạ." Cô bỏ xuống câu này, bước nhanh chạy lên lầu. Lúc lại đi xuống, trong tay cầm một cuộn tranh, vừa nhìn liền biết là tranh quốc họa đã bồi xong.
 
Yến Hồi Ôn giống như học sinh nhỏ nộp lên bài tập, hai tay đem cuộn tranh đưa cho ba Lục, vành tai nhỏ cũng đỏ lên, lặng lẽ nhận sai:"Chú ơi, lần trước thật sự xin lỗi."
 
Hôm đó từ nhà họ Lục trở về, cô liền đem cả người vứt lên giường, ôm lấy mặt giống như bánh nướng áp chảo mà lăn đi lăn lại vài vòng, hạ quyết tâm mỗi ngày đều luyện tập.
 
Ba Lục "Ồ?" một tiếng, mở cuộn tranh ra.
 
Bọn họ nhìn thấy, hình ảnh vậy mà giống như bức tranh hôm đó không có sai biệt, ngoại trừ một thuyền một người, hiện giờ....
 
Núi cao, nước chảy, thuyền độc mộc, bóng người từ xa..... khí thế hào hùng.
 
Mẹ Lục lập tức cười lên, nếu không phải đang ở trong nhà thông nha, suýt nữa bà đã đem Yến Hồi Ôn ấn vào lòng mà nhào nặn mặt nhỏ. Lúc bà nhìn ba Lục, ông cũng xoay đầu nhìn bà, sau đó cười ha ha cuộn bức tranh lại, vô cùng vui vẻ.
 
Ông thật không ngờ rằng, con trai có thể tìm thấy một nàng dâu nhỏ dễ thương, vừa nghe lời vừa nghiêm túc như vậy.
 
Hài lòng, thật hài lòng.
 
Thế là người lớn hai nhà càng thêm hòa hợp nói chuyện.
 
Yến Hồi Ôn đang cúi thấp đầu, thấp xuống thấp xuống, đột nhiên nghe thấy ông nội Lục hỏi cô: "Tiểu Ôn này, nghe Sơ Dương nói, tụi con lãnh chứng xong, hôn lễ dự định tự mình tổ chức, vậy nhà tân hôn ...."
 
Hả? Nhà tân hôn?
 
Yến Hồi Ôn ngây người.
 
Ba Lục mẹ Lục trái lại nghiêm túc gật đầu phụ họa, ông nội Lục tiếp tục hỏi: “Mặc kệ sau này sống hay không sống ở bên ngoài, nhà tân hôn này vẫn là phải chuẩn bị cho các cháu, cháu có khu vực nào thích không?"
 
Cái này...
 
Yến Hồi Ôn có chút nói lắp: "Vẫn, chưa có ạ."
 
Vẫn chưa nghĩ tới vấn đề này!
 

Sau đó, ông nội Lục dứt khoát từ trong túi áo lấy ra một tấm thẻ, xem ra là có chuẩn bị mà đến. Ông cụ bỏ tấm thẻ vào tay của Yến Hồi Ôn, để bọn cô đi xem rồi tự mua nhà.
 
Lúc này dọa Yến Hồi Ôn nắm chặt tay thành đấm nhỏ, liều mạng lắc đầu, sống chết cũng không nhận.
 
Từ chối nửa ngày.
 
Cuối cùng, vẫn là mẹ Lục nhìn thấy mặt ông cụ trở nên kiên quyết, khuyên cô nhận lấy. Yến Hồi Ôn nắm lấy tấm thẻ đều cảm thấy bỏng tay, trong lòng nghĩ có lẽ ông cụ lấy ra tâm huyết của cả đời này.
 
Trong lòng cô nóng lên, quyết định chờ Lục Sơ Dương đến lại thương lượng.... Anh chắc có lẽ sắp tới rồi, Yến Hồi Ôn vui vẻ lén xem đồng hồ, đã nói là 5 giờ đến, vẫn còn hơn 30 phút.
 
Sau đó cô có chút, tim đập nhanh.
 
Lúc này ông nội Lục càng thêm vui vẻ, người lớn hai nhà đang hòa thuận vui vẻ nói đến những việc tiếp theo, đột nhiên di động trong túi mẹ Lục vang lên, Yến Hồi Ôn chạy đến cầm túi đưa cho bà.
 
Mẹ Lục cầm lấy di động vừa nhìn, liền có chút chau mày. Chờ đến khi nhận máy, em rể bà cũng là chi đội trưởng của Lục Sơ Dương ở đầu bên kia điện thoại vô cùng xin lỗi giải thích, vừa nhận được một nhiệm vụ vô cùng gấp, ông ta đã lệnh cho Lục Sơ Dương lập tức tập hợp đội ngũ lên thẳng máy bay, nhưng có điều là nhiệm vụ nhỏ, chậm nhất là hai ngày trở về.
 
. . . . .
 
Mẹ Lục lúng túng đến nghiến răng, bỏ di động xuống.
 
Căn phòng im lặng hồi lâu.
 
Yến Hồi Ôn cảm thấy tất cả ánh mắt an ủi, xin lỗi đều hướng về phía mình, cô mở miệng, vẫn là không biết nói gì.....Cô cúi thấp đầu giả chết, vốn là không có gì, lúc này bị nhiều người nhìn vào, vành mắt lại có chút hồng.
 
Đột nhiên, keng một tiếng.
 
Yến Hồi Ôn ngẩng đầu lên, ông nội Lục đang tức giận mà đem cây gậy gõ boong boong lên sàn: "Đội đặc chiến không phải có quy định, kết hôn liền có thể xin dời đi đội hành động sao?"
 
Chuyện ngày hôm nay, ở trước mặt nhà thông gia, ông nội Lục cảm thấy, nhất định phải cho đối phương một thái độ.
 
Thế là, ông cụ rất nghiêm túc nói với ba Lục: "Trở về anh để nó cút đi viết báo cáo dời đội cho cấp trên, không được thì tôi đích thân đi nói, chút mặt mũi này phía trên vẫn còn cho lão già này."
 
Dời đội?!
 
Đó là nơi Lục Sơ Dương tìm thấy tín ngưỡng, để anh rời đi?!
 
Yến Hồi Ôn vẫn còn một bụng ủy khuất chờ nói cùng Lục Sơ Dương, lúc này bị dọa chỉ đành đem nước mắt cố gắng nuốt trở về, không dám để ông nội Lục nhìn thấy. Nếu như thật sự để anh rời đội, vậy là chuyện lớn rồi.
 


Bình Luận (0)
Comment