Chuyện Xưa Vị Mật Ong

Chương 51

Chờ Lục Sơ Dương đổi đồng xu trở lại, Yến Hồi Ôn ném vào hai xu, đèn chỉ thị trên mặt máy sáng lên. Cô nắm lấy cần điều khiển, chiếc càng gắp cũng theo đó di chuyển ra ngoài.

"Cái nào?" Cô tập trung tinh thần cao độ, không có xoay đầu lại, hỏi Lục Sơ Dương ở phía sau.

Lục Sơ Dương chỉ liếc nhìn một cái, liền từ mặt nghiêng của kính góc độ của chiếc càng gắp phán đoán vị trí tốt nhất, giơ tay chỉ vào một điểm cho cô.

"Được nha! Con thỏ bông." Yến Hồi Ôn cười, "Nếu như lấy được, vậy tặng cho tiểu Triệu Nhiên của chúng ta."

Di chuyển về bên trái, lại lùi lại một chút.

"Soạt" ấn lấy nút.

Chiếc càng gắp lập tức hạ xuống, chụp lấy đầu của con thỏ bông, sau đó không có sức lực mà nâng lên, đem con thỏ bông liền ném rớt xuống.

Yến Hồi Ôn mím môi, có chút đáng tiếc xoay đầu nhìn Lục Sơ Dương, vừa nhìn vừa dùng ánh mắt lén liếc nhìn cô gái ở kế bên là như thế nào gắp được.

Lục Sơ Dương ngắm nhìn một hồi dáng vẻ hết sức nghiên cứu của cô, thật sự buồn cười, giơ tay ôm lấy cô từ phía sau, sau đó học theo cô ném vào hai xu, ung dung động cần điều khiển.

Ném ra một con.

"...."

"Vẫn còn muốn sao?" Lục Sơ Dương hỏi, đơn giản giống như cô nói muốn, giây tiếp theo anh liền tiếp tục gắp ra một con.

"Chờ chút, có một vấn đề." Yến Hồi Ôn giơ tay đặt câu hỏi, "Làm sao làm được vậy?"

Lục Sơ Dương xoay đầu cô về hai bên mặt kính, dạy cô nhìn hình ảnh phản chiếu. Cần điều khiển liền ngay trong tay cô, anh nhân tiện ném vào hai xu, từ phía sau mang theo tay cô động đậy.

"Ồ...."

Một bụng câu hỏi không hỏi ra.

Có thể đó là kỹ năng đặc biệt, đối với những người có có yêu cầu chuẩn xác đối với góc độ cùng độ chính xác như bọn họ?

Lúc trong ngực ôm không hết gấu bông, Yến Hồi Ôn bắt đầu hậu tri hậu giác cảm nhận được, lấy bản thân làm trung tâm trong phạm vi hơn mười mét, có những ánh mắt không ngừng liếc lại đây.

Thậm chí, hướng mười giờ có một cô gái khoác tay bạn trai hô thành tiếng.

Lục Sơ Dương nhìn chằm chằm kính thủy tinh, động tác không để ý, thoạt nhìn có thể nói tùy ý, cũng có thể nói có hứng thú, nhưng chính là không thể không nói lên khí thế thành thục của đàn ông.

Đang làm cho những cô gái sinh ra tim đập thình thịch.

Yến Hồi Ôn càng không ngoại lệ, cô bị dồn ở giữa Lục Sơ Dương cùng chiếc máy, mặt đỏ tim đập nhanh mà đẩy anh ra, về lại khu trẻ em ở bên ngoài hơn mười bước ngồi xuống.

chuyện nhỏ, chuyện nhỏ!

Không được mặt đỏ tim đập nhanh, ai còn không có bị đối phương trong nháy mắt hạ gục chứ.

Sau khi trở về, lúc ở ngay cửa nhà họ Lục xuống xe, bởi vì không ảnh hưởng hình tượng, Yến Hồi Ôn đem tất cả gấu bông đều để ở trên xe Lục Sơ Dương, đi theo anh vào cửa.

Đổi xong dép lê vừa ngẩng đầu lên, ba Lục mẹ Lục đang đặt xuống xong một dĩa trái cây. Cười híp mắt hướng về phía cô vẫy tay.

Yến Hồi Ôn nghe lời đi qua, mím môi giả bộ trấn tĩnh đổi miệng gọi "ba mẹ". Đồng dạng ông nội đang ngồi trên sô pha, đeo kính lão đọc báo nghe thấy, lập tức bỏ xuống tờ báo trên tay: "Tiểu Ôn đến rồi, nhanh đến bên ông nội ngồi."

