Chương 181
m*n tr*n nhẹ nhàng, nhưng cảm giác vô cùng mạnh mẽ.
Khương Nhan Lâm nén tiếng thở, đưa chân khẽ đẩy người kia một cái, ý bảo nên biết điểm dừng.
Nhưng hơi nóng đó lại áp sát, từng chút một trêu chọc, bao phủ khắp làn da, khiến Khương Nhan Lâm căng thẳng, chỉ kịp vội tắt cuộc gọi thoại, chuyển sang gõ tin nhắn gửi đi.
Cuộc gọi vừa dứt, người trong chăn càng thêm vô tư, hơi ấm mềm mại bao trọn lấy Khương Nhan Lâm, rồi lại khéo léo luồn lách theo nhiệt độ cơ thể, như một sự trêu đùa tinh nghịch, đồng thời ngọt ngào chiều chuộng mọi giác quan.
Khương Nhan Lâm khó khăn gõ tin nhắn, sau khi đã trả lời hết mọi việc, mới khó nhọc thở ra, ném điện thoại về đầu giường, muốn ngồi dậy rời khỏi giường để trốn.
Một bàn tay nắm đùi Khương Nhan Lâm, không tốn chút sức kéo người trở lại, giữ chặt chân không cho cử động.
Khương Nhan Lâm dứt khoát lên tiếng: "Đói."
Đánh không được, Khương Nhan Lâm chỉ có thể cố gắng sử dụng lý lẽ để nói chuyện.
Cô Bùi từ trong chăn ló đầu ra, quấn chăn ngồi dậy đè lên người Khương Nhan Lâm, đặt một nụ hôn lên chị, cố ý để lại chút hương vị trên bờ môi.
Khương Nhan Lâm vỗ nhẹ vào mặt Bùi Vãn Ý, bảo tránh ra chỗ khác.
"Năm phút nữa."
Bùi Vãn Ý nhã nhặn dỗ dành, v**t v* nhẹ nhàng vừa đủ trong một nụ hôn sâu hơn, từ tốn xoa dịu toàn bộ cơ thể Khương Nhan Lâm.
Khương Nhan Lâm lại cảm thấy ba chữ này như một sự giễu cợt kín đáo, tựa như để đáp trả câu nói của mình đêm qua.
Đồ thù dai.
Thực tế chứng minh, lời của cô Bùi nhiều khi không đáng tin mấy.
Nói là năm phút, nhưng không hề nói năm phút một lần.
Lần thứ ba, cảm giác c*ng tr**ng thắt chặt vùng eo và bụng, Khương Nhan Lâm không thể chịu đựng thêm, cắn mạnh vào môi Bùi Vãn Ý, nghe thấy tiếng "suỵt" đau đớn.
Nhưng vòng tay ôm không buông lỏng, trái lại còn mãnh liệt hơn, thúc vào chỗ khó chịu nhất của Khương Nhan Lâm.
Cô Bùi vốn có khả năng chịu đựng cao, dù bị cắn đau vẫn không quên nắm bàn tay đầy hơi ấm kia mà tăng tốc độ, rồi khẽ cười nói: "Em thích thế mà còn không nhận."
Khương Nhan Lâm c*n m*t cằm Bùi Vãn Ý, chỉ còn lại chút sức lực để trút giận, phần lớn bị những đợt tấn công dồn dập đánh bại, khiến khóe mắt ửng đỏ, hơi thở hỗn loạn.
"Đừng cắn mạnh thế, chị lên mất."
Cô Bùi vừa cười vừa nói. Không rõ không ràng, nhưng người nghe dễ dàng nhận ra ý tứ sâu xa.
Ai còn dám nói trình độ tiếng Trung của cô Bùi không đủ tốt nữa chứ?
Cuối cùng, bữa trưa order đồ ăn của khách sạn.
Khương Nhan Lâm đúng kiểu quá đói, phải kiếm gì bỏ bụng trước, chứ không thì đến sức đi chơi cũng không có.
Bùi Vãn Ý chăm sóc cá nhân cho Khương Nhan Lâm xong, tiện tay dọn sơ bãi chiến trường trên giường, tính là lát nữa ra ngoài rồi thì gọi người dọn phòng, đỡ cho ai đó mặt mỏng lại dở quẻ.
Khương Nhan Lâm nhét tạm vài miếng sandwich, rồi húp nốt cốc latte nóng, cuối cùng mới có tí năng lượng, thế là đẩy đống salad còn lại với cái sandwich dở tệ sang cho cô Bùi, rồi đứng dậy đi đánh răng.
Bùi Vãn Ý vừa lướt mail trên điện thoại, vừa tiện tay túm cái đĩa, nhai nốt nửa cái sandwich còn lại.
