Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 183

Chương 183

 

"Sao lại nảy ra ý định đi đu quay nhỉ?"

 

Trong hộp cáp treo màu đỏ chót, Bùi Vãn Ý nghiêng đầu ngó nghiêng vòng quanh đu quay khổng lồ từ từ bò lên cao, cô hỏi người bên cạnh.

 

Khương Nhan Lâm nhìn kiểu gì cũng chẳng ra dáng một cô bé ngây thơ thích thú mấy trò này.

 

Quan hệ giữa chị và chữ "ngây thơ" chắc còn xa vời hơn cả quan hệ giữa Bùi Vãn Ý và "hòa nhã" ấy chứ.

 

Khương Nhan Lâm cầm điện thoại chụp mấy kiểu ảnh trong cabin, rồi mới nhàn nhạt đáp: "Chưa coi Conan à? Địa điểm trứ danh, đang có sự kiện hợp tác, check-in khoe bạn em thôi." Khương Nhan Lâm vừa nói vừa chỉ vào mặt mấy nhân vật manga dán trên vách cabin.

 

"Kìa, người này tèo ngay tại chỗ này luôn đó, tình tiết nổi tiếng lắm."

 

Vì bạn là fan cứng của nhân vật này, Khương Nhan Lâm gặp may, hoàn thành nhiệm vụ check-in ngon ơ, gửi phốt "chồng tương lai đã mất" của bạn qua cho xong việc.

 

Cảm xúc lãng xẹt vừa nãy của Bùi Vãn Ý bỗng dưng bay biến sạch.

 

Cô nhìn Khương Nhan Lâm một hồi, rồi mới mặt không cảm xúc nhả ra một câu:

 

"Em đúng là đồ không có một chút tế bào lãng mạn nào."

 

Khương Nhan Lâm khẽ nhếch mép, chẳng thèm chấp kiểu của Bùi Vãn Ý, bật Bluetooth trên điện thoại, kết nối với loa bé tí xíu không ai để ý trong cabin, tiện tay mở đại một bài trong playlist của mình lên nghe.

 

Bài đầu tiên là một bản nhạc không lời du dương, tiếng piano với violin hòa quyện, giai điệu nhẹ nhàng uyển chuyển, khiến ánh nắng chiều hắt qua cửa kính cũng dịu đi đôi chút.

 

Bùi Vãn Ý nhướng mày, nhìn chằm chằm vào loa phát nhạc mấy giây, rồi nghiêng người vươn tay ra, chớp nhoáng giật lấy điện thoại của Khương Nhan Lâm, điệu nghệ quét mặt cái roẹt - mở khóa.

 

Khương Nhan Lâm thấy chị này giờ đến diễn cũng chẳng thèm diễn, nguýt dài một cái.

 

Chẳng biết mò mẫm cài Face ID từ đời nào, mượt mà nhỉ.

 

Trơ mắt nhìn điện thoại của mình rơi vào tay cô Bùi và thành máy phụ, Khương Nhan Lâm chẳng buồn phản ứng, cô lười nổi đóa từ lâu.

 

Cô Bùi mở khóa điện thoại, cứ thế không khách sáo cầm lấy nghịch một hồi, chưa đến mấy giây đã tắt phụt bài nhạc êm dịu ban đầu, đổi sang một bài khác.

 

Bản nhạc nhẹ nhàng thư thái ban nãy bỗng dưng biến thành tiếng trống dồn dập, giật tung nóc cùng flow của rapper một cách đầy nhịp điệu, khiến không gian trong cabin tự dưng thành sàn disco di động.

 

Không biết có nên cảm thấy may mắn vì chị ta không biến nơi này thành vũ trường không nữa.

 

Khương Nhan Lâm đang nghĩ thì nghe thấy ca sĩ cất giọng hát vài câu, lúc đầu còn chưa để ý lắm, cho đến khi càng nghe càng thấy hình như có gì đó sai sai.

 

"......Khi chị tỉnh giấc bên cạnh em."

 

"......Mình có thể nghe thấy tiếng thiên thần gọi mời."

 

"......Mình có thể thấy ánh bình minh trước mắt."

 

"......Và khi chị trong đó, chị sẽ khiến cơ thể em hát lên."

 

Khương Nhan Lâm: "..."

 

Giữa thanh thiên bạch nhật, có cần phải vô liêm sỉ vậy không?

 

Sự trẻ con của ai đó là vô bờ bến. Một bài hát ngắn ngủi đã phá hỏng bầu không khí đến mức chẳng còn gì. Trên mặt người kia không có một chút xấu hổ nào, thản nhiên nhét điện thoại vào túi quần, không cho Khương Nhan Lâm cơ hội đổi bài.

 

Khương Nhan Lâm đành giả vờ không hiểu bài hát kia, vả lại còn mừng thầm vì mình đã vặn âm lượng rất nhỏ, chắc là không đến nỗi bị người ngồi ở cabin phía sau nghe.