Ông đối với Yến Hồi Ôn cười vô cùng hiền từ, ngược lại nửa ánh mặt từ đầu đến cuối cũng không liếc nhìn cháu trai đã tiến vào.

Sô pha bên cạnh ông cụ vừa lún xuống, Yến Hồi Ôn ngồi xuống.

"Lúc nào trở về vậy? Đều nói cháu đi Châu Âu học tập rồi?" Ông nội Lục hỏi. Lâu như vậy, ông cho rằng là cháu trai đang làm lấy lệ với ông, nếu như như vậy, vậy đối với sổ nợ của thằng cháu thối này liền thêm một một nét bút.

"Vâng, hôm qua trở lại ạ."

"Ồ hôm qua." Ông nội Lục gật đầu, lúc này mới thoáng hài lòng: "Nhà mới đi xem qua chưa?"

" Xem, qua rồi...."

Đầu lưỡi của Yến Hồi Ôn liền líu lại, không những xem qua, còn vào sống rồi, còn..... trước khi mặt đỏ lên, cô cúi người thêm trà vào trong ly cho ông cụ.

Đừng xấu hổ, đừng xấu hổ, nhịn không được lén liếc nhìn Lục Sơ Dương.

Người đàn ông bị lạnh nhạt ngồi ở bên cạnh, dùng dao nhỏ thong thả đem táo trong dĩa cắt thành miếng, cắm lên cây tăm, đút cho cô.

Từ lúc tiến vào, ông nội không nói qua với Lục Sơ Dương một câu nào, anh cũng bướng bỉnh không mở miệng.

"Tiểu Ôn này." Không ngờ rằng ông nội Lục vỗ tay cô,"Cháu đừng lo lắng, việc rời đội, ông nội xác định để cho nó hoàn thành."

Rời, rời đội?!

Làm sao lại nhắc đến rồi,Yến Hồi Ôn nhanh chóng suy nghĩ.

"Cháu sẽ không ký tên." Lục Sơ Dương như đinh đóng cột tiếp lời.

"Không cần cháu ký tên." Ông nội dùng cây gậy gõ lên mặt đất, từng chữ không nhường nhịn.

Lục Sơ Dương đứng lên lên lầu, Yến Hồi Ôn nhanh chóng trước tiên không ngừng kéo cánh tay anh, đều là người cứng đầu, nhìn ra được giữa ông cháu hai người rơi xuống điểm đóng băng.

May mà mẹ Lục kịp thời giảng hòa: "Ba, lần trước sách ba tìm, lão Lục đã tìm thấy cho ba rồi, con đi lấy. Tiểu Ôn, hai tụi con đi giúp mẹ xem xem, dì nhỏ cùng dượng nhỏ đến chưa?"

Ra cửa xoay người, Yến Hồi Ôn nhìn thấy Lục Sơ Dương nhún vai, cười khổ.

Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, hai người vừa đi vừa thương lượng, trong lòng biết rõ ông nội cũng là muốn tốt cho bọn họ. Nhưng có điều lão nhân gia làm lãnh đạo một đời, khó tránh khỏi ngữ khí cùng cách thức có chút cứng ngắc.

Sau bữa cơm, lúc bọn họ tiến vào gian phòng tầng hai của ông nội, ông cụ đang loay hoay với radio nghe hí kịch, bên trong đang truyền ra giới thiệu chương trình, là "Kháng Quân Kim" của Mai Lan Phương.

Ánh mặt trời mùa đông lặn sớm, ở trong phòng chỉ sáng một ngọn đèn, vỏ đèn màu xanh lục, là loại tháo ra ánh đèn vàng lan tràn ra. Ông cụ đưa lưng về phía bọn họ mà ngồi, bóng lưng đó có chút cô đơn.

Ở tuổi này, nên là tưởng niệm cố nhân nhất, lại không bao giờ có thể gặp.

Hai người liếc nhìn nhau.

"Ông nội." Yến Hồi Ôn nhỏ giọng gọi.

Ông cụ giống như bừng tĩnh xoay người, tắt đi ra radio, ý bảo bọn họ ngồi: "Đem đèn bật lên."

Lục Sơ Dương giơ tay ấn sáng đèn lớn trong phòng.

Ông nội vẫn là cho cháu trai sắc mặt không tốt, lại cũng không có như lục tiến vào cửa mà nghiêm khắc, dù sao cũng là cháu trai ruột bản thân dẫn dắt từ nhỏ đến lớn: "Tiểu Ôn, tính tình của tiểu tử này....Đại khái cũng giống như lão già này, may mắn cháu không ghét bỏ nó."

