Chương 143
Bùi Vãn Ý đích thị là bậc thầy trong khoản nịnh đầm, khéo mồm khéo miệng.
Khương Nhan Lâm thừa biết, tuy nhiên vẫn coi thường tài năng đỉnh chóp của chị ta.
Ngắm chị ta đang chiếm sóng trên giường, Khương Nhan Lâm thấy buồn cười muốn khịa, dứt khoát hỏi thẳng: "Cách chị nhớ em là l*m t*nh à?"
Cô Bùi mặt dày hơn bê tông, lấn sân vào vùng ấm áp kia không chút ngại ngần, khéo léo tiến tới, rồi dí sát mặt hôn môi Khương Nhan Lâm, vừa trả lời: "Chỉ khi thế này, miệng em mới thật lòng chút đỉnh."
Dù là cái miệng hệ song song.
Khương Nhan Lâm thở dài, cũng chẳng buồn cãi cùn.
Thôi thì đáp lại chị ta, vòng tay ôm ấp, xoa dịu cơn giận của chị ta bằng cách im lặng.
Bùi Vãn Ý giờ đúng chuẩn người hệ mâu thuẫn nội tại, thứ muốn có sẽ liều mạng giành giật, mà đồ đã sở hữu lại chẳng hề trân trọng.
Khương Nhan Lâm đã chứng kiến ti tỉ thói xấu của chị ta, sao có thể không xem xét kỹ?
Đến tận bây giờ, Khương Nhan Lâm vẫn thực sự không biết cảm xúc Bùi Vãn Ý đối với mình là thứ nào nhiều hơn.
Ái dục, lòng chiếm hữu, d*c v*ng kiểm soát và sự hòa hợp quá mức về thể xác, tất cả lẫn lộn vào nhau, phân tách từng thứ đã bất khả thi.
Phủ nhận hoàn toàn sự nhiệt liệt và chân thành ẩn sau những cảm xúc phức tạp này, chẳng phải quá thô lỗ và vô lý sao?
Khương Nhan Lâm thực ra luôn cảm nhận được tâm tư của chị. Ngay cả khi Bùi Vãn Ý còn rối như tơ vò, cô đã nhận ra từ hành động và cử chỉ của chị, sự chân thành rõ ràng và duy nhất ấy được thể hiện ở khắp mọi nơi.
Giống như ngọn lửa, giống như nước ấm, giống như hơi thở và nhiệt độ cơ thể mà có thể cảm nhận được khi lật người vào nửa đêm.
Nhưng Bùi Vãn Ý, hình như không biết.
Chị không biết rằng, khi tức giận và buồn bã, ngoài việc im lặng chịu đựng rồi lặng lẽ rời đi thì còn có những cách nhẹ nhàng hơn khác.
Chị không biết rằng, khi mệt mỏi và chán ghét, ngoài việc trốn tránh cảm xúc của người khác và lạnh lùng đóng chặt lòng mình thì còn có những cách hiệu quả hơn khác.
Chị cũng không biết rằng, khi lo lắng và bất an, ngoài việc ngang ngược áp bức mình và ép buộc người khác thì còn có những cách giải quyết vấn đề tốt hơn.
Chị càng không biết rằng, cách thể hiện "chị nhớ em" không phải là những nụ hôn vội vã và sự xâm nhập.
Mà là một cái ôm.
Khương Nhan Lâm nín thở, ôm Bùi Vãn Ý vào lòng, dưới sự kiểm soát ngày càng gia tăng, cô nhường quyền chi phối cơ thể mình.
Một nụ hôn dò xét tiến vào, khiến cô không thể không mở môi đón nhận, đầu lưỡi ấy mang theo chút bất mãn, như thể trách móc sự im lặng của cô.
Khương Nhan Lâm biết rằng, sự im lặng của cô chính là sự trách móc dành cho Bùi Vãn Ý.
Người đầy thói xấu như Bùi Vãn Ý, có vô số chiêu trò làm tổn thương người khác và không chịu thay đổi.
Khương Nhan Lâm sẽ không nhân từ đến mức chỉ dẫn chị đi đường tắt.
Cũng tuyệt đối không có lòng tốt nhắc nhở chị.
Những chuyện chị không hiểu có tên có chữ cả.
Còn chị, liệu chị có thực sự học được những nét chữ ấy không?
Bùi Vãn Ý thường xuyên không hiểu, trong đầu Khương Nhan Lâm đang nghĩ gì.
Nhưng việc này không cản trở cô Bùi kiên nhẫn nuôi dưỡng Khương Nhan Lâm, đặt Khương Nhan Lâm vào nơi trong tầm mắt mình bất cứ lúc nào, rồi nắm giữ trong tay.
