Cố Ảnh Đế! Xin Được Chỉ Giáo Nhiều Hơn

Chương 12

Chương 12: Đường Đường


Đường Chi Hạ vội vàng buông tay ra, lúng túng xoè mười ngón tay, "Tôi không làm gì! Thật đấy!" Vừa nãy cô chỉ phản xạ có điều kiện muốn túm lấy đồ vật không ngờ túm phải áo tắm của Cố Nham.

Cố Nham nắm lấy cánh tay đỡ cô dậy, "Không sao chứ?" Thanh âm của anh trầm thấp, khiến người ta say mê.

Đường Chi Hạ lắc đầu liên tục, tay phải túm chặt khăn tắm, "Không có ——" Tại sao cô lại đến đây chứ? Tại sao cô không ở yên trong phòng?

Cố Nham liễm liễm sắc mặt, "Đừng vội."

"Ân ân ân." Cô ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của anh, vừa rồi cô vô tình nhìn chỗ khác cơ, cô giả vờ bình tĩnh không để lại dấu vết. Lại thấy tiểu Âu ở bên kia, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta a, ánh mắt như muốn giết chết cô....

Tiểu Âu đặt ly rượu xuống, "Tranh thủ thời gian trở về phòng nghỉ ngơi đi, đừng để cảm lạnh!"

Nhiệt độ nơi này sẽ cảm lạnh?

Đường Chi Hạ đương nhiên cũng muốn rời đi, chẳng nhẽ cô đi chân trần trở về phòng sao? Cô rụt rụt đầu ngón chân, sao Thiển Thiển không đến đưa đồ ăn cho cô chứ??

Cố Nham nhìn đến chân cô, khóe miệng anh mang vẻ theo cười trộm, "Chờ một lát, tôi xuống vớt dép cho em."

Đường Chi Hạ nháy mắt mấy cái: ". . ." Cô không có ý đấy a!

Cố Nham cởi đôi dép lê, "Em về phòng trước đi, lát tôi kêu tiểu Âu mang dép qua."

Đường Chi Hạ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức. Đeo đôi dép của Cố Nham vào, bàn chân của cô nho nhỏ, đôi dép của anh quá to đối với cô a.

Cố Nham nhìn tư thế đi của cô không khỏi cười cười. Anh cởi áo choàng tắm, chậm rãi đi xuống suối nước nóng.

"Nham ca ——" tiểu Âu muốn nói lại thôi.

Không bao lâu Cố Nham nhặt được đôi dép của tiểu công chúa kia. "Tiểu Âu, mang tới chỗ cô ấy."

Tiểu Âu tỏ vẻ bực bội, "Nham ca, anh không sợ nơi này có phóng viên a?"

Cố Nham nhắm mắt lại, tựa ở bên cạnh ao."Đêm nay phóng viên không được vào."

Tiểu Âu thở dài một hơi, "Anh đối với cô ấy đặc biệt tốt."

Khóe miệng Cố Nham nhẹ nhàng giương lên, không trả lời lại.

Đường Chi Hạ về đến phòng đem sự tình kể cho Trần Thiển.

"Vậy em thấy cái gì chưa?" Trần Thiển liều mạng hỏi.

Đường Chi Hạ khua tay, "Em chỉ nắm một góc áo của anh ấy thôi." Hình như cô thấy được anh mặc đồ bên trong màu đen.

"Đáng tiếc." Trần Thiển thở dài một hơi.

Đường Chi Hạ cũng thở dài một hơi "Em không có ý tứ gì cả, chỉ là thấy lần này gặp anh ấy xảy ra chuyện. Hay là nhân khí không hợp?"

"Noooo! Em cùng Cố Nham đặc biệt đẹp đôi a. Chị dám cam đoan lúc chương trình phát sóng sẽ gây được tiếng vang rất lớn."

Đường Chi Hạ gật gật đầu, hy vọng là vậy.

"Lần sau chị sẽ chú ý đi theo em, lần này nếu như bị phóng viên động đến, em nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch tôi. Chị nghĩ tiêu đề sẽ là... Đường Chi Hạ bổ nhào Cố Nham!"

Đường Chi Hạ nheo mắt, "Đồ đần mới tin loại tin tức này." Bất quá, dáng người Cố Nham quả thật không tệ.

