Chương 169
Hẹn Tiểu Nặc năm giờ chiều, vì Khương Nhan Lâm ra khỏi nhà sớm thế nên trở lại nhà của mình.
Nhà vẫn hệt lần trước cô đến, cô kiểm tra cửa nẻo, ổ cắm điện, sau đó tìm vài thứ cần dùng bỏ vào túi, khóa cửa cẩn thận rồi xuống lầu, ra khỏi cổng.
Chú bảo vệ thấy Khương Nhan Lâm, tươi cười chào hỏi: "Cô Khương, lâu lắm không thấy cô, cô với chị gái đã chuyển nhà rồi sao?"
Khương Nhan Lâm suýt tưởng chú ấy nhận nhầm người, nhưng cô nhận ra chú ấy nói ai.
Lần này cuối cùng cô cũng biết Bùi Vãn Ý đã lấy được thẻ bằng cách nào.
Biết tạo mối quan hệ, giỏi.
Ngoài mặt Khương Nhan Lâm gật đầu cho qua chuyện, vài câu đáp lại rồi ra cổng bắt xe đi.
Trên đường đi, Phi Phi gọi điện thoại thoại cho cô, nói chuyện nhà Tiểu Ưu khá thuận lợi.
Mẹ Tiểu Ưu chọn một cách thỏa hiệp hơn, bàn bạc với chồng mới rồi quyết định ở lại Hong Kong với Tiểu Ưu cho đến khi cô bé tốt nghiệp đại học, để cô bé một mình ở Hong Kong thì không yên tâm.
Còn về cuộc sống của cô bé sau này ở Nhật Bản thế nào, thì mẹ không giúp được nhiều, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Dạo này Tiểu Ưu khá bận, bận xử lý các thủ tục nhập học, chưa kịp nói với Khương Nhan Lâm.
Nhưng Khương Nhan Lâm không để bụng, cô cảm ơn Phi Phi thời gian này thật sự làm phiền cô bạn và A Thụy nhiều.
"Nói gì mà cảm ơn với không cảm ơn, trước mày đến Hong Kong mà tao chưa kịp về, lần sau qua nhớ gọi ăn cơm, đừng quên."
Khương Nhan Lâm gật đầu đồng ý rồi chào tạm biệt cô bạn, cúp máy.
Trước năm giờ, Khương Nhan Lâm đi một vòng bên ngoài, làm xong những việc cần làm rồi mới đúng giờ đến địa điểm hẹn.
Tiểu Nặc chọn một nhà hàng không quá xa trung tâm, xung quanh là khu dân cư cũ, coi như một con phố yên tĩnh giữa khu sôi động, nhưng nó không xa nên Khương Nhan Lâm đi tàu điện ngầm qua.
Trên đường đi, cô xem camera giám sát ở nhà và phần mềm chia sẻ vị trí, thấy ai kia vẫn đang ở nhà chơi game, bên cạnh đặt hộp pizza ăn dở, hai chai Coca lạnh đặt bên cạnh đã gần hết.
Buông thả nhỉ, đánh đấm cả ngày coi như xong.
Khương Nhan Lâm lạnh nhạt đánh giá rồi thoát ứng dụng, theo dòng người đi ra khỏi ga tàu điện ngầm.
Vừa bước ra khỏi thang cuốn, một người vội vã đuổi theo tàu điện ngầm va vào Khương Nhan Lâm, mới kịp xin lỗi đã chạy lên thang cuốn.
Túi giấy trên tay Khương Nhan Lâm bị chạm rơi xuống đất, cô im lặng thở dài, cúi xuống nhặt đồ.
Một bàn tay từ phía sau đưa tới, giúp cô nhặt chiếc túi trên đất, đưa cho cô.
"Cảm ơn."
Khương Nhan Lâm khựng lại, vội vàng cảm ơn người kia.
"Không có gì."
Cô gái mặc đồ thể thao màu đen ngẩng đầu lên nhìn, sau khi thấy rõ mặt Khương Nhan Lâm thì sững lại.