 

Nhưng khoảng cách này cũng không nhìn rõ có ai ở cabin phía sau không. Cô có thể cố gắng vượt qua chút chướng ngại tâm lý, định lát nữa lúc đi xuống sẽ đi nhanh, coi như không quen người này.

 

Khương Nhan Lâm chăm chú nhìn cảnh thành phố bên ngoài cửa sổ kính ngày càng nhỏ lại, dần dần bắt đầu có chút phản ứng.

 

Cô quên mình bị sợ độ cao.

 

Vì không nghiêm trọng nên bình thường chị không cảm thấy gì, chỉ khi đến những nơi đặc biệt cao mới xuất hiện phản ứng.

 

Khương Nhan Lâm rời mắt, xoa dịu chút cảm giác tim đập nhanh và choáng váng, song nơi này không thoải mái như ở nhà, không có tựa lưng êm ái, thế là cô dựa hẳn vào người bên cạnh.

 

Người kia im lặng hồi lâu mới dò dẫm đưa tay ôm eo Khương Nhan Lâm, khẽ nói: "Ban đầu chị thật sự không có ý định làm ở đây."

 

Cô đã cố gắng giữ khoảng cách rồi, nếu cưng cứ muốn dựa vào thì đừng trách cô.

 

Khương Nhan Lâm im lặng mấy giây.

 

Thoáng chốc sau, một bàn tay nắm cằm Khương Nhan Lâm, ép buộc cô ngước lên. Một nụ hôn chạm vào môi, dễ dàng tách mở đôi môi đang khép chặt, quấn mãi không buông.

 

Tiếng trống và nhịp điệu vang vọng trong cabin. Điệp khúc nghe mãi chẳng hiểu gì, ý nghĩ vừa bay qua đầu, thì một bàn tay đã luồn vào vạt áo, những ngón tay thon dài vẽ ô vuông trên cơ thể, để lại cảm giác nhồn nhột.

 

Bùi Vãn Ý hôn lên cánh môi Khương Nhan Lâm, ôm trọn vòng eo cô, nhấc bổng cô lên để cô d*ng ch*n ngồi lên người mình, rồi ấn tay vào sau gáy, làm sâu thêm nụ hôn, từ từ đẩy người ngả ra ghế dài, áo quần xộc xệch nằm trước mặt. Cho dù cô khó thở, mặt ửng hồng, nhưng người kia vẫn thờ ơ ngước mắt nhìn cô.

 

Bùi Vãn Ý chống một tay lên người Khương Nhan Lâm, chăm chú nhìn hồi lâu.

 

Những thôi thúc kia cuối cùng không thể kìm nén được, Bùi Vãn Ý đành chấp nhận cúi người xuống, một lần nữa hôn lên môi Khương Nhan Lâm, vội vã đưa đầu lưỡi vào trong, ngón tay vuốt nhẹ gáy, xoa dịu những h*m m**n và thôi thúc sâu thẳm hơn.

 

Khương Nhan Lâm hé mở môi cũng khó lòng chịu nổi sự xâm nhập của Bùi Vãn Ý, cô bị bị ép mở miệng, mặc cho đầu lưỡi của Bùi Vãn Ý khuấy động sâu bên trong.

 

Dường như vẫn chưa thỏa mãn với sự chiếm hữu này, đầu gối Bùi Vãn Ý chen vào lớp vải màu hồng, chạm vào lớp vải mỏng manh kia, chất liệu cứng cáp của quần tây đen cọ qua cọ lại.

 

Khương Nhan Lâm theo bản năng muốn đưa tay đẩy Bùi Vãn Ý ra, nhưng cổ tay bị nắm chặt, hai tay bị kéo l*n đ*nh đầu, những ngón tay thon dài của Bùi Vãn Ý giữ chặt cổ tay cô, ấn mạnh xuống.

 

Một nụ hôn không ngừng nghỉ, vào sâu trong miệng, m*t mát và cắn nhẹ đầu lưỡi ấm áp, toàn thân Khương Nhan Lâm hoàn toàn rơi vào sự khống chế của Bùi Vãn Ý, phía trên không thể động đậy, chỉ có thể bị ép gấp người lại, cao cao nâng lên, mặc cho đầu gối của Bùi Vãn Ý ma sát ngày càng quá phận.

 

Bùi Vãn Ý dường như còn hiểu rõ những thay đổi của cô hơn cả chính cô, môi hôn lên môi cô, khẽ bật ra một tiếng cười mơ hồ, sau đó mới buông cổ tay ra, một tay ôm eo, tay kia luồn xuống nắm lấy vạt áo mỏng manh, rồi cúi xuống vùi đầu hôn cô.

 

Khương Nhan Lâm căng cả người, ngửa mặt ưỡn cổ, đôi môi hé mở thở ra những hơi thở không thành tiếng, ngón tay bất an muốn níu lấy thứ gì đó, vội nắm chặt mái tóc đen trên đỉnh đầu Bùi Vãn Ý, cố làm Bùi Vãn Ý đau điếng.