"Đúng rồi, vừa điện thoại của em có người gọi đấy, mau nghe đi."

Đường Chi Hạ cầm điện thoại di động lên, Wechat cuộc gọi video, "Để em gọi lại đã." Bên kia rất nhanh đã bắt máy.

Một nam nhân mặc âu phục phẳng phiu ngồi trước bàn làm việc, dưới ánh đèn nhìn ngũ quan của nam nhân này rất anh tuấn, khí chất lỗi lạc. Anh ta nhìn và  điện khí chất thanh lành thêm mấy phần ôn nhu, "Còn đang quay chương trình?"

"Quay xong rồi, bây giờ đang ở khách sạn nghỉ ngơi."

"Gần đấy thế nào?"

"Đã tiến vào trạng thái làm việc, so với lúc vừa về nước tốt hơn nhiều."

"Tháng sau anh sẽ về nước."

"Đi công tác?"

"Công ty quyết định mở chi nhánh UV ở Trung Quốc." Giọng nói nam nhân không nhanh không chậm, giống như đang suy tư điều gì, "Công ty đang tìm người phát ngôn."

UV là thương hiệu xa sỉ của Mỹ chuyên cung cấp các sản phẩm khác nhau như túi sách và quần áo.

Đường Chi Hạ: "Đợi anh đến đây em mời anh ăn lẩu."

Nam nhân cười cười, "Mời ăn nồi lẩu dễ dàng như vậy sao? Chí ít phải đến công ty giúp anh, em đã hứa rồi nha."

Đường Chi Hạ: ". . . Đại ca, em hiện giờ đâu có thời gian, chờ lần sau đi."

Nam nhân ánh mắt hơi đổi, "Được. Anh nhớ kỹ lời này. Nghỉ ngơi sớm đi."

Đường Chi Hạ hướng về phía điện thoại phất phất tay, "Anh cũng sớm nghỉ ngơi một chút, công việc là làm không hết."

"Chi Hạ, có thời gian thì gọi cho dì."

Đường Chi Hạ dừng một chút, "Mẹ em bà ấy gần đây như thế nào?"

"Tháng trước dì có chút ho khan, hai ngày trước bà ấy theo cha anh đi Thụy Sĩ. Còn có —— "

"Cái gì?"

"Chờ gặp mặt rồi nói sau."

Đường Chi Hạ a một tiếng, "Vâng. Ngủ ngon, đại ca."

"Chủ tịch, sao không trực tiếp mời Chi Hạ tiểu thư làm người phát ngôn của UV tại Trung Quốc?" Thư ký không hiểu, "Chi Hạ tiểu thư hiện tại cũng đang phát triển lĩnh vực giải trí mà?"

Dịch Mân Thần trầm ngâm nói: "Tính Chi Hạ cậu còn không hiểu sao?" Dì Đường đã đến Dịch gia nhiều năm, nhưng Chi Hạ chưa từng nhận bất kì thứ gì của Dịch gia. Dịch gia chuẩn bị cho cô phòng ở, cô không muốn. Mua cho cô xe, cô cũng không nhận.

"Việc điều tra thế nào rồi?"

Thư ký: "Vẫn đang tra, manh mối tương đối ít nên có chút khó khăn."

Dịch Mân Thần vuốt vuốt mi tâm. Việc dì Đường mang thai đến bây giờ Chi Hạ còn chưa biết. Nếu cô phát hiện không biết sẽ phản ứng như thế nào.

***

Sáng hôm sau, Chung Nhất Minh đúng hẹn tìm Đường Chi Hạ. "Xe của tôi ở bên ngoài, hành lý của em đâu?" Là người nổi tiếng nhưng anh không hề kiêu ngạo, trái lại rất hoà đồng với mọi người.

Đường Chi Hạ: "Trần Thiển đang cầm ạ."

Chung Nhất Minh: "Vậy đợi tôi một lát, tôi để quên đồ."

Lúc sau, Cố Nham cùng tiểu Âu cũng xuống, mỗi người kéo một cái vali.

Đường Chi Hạ lễ phép chào hỏi, tự động che giấu chuyện tối ngày hôm qua.

