Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 175

Chương 175

 

Người ta thường nói ăn của người ta thì mềm miệng, cầm của người ta thì run tay.

 

Sau một phen ăn uống thả ga, cô Bùi coi như trút bỏ hết u sầu mấy ngày nay, thế là nên ngoan ngoãn dịu dàng, càng thêm đảm đang tháo vát, ngày ba bữa cơm, bữa nào cũng làm cơm này canh nọ cho Khương Nhan Lâm, tiện thể bao hết việc nhà - tranh luôn việc cái máy hút bụi.

 

Khương Nhan Lâm lười can thiệp vào sự thể hiện của ai kia, đến giờ thì dậy, đến giờ thì ăn cơm, đến giờ thì cắm mặt vào máy tính làm việc, mặc kệ người kia hết đi tới đi lui bao nhiêu lần, chẳng thèm để ý nửa phần.

 

Nhưng bảo cô Bùi rảnh thì không phải.

 

Bận tối tăm mặt mũi, sáng sớm đã vội vã ra ngoài, hoặc là đi công tác gấp, hoặc là chạy sang studio họp hành, nghe điện thoại quốc tế, cứ bận là mất hút mấy tiếng đồng hồ.

 

Dù vậy, cô Bùi vẫn tranh thủ lúc rảnh xuống lầu, làm bữa ăn đủ chất cho hai người, tiện đường qua bàn ăn thì rót cho Khương Nhan Lâm cốc nước ấm.

 

Khương Nhan Lâm thường làm việc ở bàn ăn tầng dưới.

 

Vì dưới nhà ánh sáng tốt, lại có thể thỉnh thoảng thư giãn, ra ghế ngoài vườn ngồi một chút, ngắm cảnh ban trưa cho đỡ mỏi mắt.

 

Thêm nữa, ghế ăn Bùi Vãn Ý mua tốt, ngồi còn êm hơn ghế gaming, Khương Nhan Lâm chẳng cần đổi sang ghế của mình, cứ ngồi làm việc mấy tiếng liền vẫn không thấy mệt.

 

Nhưng làm việc dưới nhà thì tiện cho ai kia thỉnh thoảng xuống "thị sát", không thì tự dưng khoanh tay đứng sau lưng Khương Nhan Lâm, đường hoàng xem trộm cô lại viết ra cốt truyện gì mới, không thì lúc xuống rót nước liếc nhanh qua bản thảo cô viết, hoặc giao diện dựng phim.

 

Khương Nhan Lâm lắm lúc thấy chẳng khác nào tự tìm thêm việc cho mình.

 

Ngồi trước máy tính còn phải dè chừng có người sau lưng dòm ngó, đúng là cái "tự do" của nghề tự do bị giảm đi không biết bao nhiêu bậc.

 

Khốn nỗi thủ phạm chẳng có chút tự giác nào, dù bận đến mấy cũng thỉnh thoảng xuống lầu lượn một vòng, không trao đổi với ai, là ôm laptop xuống ngồi sát bên Khương Nhan Lâm, vừa xem mail vừa nhắn tin, ánh bạc trên cổ tay lóe lên lóe xuống, tỏ rõ sự hiện diện.

 

Khương Nhan Lâm buồn mở mắt lên, dồn hết tâm trí vào công việc.

 

Chị vui là được.

 

Lại đến một tối thứ Sáu.

 

Khương Nhan Lâm liếc nhìn ngày trên điện thoại, bỗng thấy đời người chẳng mấy ai may mắn.

 

Ngày kia là thứ Hai.

 

Cô ngồi trên ghế dài trong phòng tập - dù ký ức về nơi này chẳng mấy tốt đẹp, nhưng lâu dần cũng quen và có trơ cái mặt ngồi xem ai kia tập tạ.

 

Tiến độ và khối lượng tập luyện của Khương Nhan Lâm luôn bị Bùi Vãn Ý kiểm soát chặt chẽ, nhiều quá không được, ít thì nhắm mắt cho qua. Theo lời cô Bùi, là sợ làm cô mất hứng tập.

 

Vậy nên gần hai mươi ngày nay, Khương Nhan Lâm chẳng thấy mấy mệt, ngược lại phần lớn thời gian cô thoải mái ngồi đây xem người kia tập một mình, vừa nghịch điện thoại vừa đáp lại vài câu, tránh cho ai kia lát nữa không thấy động tĩnh lại giở trò tay chân.

 

Khương Nhan Lâm thực sự không muốn có thêm ký ức nào trong phòng tập.

 

"Nay mười lăm rồi, không kêu em làm gì cho chị thì thôi đấy."

 

Khương Nhan Lâm liếc nhìn người đang tập squat với tạ trước mặt, nói.

 

Bùi Vãn Ý bỗng không hiểu Khương Nhan Lâm nói gì, khi cô chậm lại mới nhớ ngày kia là mười tám - sinh nhật cô.,

 

"Ý gì đấy, bắt phải hẹn trước ba ngày à?"