Mấy giây sau, cô gái đó mới thất thần hoàn hồn, hơi luống cuống, ngược lại là Khương Nhan Lâm chủ động chào trước: "Lâu rồi không gặp, cảm ơn em."
"Lâu... lâu rồi không gặp."
Mật Vân ngại ngùng gãi má, buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt sạch sẽ, tràn đầy sức sống của sinh viên. Tuy nhiên tinh thần không tốt lắm, quầng thâm mắt và đôi môi nhợt nhạt khiến Mật Vân hơi ốm yếu, đến nỗi thân hình mảnh mai trông cũng không được khỏe mạnh.
Khương Nhan Lâm ra hiệu cho Mật Vân đi ra ngoài, tránh đứng ở cửa tàu điện ngầm cản lối người khác ra vào, lỡ bị người ta vô tình va phải.
Mật Vân đi theo, trong thoáng chốc còn chưa kịp phản ứng tại sao mình lại nối bước Khương Nhan Lâm, mãi đến khi đi được hơn trăm mét mới nhận ra hôm nay mình ra ngoài là làm gì, vội vàng dừng lại, nói: "Ơ, xin lỗi, em còn hẹn nên phải qua đó gấp."
Mật Vân vừa nói vừa nhìn thời gian trên điện thoại - gần năm giờ, cứ chậm trễ thế này thì không kịp mất.
Nghĩ vậy, Mật Vân thấy tiếc nuối.
Lần nào gặp chị này là không có cơ hội nói chuyện với chị gì cả.
Điện thoại Khương Nhan Lâm đang mở định vị, cô liếc nhìn tên nhà hàng kia rồi hỏi: "Em định đi nhà hàng quẹo phải ở đằng trước hả?"
Mật Vân ngẩn người, mấy giây sau mới nhớ ra gật đầu: "Dạ đúng rồi."
Khương Nhan Lâm gật đầu, đáp một câu: "Chị cũng đi đến đó, mình chung đi."
Cô vừa nói vừa dẫn đầu đi về phía đó, bước chân từ từ, tránh mấy dòng người qua lại xung quanh.
Mật Vân đứng nhìn Khương Nhan Lâm một hồi lâu mới nhớ ra đi theo, vội vàng bước theo sau, mấy lần muốn hỏi gì đó nhưng đều không nói nên lời, nhưng không được, thế là cứ theo cho đến khi cùng nhau bước vào cửa kính của nhà hàng.
Tiểu Nặc đã ngồi ở góc khuất, Mật Vân vừa nhìn đã thấy, chưa nghĩ ra nên giải thích tình hình hiện tại thế nào thì thấy Khương Nhan Lâm bước lên trước.
"Xin lỗi, chị tới trễ, em đến lúc mấy giờ vậy?"
Tiểu Nặc ngẩng đầu thấy Khương Nhan Lâm thì cười một tiếng, nói: "Em vừa tới mấy phút thôi, đang định gọi món mà không hiểu sao cứ dán mắt vào chỗ rượu."
Tiểu Nặc vừa nói vừa thấy Mật Vân đứng nguyên chỗ cách Khương Nhan Lâm không xa, hỏi: "Mật Vân?" rồi vẫy tay với Mật Vân: "Mau qua đây ngồi đi em, đứng đó làm gì vậy."
Phong cách nói chuyện và cách làm việc của Tiểu Nặc thường khá chính trực vì vốn là một người phương Bắc. Song thời gian đầu đã để lại ấn tượng không tốt cho Khương Nhan Lâm. Và về chuyện này cô luôn cảm thấy hơi ngại, sớm muốn mời Khương Nhan Lâm một bữa cơm, cảm ơn tử tế.
Vậy nên bữa cơm này rất quan trọng với Tiểu Nặc, khiến cô phải làm thêm giờ để xong hết công việc va dành ra cả buổi chiều.
Mật Vân vẫn chưa hiểu rõ tình hình lắm, chỉ ngơ ngác đi tới, ngồi xuống cạnh Tiểu Nặc, vừa hay đối diện với Khương Nhan Lâm.