Cố Nham đến cạnh, "Đứa bé kia đến Tấn Thành rồi." Anh nói rất nhỏ, chỉ đủ hai người nghe được.

Đường Chi Hạ khá bất ngờ a, "Thật ạ? Cảm ơn nhiều, thầy Cố"

Cố Nham lên tiếng. "Không có gì."

Đường Chi Hạ mím mím khóe miệng, "Thầy Cố, chúng ta đi chung được không?"

Tiểu Âu há to miệng, không tiện nói. Ở sân bay nhất định sẽ có fan hâm mộ và phóng viên.

Cố Nham: "Xe của anh còn chỗ để hành lý. Tiểu Âu, đi giúp Trần Thiển một tay."

Tiểu Âu ủy khuất, không nói được.

Lúc tiểu Âu rời đi, Đường Chi Hạ lần nữa nói: "Thầy Cố, cảm ơn anh nhiều."

Cố Nham mỉm cười, "Đi thôi."

Đường Chi Hạ: "Chuyện này sẽ có chút phiền phức, em sợ ảnh hưởng anh. Đến Tấn thành —— "

Sắc mặt Cố Nham có chút biến đổi: "Anh đã nhúng tay thì không có đạo lý rút lui giữa chừng."

Đường Chi Hạ cau mày, "Nếu quả như xảy ra chuyện gì em sẽ gánh chịu hết."

Cố Nham cười, "Chào hỏi Nhất Minh trước rồi chúng ta xuất phát."

Đường Chi Hạ gọi cho Chung Nhất Minh nói cô cùng Cố Nham đi trước.

Trên đường đến sân bay, Chi Hạ hơi thất thần. Khi gặp đứa bé cô phải nói gì đây?

Cố Nham chú ý đến cô, "Chi Hạ, có muốn nghe nhạc không?"

Trong xe yên tĩnh, tiểu Âu cùng Trần Thiển ngồi ở hàng sau, hai người đều đang ngủ. Thật ra hai người không có ngủ a. Vừa nghe thấy động tĩnh phía trước, hai người đều nheo mắt lại.

Đường Chi Hạ đeo tai nghe của Cố Nham, nghe một hồi, "Đây là bài gì vậy?"

"Em cảm thấy thế nào?"

"Ca từ rất đẹp, giai điệu —— ưu nhã." Đường Chi Hạ tiếp tục nghe một hồi, "Thầy Cố, đây là anh hát?"

Cố Nham: "Cảm ơn đã khen. Đây là ca khúc chủ đề của phim Hoàng hôn trên sông Trường Hà."

(Sông Trường Giang và sông Hoàng Hà nha.)

Tiểu Âu đột nhiên xen vào: "Tháng sau đài truyền hình Z công chiếu bộ phim, đến lúc đó hoan nghênh đón xem."

Cố Nham nhìn anh ta một cái, "Dậy rồi?"

Tiểu Âu cười tủm tỉm, "Nham ca, em vừa nhận được tin buổi tối anh có cuộc phỏng vấn. Về Tấn Thành chúng ta đi luôn."

Cố Nham nhíu mày.

Tiểu Âu: "Không huỷ được." (Thực ra anh ta chỉ không muốn Cố Nham ở cùng Đường Chi Hạ.)

Đường Chi Hạ: "Thầy Cố, anh đi đi. Khi nào anh có thời gian em mang đứa bé đến chào hỏi."

Cố Nham: "Được."

Tiểu Âu thầm thở dài một hơi.

Khi máy bay hạ cánh ở Tấn Thành, tâm tình Đường Chi Hạ mới ổn định. Cô cùng Trần Thiển tranh thủ thời gian cầm hành lý đi về phía cửa.

Lối ra vào có rất nhiều người

Trần Thiển mở miệng: "Có phóng viên."

Đường Chi Hạ mang theo kính râm khẩu trang, "Yên tâm, không phải chụp chúng ta. Đi nhanh đi."

Trần Thiển liếc nhìn "Là Đại Khê, cô ta đã thuê người chụp ảnh tự tâng bốc bản thân a"

Chi Hạ không đáp lại, chắc hai ngày nữa trên mạng đầy ảnh thời trang sân bay của cô ta. Cô ta rất may mắn khi cha cô ta rất giàu có ha, ít ra cô ta sẽ làm việc đỡ vất vả hơn.