Dở thật, dân kén ăn chắc chắn né gấp.
Cô xử lý nhanh gọn chỗ đồ ăn đó, duyệt mail, làm vài ngụm Americano đá, đứng dậy theo chân vào nhà tắm.
Khương Nhan Lâm dưỡng da xong xuôi, đang bôi kem chống nắng, chuẩn bị quẹt tí phấn son.
Thấy cô Bùi mò vào, cô liếc xéo, không rảnh nhường chỗ.
"Chị thích em như tối qua cơ."
Chắc tối qua uống nhầm thuốc, vừa ngoan vừa dính người, lại còn biết kêu nữa, chủ động làm cô suýt thì mất kiểm soát.
Bùi Vãn Ý thở dài thườn thượt, thò tay ra sau lưng Khương Nhan Lâm lấy bàn chải với kem đánh răng, thầm cảm thán cái nết trở mặt nhanh như chớp của người này.
Trên giường với dưới giường đúng là hai con người khác nhau một trời một vực.
Khương Nhan Lâm bôi xong kem chống nắng thì chơi xỏ, cho Bùi Vãn Ý một cú huých khuỷu tay, ai ngờ bị chê: "Yếu xìu, phải nhắm đúng chỗ bụp thì mới thấm. Về nhà chị chỉ cho, có mấy chỗ mà đánh trúng là đã lắm."
Khương Nhan Lâm liếc xéo, cô Bùi thực sự nghiêm túc cân nhắc chuyện này, không khỏi trợn mắt.
"Thích làm Sub, hầu hạ phục tùng thì quỳ gối ngủ trong nhà vệ sinh, đừng có vòng vo tam quốc."
Bùi Vãn Ý đang đánh răng, nghe thấy câu này khẽ khựng lại, sử dụng một ánh mắt mới đánh giá Khương Nhan Lâm từ đầu đến chân.
Thấy Khương Nhan Lâm bình tĩnh dặm kem nền, Bùi Vãn Ý bật cười, lắc đầu, nhổ bọt kem đánh răng rồi đáp lại: "Cô Khương đúng cao thủ ẩn mình, vừa mở miệng đã ra dáng Dom chuyên nghiệp rồi."
Cô sờ nhẹ vào eo Khương Nhan Lâm, rồi túm váy ngủ nhéo một cái.
Bùi Vãn Ý thấy người trong gương tỉnh bơ, nhỏ giọng nói: "Cơ mà chị thích em quỳ trên giường hơn. Sao giờ nhỉ?"
Khương Nhan Lâm hếch cằm, trang điểm xong mới khẽ cười nhạt một tiếng, "Mời thử."
Bùi Vãn Ý thấy nên ngừng cái chủ đề này.
Cả hai ra ngoài chơi, không phải thật sự muốn đổi địa điểm để hành nhau ba ngày ba đêm.
Thế là cô Bùi khôn ngoan dừng lại đúng lúc, đứng sau lưng Khương Nhan Lâm mà chăm sóc da cho mình. Đồ dưỡng da của cô không nhiều, mỗi nước hoa hồng, sữa dưỡng và kem dưỡng ẩm, tuy nhiên, lọ bình thường thôi cũng bằng cả tháng lương của người khác. Thế nhưng cô lại sử dụng tùy tiện như rau cải. Khương Nhan Lâm khó mà không cảm thấy ghen tị.
"Này là Helena Rubinstein, không phải kem dưỡng tay."
Có ai dùng kiểu này không cơ chứ?
Cô Bùi cười, thật thà nói: "Em phải biết là người ta không thể quen với việc tiết kiệm rồi lại xa hoa ngay được đâu, ngày xưa nghèo bao nhiêu, bây giờ càng thích vung tay quá trán bù lại bấy nhiêu."
Thời gian đầu mới có được tự do tài chính, cô có thể gọi là vung tiền như rác. Vài ba bữa là đến sòng bạc nướng tiền, mấy chiếc xe trong gara là bằng chứng thép không thể chối.
Song giai đoạn này cũng không kéo dài lâu, h*m m**n vật chất của cô đối với nhiều thứ đã lặng lẽ giảm đi theo tuổi tác và thu nhập. Riêng việc đầu tư vào bản thân thì cô mới thật sự chịu chi, lúc móc hầu bao ra còn chẳng buồn nháy mắt.
Nhưng nếu là ở những chỗ khác, ví dụ như bị người khác kiếm mất tiền mà lợi ích của mình lại chẳng đáng là bao thì cô còn chả muốn trả vài đồng tiền đỗ xe, trăm phần trăm tìm cách để công ty thanh toán.
