Chương 198
Một chuyến đi ngẫu hứng, tuy nhiên đến khi kết thúc lại đọng trong lòng nỗi luyến tiếc khó tả.
Trên chuyến tàu trở về, Bùi Vãn Ý ngồi bên cửa sổ, cô nhìn khung cảnh từ ga Kyoto đến sân bay quốc tế Kansai, chợt nhận ra cuộc sống nơi đây khá an nhàn.
Mấy ngôi nhà thấp thoáng, khí hậu dễ chịu, giao thông và sinh hoạt thuận tiện, có vô số điểm đến hấp dẫn được tạo ra để phục vụ du lịch, cuộc sống có chắc không quá tẻ nhạt.
Nghĩ đến đó, cô hỏi người bên cạnh:
"Khương Nhan Lâm, em có nghĩ về đây sống lần nữa không?"
Vừa tỉnh giấc, đầu óc Bùi Vãn Ý thả lỏng, nghĩ gì nói nấy, hoàn toàn không tính đến phần khả thi.
Đặc biệt, cô quên rằng, có thứ đang ràng buộc tự do của cô.
Vậy nên, khi người bên cạnh khựng lại, rồi hỏi ngược: "Sao, chị bận thế mà có hứng với mấy chuyện này à?"
Bùi Vãn Ý chỉ cảm thấy Khương Nhan Lâm vẫn như mọi khi, dù đêm qua có nồng nhiệt đến đâu, vặn vẹo cái eo gần như muốn lìa ra, thì sáng hôm sau thức dậy là thờ ơ lại.
Đáng yêu thật.
Bùi Vãn Ý nghĩ rồi dời mắt khỏi cửa sổ xe, nhìn sang người bên cạnh đang cúi đầu trả lời tin nhắn.
"Có bận cả đời đâu, biết đâu ngày nào đó về hưu sớm không chừng."
Bùi Vãn Ý nói, Khương Nhan Lâm nghe mà mệt, cô mỉa mai: "Em thấy khả năng chị uống rượu xong xuất huyết dạ dày hoặc kiệt sức chết còn cao hơn đấy."
Bùi Vãn Ý liếc xéo.
Mất hứng chết đi được, cứ phải nói những lời xui xẻo trước mặt người vừa đón sinh nhật, lỡ cô xui cả năm thì sao.
"Cưng ơi, cách em quan tâm chị đặc biệt ghê ấy."
Không trả treo thì không phải Bùi Vãn Ý. Cô cười híp mắt nói cho Khương Nhan Lâm khó chịu, thấy người kia rụt vai, cô mới ôm vào lòng, rồi kéo mũ áo khoác xuống, tiếp tục dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Còn gần một tiếng mới đến sân bay, đêm qua lại thức đến gần sáng, dù thể chất của Bùi Vãn Ý tốt đến đâu cũng không chịu nổi cường độ quá cao, thiếu ngủ, thiếu ăn, thiếu uống, chỉ riêng chuyện kia là đã mệt muốn xỉu. Không phải cô không muốn, không làm được mà là quá vô nhân đạo.
Thôi thì cứ ngủ một giấc đã.
Về đến nơi còn bao nhiêu chuyện phiền phức phải lo nghĩ.
Nghĩ vậy, Bùi Vãn Ý không xóa số điện thoại kia khỏi danh sách đen.
Ít nhất là trước khi ngày hôm nay kết thúc, cô không muốn tỉnh khỏi giấc mộng ngọt ngào này.
Chuyến đi vội vã trong mấy ngày, Khương Nhan Lâm không định mang gì về ngoài chiếc vali hành lý.
Trước khi lên máy bay, Bùi Vãn Ý hỏi cô muốn ghé qua cửa hàng miễn thuế không. Mọi người đến đây ai cũng tranh thủ mua sắm, chỉ có hai người họ trông cứ như tay không, hơi lạc lõng.
Cô Bùi vậy mà cũng để ý đến chuyện mình có hòa nhập hay không, lạ thật.
Khương Nhan Lâm khẽ cười: "Có gì đâu mà mua, đặc sản ở đâu cũng na ná nhau thôi."