*****


Hơn một giờ sau, cô về đến nhà, vừa ra khỏi thang máy cô liền thấy một người đàn ông mặc áo đên, bên cạnh còn có một đứa bé tầm ba bốn tuổi. Có thể là quá chán đứa bé tự nhảy chơi trêи mấy ô gạch: "1, 2, 3 ——10." Bé gái nghiêng đầu sang chỗ khác, "Thúc thúc, mẹ cháu sắp về chưa."

Đường Chi Hạ hít vào một hơi thật dài, từng bước đi tới.

"Đường tiểu thư —— "

Đường Chi Hạ gật đầu, cô nhìn đứa bé kia, đây là con gái của chị cô sao? Lớn như vậy. Cô không nhớ được khi còn bé chị gái cô trông như thế này nhưng khi nhìn thấy bé gái này cô ngay lập tức khẳng định được —— đó là con gái của chị cô.

Bé gái ngửa đầu, đôi mắt đen nháy nhìn cô, "Chị là ai?" Thanh âm mềm mềm, rất đáng yêu~~

Nước mắt Đường Chi Hạ gần như trào ra, cô ngồi xổm nhìn vào mắt đứa bé, "Là mẹ con." Hai tay cô run run vuốt ve mặt bé gái.

Bé gái kinh ngạc há to miệng, tay nhỏ rất nhanh che miệng lại.

Trần Thiển lo lắng không thôi, "Vào nhà trước rồi nói."

Đường Chi Hạ giang hai cánh tay, "Muốn ôm một cái không?"

Tiểu đáng yêu này có vẻ ngượng ngùng, chần chờ năm giây mới rúc vào ngực Chi Hạ.

Đường Chi Hạ ôm lấy Nữu Nữu, trong lòng cảm thán đứa nhỏ này quá gầy.

Vào nhà, đứa bé vẫn ôm Chi Hạ, rút hết đề phòng mà hỏi. "Tại sao mẹ để con ở nhà bà cô?"

Đường Chi Hạ cầm qua lược giúp bé chải tóc, "Bởi vì lúc trước mẹ ở nước ngoài du học. Thật xin lỗi vì đã trở về quá muộn."

"Vậy quên đi. Con muốn đi học để học được thật nhiều thứ. Con muốn học mẫu giáo như các bạn."

Đường Chi Hạ cắn môi, "Được, vậy hai ngày nữa liền đi."

"Thật ạ!? Bà cô nói trong nhà không có tiền nên không được đi học."

"Mẹ có tiền, về sau con ở đây với mẹ." Đường Chi Hạ nghẹn ngào. Khi còn bé, chị che chở cô, tuyệt đối không để cô chịu uỷ khuất.

Nữu Nữu níu lấy góc áo, "Nhưng.... bà cô nói mẹ con mất rồi."

Đường Chi Hạ đỏ mắt, "Không đâu. Mẹ vĩnh viễn không bỏ rơi con nữa. Chúng ta ngoéo tay!" Cô duỗi ngón út ra.

Nữu Nữu chớp chớp mắt, đưa ngón tay ra

Đường Chi Hạ thì thầm: "Ngoéo tay thề 100 năm không thay đổi!"

Nữu Nữu khanh khách cười.

Chờ bé con thích ứng với hoàn cảnh, Đường Chi Hạ mới quay người nhìn người đàn ông kia "Bên kia nguyện ý thả người?"

"Bạn của Cố tiên sinh là luật sư, thủ tục nuôi dưỡng của Nữu Nữu không đầy đủ nên nhà họ không dám nháo.

Đường Chi Hạ cười nhạo, "Làm sao bọn họ phải chăm sóc một đứa trẻ bị coi thường từ lúc mới chào đời. Việc này Cố Nham biết bao nhiêu?"

"Tôi cũng đoán không được. Chắc chắn bà nội Mục đã biết."

"Tôi đã về, chăngr nhẽ bọn họ còn muốn đoạt đưa nhỏ này sao? Chuyện này vất vả cho anh rồi."

"Hẳn là vậy. Tôi về trước." Anh ta phất phất tay với tiểu Đường, "Tạm biệt."

