Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 179

Chương 179

 

Trong khoảnh khắc ngừng thở, Khương Nhan Lâm ngẩng đầu, liếc nhìn tấm gương đối diện.

 

Hơi nước mờ phủ phòng tắm, nhòe nhoẹt cả hình ảnh, nhấn chìm cô và người kia vào một màn sương, chỉ còn chút tóc đen và làn da trắng xen nhau.

 

Cái ôm siết chặt, cần cổ quấn nhau, chìm nổi chậm rãi, không thể tách rời, khiến cô như lênh đênh trên mặt biển mù sương, nhấp nhô theo sóng triều.

 

Khương Nhan Lâm nhìn mình trong gương, cô phơi bày, cô ôm chặt bờ vai trơn mượt dưới mái tóc ướt đẫm, hơi thở nóng rực lên vai, khơi gợi thêm từng cái siết chặt và đáp trả sâu hơn.

 

Bùi Vãn Ý nghiêng đầu hôn lên cổ Khương Nhan Lâm, so với những lời lẽ cay nghiệt trước đó, động tác của cô Bùi quá đỗi dịu dàng, mỗi cái v**t v* và nắm giữ trên làn da, đều khiến Khương Nhan Lâm suýt quên mất lúc ban đầu Bùi Vãn Ý mạnh bạo thế nào để hằn lên người cô những vết đỏ.

 

Nghĩ đến đó, Khương Nhan Lâm mới chợt nhận ra.

 

Đã rất lâu Bùi Vãn Ý, không còn dùng những cơn đau thuần túy để mang lại kh*** c*m cho cô nữa.

 

Khương Nhan Lâm khó lắm mới phân tán được chút tâm trí, tỉ mỉ nghĩ về một mối tơ.

 

Chính cô dường như chưa từng nhận ra, là từ khi nào, trên người cô không còn xuất hiện những dấu vết cần che bằng khăn lụa và áo dài tay, cũng chẳng còn cảm nhận được nhức nhối mỗi khi chạm vào da thịt.

 

Rõ ràng ngay từ đầu, đó mới là thứ thật sự ngầm hiểu giữa cô và Bùi Vãn Ý.

 

Thứ mà không muốn ai phát hiện, chỉ thuộc về riêng hai người họ, sự đồng điệu kín đáo nhất.

 

Khương Nhan Lâm nào có nói dối Kỳ Ninh, kể cả chuyện này, cô cũng không hề.

 

Trước khi gặp Bùi Vãn Ý, thậm chí trước khi Bùi Vãn Ý vô tình đối xử với cô như thế trên giường, Khương Nhan Lâm chưa từng thực sự trải nghiệm mối quan hệ nguy hiểm kiểu đó.

 

Vậy nên vào đêm đầu tiên hai người thuộc về nhau, khi Khương Nhan Lâm cảm nhận được trên người Bùi Vãn Ý những thứ chưa từng cảm nhận được - dù là ở Tiểu Ưu và Kỳ Ninh - cô đã rõ Bùi Vãn Ý nguy hiểm với mình đến mức nào.

 

Giống như Kỳ Ninh hiểu về cô, Khương Nhan Lâm luôn bảo vệ mình rất kỹ.

 

Cái gì không nên ăn, cái gì không nên uống, cái gì càng không nên chạm vào, cô luôn rõ hơn bất kỳ ai và luôn giữ cho mình một khoảng cách rất xa với những nguy hiểm thật sự.

 

Dù điều hành cả một "ao cá" để giết thời gian, dù tham gia vài buổi tụ tập và tiệc rượu đêm khuya, dù thỉnh thoảng bàng quan hay dẫn dắt những trò tiêu khiển của người lớn, Khương Nhan Lâm vẫn bảo vệ mình cực tốt, đến giờ chẳng ai từng thật sự chiếm được lợi lộc gì từ cô.

 

Vậy nên Khương Nhan Lâm sao không rõ, Bùi Vãn Ý là tai họa nguy hiểm nhất mà cô từng gặp cho đến ngày hôm nay.

 

Song sự nguy hiểm của Bùi Vãn Ý, đối với Khương Nhan Lâm xưa nay không phải là những thói hư tật xấu của Bùi Vãn Ý.

 

Với phần lớn mọi người, việc phá hoại của Bùi Vãn Ý hẳn là bản tính thao túng lòng người lại ích kỷ lạnh lùng, thứ không có được thì cố mà chiếm đoạt, chơi chán rồi thì vứt, ấy vậy mà vẫn có một bề ngoài hoàn hảo và khả năng nhìn thấu tâm can người khác, khiến cô Bùi có thể ngang ngược bá đạo, đến giờ còn chưa bị trời phạt.

 

Thế nhưng những thói hư tật xấu kinh người đó, đối với Khương Nhan Lâm, luôn là một cuốn sách giáo khoa điển hình về bản chất khốn nạn.