Nào là bánh Người Tình Trắng, rồi thì Người Tình Osaka, Người Tình Hokkaido, đủ thứ người tình.
Cứ như thể những người đang yêu trên khắp thế giới đều đổ xô về nước này ấy.
"Thế còn đồ dưỡng da thì sao, bên đây rẻ hơn nhiều mà?"
Bùi Vãn Ý nhìn thấy nhãn hiệu mình hay dùng, đoán ổn hơn giá bình thường kha khá.
"Thật sự không cần, em còn đầy, đi nhanh thôi."
Khương Nhan Lâm không giống đi du lịch chút nào, cứ như đi công tác vội, sợ mang nhiều đồ vướng víu. Lúc đi ngang qua khu miễn thuế còn chẳng buồn nhìn.
Cô vừa nói vừa nắm tay Bùi Vãn Ý, dẫn đường đi thẳng qua khu vực miễn thuế, hướng về phía cổng lên máy bay.
Bùi Vãn Ý thấy Khương Nhan Lâm như thế cũng không nài thêm.
Nhật Bản khá gần, sau này rảnh lúc nào cũng có thể quay lại chơi, lúc đó thời gian thoải mái, không đến nỗi vội vàng như lần này và có thể mua sắm nhiều thứ hơn.
Cô nghĩ rồi nắm chặt tay Khương Nhan Lâm, đan tay vào nhau.
Đến khi lên máy bay, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ lướt nhanh khi máy bay lăn bánh, Bùi Vãn Ý mải nghĩ.
Lần sau trở lại chắc đã khác xưa. Cô cùng Khương Nhan Lâm xách chiếc vali của cả hai người, tay trong tay, ngắm nhìn hết cảnh phồn hoa nhộn nhịp và vẻ đẹp yên bình. Hai người thưởng thức những món hợp khẩu vị hoặc dở tệ, gom góp một hũ đầy ắp những kỷ niệm màu sắc và hương vị, để cô có thể nhớ lại trong những giấc mơ không yên, rồi chợp mắt ngủ ngon thêm đôi lúc.
Giống như mỗi đêm kể từ những ngày này.
Chỉ cần có Khương Nhan Lâm, dù cô có thức khuya đến mấy, cô vẫn có thể ngủ yên.
Mang theo những mong đợi ấy, Bùi Vãn Ý không thể ngờ được, vào khoảnh khắc máy bay cất cánh.
Khi cô lần nữa đặt chân lên đất nước này, tâm trạng lại có những thay đổi đến thế nào.
Bốn chữ "vật đổi sao dời" dường như thấm thía hơn bao giờ hết.
Và Bùi Vãn Ý không phụ sự mong đợi, đã học được thứ đó rất rõ ràng.
Máy bay hạ cánh khi đã tối muộn theo giờ Trung Quốc.
Một tay Bùi Vãn Ý xách vali màu đen, tay kia cầm chiếc áo khoác dày, nhẹ nhàng đi ra khỏi đám đông.
Vừa ra đến bãi đỗ xe của sân bay, một cô gái ngoại quốc cao lớn đã chặn cô lại hỏi đường, nói tiếng Trung lơ lớ, nghe không rõ.
Bùi Vãn Ý đành tháo kính râm, trả lời bằng Tiếng Anh, bảo đối phương đây không phải bãi đỗ xe công nghệ, mà đi sang chỗ khác.
Cô gái kia cảm ơn rồi đi được mấy bước bỗng quay lại, hỏi đi kiểu gì.
Bùi Vãn Ý giơ tay chỉ hướng, đợi đến khi cô gái hiểu rồi mới nhìn theo đến khi người ta đi hẳn, cô bước về phía chiếc xe đã đợi sẵn.
Lý Sam mở cửa xe cho cô, thấy cô vẫn cầm chiếc áo khoác dày, hỏi: "Vancouver lạnh vậy à?"
Đã tháng Tư và Vancouver thường ấm đến tận tháng Năm.
Hơn nữa, Bùi Vãn Ý không sợ lạnh từ bé. Lý Sam hơn cô một tuổi, hồi nhỏ thể chất không bằng cô. Mùa đông tắm mưa chung mà cô không sao, chỉ có bản thân bị cảm, bị ông chú Đường trêu cười.