Nữu Nữu lễ phép trả lời: "Thúc thúc, hẹn gặp lại."

Đường Chi Hạ xoa xoa đầu, thơm nên má bé một cái.

Nữu Nữu nhìn khả ái và đáng yêu, lại thêm mười phần thông minh, chỉ là so với những đứa bé cùng trang lứa gầy yếu hơn.

"Tên mẹ là Đường Chi Hạ, Nữu Nữu, con có muốn một cái tên giống mẹ không?"

Nữu Nữu ôm búp bê vải, "Dạ!!."

Đường Chi Hạ nghĩ nghĩ, "Gọi là Đường Đường có được không? Con thích cái tên này không?"

Nữu Nữu gật gật đầu, "Đường Đường, là bánh kẹo ạ?"

Đường Chi Hạ hôn trán của bé, "Đúng nha. Về sau con chính là Đường Đường."

"Mẹ, ba ba con đâu?"

Đường Chi Hạ nhất thời không biết nói gì

"Ba ba con đi công tác sao?"

"Đúng thế. Ba ba đang làm việc ở Mỹ, hiện tại chưa thể trở về thăm con."

"Chờ khi lớn lên con sẽ kiếm thật nhiều tiền, con sẽ đưa mẹ đi Mỹ gặp ba."

"Được." Đường Chi Hạ thở một hơn, biết lừa gạt trẻ con là không tốt nhưng cô cũng không có cách nào.

***

Hai ngày sau, Tân Tĩnh tới nhìn thấy Đường Đường trong nháy mắt cô liền ngây ngẩn cả người. "Trời ạ! Đứa nhỏ này rất giống em."

Đường Đường: "Con là con gái của mẹ đương nhiên phải giống mẹ rồi."

Tân Tĩnh lần nữa chấn kinh, nếu không phải cô biết trước thì sẽ thực sự tin đó. "Con và mẹ con rất xinh đẹp."

"Cám ơn dì."

Tân Tĩnh: ". . . Là chị"

Đường Đường nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Chị?"

Đường Chi Hạ mỉm cười, "Đường Đường, con đi vào phòng chơi đi, mẹ thảo luận công việc với dì Tân xong sẽ kể chuyện cổ tích cho con."

Đường Đường gật gật đầu, "Vâng mẹ, con vào trong chờ nha."

Tân Tĩnh cảm khái, "Đứa nhỏ này thật là xinh đẹp, là một hạt giống tốt."

Đường Chi Hạ: "Chị đừng nghĩ linh tinh, em không muốn đứa nhỏ này tiến vào ngành giải trí."

Tân Tĩnh bật cười: "Con bé có bảo nó không thích? Chi tin tưởng gen di truyền. Mục Sênh trời sinh là diễn viên, con bé cũng giống cô ấy."

Đường Chi Hạ thở dài: "Tùy duyên đi, trước mắt em muốn chuyển hộ khẩu cho Đường Đường."

"Em mang quốc tịch Mỹ, rất phiền phức."

Đường Chi Hạ nghĩ đến đây liền oán hận người nhà Mục gia. Đường Đường đến nay còn không có hộ khẩu, a, bọn họ đến người thân cũng không niệm tình?

"Việc này chị đi hỏi một chút." Hai người đang khi nói chuyện, điện thoại Tân Tĩnh vang lên. "Chị nghe điện thoại trước."

"Alo ——" sắc mặt Tân Tĩnh càng ngày càng kém, "Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ gọi lại sau."

Cúp điện thoại, cô nhìn về phía Đường Chi Hạ, không ra lời.

"Sao vậy?" Đường Chi Hạ

Tân Tĩnh mở ra weibo, "Cố Nham tình cảm lưu luyến!" Một đống ảnh chụp Cố Nham cùng Đường Chi Hạ ở suối nước nóng, Cố Nham đang đỡ Đường Chi Hạ đứng dậy.

Góc độ mập mờ, quả thật làm cho người ta có ý nghĩ khác.

Mặc dù không thấy rõ mặt Đường Chi Hạ nhưng với tốc độ của mấy người ăn dưa bở chắc chắn sẽ bị đào ra sớm.

* Tác giả có lời muốn nói:


Tiểu bảo bối lên sóng.

Bình Luận (0)
Comment