 

Bùi Vãn Ý không có phản ứng gì, mải miết kéo dài đầu lưỡi làm sâu thêm nụ hôn.

 

Bài hát trong cabin như được đặt chế độ phát lại, cứ lặp đi lặp lại cái lời bài hát tục tĩu quá đáng, Khương Nhan Lâm - trong quá trình ý thức dần tan rã, không biết nghe bao nhiêu lần câu "And when I'm in that thing". (Khi chị ở trong em)

 

Mà Bùi Vãn Ý cũng triệt để thực hiện sở thích xấu xa nhất quán của mình, dùng một cách trực tiếp và trắng trợn nhất thực hành những lời bài hát đó lên cơ thể Khương Nhan Lâm, khiến cơ thể cô phát ra thứ "âm thanh" ngọt ngào nhất.

 

Không biết có nên cảm thấy may mắn vì đêm trước và tối hôm đó bị vắt kiệt sức hay không. Khi Khương Nhan Lâm thoát khỏi nụ hôn của Bùi Vãn Ý, sự lo lắng đề phòng của cô được thả lỏng.

 

Người vùi đầu xuống khẽ cười, hôn và l**m láp cánh môi ẩm ướt của Khương Nhan Lâm hồi lâu, rồi mới khẽ an ủi: "Không làm bẩn đâu, thả lỏng một chút."

 

Luôn luôn kiểm soát nhịp điệu, cho dù có thật sự không cẩn thận đi quá giới hạn vẫn có cách ứng phó.

 

Đu quay đi hết một vòng trên không trung và đang từ từ hạ xuống. Bùi Vãn Ý tiếc nuối hôn lên màu son đáng yêu kia lần cuối, rồi quyến luyến đứng dậy bế Khương Nhan Lâm lên, để ngồi tựa vào người mình, sau đó chỉnh sửa lại quần áo từ đầu đến chân.

 

Khương Nhan Lâm tựa vào lòng Bùi Vãn Ý nghỉ ngơi hồi lâu, ngẩng đầu cắn mạnh một cái vào cằm cô.

 

Bùi Vãn Ý vừa nén được chút cảm xúc thì bị khơi dậy, thế là còn bất lực hơn cả Khương Nhan Lâm.

 

"Bé cưng ơi, tha cho chị đi. Đừng để mai chị bị lên báo."

 

Cô vừa nói vừa cúi xuống hôn nhẹ lên môi Khương Nhan Lâm, xoa xoa mái tóc, dịu dàng nói: "Sắp xuống đến nơi rồi, ngoan, há miệng ra, cho chị hôn một cái nữa."

 

Khương Nhan Lâm im lặng vén vạt áo sơ mi của Bùi Vãn Ý lên, bàn tay lạnh lẽo luồn vào trong véo mạnh một cái khiến cô đau "hít" một tiếng.

 

Nhưng nó không làm cô ngừng lại nụ hôn lên môi Khương Nhan Lâm, nhẹ nhàng m*n tr*n, như xoa dịu sau cơn bão.

 

Nhìn thấy sắp đến, Khương Nhan Lâm đẩy nhẹ Bùi Vãn Ý ra, lấy gương trong túi ra xem lại bề ngoài của mình.

 

Son môi bị hốc hết, phấn nền ở khóe miệng lem nhem. Cô đành lấy vội hộ cushion ra dặm, tranh thủ lúc xuống giấu đi những dấu vết đáng ngờ.

 

Bùi Vãn Ý đứng bên cạnh nhìn, khẽ cười, lấy điện thoại trong túi ra tắt bài hát đã phát lặp lại mười mấy phút kia.

 

Nhịp trống trầm hơn nhẹ nhàng vang lên trong một hơi thở, tràn ngập cả khoang cáp treo màu đỏ.

 

Cảnh thành phố phía dưới tòa nhà phủ ánh vàng của hoàng hôn. Bùi Vãn Ý nghiêng đầu liếc nhìn Umeda từ góc nhìn trên cao, nghe giọng trầm khẽ hát bên tai:

 

"......When you were here before."

 

Khi em còn ở trước mắt chị.

 

"......Couldn't look you in the eye."

 

Chị không thể nhìn thẳng vào mắt em.

 

Tiếng hát hãy còn vang vọng trong cabin, chuyến đi mười lăm phút ngắn ngủi kết thúc.

 

Khương Nhan Lâm bước ra khỏi cabin, bước chân nhẹ nhàng, gần như không ngoảnh đầu lại.

 

Bùi Vãn Ý một tay đút túi quần, trơ cái mặt ra bước qua người nhân viên đứng bên cạnh, theo sau Khương Nhan Lâm, từng bước, từng bước lớn đi về phía Khương Nhan Lâm.

 

Khi đã đi xa, Bluetooth tự động ngắt.

 

Tiếng hát dừng lại ở câu:

 

"......She is running out again."

 

Cưng lại bỏ chạy rồi.

Bình Luận (0)
Comment