Nghĩ đến đây, mặt Lý Sam hơi trầm xuống, nhưng không để Bùi Vãn Ý nhận ra.
Bùi Vãn Ý lên xe, ném áo khoác ra ghế, rồi dựa lưng xoa thái dương.
"Chắc do hôm qua say lại thêm gió lạnh, hôm nay dậy hơi mệt."
Cô vừa nói vừa nhắm mắt nghỉ.
Lý Sam thắt dây an toàn, ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu, nói: "Dạo này cúm nhiều, cẩn thận đấy. Muốn ghé bệnh viện không?"
Nhưng Lý Sam chỉ gợi ý, không tự ý quyết định.
Thật vậy, cô nghe xong bình tĩnh đáp: "Em bị cảm có bao giờ uống thuốc đâu, tự khỏi được."
Lý Sam thôi khuyên, vừa lái xe ra khỏi bãi đỗ vừa hỏi: "Muốn về nghỉ trước không?"
Nói vậy, nhưng biết Bùi Vãn Ý sẽ không vắng mặt vì cô đã đợi cơ hội tối nay rất lâu.
Vài giây sau Bùi Vãn Ý mới vang lên: "Không cần."
Lý Sam thở dài, lái xe thẳng đến điểm hẹn.
Mùa đông lạnh lẽo đã qua, nhiệt độ tăng, người đi đường không còn mặc dày song họ vẫn chuẩn bị cho cái lạnh cuối Xuân. Tuy nhiên, Lý Sam không dám mặc mỏng, dù nóng vẫn mang áo khoác.
Lý Sam vừa lái xe vừa báo cáo tình hình gần đây trong nước cho người phía sau. Vì là chỉ có chút thời gian riêng để nói chuyện, giờ không nói thì phải đợi sau tiệc rượu, thế thì lỡ thời gian nghỉ ngơi của Bùi Vãn Ý.
Lý Sam thường nghĩ, nếu ông chú Đường thấy Bùi Vãn Ý bây giờ thì sao.
Cô bé nghịch nhất hồi nhỏ, giờ đã trưởng thành giống ông nhất, có phong thái của người thừa kế nhà họ Đường hơn cả cô Đường Bích Vân năm xưa.
Tiếc là không còn nhà họ Đường nữa rồi.
"... Dạo này cậu Phùng hay đến kho, bên nhà họ Vương thì ổn, cây to bóng cả mà, không lay được mấy lời đồng đâu."
Giọng Lý Sam đều đều, ổn định như tốc độ xe.
Bùi Vãn Ý xoa trán, nghe xong lạnh lùng nói: "Đợi cổ phiếu giảm vài điểm đi là họ hết đường chạy."
Lý Sam khẽ cười, như mong chờ cảnh đó.
Nhưng rồi nhanh chóng nói sang chuyện khác:
"Bên cảng có chút vấn đề, người của chi nhánh phụ trách dự án nhập viện rồi, bệnh nặng, ung thư dạ dày giai đoạn cuối, trụ sở chính cử người thay thế tạm, chắc phải đi qua để chấn chỉnh."
Lúc này, bất kỳ khâu nào cũng không được sai, nếu không lưới chưa thu, cá lớn đã chạy.
Bùi Vãn Ý hiểu, cô nói: "Đặt vé máy bay ngày mai đi, giải quyết sớm rồi về sớm."
Lý Sam biết cô tự đi mới yên tâm, như lần trước đi mấy ngày, vừa giám sát công trường ở cảng, vừa giao tiếp với người của cục công thương, mệt nhưng không dám lơ là.
Vì vậy Lý Sam đặc vé cho cô, song thấy Bùi Vãn Ý không khỏe nên khuyên: "Muộn hai ngày cũng được."
"Muộn mất, chính quyền địa phương bên đó coi trọng dự án này, sơ suất nhỏ là phải làm lại quy trình, mình không có thời gian đâu."
Bùi Vãn Ý nói, cô sực nhớ một chuyện: "Hỏi thư ký của bộ trưởng Thẩm xem khi nào ông ấy rảnh."
