Beta: Tô
Edit: Emink
Bầu trời vẫn âm u như cũ, mưa bụi vẫn bay lất phất. nghìn nghịt mây đen, tựa như đè ở ngực Ôn Nam.
Ôn Nam trong đầu đột nhiên liền nhảy ra một câu nói của Gorki(1): Trên biển rộng mênh mông, cuồng phong cuốn mây đen. Mà giữa mây đen và biển cả, hải yến giống tia chớp đen, cao ngạo mà bay lượn.
(1)Aleksey Maksimovich Peshkov, được biết đến nhiều hơn với cái tên Maksim Gorki, là một nhà văn, người đặt nền móng cho trường phái hiện thực xã hội trong văn chương và là một nhà hoạt động chính trị người Nga.
Ôi hải yến, giúp cô đi, cô muốn trở về ký túc xá a!
Lúc Ôn Nam rời ký túc xá, chẳng những không mang dù theo, còn quên không mang luôn di động.
Vốn dĩ muốn gọi điện cho ba chị em ở ký túc xá, nhờ mọi người tới đón, lại phát hiện túi trống trơn, một tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến, bất đắc dĩ đành phải từ bỏ.
Bây giờ không phải tuần thi, thư viện cũng không nhiều người nhiều lắm. Ở lầu một có một cái bản đồ thư viện. Ôn Nam cẩn thận nhìn nhìn, dãy sách kiệt tác hẳn là ở lầu ba khu đông.
Mà lầu ba khu tây, cũng là tầng để tiểu thuyết ngôn tình.
Khi Ôn Nam tới lầu ba, nhìn phía khu tây có rất nhiều người ngồi, hơn nữa hầu hết đều là nữ sinh, cũng có mấy nam sinh đang nằm lên bàn ngủ, có lẽ là theo bạn gái tới.
Mà khu đông, trống không, một người cũng không có. Vừa hay, Ôn Nam không thích chỗ đông người.
Ôn Nam chọn đại một quyển 《 Liêu Trai Chí Dị(2) 》, lại tìm một vị trí gần cửa sổ, sau đó ngồi xuống, mở quyển sách ra.
(2)Liêu Trai Chí Dị, với ý nghĩa là những chuyện quái dị chép ở căn nhà tạm, là tập truyện ngắn gồm 431 thiên, ra đời vào đầu đời nhà Thanh của nhà văn Trung Quốc Bồ Tùng Linh.
《 Liêu Trai Chí Dị 》 có nhiều tập, Ôn Nam chọn một tập trong số đó, chương 1 trùng hợp viết về chuyện xưa của Nhiếp Tiểu Thiến.
Ôn Nam từng xem qua phim truyền hình về Nhiếp Tiểu Thiến do Dương Mịch đóng, cũng xem qua bản điện ảnh 《 Thiện Nữ U Hồn 》 do Vương Tổ Hiền và Lưu Diệc Phi đóng, đối với câu chuyện này đã rất quen thuộc, vì thế bây giờ đọc tiểu thuyết, không khỏi cảm thấy có chút nhàm chán, hơn nữa ngoài cửa sổ tí tách tí tách tiếng mưa rơi, cảm giác buồn ngủ cũng dần dần đánh úp đến, mí mắt càng ngày càng nặng.
Trước khi ý thức hoàn toàn trở nên mơ hồ, Ôn Nam nhìn về phía thời tiết âm u ngoài cửa sổ, cơn mưa này chắc cũng không thể tạnh nhanh được, liền mặc kệ, khép 《 Liêu Trai Chí Dị 》trong tay lại , điều chỉnh một tư thế thoải mái, bắt đầu ngủ!
Lúc Hứa Diệc Hành đi lên lầu ba, Ôn Nam đã ngủ rất ngon. Giống như lần đầu tiên Hứa Diệc Hành nhìn thấy Ôn Nam, chẳng qua khi đó là ngựa xe như nước, ánh nắng tươi sáng.