Làm sao sẽ ghét bỏ đây.

"Ông nội, ông đừng để anh ấy rời đội nữa." Yến Hồi Ôn đem lời đã nghĩ kỹ nói ra, ngữ khí mềm mại làm người khác không nhẫn tâm cự tuyệt.

Cô nhìn thấy ông nội cuối cùng có vẻ mặt muốn được nghe hết, rất nghiêm túc mở miệng: "Công việc của Lục Sơ Dương rất quang vinh! Lúc cháu xem TV mỗi lần trong màn ảnh đều lướt qua những dân chạy nạn sống đầu đường xó chợ....liền đặc biệt cảm kích, quốc gia của chính mình có những quân nhân như bọn họ, dùng hành động không cầu lợi nhất bảo vệ thành phố này của chúng ta."

"Tiểu Ôn, cháu không cần ủy khuất bản thân thay nó nói chuyện." Ông nội Lục không phải không rõ ràng những đạo lý này, nghiêm túc nói.

Lục Sơ Dương rất chuyên chú cúi đầu nhìn cô, đôi mắt cô trong vắt giống như nước suối, thật đẹp mắt, mặt nhỏ lại có chút đỏ, dừng lại một chút dường như tiếp sức cho chính mình. Anh duỗi  tay qua, bàn tay nhỏ đó liền chui vào lòng bàn tay anh, anh nắm chặt lấy.

"Ông nội, tình yêu quân nhân luôn sẽ có chút hy sinh." Yến Hồi Ôn nhẹ giọng nói,"Nhưng mà ông nghĩ đi, mỗi công việc ít nhiều đều có, bác sĩ, phóng viên, cảnh sát..... có bọn họ ở đây rất an toàn, hơn nữa ông không biết, Lục Sơ Dương đối với cháu rất tốt.

"An toàn.... cháu thật sự nghĩ vậy?" Ông nội Lục liếc nhìn cháu trai, không biết anh dùng cách gì mà lừa được một nàng dâu ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy.

"Vâng, có bọn họ ở đây vô cùng an toàn." Cô lặp lại lời của Lục Sơ Dương,"Bởi vì quốc gia của chúng ta nhất định cường đại, chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể vỗ ngực lên tiếng đối với người khác, đi lựa chọn hòa bình mà không phải là chiến tranh."

Rất nhiệt huyết.

"Ồ?" Ông nội Lục ánh mắt sáng ngời.

"Là lời Lục Sơ Dương nói ạ." Yến Hồi Ôn nhanh chóng giơ tay bổ sung.

Ông cụ "hừ" một tiếng, thái độ rõ ràng đã dịu lại, ông cũng là một người quân nhân, càng hiểu rõ quân nhân chính là nên một lòng nhiệt huyết.

"Thôi vậy, chỉ cần bọn cháu sống tốt, ông nội liền vui vẻ." Ông dựng râu trừng mắt: "Nhưng ông nội quan tâm một chút, lúc nào thêm một nhóc con tóm lại là có thể."

Đồng đội cũ đi rồi chỉ còn lại mình ông, anh thật sự buồn bực phát hoảng, lại khắc sâu kiểm điểm bản thân một phen, nếu có chắt, tuyệt đối không dẫn dạy ra tính tình thối giống như Lục Sơ Dương.

Như thế nào cũng nên.... giống như cháu dâu, làm người khác yêu thích.

"À, đều nghe vợ cháu." Lục Sơ Dương nói thẳng.

Yến Hồi Ôn như cũ đỏ mặt.

Ý của cô, tự nhiên là chờ sau hôn lễ, lại thêm vào cô mơ hồ rõ ràng, trong đội đặc chiến đang đối mặt với chuyện lớn. Từ sự mức độ bận rộn của Lục Sơ Dương suy đoán, có lẽ là một vấn đề lớn rút dây động rừng.

Mà hôn lễ đã quyết định là đầu xuân năm sau.

******

Tấm hình Lục Sơ Dương gửi cho Lâm Tại Ngôn, phía trên quả nhiên tìm ra được dấu vết để lại của Cách Nhĩ, dù chưa có thể triệt để nắm giữ mục đích cùng hành tung của hắn ta, nhưng vừa thông suốt được nguồn gốc.