Lý Sam nhìn gương chiếu hậu, do dự nói: "Hỏi rồi, cơ mà bộ trưởng Thẩm vừa đi họp ở thủ đô, thời điểm dạo này nhạy cảm, chắc cả tuần mới về."
Bùi Vãn Ý xoa trán, vài giây sau, mặt cô khựng lại, cuối cùng mới nói:
"Bộ trưởng Thẩm có con gái tên Thẩm Thanh Dư, tìm hiểu thử xem dạo này cô Thẩm đó ở đâu."
Lần trước ăn cơm, hai người đã trao đổi thông tin liên lạc.
Nhưng việc riêng là việc riêng, việc công là việc công, Bùi Vãn Ý không muốn liên hệ đối phương qua đường riêng.
Cô cũng chẳng buồn tìm hiểu nguyên nhân sâu.
"Vâng."
Lý Sam đáp, thấy cô lại nhắm mắt nghỉ, thế là tạm gác những việc vặt không, tập trung lái xe và kịp giờ đưa cô đến trước cửa hội sở.
"Chắc anh hai ở trong đó rồi. Nên uống ít thôi, để anh ấy đỡ cho, xong việc sẽ đến đón hai người."
Trước khi xuống xe, Lý Sam dặn dò thêm mấy câu, lúc này mới giống như hồi bé, có chút thái độ của anh trai.
Bùi Vãn Ý không từ chối. Anh em nhà họ Lý, một người khéo léo, tinh ranh, một người ít nói, tâm tư kín đáo và là trợ thủ đắc lực cho những công việc khó khăn.
Nhờ mối quan hệ với chú Lý, cô tin tưởng họ. Nhưng việc này không có nghĩa là cô sẽ quá tùy tiện với họ, như Bùi Trung Thư coi họ như người hầu trong nhà, thích thì gọi, không thích thì đuổi.
Chú Lý là con nuôi của ông ngoại, anh em Lý Việt và Lý Sam cũng luôn được coi là con cái nhà họ Đường và không nên bị coi là người hầu.
Nhưng dường như chỉ có mình Bùi Vãn Ý nhớ chuyện này.
Nhìn theo bóng lưng Bùi Vãn Ý khuất sau cánh cửa hội sở, Lý Sam thở dài, lái xe rời khỏi đó.
Dạo gần đây, cô "em họ" trên danh nghĩa của Lý Sam càng ngày càng khó đoán, ngay cả Lý Việt cũng không nhịn được mà phàn nàn sau lưng, nói cô em này bây giờ khó đối phó đến nhường nào, sơ hở một chút là bị bắt tại trận, thế mà còn bảo "Anh Lý có mệt quá không, hay nghỉ ngơi một thời gian nhé", khiến Lý Việt vội chứng minh mình có đủ tinh thần và quyết tâm làm việc, sợ bị cho về quê.
Thật ra, nếu ở không, chắc chắn sẽ bị cha đánh chết, bảo là có chút việc cỏn con này mà làm không xong, ăn cơm nhà họ Đường bao nhiêu năm coi như công cốc.
Và ở điểm này, Lý Sam chẳng còn tâm trạng mà thương cảm anh trai.
Hai anh em họ ở nhà chịu chung một kiểu đối đãi. Nếu dám hé răng than vãn một lời, chắc chắn phải quỳ trước bài vị của ông chú Đường cả tiếng đồng hồ, bị cha véo tai mắng là đồ vong ơn bội nghĩa, kiếp sau đừng mong làm người, làm thân trâu ngựa là còn nhẹ hều.
Nhưng lạ thật, Lý Việt và Lý Sam chưa bao giờ oán hận mấy cái hình phạt như vậy.
Hai người biết rõ, cha mượn gió bẻ măng, người thực sự bị cha căm hận đến tận xương tủy lại là một kẻ khác.
Cây đổ khỉ tan, người đi trà nguội.
Năm xưa nhà họ Đường quyền thế hiển hách, dân trong giới trắng đen giang hồ phải nể ông chú Đường mấy phần. Bởi ông là người trượng nghĩa, trọng tình cũ. Gặp chuyện khó khăn tới mong ông giúp đỡ, dù khốn cùng tới đâu mà được ông cho vài nước, người tuyệt vọng cỡ nào có thể tìm được đường sống, cắn răng nghiến lợi vực dậy từ hai bàn tay trắng, sống dở chết dở còn hơn là bỏ mạng.