Tiểu Nặc đưa cho Mật Vân một quyển thực đơn khác, hỏi: "Em xem muốn ăn gì, gọi xong rồi chị gọi thêm."
Tiểu Nặc vừa nói vừa đưa quyển thực đơn trên tay cho Khương Nhan Lâm đối diện.
"Em mới đến đây lần đầu, nghe đồng nghiệp nói đồ ăn ngon lắm, quan trọng là cuối tuần không phải xếp hàng, không gian cũng không ồn ào."
Mấy điểm này quan trọng hơn đối với bữa cơm hôm nay.
Khương Nhan Lâm vừa sử dụng khăn ướt lau tay, nhận lấy thực đơn Tiểu Nặc đưa, tùy tiện nhìn một chút, thấy toàn là mấy món rất đặc sắc, rồi chọn vài món khẩu phần nhỏ, trả lại thực đơn.
Tiểu Nặc trêu: "Hai người gặp nhau ở trên đường thế nào vậy, khéo ghê ấy."
Mật Vân ngước mắt lén nhìn Khương Nhan Lâm đối diện, mới nhỏ giọng nói: "Gặp ở ga tàu điện ngầm, hóa ra hôm nay..."
Tiểu Nặc gật đầu: "Đúng đó, hôm nay chỉ có ba chúng ta hẹn nhau ăn cơm thôi."
Mật Vân nghe câu đó xong thở phào, đồng thời cũng không khỏi có chút căng thẳng.
Khương Nhan Lâm nhìn sang Mật Vân, giọng điệu bình thường, cô hỏi: "Dạo này em có giảm cân không, trông gầy hơn lần trước."
"À, không ạ, em hơi bận thôi."
Mật Vân là người hay trả lời câu hỏi của người khác và vì đã bị chuyển hướng chú ý nên quên mất hồi hợp.
Tiểu Nặc ở bên cạnh nhìn, thấy hơi kỳ.
Chị khiến cô thấy kỳ.
Hai người bên cạnh cứ hỏi rồi đáp, câu chuyện dần dần mở ra, không cần Tiểu Nặc tốn công tìm chủ đề. Và việc này ngược lại làm cô thấy thoải mái, thế là mở ứng dụng đặt món vừa nãy ba người chọn, đợi đồ ăn lên rồi vừa ăn vừa trò chuyện.
Khương Nhan Lâm gần như không tốn chút sức nào đã gợi chuyện được với Mật Vân, nghe Mật Vân kể một vài chuyện về mình.
Mật Vân có hai anh một chị đã lập gia đình. Trừ chị gái thì nhà sống chung. Ở nhà, Mật Vân giúp hai anh chăm con bận đến tối mắt, thế mà còn tranh thủ làm thêm rồi hoặc hành. Vì vậy cực khổ tới ốm cả người.
"... Em học vẽ, nhưng vì một số lý do mà nghỉ học ở nhà, bình thường bận mấy việc này thôi ạ."
Nói đến đây, Mật Vân ngại ngùng cúi đầu.
Hai tay Mật Vân đặt trên bàn, Khương Nhan Lâm chỉ liếc mắt cũng thấy mấy vết chai dày và đầu ngón tay khô nứt. So với Trần Ngữ Nhiên cùng tuổi, Mật Vân giản dị và kín đáo hơn nhiều. Khi nói chuyện luôn không dám nhìn thẳng vào mắt người khác, nhưng lại sợ quá bất lịch sự, đành ép mình thỉnh thoảng ngước lên nhìn. Lúc quá căng thẳng sẽ vô thức mân mê ngón tay, hai tay xoắn vào nhau mạnh đến đốt ngón tay trắng bệch.
Mà cái trạng thái này, theo lời Tiểu Nặc kể, đã là trạng thái ổn định hơn nhiều sau một năm uống thuốc.
Khương Nhan Lâm nhớ tới Mật Vân trong lời kể của Bùi Vãn Ý. Và lần đầu tiên họ nhắc đến chủ đề này, Bùi Vãn Ý miêu tả Mật Vân ở giai đoạn tệ nhất, đến nỗi ra ngoài cũng vì môi trường ồn ào mà lo lắng đến mức ảo thính. Vậy nên phải đeo tai nghe khi ra ngoài, gần như không dám giao tiếp trực tiếp với người lạ.