Sao lại ở đây ngủ nhỉ? Cô nữ sinh này hình như rất thích ngủ. Hồi còn học cao tam, anh ở phòng hóa học sắp xếp tài liệu, một nữ sinh, vì đến muộn nên vắng mặt trong tiết đó, đã vội vàng hấp tấp chạy đến xin lỗi giáo viên, đó cũng là lần đầu tiên Hứa Diệc Hành biết tên cô, Ôn Nam.
Hứa Diệc Hành cũng tùy tay cầm một quyển sách, nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện Ôn Nam.
Anh nhìn quyển sách trên tay Ôn Nam, 《 Liêu Trai Chí Dị 》? Không hiểu sao mỗi khi thấy cô gái này đọc sách đều làm anh cảm thấy rất thú vị.
Thật ra Hứa Diệc Hành cũng không chắc Ôn Nam có ở đây hay không.
Khi anh nghe được Vương Tử Kỳ nói, Ôn Nam ở cửa thư viện được người ta tỏ tình, liền cảm thấy ngực tắc nghẽn.Trong đầu anh như có một mớ hỗn độn, khi đã tỉnh táo lại, thì đã tới cửa thư viện rồi. Cửa đã không còn một bóng người.
Thư viện rất lớn, hơn nữa Hứa Diệc Hành cũng không biết Ôn Nam đã rời đi hay chưa. Anh chỉ là ôm tâm thái muốn thử, đi tới lầu ba.
Nếu không nhớ lầm, kiệt tác ở khu đông. Mỗi bước rồi lại một bước, Hứa Diệc Hành dường như có thể nghe được tiếng tim đập bụp bụp bụp của bản thân. Người luôn luôn giữ bình tĩnh như anh, không ngờ cũng có ngày hôm nay…
Mà ở chỗ gần cửa sổ kia có người đang nằm ngủ, chính là cô gái nhỏ làm anh quên đi tất cả.
Thời gian trôi qua không bao lâu, Ôn Nam mới dần dần từ trong mộng tỉnh lại. Chuyện đầu tiên làm là quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ôi… mưa còn chưa tạnh. Ôn Nam không khỏi bĩu môi, trên mặt lộ ra biểu cảm trẻ con.
Vừa xoay đầu thấy Hứa Diệc Hành ở đối diện, Ôn Nam nhất thời có chút choáng váng, đây là đang nằm mơ sao?
Bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, đôi mắt to tròn của Ôn Nam còn hơi ướt, cứ như vậy nhìn chằm chằm về phía Hứa Diệc Hành.
“Không biết anh à?”
Ôn Nam nghe thấy giọng nói trầm tính trước khi phản ứng lại, nội tâm không khỏi cười nhạo bản thân: Đúng là không có tiền đồ, không ngờ lại như hoa si cứ nhìn chằm chằm người ta, thật mất mặt quá đi.
Điều chỉnh lại cảm xúc, Ôn Nam mới nhẹ nhàng mỉm cười mở miệng: “Dạ không, đàn anh Hứa, anh cũng tới nơi này đọc sách à.”
Hứa Diệc Hành ngẩng đầu nhìn về phía cô, đôi mắt xinh đẹp hơi híp lại, mang theo ý cười rõ ràng, khóe miệng khẽ nâng lên theo hình cây cung, mị hoặc không nói nên lời, “Sao lại từ học trưởng thăng cấp thành đàn anh Hứa rồi?”
Ôn Nam rất ít khi thấy Hứa Diệc Hành cười như vậy…… Ừ, đúng là đẹp thật, nhất thời cô bị mê hoặc đồng thời cũng không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Khi ở cao trung, đối với người học cao hơn một lớp, thật ra ai cô cũng đều gọi là học trưởng học tỷ. Sau khi vào đại học C, nghe người khác chào hỏi lẫn nhau, họ đều gọi các anh chị đi trước là đàn anh đàn chị. Tuy nhiên Ôn Nam không quá quan tâm vấn đề này, người khác xưng hô thế nào, bản thân cũng sẽ xưng hô theo như thế, chắc là cũng không quá tệ.