 

Em còn kiêu hơn mấy ông sếp lớn đấy.

 

Khương Nhan Lâm có chút buồn cười hỏi lại: "Chẳng lẽ em định thứ Hai nghỉ làm một ngày?"

 

Khương Nhan Lâm cười: "Chị nghỉ thứ Hai à?"

 

Đổi sang cuối tuần qua loa cho xong chuyện.

 

Bùi Vãn Ý bình thường không nghỉ cả ngày vì chuyện này, song Khương Nhan Lâm vừa nói vậy, cô thấy cũng được.

 

Nghĩ đến đây, Bùi Vãn Ý tăng tốc, tập xong mười cái squat cuối rồi đặt tạ xuống, cầm khăn trên vai lau mồ hôi trên cằm, nói với Khương Nhan Lâm: "Chuẩn bị đi, dọn đồ đi chơi."

 

Khương Nhan Lâm: "..."

 

Nói cái là làm liền.

 

Khả năng thực hiện của cô Bùi vốn dĩ rất đáng sợ, chỉ nửa tiếng sau là tắm rửa xong, thay đồ ra ngoài, rồi ngay phòng thay đồ xếp quần áo cho cả hai người, xách một cái vali tổ chảng xuống lầu.

 

Khương Nhan Lâm muốn biểu tình thêm: "Có ba ngày thôi đó, chị thấy nó gấp không?"

 

"Lần trước đi Hong Kong em có thấy gấp đâu."

 

Khả năng móc mỉa của cô Bùi cũng thuộc hàng thượng thừa, khiến Khương Nhan Lâm muốn trợn mắt.

 

Tuy nhiên người ta xếp đồ, người ta đặt vé cả rồi thì cô nói gì nữa? Nói gì cũng vậy.

 

Ra cổng là vừa tới giờ, Bùi Vãn Ý đưa tay về phía Khương Nhan Lâm.

 

"Đi, ra sân bay thôi."

 

Khương Nhan Lâm thở dài, đứng dậy đi về phía cô.

 

Đến khi lên xe, trên đường tới sân bay, Khương Nhan Lâm mới nhớ để hỏi.

 

Bùi Vãn Ý khẽ cười: "Em đừng lo nhiều, đã nói rồi mấy ngày này nghe chị mà."

 

Ủa? Nói vậy hả?

 

Khương Nhan Lâm liếc nhìn người lái xe phía trước, nhịn xuống xúc động muốn chửi yêu cô Bùi mấy câu.

 

Đúng là đồ chó cho chút mặt là muốn trèo lên mái nhà.

 

Nhưng ra ngoài khỏi lo khỏi nghĩa cũng người đi.

 

Khương Nhan Lâm từng chứng kiến hiệu suất làm việc của Bùi Vãn Ý, nên không mấy lo lắng lịch trình cô Bùi sắp xếp có hợp lý hay không. Thế là cứ ngồi trên xe nhắm mắt nghỉ, tránh cho cả chặng di chuyển mệt mỏi khiến cô bị hạ đường huyết.

 

Đang nghĩ, có ô mai đã được bóc vỏ đưa đến bên miệng cô.

 

Khương Nhan Lâm há miệng ăn, là ô mai bơ đường, người bình thường ít ăn đồ ngọt như cô vốn không thích đồ quá ngọt, nhưng loại này ổn, chua chua, hậu vị ngọt dịu.

 

Cô, gối đầu lên vai Bùi Vãn Ý rồi nhắm mắt lại, chờ tới lúc bị gọi dậy.

 

Vì đi hơi trễ nên sắc trời dần tối, đèn đường rực rỡ, kéo dài thành những vệt sáng ngoài cửa sổ.

 

Bùi Vãn Ý chẳng hiểu sao cô nhớ đến khoảng thời gian hai người mới quen, đêm đầu tiên cô đưa Khương Nhan Lâm về nhà.

 

Khi ấy cô lái xe, vì uống chút cocktail nên mặt hồng hồng, ngồi đó nhìn cảnh vật suốt đường song lại giống như chỉ ngồi đó ngẩn người.

 

Đến khi nhìn đủ mới ngồi thẳng dậy, dựa vào vai cô.

 

Lúc đó Bùi Vãn Ý đã biết, Khương Nhan Lâm thực sự là kiểu biết dụ dỗ người khác.

 

Hoặc không chỉ khi ấy, mà còn sớm hơn, trên bàn ăn, khi vươn tay lấy ly cocktail trước mặt cô, đưa lên môi.

 

Bùi Vãn Ý vốn dĩ chả phải hạng tốt lành gì, nên khoảnh khắc ấy trong đầu cô nghĩ gì, bản thân cô rõ như ban ngày.

