Chương 158
Khương Nhan Lâm vốn chẳng tài nào thấu nổi những ngóc ngách trong tâm trí cô Bùi.
Bởi lẽ, lẽ nào ai có thể lấy thước đo thường tình để đo đếm một con người như Bùi Vãn Ý?
Ngay như lúc này đây, đối diện với đầy camera giăng khắp căn phòng, người ta chắc sẽ hoảng, sẽ nổi giận. Chuyện chạm đến giới hạn thì dẫu có muôn vàn lý do cũng quay lưng bước đi là xong, mạnh mẽ hơn thì tìm đến luật pháp bảo vệ lẽ phải, ít nhất chắc rằng đối phương không còn giữ chút gì riêng tư của mình.
Tuy vậy, cách suy nghĩ của cô Bùi không giống người bình thường. Cô Bùi không xấu hổ, lại còn muốn đem chuyện này ra mà khoe khoang, tự mãn, cứ như thể mới làm được chuyện tốt phải được khen.
Khương Nhan Lâm tức đến cười, chẳng còn để tâm nơi mỏng manh nhất của cơ thể vẫn nằm trong vòng tay cô Bùi, cô tát cho Bùi Vãn Ý một cái.
Thế nhưng cái tác không làm đau Bùi Vãn Ý Bùi Vãn Ý. Cô níu tay Khương Nhan Lâm, áp lên gò má mình, khẽ hôn vào lòng bàn tay ấm áp, rồi lại vươn lưỡi l**m nhẹ, khẽ thì thầm: "Khi em đánh chị chị càng hứng hơn."
Khương Nhan Lâm chả trông mong cái mồm cô Bùi có thể nói tiếng người.
Cô th* d*c, muốn chạy, tuy nhiên ai kia ôm cô chặt hơn.
"Chị sai rồi."
Người mới buông lời cợt nhả đổi mặt. Cô ôm chặt Khương Nhan Lâm, chẳng muốn rời xa. Cánh tay cô m*n tr*n làn da trước ngực Khương NHan Lâm, hơi thở ấm nóng phả vào nơi cổ gáy, khe khẽ thì thầm: "Chị không trách em chuyện hôm nay cố ý trêu tức chị nữa."
Khương Nhan Lâm khẽ bật ra một tiếng cười lạnh: "Ai cố ý trêu chị? Em làm gì là quyền của em, có can hệ gì đến chị."
Bùi Vãn Ý hiểu rõ nói xong cũng tự mình đau, song cô không thoải mái.
"Chính bởi vì em như thế này, chị mới thành ra thế kia."
Bùi Vãn Ý cố chấp muốn phân định rạch ròi trách nhiệm, đối với cái "đối đãi bất công" mà mình nhận phải. Cô con thiêu thân lao vào lửa, không bao giờ lùi bước dù chỉ một li.
Khương Nhan Lâm chẳng mảy may động lòng, cứ thế nhìn người trong gương, hỏi vặn: "Em không làm thế thì chị có thay đổi cách sống không?"
Ai bị mắng mà vui? Và Bùi Vãn Ý cũng chẳng vui vẻ gì, tuy nhiên cô không phản biện được.
Hơi men làm đầu óc trì trệ, bình thường đã nói không lại, huống hồ là bây giờ?
Không đấu võ mồm thì coi ai hơn ai.
Mạch suy nghĩ lan man, nhưng đôi tay không tự chủ bắt đầu những động tác thăm dò, không sâu chẳng cạn, chọc giận người trong vòng tay, khiến Khương Nhan Lâm tát cho một cái - mạnh hơn lúc nãy.
"Thử động đậy xem."
Giọng Khương Nhan Lâm lạnh như băng làm Bùi Vãn Ý giận.
Thế là, những động tác ổn định ban đầu thay bằng sự hỗn loạn. Bùi Vãn Ý kéo hai chân Khương Nhan Lâm lên đến tận cùng, trước tấm gương và tăng tốc. Chỉ lúc ép cái miệng làm người khác đau ngậm lại, làm cái miệng kia siết chặt mới khiến Bùi Vãn Ý có chút ít thoả mãn.
"Tại em hư, cứ làm chị khó chịu, em đáng đời."
Người mượn hơi men nói những lời mà chính bản thân mình cũng chẳng tin là bao, cứ hành hạ Khương Nhan Lâm, muốn cái miệng chỉ biết thốt ra lời cay nghiệt kia phải câm lặng, chỉ còn biết phát ra những tiếng r*n r* nghẹn ngào theo nhịp co rút của cơ thể và cô vẫn còn lâu mới thấy thỏa mãn.