Hứa Diệc Hành cũng không quan tâm đến đáp án của câu hỏi, mắt nhìn đồng hồ, lại mở miệng nói, “12 giờ rồi, không quay về ăn cơm à?”
Ôn Nam có chút hoảng hốt, bản thân đã ngủ bao lâu vậy, không ngờ đã 12 giờ rồi. Cô khẽ nhếch miệng lên, ngượng ngùng nói: “Em quên mang dù, điện thoại cũng quên mang theo, không có cách nào liên lạc với bạn cùng phòng, vì thế ở lại đợi mưa tạnh mới trở về.”
Hứa Diệc Hành cau mày, may mà anh đến đây, nếu không, mưa vẫn chưa ngừng, thì không biết cô gái ngốc này làm sao bây giờ? Bất cẩn như vậy, thật đúng là làm người ta không yên lòng mà.
“Mưa không tạnh ngay được đâu, đi thôi.” Hứa Diệc Hành nói xong, liền khép sách lại, thong dong đứng lên, đi đến kệ sách.
Ôn Nam cũng không quá hiểu ý của Hứa Diệc Hành, đây là đại thần kêu mình đi cùng anh ấy à? Chuyện này đối với Ôn Nam đúng là một cọng rơm cứu mạng, bụng cô đã sớm kêu ca kháng nghị rồi.
Vội vàng đứng lên, cũng đi về phía kệ sách, Hứa Diệc Hành vẫn còn ở chỗ đó đứng chờ cô.
Ôn Nam cẩn thận đặt《 Liêu Trai Chí Dị 》 lên kệ sách lại, Hứa Diệc Hành nhìn động tác của cô, “Tứ đại kiệt tác xem xong rồi à? Nên chuyển qua đọc Liêu Trai?”
Ôn Nam không ngờ Hứa Diệc Hành thậm chí còn biết những cuốn sách cô đã đọc trước đây, “Không có, em chỉ xem 《 Hồng Lâu Mộng 》 với《 Thủy Hử Truyện 》thôi, hồi nhỏ đã xem 《 Tây Du Ký 》 bản truyền hình 1986 rồi, cốt truyện đều rất quen thuộc, nên cũng lười đọc tiểu thuyết ạ. Còn 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》, không biết vì sao, em không có hứng thú với nó, có lẽ quyển sách này với em không có duyên phận.”
Hai người song song đi về phía trước, Hứa Diệc Hành im lặng nghe Ôn Nam nói xong, lần đầu nghe nói đọc sách còn chú ý duyên phận, “Vậy 《 Thủy Hử Truyện 》 và《 Hồng Lâu Mộng 》 hẳn là có duyên với em?”
Ôn Nam đã sợ rằng hai người sẽ không có gì để nói, không khí sẽ rất xấu hổ, hiện tại có một cái đề tài, trong lòng cũng hơi thả lỏng, nói cũng nhiều hơn, “Cũng không thể nói như vậy, 《 Hồng Lâu Mộng 》 là bởi vì mẹ em khá thích xem, khi còn nhỏ em có coi phim cùng mẹ, nhưng lúc đó cũng không hiểu lắm, cho nên bây giờ lớn rồi, cảm thấy tò mò, muốn tìm hiểu kĩ hơn. Còn《 Thủy Hử Truyện 》,” Ôn Nam tạm dừng một chút, sau đó nói, “Bởi vì kì thi tuyển sinh cấp ba, bài thi ngữ văn thường xuyên sẽ ra một ít về tứ đại danh tác, mà 《 Thủy Hử Truyện 》 xác suất ra đề lớn hơn một chút, nên em đã tìm hiểu sơ qua về các nhân vật quan trọng trong đó, không ngờ lại bị hấp dẫn, cho nên liền xem đi xem lại.”
Hứa Diệc Hành cười, nghe giọng nói nhẹ nhàng mềm mại bên tai. “Vậy em có yêu thích nhân vật nào trong 《 Thủy Hử Truyện 》 không?”