(Ảo thính: Tự tưởng tượng và nghe những âm thanh không có thật.)
Vậy nên Mật Vân hiện tại, đã là trạng thái sau khi nỗ lực thay đổi.
Mật Vân cố gắng hết sức để thể hiện trạng thái tốt, song vẫn còn một khoảng cách rất lớn so với "hình tượng giao tiếp" được xã hội quy ước.
Nhưng thực tế, không phải ai cũng cần phải tuân thủ luật chơi đó.
Trò chơi không muốn chơi, không chơi là được, mắc gì phải để trò chơi chơi mình.
Trong lúc chờ đồ ăn lên, vẻ mặt và giọng điệu Khương Nhan Lâm vẫn cực tự nhiên, thỉnh thoảng đáp một hai câu, thỉnh thoảng cũng xem tin nhắn điện thoại, giống như một buổi tụ tập bình thường của những người bạn cũ.
Trạng thái có thể coi là thiếu lịch sự trong giao tiếp này, lại vô hình trung khiến Mật Vân bớt căng thẳng hơn, giọng nói cũng tự nhiên thả lỏng, thỉnh thoảng mỉm cười.
Đồ ăn lần lượt được mang lên, Tiểu Nặc bảo hai người nếm thử, còn mình thì phải ra ngoài nghe điện thoại công việc.
"Chị ăn hơi ít ạ? Lần trướt chị bảo giữ dáng khổ lắm."
Tiểu Nặc vừa đi, Mật Vân lại không còn cảm giác căng thẳng, thử tìm một chủ đề để trò chuyện với Khương Nhan Lâm.
Người đối diện bát tráng với nước ấm, nghe vậy thuận miệng đáp:
"Chị ăn ít lắm, quen rồi thì cũng ổn. Nhưng mà trao đổi chất của mỗi người khác nhau, trao đổi chất của chị tính ra hơi chậm. Vậy nên ăn ít không thì không ổn đâu, vẫn phải cố gắng vận động, ít dầu ít muối. Cơ mà chị không ăn đồ ngọt và đồ chiên rán, Nếu mà ăn đồ ngọt còn ảnh hưởng đến da nữa, nhanh già lắm, vậy nên bỏ đường có nhiều lợi ích."
Mật Vân nghe hơi đơ, hồi lâu sau mới nói: "Nhưng mà không có đồ ngọt, lâu ngày dễ xuống tinh thần lắm ạ."
"Có bệnh thì vái tứ phương", đến Mật Vân non kinh nghiệm mà sớm nắm rõ kiến thức này.
Khương Nhan Lâm gật đầu: "Vậy nên mới là vấn đề cân đo đong đếm đó em, vui vẻ với lành mạnh nhiều khi như cá với chân gấu ấy. Mà quan trọng nhất cốt yếu là vừa đủ, bỏ qua liều lượng mà bàn thì vô nghĩa."
Mật Vân gật gù: "Nghe cũng có lý ạ."
Mật Vân nhận ra nghe Khương Nhan Lâm chém gió hoàn toàn là một điều thích thú, khó trách ngay từ cái nhìn đầu tiên đã ấn tượng tốt về chị, song vì một vài lý do mà chưa bao giờ có cơ hội tương tác.
Nghĩ đến đây, Mật Vân hơi buồn.
Dù không biết Tiểu Nặc lên kèo này vì mục đích gì, nhưng chắc chắn cũng có liên quan đến người kia.
Nghĩ sâu hơn, thời gian thấm thoắt thoi đưa nhưng Mật Vân vẫn cảm thấy như mới hôm qua, mà mình cũng chưa hề thoát khỏi ảnh hưởng của ai đó.
Chỉ là người bị kẹt cứng ở đây, từ đầu đến cuối chỉ có một mình mình mà thôi.