Mặc dù trong hơi thở gấp, Khương Nhan Lâm có tát mình bao nhiêu thì Bùi Vãn Ý vẫn không buông người ra. Càng bị đánh, cô càng trả đũa mạnh hơn, đến khi bồn rửa tay thấm đẫm hương thơm và ánh nước, cô mới lại bế Khương Nhan Lâm đến dưới vòi sen, vặn nước nóng xả xuống thân thể cả hai.
Khương Nhan Lâm hết sức mắng, mặc kệ Bùi Vãn Ý say xỉn hành mình hết lần này đến lần khác, đến cuối cùng cô cô không kiểm soát được cơ thể mình và không biết đã làm bao nhiêu lần.
Thế mà người gây chịu vẫn ôm cô, dỗ cô. Chả biết giả vờ ngoan cho ai xem.
"Đừng giận nữa mà, sau này chị làm gì thì chị nói với em, được không nào?"
Như cô bé dỗi hờn, không buồn chơi trò chữ nghĩa, bởi Bùi Vãn Ý biết sẽ có lần sau và chuyện này rồi cũng sẽ bị vạch trần.
Vì Khương Nhan Lâm cũng không kiếm chuyện hay gào khóc.
Bùi Vãn Ý ôm chặt Khương Nhan Lâm, không biết tác dụng của rượu hay đã tỉnh, giọng nói cô Bùi nhẹ nhàng, vả lại còn nịnh nọt: "Sau này chị nghe em hết. Em bảo Tiểu Nặc mắng chị, chị cũng nghe, chị sẽ xin lỗi người ta, ngày mai chị đi. Nhưng em đừng cố ý chọc tức chị nữa nhé, em biết chị có đủ cách để biết em đang làm gì mà. Em vậy chỉ làm chị thêm giận thôi."
Cách nói dịu dàng, pha lẫn chút hơi men, thốt ra những lời ngon mật ngọt rót vào tai, khiến người thường khó mà tưởng tượng.
Khương Nhan Lâm từ bỏ ý định giao tiếp bình thường với cô Bùi, cô đẩy nhẹ khuôn mặt Bùi Vãn Ý ra, lạnh lùng nói: "Chị càng cố gắng kiểm soát, chị lại càng mất kiểm soát."
Không phải đối thoại mà là một lời trần thuật về một sự thật hiển nhiên.
Bùi Vãn Ý mím môi, ngắm nhìn Khương Nhan Lâm hồi lâu, "Em không thử sao biết?"
Khương Nhan Lâm khẽ nhướng mày: "Chị kiểm soát em được hai mươi bốn giờ, thì chị có thể kiểm soát được suy nghĩ của em chắc?"
Lần này, Bùi Vãn Ý khựng lại, như thể thật sự suy nghĩ.
Sau đó, thừa nhận: "Không thể thật."
Khương Nhan Lâm chưa kịp mừng vì đầu óc cô Bùi còn sử dụng được, đã nghe cô Bùi nói: "Nhưng chị có cần kiểm soát suy nghĩ của em đâu, chị cần thân thể em không thể rời xa chị thôi."
Khương Nhan Lâm: "..."
Đưa ra được kết luận như vậy, ai nghe xong cũng phải thốt lên một tiếng "thiên tài".
Nhưng Bùi Vãn Ý rất nghiêm túc khi trình bày luận điểm này.
"Khương Nhan Lâm, em đừng phủ nhận, cơ thể em cần chị, cả khi em tự làm em vẫn nghĩ đến chị?"
Câu cuối cùng vừa dứt, cô Bùi đã nhíu mày, như thể mình không tưởng tượng nổi: "Không, em nghĩ cũng đừng nghĩ đến việc tìm người khác."
Khương Nhan Lâm bật cười vì tức: "Lần trước chị không nói vậy đâu."
Nói gì mà "cuối cùng về với chị là được", có chịu không? Có tin được không?
"Vậy bây giờ chị không muốn giả vờ nữa thì không được sao?" Bùi Vãn Ý trơ cái mặt ra, khiến người ta chả rõ cô chưa tỉnh rượu hay là mượn chút men say để thử dò xét lần nữa.
Bùi Vãn Ý nhìn chằm chằm Khương Nhan Lâm, giọng điệu bình tĩnh đến mức đáng lo ngại.
"Khương Nhan Lâm, em sẽ không muốn biết hậu quả đâu."
Khương Nhan Lâm đương nhiên không muốn biết cái hậu quả đó là gì.
Có rất nhiều cách để trêu Bùi Vãn Ý, có cần thiết phải dùng đến cách thiệt thân nhất không?
Nhưng "tiền án" của cô ở chỗ Bùi Vãn Ý là sự thật rõ ràng, khỏi cần phải tự mình chứng minh và biện minh gì, phí công.
Tuy vậy, Khương Nhan Lâm thực sự muốn thấy Bùi Vãn Ý có thể vì những h*m m**n lẫn lộn kia mà làm đến mức nào.
Và giờ, cô đã thấy rất nhiều.