Nói đến chuyện này, đôi mắt to của Ôn Nam bỗng nhiên sáng lên, nhưng giọng vẫn nhẹ nhàng, ôn nhu như trước “Đương nhiên là có rồi ạ, em thích Yến Thanh, anh ấy có thể thổi tiêu xướng khúc, hơn nữa còn là một người bắn tên giỏi, có tài thiện xạ, cuối cùng lui về nơi sơn dã ẩn cư, làm một kẻ nhàn rỗi. Mấu chốt nhất chính là, trong sách miêu tả anh ấy rất tuấn tú.”
Hứa Diệc Hành bật cười: “Thích người đẹp trai?”
Ôn Nam có chút ngượng ngùng gãi đầu, sao có thể nói cái này trước mặt đại thần chứ, “Ách… Có phải rất nông cạn hay không.”
“Không có, con người ta thường thích những thứ đẹp đẽ, anh cũng không ngoại lệ.”
Ôn Nam không nghĩ nhiều, đi xuống lầu thang, thẳng tắp đi về phía trước. Bỗng nhiên cổ tay có chút nóng lên, Ôn Nam quay đầu nhìn lại, Hứa Diệc Hành đang nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ suy nghĩ. Mà cánh tay trắng thon dài của anh, đang nắm lấy cổ tay cô.
Ôn Nam nhìn Hứa Diệc Hành đang đứng phía ngược sáng, con ngươi xinh đẹp tràn ngập nghi hoặc, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
“Em đi nhầm hướng rồi.”
Ôn Nam 囧, sao mỗi khi gặp được đại thần, là cứ lẩm cẩm như bà già thế này, mà cái này cũng không thể tự trách cô, thiết kế thư viện quá lòng vòng, hơn nữa mình cũng mới đến một hai lần, đi sai hướng chắc cũng bình thường nhỉ? Ôn Nam ở trong lòng tự an ủi bản thân.
Hứa Diệc Hành nói xong câu kia, liền thu hồi chính mình tay, đi về phía trước, dẫn đường cho Ôn Nam. Ôn Nam nhìn cánh tay vừa được thả ra, tim chợt đập nhanh hơn.
Theo sauHứa Diệc Hành, Ôn Nam cảm giác, bây giờ cô giống như một cô dâu nhỏ, ngoan ngoãn đi theo sau người chồng. Từ từ… Cái so sánh lung tung gì thế. Trên mặt không khỏi ửng hồng, may mà Hứa Diệc Hành đi ở phía trước, không nhìn thấy.
Khi đi đến khu gửi đồ ở tầng một của thư viện, Ôn Nam mới chợt nhớ tới, đại thần anh ấy… Hẳn là chỉ mang theo một chiếc ô.
Hứa Diệc Hành lấy ô xong xoay người, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy, Ôn Nam mặc váy liền áo màu hồng nhạt rộng thùng thình, đôi tay che mặt lại, bộ dáng thẹn thùng đáng yêu không nói nên lời.
“Ôn Nam?” Hứa Diệc Hành nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Ôn Nam bỏ tay xuống, trừng lớn con mắt nhìn anh, trên mặt còn chưa hết ửng hồng, nỗ lực trấn định bản thân.
“Chỉ có một cái ô thôi ạ?”
Hứa Diệc Hành nhìn dù trong tay mình, mỉm cười nhìn cô: “Sợ mưa ướt à?”
Ôn Nam nhanh lắc đầu: “Không không không, em chỉ là, ách… Sợ anh bị ủy khuất.” Nói xong câu đó, mặt Ôn Nam càng đỏ hơn, trời ơi, bản thân lại nói hươu nói vượn cái gì vậy!! Lại cúi đầu lần nữa, dùng đôi tay che mặt lại.
Lúc này lại nghe được giọng nói từ tính của Hứa Diệc Hành, ở rất gần, cứ như đang ở phía trên đỉnh đầu cô.
“Không ủy khuất, đây là vinh hạnh của anh khi đã đến đây.”
......
Mình trở lại rùi nè, sorry các bạn do mình có chuyện cá nhân nên mất tích cả tháng nay. Sắp tới mình sẽ cố gắng ra các chương tiếp, mong các bạn sẽ đón đọc nhé