Tiếc thay, cả đời ông lăn lộn giang hồ, là người mưu trí hơn người, nhưng trong chuyện dạy dỗ con gái lại quá đỗi lơ là. Ông cứ ngỡ cho con trẻ cuộc sống sung sướng nhất, che chở mưa gió, biến con thành viên minh châu sáng giá là đã hết lòng hết dạ thương con.
Nhưng ông lại quên mất một thứ, kẻ hèn tài đức không sánh với của quý, vì ông nuôi dưỡng một viên minh châu tuyệt đẹp, mới chiêu dụ bao kẻ tiểu nhân dòm ngó.
Lý Sam không chỉ một lần nghe cha kể về những ngày tháng đó, cô Bích Vân xinh đẹp khuynh nước khuynh thành tới cỡ nào, biết bao nhiêu con nhà dòng dõi hiển hách và sinh viên tài giỏi theo đuổi cô Bích Vân. Ngay cả cậu chủ nhà họ Chu đã định ước với cô từ hồi còn nhỏ luôn yêu thương, chiều chuộng, một lòng coi cô là vợ tương lai.
Tới chừng cô bước chân vô giảng đường đại học, quen biết Bùi Trung Thư xuất thân nghèo khổ, cô Bích Vân như thiêu thân lao vô cái hố lửa sâu vạn trượng không thể nào thoát ra được, để rồi thân tàn ma dại.
"Chuyện này trách sao được Bích Vân, con bé hiền lành quá mà. Mẹ con bé lại là nhà thơ Hà Lan lãng mạn tận xương tủy, kể cho con bé nghe thơ tình phương Tây, làm con bé từ nhỏ mơ mộng truyện cổ tích tình yêu, nói rằng, cả đời mà không yêu đương cho ra trò một lần thì coi như phí hoài."
Cha kể chuyện cũ, mặt cha ngoài vẻ bất lực với thở dài, còn có cả sự thương xót dành cho đứa em gái không cùng máu mủ.
"Cha là thằng đàn ông thô lỗ, cha không rành mấy chuyện yêu với đương, nhưng con bé muốn gì, thích gì, cha thấy nên cả. Thiếu gì thì còn cha, còn ông bà ngoại lo cho, ở cái xứ này lẽ nào còn ai dám ăn h**p cành vàng lá ngọc nhà họ Đường hả?"
Nói tới đây, cha không kìm được mà lau mặt, chửi thề vài tiếng, mới dụi tắt điếu thuốc, khẽ nói: "Má nó, tao đâu có ngờ rằng là có."
Cha chắc là người hận Bùi Trung Thư nhất trên đời này.
Dù hồi đó có bao nhiêu người đoán cha yêu Đường Bích Vân không được nên mới ghen ghét Bùi Trung Thư, cha chưa bao giờ để bụng, bởi vì cha vốn đã ghét cái thằng nhãi con dẻo miệng đó.
Nhưng Đường Bích Vân lại nhất quyết chọn Bùi Trung Thư, vả lại còn bị dụ dỗ có bầu trước khi cưới, bụng chửa vượt mặt mới thì ông chú Đường mới biết.
Thôi đừng nhắc lại cảnh kinh hoàng với gà bay chó sủa, kết quả cuối là tay yếu không lại tay mạnh, người thương con gái đã hồ đồ đúng một lần trong đời, mà cũng là lần đau đớn nhất.
Ký ức hồi nhỏ của Lý Sam chỉ có một ranh giới rõ ràng, đó là thời còn ở nhà họ Đường và sau khi nhà họ Đường không còn.
Một gia tộc lớn như nhà họ Đường thế mà bảo suy sụp là suy sụp. Và đấy chuyện này không ai ngờ tới.
Từ khi hai vợ chồng ông gặp chuyện, rồi tang lễ vội vã kết thúc, tới cô Bích Vân sau sinh sức khỏe yếu từ chối gặp mặt người ngoài và ngay cả việc cha bị đuổi ra cửa, Lý Sam cùng anh trai Lý Việt không bao giờ bước chân vào cánh cổng lớn nhà họ Đường thêm.