Bước chân của cô Bùi khiến cô phải nghiêng mình nhìn, song nó nằm trong phạm vi nhận thức của cô về con người Bùi Vãn Ý.
Nếu phải nói thứ duy nhất khiến Khương Nhan Lâm cảm thấy bất ngờ là gì.
Thì có lẽ chính là, cô không ngờ những biến đổi này lại xảy ra nhanh đến vậy, chóng vánh như thế.
Bùi Vãn Ý thực sự là cao thủ trên con đường tấn công, cô Bùi phong tỏa hoàn hảo mọi đường lui và lối thoát của Khương Nhan Lâm, vây khốn cô trong lãnh địa tự mình vẽ ra, phá vỡ hết bức tường này đến bức tường khác của cô.
Thế nhưng cả hai thực sự không biết giữa bọn họ còn lại bao nhiêu bức tường.
Hành nhau trong phòng tắm đến tận khuya, khi sấy khô tóc rồi lên lầu ngủ, hai người hết sức đối đầu.
Cuộc sống là như vậy. Dù cãi nhau đến đâu thì đến bữa phải ăn chung, đến đêm phải ngủ cùng.
Khương Nhan Lâm hoàn toàn có thể sang phòng khách ngủ. Nhưng, nếu cô muốn bị hành đến chết đi sống lại.
Tuy vậy hôm nay cô thực sự không có tinh thần đối kháng, càng không muốn ngày hôm sau thức dậy tê liệt trên giường, thế là cô mặc Bùi Vãn Ý ôm mình, nhắm mắt ngủ.
Người vừa mới buông lời cay nghiệt trong phòng tắm, giờ lại dụi đầu vào hõm vai cô một cách vội vàng, thỉnh thoảng lại véo véo, xoa xoa cô, sát vào cơ thể cô để hấp thụ hơi ấm, rồi phản hồi một nhiệt độ cơ thể cao hơn.
Gần đến tháng Mười Một, tiết trời đêm khiến người ta chẳng muốn rời khỏi chăn ấm, cũng chẳng muốn rời khỏi cái ôm mềm mại.
Khương Nhan Lâm không hiểu sao lại nhớ đến cái đêm đầu tiên hai người chen chúc ngủ trong chiếc xe du lịch.
Đêm đó bọn họ không làm gì cả, chỉ ôm nhau ngủ một giấc. Khương Nhan Lâm vốn quen khó ngủ ở nơi lạ, vậy mà lại ngủ rất ngon và cô ôm Bùi Vãn Ý cả đêm.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ từ lúc đó, cơ thể cô đã quen với hơi ấm và xúc chạm của Bùi Vãn Ý. Song đó là vừa nhìn đã yêu hay là sự phù hợp về mặt sinh lý? Khương Nhan Lâm không biết.
Thế nào cũng được, vì cô đã có được thứ mình muốn.
Chủ Nhật tuần sau, cô Bùi hiếm khi lười biếng ngủ nướng, mượn hơi men còn sót lại mà nằm ườn trên giường không chịu dậy, mãi cho đến khi Khương Nhan Lâm tỉnh giấc, cô Bùi cứ lề mề ấn đầu vào đùi cô, không chịu ngẩng đầu lên.
Dù là ngày làm việc hay không, việc ăn bữa sáng muộn là chuyện bình thường, Khương Nhan Lâm đã sớm quen, có khi còn dứt khoát giả vờ như mình chưa tỉnh. Vì cô đây không phải người vội ra ngoài, cứ ngủ thiếp đi là có thể bỏ qua bữa này.
Nhưng cuối tuần thì rất khó tránh, em giật mình hai ba lần và thấy đúng một cảnh. Giờ chân đã tê rần, còn cằm ai kia chưa tế. Bất công không?
Được, coi như chị giỏi..
Khương Nhan Lâm liếc, giơ chân lên đá một cái, bảo cô Bùi biết điểm dừng.
Thế nhưng, Bùi Vãn Ý đâu phải là kiểu người biết điểm dừng, huống chi hôm qua cô Bùi ăn một bụng tức, hôm nay thế nào cũng phải bắt Khương Nhan Lâm trả lại gấp đôi.
"Mới sáng ra mà dữ với chị rồi."
Khả năng vu oan giá họa của cô Bùi đỉnh cao vô cùng. Cô Bùi mới nhấc cái lưng dậy là đè Khương Nhan Lâm, líu la líu lo: "Chị hỏi em, em muốn thế nào, muốn chị làm gì để em không dữ với chị nữa, dỗ chị một câu khó lắm sao?"
Khương Nhan Lâm thấy kịch bản này thật quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu rồi, cố gắng giữ tỉnh táo với giọng nói khàn đặc sau giấc ngủ, lạnh nhạt, mắng: "Ít xem mấy cái video vô bổ lại."