Nhớ thì l*m t*nh, được sự đáng yêu của Khương Nhan Lâm làm cho vui vẻ thì l*m t*nh, bị chọc tức phun khói cũng l*m t*nh. Muốn nghe giọng nói của cô thì càng phải l*m t*nh.
Bùi Vãn Ý hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, dù sao Khương Nhan Lâm dù ngoài miệng không thừa nhận, nhưng cái miệng kia cực thích, một nhéo là ch** n**c, có thể cắn chặt người không buông, nó không phải thích thì là gì?
Khương Nhan Lâm thích Bùi Vãn Ý, Bùi Vãn Ý chắc chắn.
Nhưng thích thì chưa đủ.
Còn lâu mới đủ.
Bùi Vãn Ý muốn Khương Nhan Lâm lúc nào cũng nghĩ đến mình, muốn đầu óc và trái tim Khương Nhan Lâm và cả hai cái miệng kia không thể rời xa mình, không thể có thêm người thứ hai.
Vì kế hoạch dài dằng dặc không biết đến ngày nào mới hoàn thành này, Bùi Vãn Ý không ngại dành hết thời gian rảnh rỗi cho Khương Nhan Lâm, dù mình có trông giống như một con vật bị d*c v*ng chi phối bất cứ lúc nào, cô không để ý.
Thói quen là một thứ đáng sợ, Bùi Vãn Ý muốn lấp đầy mọi khoảng trống của Khương Nhan Lâm từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, cuối cùng khiến Khương Nhan Lâm không thể không quen với sự tồn tại của mình.
Chẳng mấy chốc, Bùi Vãn Ý đã hối hận vì cái hoạt động quái gở kia.
"Sao hai đứa mình không ở khách sạn l*m t*nh cả ngày nhờ?"
Dù bị Khương Nhan Lâm đẩy phắt ra, nhưng lại bám riết lấy như keo, tay thì không ngừng n*n b*p g* b*ng đ** căng tròn, miệng thì hỏi han một cách nghiêm túc.
Khương Nhan Lâm thật sự sắp bị điên, "Người làm công còn có giờ tan ca, ở với chị em không có ngày nào được nghỉ ngơi hay sao?"
Bùi Vãn Ý đương nhiên không chịu thua, "Thì em luôn nằm ườn ra đấy thôi, sao lại không tính là nghỉ ngơi?"
Ai mới là người ra sức phục vụ từ nãy đến giờ, chuyện này phải nói rõ ràng.
Khương Nhan Lâm liếc xéo, cười nửa miệng: "Nằm thử coi chơi?"
"Chốt đơn. Em lên trên tự thân vận động."
Cô Bùi mặt không đỏ tim không đập mà nói lời trơ trẽn, tay thì đã rục rịch muốn làm càn.
Khương Nhan Lâm đạp cho một phát, "Giờ không ngồi dậy thì khỏi ra ngoài cùng."
Mới lạ đấy.
Bùi Vãn Ý dừng cãi cùn, kẻo thật sự bị bỏ mặc ở khách sạn.
"Vậy em hôn chị cái nữa."
Giọng điệu kia kìa, dễ thương lượng chưa?
Khương Nhan Lâm đảo mắt, kéo cổ Bùi Vãn Ý rồi hôn, nhưng lại bị lật kèo, xông vào giành quyền chủ động.
Mỗi lần l*m t*nh với người này là như nhảy trên dây thép, sơ sẩy một chút sẽ tự chuốc lấy hậu quả khó lường.
Khương Nhan Lâm muốn rút lui nhưng bị ép trở lại, lực mạnh mẽ từ trên xuống dưới đồng thời tấn công, giữ chặt điểm yếu chết người kia rồi tăng cường độ và tần suất, dễ dàng khiến cô mất hết sức chống cự.
Cảm giác bị cưỡng ép chi phối lại một lần nữa k*ch th*ch toàn bộ giác quan, Khương Nhan Lâm cắn mạnh vào vai Bùi Vãn Ý, trong lúc giận dữ phát tiết mà bị buộc căng cứng cơ thể, run rẩy siết chặt hai cánh tay, ôm chặt Bùi Vãn Ý khi co giật không ngừng.
Bùi Vãn Ý cực thích Khương Nhan Lâm.
Biểu cảm và hơi thở, nhiệt độ cơ thể và sự run rẩy, còn có sắc màu xinh đẹp bị mình tô điểm lên, tất cả khiến Khương Nhan Lâm sống động hơn bao giờ hết.
Vì vậy mà muốn mãi mãi khiến em mềm mại như này, chỉ trước mặt mình.
Thế thì phải có cách nào để hiện thực hóa mục tiêu xa vời này?
Đến tận bây giờ, Bùi Vãn Ý vẫn chưa tìm ra được cách đó.