"Tao phải biết lâu rồi mới phải. Sao mà tao ngu ngục thế? Thằng chó má đó tự dưng tốt bụng đi mai mối cho tao? Ý nó là đuổi cổ tao ra khỏi nhà họ Đường cho tao tự lập, tiện cho nó - thằng rể một tay che trời, hưởng thế lực của nhà họ Đường."
Lý Sam ít khi thấy cha mình cáu đến thế. Đa phần cha sẽ im lặng, im đến mức hơi khờ. Vì cha không giỏi ăn nói, cha sợ làm xấu mặt cha nuôi nên cha làm nhiều hơn nói. Dù rằng cha thô lỗ nhưng cha cẩn thận và cha luôn làm việc cực kỳ chu đáo, chưa từng sơ xuất.
Có lẽ lần sơ suất duy nhất là cha nghe lời, về quê xem mắt vì Bùi Trung Thư nói với ông chú Đường rằng: "Lý Việt với Lý Sam lớn chừng này mà cứ kiểu con không mẹ ấy. Mấy đứa em gái lớn cả, có mấy thứ phải kiêng kị mà chả biết."
Một câu nói làm cha đỏ cả mặt và cha không kịp nghĩ kỹ.
Mà sau đó, do bận lo chuyện cưới xin, không kịp ngày dự sinh của Đường Bích Vân và không kịp gặp mặt cha mẹ nuôi lần cuối.
Và việc không ngờ nhất, là Bùi Trung Thư lại có thể tuyệt tình đến như vậy.
Toàn bộ sản nghiệp nhà họ Đường bị bán sạch không còn gì cả. Đường Bích Vân sau sinh mắc chứng trầm cảm gần như đã ký tất cả những hợp đồng và thỏa thuận bất lợi cho mình. Ngay cả căn nhà ông bà xưa để lại bị bán rẻ mạt với tốc độ nhanh nhất, đổi thành một khoản tiền mặt khổng lồ, rồi Bùi Trung Thư chuyển ra nước ngoài với cái mỹ danh là đưa cả gia đình di cư, mua bất động sản.
Chiêu bài di cư thực sự đã khiến cha trở tay không kịp. Khi chưa điều tra ra ngọn ngành sự việc, thì đã hoàn toàn mất liên lạc với Đường Bích Vân và mấy đứa cháu bé.
Những năm sau đó, cha còn chẳng biết tin tức gì về cuộc sống của họ.
Mãi đến năm nọ, Bùi Vãn Ý, mặc chiếc áo sơ mi bạc màu và quần bò xuất hiện trước cửa nhà. Khi ấy cha đang chuẩn bị đẩy xe đi bán đồ ăn mặn, mới nhìn thấy cô, cha đã nhận ra vài nét phảng phất của người phụ nữ Hà Lan kia trên gương mặt cháu bé.
Và còn giống Đường Bích Vân hơn là đôi mắt hơi xếch giống hệt thần thái của cha nuôi.
Không cần thêm bất kỳ lời nào chứng minh, cha nguyện bán đi tất cả thời gian còn lại của cuộc đời mình vì Bùi Vãn Ý, chỉ cần cháu muốn, chỉ cần cháu dám làm.
Lúc đó, Lý Sam vừa tan học, ngồi học bài ở nhà.
Lý Việt đã nghỉ học đi làm sale, mặc bộ suit nhưng vẫn cứ nghênh ngang, mang hai chai bia về nhà còn chưa biết ai tới, nghi hoặc nhìn Bùi Vãn Ý, sợ lại là đứa nào chạy tới lừa tiền dưỡng lão nữa - cơ mà thời buổi này, mấy đứa lừa đảo sao xinh vậy?
Mỗi mình cha là đợi, đợi Bùi Vãn Ý mở lời, dù phải đánh đổi cả mạng sống này, cha cũng chịu.
Song Bùi Vãn Ý đứng nhìn ngôi nhà hồi lâu, khi mở lời lại là:
"Chú Lý, chú có muốn đổi một căn nhà lớn hơn không ạ?"
Cô vừa nói, vừa mỉm cười, như thể an ủi.
"Đừng lo, cháu có tiền lắm."