 

Có điều cứ diễn nét như thế, vui vẻ, tự tại.

 

Thực ra, cô là người mong hơn hết: cả quán bar, cả chiếc xe chỉ có hai người họ là đủ.

 

Vậy nên những hình ảnh mang màu sắc d*c v*ng đã thành ký ức, rồi bị lật lại làm mới và nhớ lại cũng nên gợi lên những h*m m**n tương tự.

 

Song giờ khắc này, ánh đèn lấp lánh ngoài cửa xe, độ ấm sát bên cạnh, tất cả không thể đánh thức hơi thở và xúc chạm trong đêm hoang đường ấy.

 

Bùi Vãn Ý cụp mắt, nhìn người dựa vào vai mình,cô thấy bình yên chưa từng có.

 

Cô thôi nghĩ ngợi, thôi tính toán gì.

 

Giống như bốc đồng quyết định buông thả bản thân trong giai đoạn bận rộn, cô chẳng theo bản năng mà cân đo đong đếm hậu quả và thiệt hơn là bao nhiêu.

 

Bùi Vãn Ý muốn nghỉ ngơi.

 

Rất đột ngột, cảm thấy bản thân nên nghỉ ngơi.

 

Nghỉ ngơi thể xác, nghỉ ngơi đầu óc, nghỉ ngơi từng tế bào mệt mỏi vì bôn ba và tính toán.

 

Cũng tiện nghỉ ngơi luôn cái cơ quan đang đập nhanh đã quá lâu.

 

Đến sân bay thì gần chín giờ.

 

Khương Nhan Lâm suýt ngủ quên trên xe thật, may mà sân bay đông người, vừa đến môi trường ồn ào này cô là tự tỉnh.

 

Bùi Vãn Ý cảm ơn tài xế rồi xuống xe lấy hai cái vali. Vì chỉ đi ba ngày nên không cần mang nhiều đồ, nhét chung một cái vali cũng dư sức.

 

Khương Nhan Lâm ngáp dài, Bùi Vãn Ý nắm tay cô dẫn thẳng đến lối kiểm an nhanh. Do cuối tuần người đông nên có quan lối nhanh thì vẫn tốn nhiều thời gian mới tới cửa..

 

Vì là chuyến bay mua gấp, sát giờ mới lên máy bay. Vì có kinh nghiệm hai lần trước, Khương Nhan Lâm giờ thấy khoang thương gia cũng thường. Người ta bỏ tiền hưởng thụ, mắc gì cô tiết kiệm giùm.

 

Và đã lên máy bay nên Khương Nhan Lâm rõ là đi đâu.

 

Đợi ngồi xuống thắt dây an toàn, cô nhìn thời gian trên điện thoại, lát nữa xuống máy bay nó tự động đổi múi giờ, khỏi cần cô chỉnh lại.

 

Tuy nhiên, đến nơi chắc đã rạng sáng, không biết người này nghĩ gì, có ba ngày mà mà đòi đi nước ngoài.

 

Bùi Vãn Ý cứ tưởng Khương Nhan Lâm không muốn chỗ này, cô nghiêng đầu dỗ: "Gần gần thì chỉ còn mấy lựa chọn này thôi, chị nghĩ so với chỗ quỷ Seoul kia thì chắc Osaka hơn."

 

Hồi Bùi Vãn Ý sống ở Seoul, ấn tượng của cô về nơi đó thực sự rất thường: người quá đông, chỗ ở nhỏ, nơi sầm uất nhất chẳng khác gì mọi thành phố lớn, không tìm được ưu điểm nào để làm lựa chọn nghỉ dưỡng.

 

Hơn nữa Khương Nhan Lâm không thích chỗ ồn, mấy quán ăn Seoul ồn ào nhức cả não, Bùi Vãn Ý đoán chắc cô khương không thích.

 

Nhưng cô Bùi quên chuyện quan trọng.

 

"Chị đi Seoul thì em cũng kịp làm visa đâu."

 

Khương Nhan Lâm liếc xéo, ai kia "sang chảnh" được miễn visa toàn cầu, sao có thể hiểu được nỗi khổ cả đời dân thường phải làm visa.

 

Bùi Vãn Ý khựng lại, suýt quên thật.

 

"Vậy may là không chọn chỗ quỷ đó."

 

Cô mừng, nhưng cô hỏi: "Vậy visa Nhật của em có thời hạn bao lâu? Đưa hộ chiếu chị xem nào? Làm hồi nào vậy ta?"

 

Khương Nhan Lâm mím môi, chuyển chủ đề: "Hộ chiếu của mấy người Tây đẹp gì, muốn chế giễu ai đấy?"

 

Bùi Vãn Ý "xì" lên, tiện miệng đáp: "Nếu em bay qua Boston kết hôn với chị thì em được đổi hộ chiếu thôi."

Bình Luận (0)
Comment