Ngày 30 tháng 11, đội ba đội đặc chiến phá hủy một hang ổ giấu súng ống và đạn dược ở ngoại ô, tổng cộng vây bắt được 23 tên tội phạm, tên cầm đầu Cách Nhĩ buông bỏ cứ điểm đó.

Ngày 26 tháng 12, Lục Sơ Dương dẫn đội khống chế bên trong quặng than đá lớn nhất ở phía đông thành phố, tổng cộng có 16 tên tội phạm thực hiện hành động khủng bố, kế hoạch của Cách Nhĩ lần nữa thất bại.

Ngày 15 tháng 1, thuộc hạ trợ thủ đắc lực nhất của nhân vật số hai Sơn Ưng bị tố cáo ở trong biên giới Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa thực hiện nhiều hành động khơi dậy khủng bố, bị bắt vào trong tù, vẫn chưa tìm thấy Cách Nhĩ cùng Sơn Ưng.

.....

Hàng loạt hành động vây bắt quá mức thuận lợi, lại làm cho đội đặc chiến dấy lên nghi ngờ.

Do đó, chỉ huy trưởng tự mình đi về phòng tác chiến chỉ huy mở hội nghị.

Trước khi tiến vào phòng họp, Lục Sơ Dương cầm lấy một túi giấy da tìm đến phòng thể thao, Giang Châu đang ở trần ở nơi đó luyện sức mạnh, nhìn giống như văn nhân, lại một thân ẩn cơ bắp cường tráng.

Lục Sơ Dương đem đồ đập lên vai anh ta, anh ta gần như cũng phát hiện ra, vẻ mặt vui vẻ: "Đội trưởng, phê duyệt xuống rồi?"

Kiểm tra chính trị của anh ta với vị hôn thê.

Giang Châu là người Hội Thành phương nam, sau khi lên phía Bắc điều động vào đội đặc chiến, càng không có cơ hội gặp mặt đối tượng, trong nhà liền giới thiệu một cô gái cho anh ta. Cô gái là bác sĩ, người bản xứ Hội Thành, hai người tính là nhất kiến chung tình, liền nhanh chóng đính hôn.

Một năm lại đây tuy rằng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng cũng tự có phương pháp bên nhau.

Ba mẹ Giang Châu là giảng viên đại học, mà bên đàn gái đơn thân, chỉ có một người cha, là giáo sư sinh vật ở sở nghiên cứu Hội Thành làm việc.

Hai người vô cùng môn đăng hộ đối.

"Chi đội trưởng phê duyệt cậu 3 ngày nghỉ kết hôn." Lục Sơ Dương kêu anh ta đi họp,"Lại xin cho cậu vài ngày, thêm vào ăn tết, tính toán đâu đấy 6 ngày, đủ không?"

"Đủ rồi." Giang Châu thở dài lại hỏi lại: "Đội trưởng, mọi người có thể đi bao nhiêu người?"

Hôn lễ sẽ tổ chức ở Hội Thành, anh ta tự nhiên kỳ vọng càng nhiều càng tốt, đều là anh em vào sinh ra tử, thiếu một người trong lòng đều cảm thấy thiếu gì đó.

"Không dễ nói." Lục Sơ Dương vỗ vai anh ta,"Việc này chờ tôi đi nộp đơn xin, cậu đừng ôm mong đợi lớn."

"Vâng." Giang Châu gật đầu, đang nhìn bên trong túi quần rằn ri của Lục Sơ Dương, kỳ quái mà căng phồng lên,"Đội trưởng, thứ gì vậy?"

"Là Kẹo của một người bạn từ nước Bỉ đem về, lát nữa về nhà cho chị dâu cậu."

Tay Lục Sơ Dương đặt ở bên túi, thuận tiện moi ra một nắm trong lòng bàn tay, vẻ ngoài kẹo vô cùng xinh đẹp. Anh cơ hồ không nhận đồ người khác, một là không muốn, hai là thiết yếu.

Nhưng nhìn thấy kẹo này, anh ma xui quỷ khiến mà giữ lại.

"Thử không?" Lục Sơ Dương tự mình bóc ra một viên kẹo vứt vào trong miệng nhai, không cảm thấy ngon, suy đoán cô gái nhỏ trong nhà sẽ thích.

Giang Châu không dám chấm mút: "Không cần đâu, đội trưởng."

"À đúng rồi, nếu như ăn tết, chị dâu cậu ở Hội Thành, nếu như hôn lễ bọn tôi đi không được, cô ấy đi thay."

"Đừng sai bảo vợ tôi." Lục Sơ Dương dặn dò.

"Nào dám..."
Bình Luận (0)
Comment