Cuối cùng sau khi vật lộn xong ra khỏi cửa, trời đã tối mịt.
Suốt đường đi Khương Nhan Lâm không thèm nhìn mặt Bùi Vãn Ý, trên xe cũng chỉ cắm cúi xem điện thoại thu thập thông tin, sắp xếp những địa điểm còn kịp đi dạo theo thứ tự thời gian, tránh bỏ lỡ tư liệu.
Bùi Vãn Ý biết hôm nay đã quá trớn, hai lần cuối người ta không muốn nữa, mà mình không thể dừng lại.
Song nếu không ép buộc cô như vậy, Bùi Vãn Ý sẽ không thể xoa dịu được những bồn chồn và khát khao của hai ngày nay, chỉ cần một lúc không thấy Khương Nhan Lâm là suy diễn rằng người đang ở đâu, làm gì, gặp ai.
Và nó rõ ràng là một trạng thái bất thường.
Bùi Vãn Ý biết có một cách có thể một công đôi việc, khiến mình không còn bị dày vò, song lại chưa từng nghĩ đến dù chỉ một giây.
Nên chỉ có thể kéo theo thủ phạm, cùng mình chịu đựng dày vò.
Đến khu chợ đêm thì trời đã tối muộn.
Từ xa Khương Nhan Lâm thấy ngay chợ sôi động như nào, thế là mở camera hành hình trên xe, quay tư liệu, ống kính quay một mạch đến khi xuống xe, đi vào chợ.
Bùi Vãn Ý cực biết điều, làm cô bé hầu gái xách túi cầm đồ và không hề trêu chọc, phiền nhiễu, cần cù đi theo sau mông, không quên nhìn đường phía trước, chắn đám đông chen chúc.
Khu chợ đêm được tổ chức rất quốc tế, các gian hàng hai bên hầu như do người nước ngoài kinh doanh. Bên cạnh đó còn có gian hàng còn có người Trung Quốc giúp phiên dịch, có gian hàng thì chủ hàng tự giới thiệu sản phẩm bằng tiếng Trung bập bõm.
Bùi Vãn Ý còn thấy một gian hàng bán bơ hạt mỡ Uganda, hai người châu Phi đang nhiệt tình chào mời người qua đường, thu hút không ít người tò mò dừng chân.
Và Khương Nhan Lâm cũng để ý đến gian hàng đó, tiện tay quay thêm một đoạn tư liệu.
Trên đường đi, cô thấy không ít người cầm máy ảnh quay phim, phần lớn là đồng nghiệp hoặc nhân viên truyền thông chính thức, cho thấy hoạt động này quả thực rất lớn, thu hút nhiều kênh truyền thông tự phát.
Việc Bùi Vãn Ý đến hoạt động này là xuất phát từ những cân nhắc công việc. Cô Bùi đọc khá nhiều tài liệu liên quan, nhân lúc Khương Nhan Lâm quay phim là giải thích về mục đích và tính chất của hoạt động.
Khương Nhan Lâm hơi ngạc nhiên khi thấy chị ta hiểu rõ đến vậy, nghĩ lại, chị ta đến đây công tác, ắt hẳn có liên quan đến công việc.
"...Cái cảng hai đứa đến hôm qua đấy, nó là nơi đến công tác lần này, có chút liên quan đến hoạt động hôm nay."
Bùi Vãn Ý chỉ nói qua loa vài câu, có một số việc vẫn đang trong quá trình xử lý, theo lý thuyết thì không nên đề cập đến. Nhưng cô biết Khương Nhan Lâm không quan tâm đến những chuyện này, nói đến đó là dừng.
Hai người vừa đi dạo vừa thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, Khương Nhan Lâm đã quay được khá nhiều tư liệu. Thấy pin của camera hành trình còn chưa đến một nửa, cô tắt nguồn, nhét máy ảnh vào túi đựng laptop mà Bùi Vãn Ý đang đeo, đổi điện thoại công việc ra chụp ảnh.
Bùi Vãn Ý trên đường đi thấy khá nhiều đồ thủ công mỹ nghệ nhỏ xinh, song vì đã đi nhiều nơi trên thế giới, cô có thể nhận ra một số đồ không đáng tiền. Thứ thu hút người ta dừng chân phần lớn là do mấy người nước ngoài đứng ở gian hàng, chứ thực tế thì những thứ đang bán chỉ có thể coi là hàng nhập khẩu.
Thấy Khương Nhan Lâm đến quay phim, không có ý định mua đồ nên Bùi Vãn Ý không mở lời.
Nói ra thì chắc chắn bị chửi ngay, kiểu "Không làm gì nên không nhận. Giàu quá không có chỗ tiêu à?"