 

Nào có mê hoặc được cô, nào có lay chuyển được cô, vậy nên cũng chả gây ra những tổn thương mang tính hủy diệt thật sự.

 

Đối với Khương Nhan Lâm, sự nguy hiểm thật sự của Bùi Vãn Ý là: một người lạnh lùng, ích kỷ và khó kiểm soát, lại chưa từng có, hấp dẫn cô đến tận sâu thẳm những h*m m**n.

 

Khương Nhan Lâm luôn giấu kín mặt tối của mình rất kỹ.

 

Trước mặt Tiểu Ưu, cô không bao giờ lộ mình mới là kẻ thao túng thật sự, từng bước khiến Tiểu Ưu lún sâu, coi mình như chỗ dựa tinh thần.

 

Tiểu Ưu ban đầu cũng là một cô gái chẳng chịu yên phận.

 

Họ gặp nhau ở quán bar, chẳng bao lâu đã lên giường, đó dĩ nhiên không phải là khởi đầu của một câu chuyện tình yêu thuần khiết lãng mạn.

 

Trước Khương Nhan Lâm, Tiểu Ưu đã từng có những trải nghiệm tương tự.

 

Thậm chí trong khoảng thời gian hai người mới yêu nhau, Tiểu Ưu vẫn được khối người theo đuổi. Đa phần họ là đàn ông nhiệt tình nhưng chẳng hề biết xư hướng của cô nàng, cứ viện cớ bạn bè rủ chơi game, mà ai nhìn vào cũng thừa biết ý đồ.

 

Tiểu Ưu trời sinh biết cách tận dụng ưu thế của mình, khiến đám kia quay như chong chóng.

 

Ai mà nịnh nọt, tặng đồ với quà trong game, cô nàng nhận hết. Xong đâu đấy, đến lúc chẳng ai ngờ, cô nàng thẳng tay xóa với chặn, rồi lại lấy chuyện đó ra kể cho Khương Nhan Lâm như chuyện hài.

 

Tiếc là Khương Nhan Lâm chẳng thích mấy cái kiểu đó.

 

Vậy nên cô chỉ cần tốn chút thời gian và sử dụng những chiêu trò khó nói tên, đã khiến Tiểu Ưu chẳng còn hứng thú tơ tưởng đến những đối tượng linh tinh kia và chỉ biết bám dính lấy cô.

 

Cuối cùng thành cái dạng không dứt ra được.

 

Sự bù đắp sau này, nói là có trách nhiệm thì hơi quá, đúng hơn đó là kiểu tâm lý trả nợ của người biết rõ mình là đồ chủ mưu.

 

Khương Nhan Lâm hiểu mình chẳng phải dạng tốt đẹp gì, nhưng cô chả muốn thấy cô gái mới quen, vì mình mà rơi vào mối quan hệ b*nh h**n đến cực đoan. Chuyện như thế, đến Khương Nhan Lâm thực sự không dám gánh.

 

Vậy nên những ý nghĩ đen tối và những màn thao túng gần như đã chuẩn bị xong xuôi, đều được Khương Nhan Lâm kịp thời dừng lại và thay bằng kết thúc.

 

Tiểu Ưu có một thời gian sợ phát khiếp mỗi khi thấy Khương Nhan Lâm.

 

Bởi cứ hễ chạm mặt Khương Nhan Lâm, dù chỉ nghe giọng hay thấy tin nhắn, Tiểu Ưu lại nhớ đến cảnh bị bơ đẹp suốt bốn ngày không một lời hồi âm, cảm giác vừa tuyệt vọng vừa nghẹt thở.

 

Cô gái đã bị thao túng đến mức trong tim trong mắt chỉ có Khương Nhan Lâm, làm sao chịu nổi bất kỳ sự lạnh nhạt hay ngó lơ nào từ Khương Nhan Lâm.

 

Tiểu Ưu đâu hay, chính cái sự b*nh h**n đó của mình, lại là trái ngọt ngon lành nhất mà Khương Nhan Lâm đích thân vun trồng.

 

Còn trước mặt Kỳ Ninh, Khương Nhan Lâm hóa thân thành một người hoàn toàn khác.

 

Cô hiền lành vô hại, ngoan ngoãn dễ thương, cư xử đúng mực như một người bạn tâm giao, một tri kỷ tinh thần của Kỳ Ninh.

 

Khương Nhan Lâm đương nhiên biết, đó không phải là con người thật của cô.

 

Hay nói đúng hơn, đó không phải là toàn bộ bản chất của cô.

 

Nhưng đó là Khương Nhan Lâm mà Kỳ Ninh biết, là Khương Nhan Lâm mà Kỳ Ninh thích và cũng là Khương Nhan Lâm khiến Kỳ Ninh ngày càng lún sâu.