Ý tưởng chợt lóe, giây tiếp theo, Mật Vân nghe Khương Nhan Lâm như vô tình nhớ chuyện, nói:
"À phải rồi, Mavis không biết chuyện hôm nay chị đi ăn với em đâu."
Mật Vân đơ một nhịp, mấy giây sau mới ngước lên nhìn Khương Nhan Lâm, một vài cảm xúc phức tạp khó tả ùa về, khiến Mật Vân có chút bối rối.
Khương Nhan Lâm dường như không nhận ra Mật Vân đã hiểu sai gì, chỉ gật đầu, hỏi:
"Vậy em giữ bí mật vụ này được không?"
Mật Vân mấp máy môi, bí từ không biết cảm giác thất vọng và buồn kia là vì cái gì, cuối cùng im lặng gật đầu.
Đợi đến khi những cảm xúc kia được giấu nhẹm đi, Mật Vận mới cố gắng nói một cách vui vẻ:
"Vậy, vậy chị muốn hỏi em gì không?"
Mật Vân không phải lần đầu trải nghiệm trường hợp này.
Nhưng ít nhất, Khương Nhan Lâm sẽ không giống như Lý Vũ Tình. Mật Vân tự an ủi mình ổn thôi, những nét vui vẻ trên mặt biến mất.
Khương Nhan Lâm nhận thấy, Mật Vân đúng chuẩn người dễ hiểu.
Cũng cho thấy Mật Vân là người không mấy phòng bị với thế giới và những người xung quanh.
Vậy nên đến tận hôm nay Mật Vân vẫn chưa hiểu chính xác mình đã gặp phải chuyện gì.
Nghĩ vậy, giọng Khương Nhan Lâm vẫn rất nhẹ nhàng, chỉ là những lời nói ra hơi sốc với Mật Vân.
"Chị muốn hỏi em, trong thời gian em và Mavis hẹn hò, em cảm thấy không thoải mái nhất, áp lực nhất và tức giận nhất, buồn nhất về chuyện gì?"
Giọng Khương Nhan Lâm bình tĩnh, vả lại còn rót thêm một chút trà ấm vào cốc trước mặt Mật Vân, như đang trò chuyện ở nhà.
"Nếu em vẫn còn nhớ những cảnh đó và chuyện gì xảy ra trước và sau, có thể từ từ nhớ lại, nói chi tiết cho chị."
Cô vừa nói vừa nhìn người đối diện.
Mật Vân hồi lâu vẫn không hiểu Khương Nhan Lâm đang nói gì.
"Sao, tại sao lại hỏi chuyện này ạ?"
Mật Vân không cảm thấy bị xúc phạm mà là hoang mang.
Mật Vân vốn tưởng Khương Nhan Lâm cũng giống như Lý Vũ Tình, muốn từ chỗ mình hỏi han những chuyện liên quan đến Bùi Vãn Ý.
Nhưng bây giờ nhìn thì vậy, mà dường như không hoàn toàn như vậy.
Khương Nhan Lâm nhận ra sự hoang mang của Mật Vân, dứt khoát nói thẳng:
"Chị nghĩ, có lẽ đến giờ em vẫn chưa hiểu Mavis đã gây ảnh hưởng như thế nào đến em trong mối quan hệ của hai người."
Mật Vân đơ ra, sau đó nghe thấy Khương Nhan Lâm nói:
"Chị hy vọng em có thể nhận ra rằng, trong mối quan hệ của em và Mavis, em thực ra là một nạn nhân chính hiệu, em cần giúp đỡ và tự cứu lấy mình, để thoát khỏi tất cả những ảnh hưởng xấu mà Mavis để lại cho em."
Khương Nhan Lâm bình tĩnh nói với Mật Vân:
"Đây mới là lý do tại sao hôm nay Tiểu Nặc nhờ chị đến đây."
________
Chú cún đang dỗi hờn ở nhà bỗng hắt xì: Ai chửi mình ấy nhỉ.
Không ai có thể không yêu Khương Nhan Lâm. Huhu chị ấy hấp dẫn quá. Chị là chủ nhân đa năng và thực tế kinh khủng, đỉnh huhu