Tiền của ông già, lừa được đồng nào hay đồng nấy.
Khương Nhan Lâm rút cây bút tạo khối ra, nghe thấy câu này thì rất đồng tình.
Cô cũng từng trải qua một giai đoạn như thế, từ cảnh nợ nần chồng chất chuyển sang độc lập về kinh tế, nhìn số dư tài khoản cứ tăng lên, không nhịn được nên tiêu tiền.
Đầu tiên là thay hết đồ điện trong nhà nếu có thể, rồi mua cho mẹ điện thoại đời mới nhất, sau đó tân trang lại toàn bộ nơi ở của mình, nâng cao chất lượng cuộc sống và sự thoải mái trong môi trường làm việc.
Cô từng vào những lúc thu nhập tăng đột biến, kiếm được cả trăm triệu một tháng, chẳng hề chớp mắt quẹt thẻ mua mỹ phẩm và đồ trang điểm hàng hiệu ở các cửa hàng, cốt để trải nghiệm cảm giác vung tiền như rác.
Thế nhưng, đồng thời, Khương Nhan Lâm vẫn giữ được lý trí, hiểu rõ mình không phải lúc nào cũng gặp thuận lợi, nên mức chi tiêu nằm trong khả năng chịu đựng của cô.
Mà những thứ cô mua không phải mua cho có, ngược lại còn có thể mang lại giá trị gia tăng, ví dụ như những trải nghiệm thu được có thể chuyển hóa thành tư liệu, những đồ đã mua có thể sử dụng để đánh giá, còn đồ dùng cho gia đình thì khỏi cần phải đắn đo lỗ lãi.
Sau khi tiêu xài một thời gian, Khương Nhan Lâm hiểu rõ sau này mình sẽ không còn khao khát những trải nghiệm tương tự. h*m m**n vật chất cũng dần giảm xuống, trở về trạng thái tiêu dùng bình thường nhất, đến mức có lúc còn khiến người khác tưởng rằng thu nhập của cô rất thấp, chẳng có nổi một bộ quần áo hàng hiệu tử tế.
Bùi Vãn Ý thấy thế khá tốt.
"Đồ xa xỉ vốn dĩ là khái niệm để lòe bịp dân nghèo thôi, nếu dân nghèo không công nhận cái khái niệm đó, người có tiền chẳng mua làm gì, có khoe mẽ địa vị cũng bằng không."
Cô có tư cách nói câu này, bởi vì danh sách mua sắm của cô cũng không bao gồm việc theo đuổi đồ xa xỉ. Ngoài trang phục lịch sự cần thiết cho các sự kiện xã giao và công việc, bình thường cô chỉ cần một cái áo phông và quần jean là có thể ra ngoài, chẳng hề bận tâm đến việc chiếc áo đó trị giá hơn trăm hay hơn chục triệu.
Ngay cả những thứ như xe độ và xe sang thì cô không phủ nhận phần lớn là để làm màu và khoe mẽ. Từ sau khi không còn đua xe, cô đã hết còn hứng thú sưu tầm những thứ đó, thay vào đó lại chú trọng đến việc giữ gìn sức khỏe và đầu tư vào bản thân hơn.
"Chị toàn đầu tư vào mặt với vóc dáng thôi, không biết cái gì gọi là tu tâm dưỡng tính đúng không?"
Khương Nhan Lâm sớm đã muốn chửi.
Bề ngoài thì chăm chút đến hoàn hảo, lừa được bao nhiêu người theo đuổi, kết quả đến khi "ăn" được rồi mới phát hiện bên trong thối rữa. Thế khác gì lừa đảo không?
Cô Bùi hoàn toàn không biết bốn chữ "tu tâm dưỡng tính" viết như thế nào.
Cô vừa sửa soạn tóc tai xong, thay quần áo ra ngoài là rạng rỡ, thu hút mọi ánh nhìn trên phố.
Nghe thấy câu đó, Bùi Vãn Ý không giận, ngược lại còn tươi cười hỏi với giọng điệu rất tốt: "Khương Nhan Lâm thích chị hư hỏng mà phải không."
Khương Nhan Lâm cúi người cởi váy ngủ, mặc váy kẻ caro màu hồng nhạt, rồi khoác thêm áo sơ mi trắng và áo len gile màu be, xong xỏ đôi giày da đồng phục bệt. Tuy là đồng phục nữ sinh trung học JK nhưng rất hợp, khiến cô Bùi càng nhìn càng nghi ngờ mình có phạm pháp hay không?
Khương Nhan Lâm ngước mắt liếc nhìn Bùi Vãn Ý một cái, khẽ mỉm cười.
"Em thích chị, không chỉ có thế này thôi đâu."