 

Giữa họ như chưa từng có cãi vã hay mâu thuẫn, toàn những chuyện lãng mạn, trong mắt những người theo đuổi lý tưởng, đó là hình mẫu tiêu chuẩn của một câu chuyện tình yêu đẹp như mơ.

 

Âm nhạc, văn học, sáng tác, thơ ca và những miền đất xa xôi.

 

Sự đồng điệu của tài năng và tâm hồn, lao vào nhau nồng nhiệt không cần biết ngày mai và những cái ôm cùng quấn quýt như thể đang trốn chạy tận thế, từng chút một, hẳn là phù hợp nhất với những người như Kỳ Ninh, với nhu cầu và hình dung về tình yêu.

 

Sau khi đã có được một tình yêu hoàn hảo như vậy, liệu cưng còn rung động vì ai khác nữa không?

 

Khương Nhan Lâm rất hiếm khi dừng lại, tự mình nhìn nhận bản thân thật kỹ một lượt.

 

Sau đó, cô dễ dàng nhận ra sự giả dối của chính mình.

 

Cô không hề chế nhạo việc tự buông thả của Tiểu Ưu, mà đổi sang một cách nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ hơn để giơ tay kéo đối phương lên.

 

Cô cũng không hề mỉa mai kiểu "sao không ăn thịt" của Kỳ Ninh.

 

Nhưng lại sử dụng nỗi đau thấu xương, khó quên nhất, để Kỳ Ninh hiểu rõ - một người sống sung sướng, chưa từng nếm trải khổ sở nghèo khó như cô, dựa vào đâu mà cho rằng chỉ cần những gì cha mẹ cho là có thể sống một đời thuận buồm xuôi gió?

 

Luôn có những thứ không thể nào có được.

 

Nụ hôn dịu dàng rơi trên cổ, kèm chút c*n m*t và cọ xát gây ngứa, trong động tác ngày càng sâu hơn đã xoa dịu cơn ngứa sâu thẳm hơn của cô.

 

Khương Nhan Lâm nhìn hai người trong gương, không khỏi siết chặt vòng tay, bắp chân móc lấy eo đối phương, từ từ thít chặt lại, ôm trọn người kia vào lòng.

 

Hơi thở cô trở nên gấp gáp, những nụ hôn vụng về phủ lên môi cùng lực siết sâu thẳm là phản hồi chân thật, không ngừng làm thỏa mãn cảm giác của Khương Nhan Lâm, cả trên cơ thể lẫn những nơi không thuộc về cơ thể.

 

Khương Nhan Lâm vòng tay qua cổ Bùi Vãn Ý, siết chặt động mạch lớn vừa yếu ớt vừa chết người kia, để hơi thở và tiếng r*n r* tuôn trào mê hoặc từng dây thần kinh của mình, rồi trong sự hòa quyện khoái lạc nhất mặc cho Bùi Vãn Ý nếm trải mình.

 

Ngón tay v**t v* khuôn mặt ướt đẫm trước mắt, Khương Nhan Lâm ngậm môi Bùi Vãn Ý, đón nhận hơi thở và nhiệt độ của Bùi Vãn Ý.

 

Trong những khát khao vội vã và sự vùi sâu kia, Khương Nhan Lâm cảm nhận được rất nhiều, rất nhiều, sự đầu hàng từ Bùi Vãn Ý.

 

Tuy nhiên, Khương Nhan Lâm không tin Bùi Vãn Ý.

 

Không tin một lời nào Bùi Vãn Ý từng nói.

 

Thứ Khương Nhan Lâm tin tưởng xưa nay chỉ có cô, bản thân cô.

 

Dưới cánh tay siết chặt, nhịp đập của động mạch lớn chạm vào da thịt, mang đến rung động chân thật, khiến Khương Nhan Lâm không kìm được muốn đón nhận nhiều hơn, chỉ muốn chui sâu vào cơ thể Bùi Vãn Ý.

 

Bùi Vãn Ý thích cái kiểu chủ động này của Khương Nhan Lâm, nụ hôn sâu bất giác trở nên dịu dàng hơn, lại không kìm được những sức đạo vừa nhanh vừa sâu.

 

Khương Nhan Lâm nghĩ, cứ như vậy là tốt.

 

Như vậy là quá đủ.

 

Bùi Vãn Ý, sợi dây mỏng manh lắm, chị đừng giãy giụa nhé.

 

Coi chừng gãy cổ đấy.

 

________

 

Isabella gọi Khương Nhan Lâm bằng điện thoại. Thao túng kinh khủng vậy má :))

 

Giờ thì hiểu rõ hết rồi. Tác giả sử dụng ba năm trải nghiệm để viết nên Bùi Vãn Ý và Khương Nhan Lâm đó. Thay vì một chuyện tình mơ mộng thì chị ấy thích lột tả bản chất con người hơn. Thơm phức.

Bình Luận (0)
Comment