Bùi Vãn Ý đang lẩm bẩm trong bụng thì thấy phía trước không xa có một sân khấu ngoài trời, có lẽ là chiêu trò thu hút người dân, còn mời cả đội biểu diễn chuyên nghiệp đến biểu diễn, tạo nên không khí náo nhiệt và có khá nhiều người đang vây xem.
Nhưng thứ thu hút sự chú ý của Bùi Vãn Ý là mấy người ăn mặc chỉnh tề đang thị sát công việc ở hậu trường, trong đó có hai người gần đây mới gặp.
Bùi Vãn Ý thầm kêu xui xẻo - tan làm mà còn thấy khách. Mất hứng không?
Bùi Vãn Ý dừng bước, nắm cổ tay Khương Nhan Lâm, ghé vào tai, nói: "Mình đổi hướng đi có được không, không muốn qua đó đâu."
Khương Nhan Lâm đang định quay sân khấu, nghiêng đầu hỏi: "Sao vậy?"
Bùi Vãn Ý liếc nhìn phía trước, trả lời thẳng: "Có hai người bên công việc ở đó, không muốn chạm mặt đâu."
Khương Nhan Lâm cũng liếc nhìn bên đó, đại khái hiểu, nói: "Vậy chị đứng đây đợi em hai phút, em quay một cảnh rồi qua."
Thấy ai kia nhất quyết muốn quay, Bùi Vãn Ý cũng không nói gì, gật đầu, nhìn người đi tới.
Gian hàng bên cạnh tình cờ là gian hàng của người Hàn Quốc, Bùi Vãn Ý lượn một vòng quanh gian hàng, tiện thể trò chuyện với chủ gian hàng giết thời gian.
Không ngờ chỉ mới trò chuyện vài câu, ngẩng đầu nhìn lại đã không thấy bóng dáng Khương Nhan Lâm trong đám đông.
Bùi Vãn Ý nhíu mày, nói vài câu với chủ gian hàng bên cạnh rồi bước ra khỏi gian hàng nhìn quanh.
Khu vực sân khấu khá đông người, cô quan sát kỹ từng người, vẫn không tìm thấy người nên có mặt ở gần đó, đành phải lấy điện thoại ra gọi.
Ngay khi điện thoại sắp kết nối, ánh mắt Bùi Vãn Ý khựng lại, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng đó ở góc khuất phía sau sân khấu.
Khương Nhan Lâm không ngờ mình gặp người quen ở đây.
Còn là người vừa bị mình cho leo cây.
Thẩm Thanh Dư bưng ly nước ấm từ hậu trường tới đưa cho cô, cười nói: "Chị tưởng nhìn nhầm, thế mà là em thật. Hơn nửa năm không gặp, sao em cứ trẻ ra ấy. Xem nào, khác gì sinh viên đại học đâu."
Khương Nhan Lâm cảm ơn, nhận lấy ly giấy, nghe vậy, cô cười, hỏi lại: "Còn chị, sao lại ở đây?"
Giọng điệu trò chuyện của hai người thân mật như trước, không ai để bầu không khí trở nên xa lạ hay lúng túng.
Giống như đêm cuối cùng gặp nhau, mọi chuyện xảy ra chưa từng tồn tại.
Thẩm Thanh Dư búi tóc dài xoăn thành đuôi ngựa, mặc vest trắng, trên người đeo thẻ nhân viên, nhìn là biết nhân viên chính thức của hoạt động.
Thẩm Thanh Dư tùy tiện đáp: "Dạo trước bị ba bắt làm chân tay, qua đây giúp việc thôi."
Nói rồi, ánh mắt Thẩm Thanh Dư lướt qua Khương Nhan Lâm, thấy gương mặt này không giống người vừa khỏi bệnh, nhưng cũng không nói thẳng ra, mà hỏi thăm tình hình gần đây.
"Vẫn như trước đây, có hợp đồng thì chạy chỗ này chỗ kia, không có thì ở nhà làm việc, lúc bận lúc rảnh."
Khương Nhan Lâm vừa nói vừa nhìn xung quanh, hỏi Thẩm Thanh Dư: "Có làm phiền chị không?"
Thẩm Thanh Dư hiểu, nhưng chỉ cười đáp: "Không phiền, bạn bè từ xa đến mà, sao bỏ mặc được."
Khương Nhan Lâm tùy tiện nói, "Em đến quay video thôi, mai phải về rồi."
Thẩm Thanh Dư mỉm cười, "Vậy càng phải mời em ăn cơm rồi, quay xong rảnh không, ăn khuya. Gần đây có một nhà hàng hải sản chị cực thích, mở cửa đến hai giờ."
Khương Nhan Lâm dừng lại, đang định nói gì thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
"Bà xã, sao em nhanh thế, chị tìm bé nãy giờ."